Thời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau…

Chương 179

Tổng Tài Anh Nhận Nhằm Người RồiTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhThời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau… Tất nhiên Tô Hi có đủ khả năng, cô chỉ không ngờ rằng người đàn ông này lại lạnh nhạt với cô như vậy, cô nghĩ lại rồi nói: “Được rồi, tôi sẽ mời.” Ôn Lệ Thâm xoay người đi về phòng. Phía sau, Tô Hi khẽ thở dài, đương nhiên cô sẽ mời. Đi ăn với nhiều người sẽ dễ dàng và vui hơn rất nhiều so với việc đi ăn một mình với anh ta. Trong phòng, Hình Liệt Hàn vừa nhìn Ôn Lệ Thâm đứng dậy và đi ra ngoài, anh đã biết cậu định làm gì, khi anh đến, anh thực sự quên mắt rằng Đường Tư Vũ còn đưa Tô Hi đi ăn tối. “Mami, con ngồi đây, ngồi cạnh daddy.” Cậu nhóc sắp xếp. Cậu nhóc đang ngồi bên cạnh Hình Nhất Nặc, với Ôn Lương Diệu ngồi bên cạnh, và tất nhiên hai vị trí trống tiếp theo dành cho cha nuôi và mẹ nuôi. Người phục vụ biết rằng bọn họ chỉ có tám người, vì vậy đã chuyển những chiếc ghế thừa đi, chỉ để lại hai chiếc ghé. Cửa mỏ, thân hình cao lớn mạnh mẽ của Ôn Lên Thâm bước vào trước, Tô Hi đi theo sau. “Cha nuôi, mẹ nuôi, hai người đến rồi.” Cậu nhóc phần khích reo lên. Trái tim của Tô Hi ngay lập tức căng ra, xưng hô cha nuôi và mẹ nuôi cạnh nhau, như thể họ là một cặp. “Đây là vị trí của cha mẹ này.” Cậu nhóc chỉ tay. Ôn Lệ Thâm cười với cậu nhóc, ngồi xuống, Tô Hi cũng ngồi xuống bên cạnh, người phục vụ gọi đồ ăn, ngoài cậu nhóc ra, trên tay mỗi người là một cuốn thực đơn, Ôn Lệ Thâm là người đầu tiên gọi món, hơn nữa còn là món ăn đứng đầu danh sách, vi cá mập vàng, gan ngỗng áp chảo, yến huyết om, bít tết 9 tầng chiên kiểu Úc. Tô Hi cũng đang nhìn chằm chằm vào thực đơn, tim cô đập liên hồi mỗi khi giọng nói trầm như dây đàn của người đàn ông bên cạnh vang lên. Người đàn ông này định ăn đến khi cô sạt nghiệp hay sao? Tất nhiên, những người ở đây không biết rằng hóa đơn tối nay là do Tô Hi trả, vì vậy chẳng có phản ứng gì. Hình Liệt Hàn đã gọi thêm một vài món ăn mà cậu nhóc và em gái của anh thích, và Ôn Lương Diệu cũng gọi một món cậu muốn ăn, Đường Tư Vũ gọi rau, Tô Hi thêm món tráng miệng. Sau khi gọi món xong, đến lượt Đường Tư Vũ giới thiệu với Tô Hi: “Hi Hi, đây là Im—I\. na.22 m n^ ^^ Lo.Hình Liệt Hàn! Cha của Tiểu Hi.” Tô Hi ngay lập tức chào Hình Liệt Hàn với một nụ cười: “Chào anh Hình.” Hình Liệt Hàn nhìn người bạn thân của Đường Tư Vũ, mặc dù cô là người trong ngành giải trí lộn xộn, nhưng cô có khí chất trong sạch và cũng giống như cô ấy. Anh kín đáo: “Chào côi!” “Đây là tiểu thư Hình Nhất Nặc của nhà họ Hình.” “Em chào chị, chị đẹp quá! Em có phải đã gặp chị ở đâu rồi không?” Hình Nhất Nặc cảm thấy Tô Hi rất quen. “Chị tên là Tô Hi… Chị là một diễn viên.” Tô Hi mỉm cười.“A… Ôi trời! Chị là Tô Hi… Chị Tô Hi… Em rất thích vai diễn Bạch Hồ ngoại truyện của chị! Chị lúc đó giống thần tiên lắm, rất đẹp!” Nói xong, Hình Nhất Nặc phấn khích, nắm lấy tay cô. Vô cùng giống một fan nhí: “Em đã gặp được thần tượng của mình rồi! Lát nữa em có thể xin chữ ký của chị không? Em hâm mộ chị lắm luôn.” Ở bên, Hình Liệt Hàn cảm thấy e ngại, trông bộ dạng hâm mộ em gái của anh có vẻ hơi mắt thể diện. Tô Hi cười tự nhiên: “Được chứt” Hình Nhất Nặc tiếp tục giống như một fan nhí, nhìn Tô Hi với đôi mắt sáng ngời, soi xét thần tượng ở cự ly gần.Đường Tư Vũ giả vờ như không biết Tô Hi và Ôn Lệ Thâm có quen biết, dù gì Ôn Lệ Thâm chắc chắn không muốn chuyện xấu hỗ của anh và Tô Hi bị người thứ ba biết. “Hi Hi, đây là đại thiếu gia của nhà họ Ôn, và đó là nhị thiếu gia của nhà họ Ôn.” Đường Tư Vũ lễ phép giới thiệu. Ánh mắt Tô Hi không nhìn về phía Ôn Lệ Thâm, mà cười với Ôn Lương Diệu: “Chào em.” “Chào chị ạ!” Ôn Lương Diệu cũng thích Tô Hi. Lúc này kem được đem lên trước, hai ly kem như chiếc thuyền nhỏ khiến Hình Nhất Nặc và cậu nhóc rất thích, ở đây cũng chỉ có hai đứa trẻ bị mê hoặc bởi những ly kem thôi. Các món ăn được dọn ra rất nhanh, mọi người đều đói, Đường Tư Vũ và Tô Hi thấp giọng bàn luận về các món ăn, sau khi Đường Tư Vũ nếm thử, rất ngon, quả là đáng đồng tiền bát gạo. Đôi mắt của Hình Liệt Hàn và Ôn Lệ Thâm đã có vài sự trao đổi thầm lặng.

Tất nhiên Tô Hi có đủ khả năng, cô chỉ không ngờ rằng người đàn ông này lại lạnh nhạt với cô như vậy, cô nghĩ lại rồi nói: “Được rồi, tôi sẽ mời.”

 

Ôn Lệ Thâm xoay người đi về phòng.

 

Phía sau, Tô Hi khẽ thở dài, đương nhiên cô sẽ mời. Đi ăn với nhiều người sẽ dễ dàng và vui hơn rất nhiều so với việc đi ăn một mình với anh ta.

 

Trong phòng, Hình Liệt Hàn vừa nhìn Ôn Lệ Thâm đứng dậy và đi ra ngoài, anh đã biết cậu định làm gì, khi anh đến, anh thực sự quên mắt rằng Đường Tư Vũ còn đưa Tô Hi đi ăn tối.

 

“Mami, con ngồi đây, ngồi cạnh daddy.”

 

Cậu nhóc sắp xếp.

 

Cậu nhóc đang ngồi bên cạnh Hình Nhất Nặc, với Ôn Lương Diệu ngồi bên cạnh, và tất nhiên hai vị trí trống tiếp theo dành cho cha nuôi và mẹ nuôi.

 

Người phục vụ biết rằng bọn họ chỉ có tám người, vì vậy đã chuyển những chiếc ghế thừa đi, chỉ để lại hai chiếc ghé.

 

Cửa mỏ, thân hình cao lớn mạnh mẽ của Ôn Lên Thâm bước vào trước, Tô Hi đi theo sau.

 

“Cha nuôi, mẹ nuôi, hai người đến rồi.”

 

Cậu nhóc phần khích reo lên.

 

Trái tim của Tô Hi ngay lập tức căng ra, xưng hô cha nuôi và mẹ nuôi cạnh nhau, như thể họ là một cặp.

 

“Đây là vị trí của cha mẹ này.” Cậu nhóc chỉ tay.

 

Ôn Lệ Thâm cười với cậu nhóc, ngồi xuống, Tô Hi cũng ngồi xuống bên cạnh, người phục vụ gọi đồ ăn, ngoài cậu nhóc ra, trên tay mỗi người là một cuốn thực đơn, Ôn Lệ Thâm là người đầu tiên gọi món, hơn nữa còn là món ăn đứng đầu danh sách, vi cá mập vàng, gan ngỗng áp chảo, yến huyết om, bít tết 9 tầng chiên kiểu Úc.

 

Tô Hi cũng đang nhìn chằm chằm vào thực đơn, tim cô đập liên hồi mỗi khi giọng nói trầm như dây đàn của người đàn ông bên cạnh vang lên. Người đàn ông này định ăn đến khi cô sạt nghiệp hay sao?

 

Tất nhiên, những người ở đây không biết rằng hóa đơn tối nay là do Tô Hi trả, vì vậy chẳng có phản ứng gì. Hình Liệt Hàn đã gọi thêm một vài món ăn mà cậu nhóc và em gái của anh thích, và Ôn Lương Diệu cũng gọi một món cậu muốn ăn, Đường Tư Vũ gọi rau, Tô Hi thêm món tráng miệng.

 

Sau khi gọi món xong, đến lượt Đường Tư Vũ giới thiệu với Tô Hi: “Hi Hi, đây là Im—I\. na.22 m n^ ^^ Lo.

Hình Liệt Hàn! Cha của Tiểu Hi.”

 

Tô Hi ngay lập tức chào Hình Liệt Hàn với một nụ cười: “Chào anh Hình.”

 

Hình Liệt Hàn nhìn người bạn thân của Đường Tư Vũ, mặc dù cô là người trong ngành giải trí lộn xộn, nhưng cô có khí chất trong sạch và cũng giống như cô ấy.

 

Anh kín đáo: “Chào côi!”

 

“Đây là tiểu thư Hình Nhất Nặc của nhà họ Hình.”

 

“Em chào chị, chị đẹp quá! Em có phải đã gặp chị ở đâu rồi không?” Hình Nhất Nặc cảm thấy Tô Hi rất quen.

 

“Chị tên là Tô Hi… Chị là một diễn viên.”

 

Tô Hi mỉm cười.

“A… Ôi trời! Chị là Tô Hi… Chị Tô Hi… Em rất thích vai diễn Bạch Hồ ngoại truyện của chị! Chị lúc đó giống thần tiên lắm, rất đẹp!” Nói xong, Hình Nhất Nặc phấn khích, nắm lấy tay cô. Vô cùng giống một fan nhí: “Em đã gặp được thần tượng của mình rồi! Lát nữa em có thể xin chữ ký của chị không? Em hâm mộ chị lắm luôn.”

 

Ở bên, Hình Liệt Hàn cảm thấy e ngại, trông bộ dạng hâm mộ em gái của anh có vẻ hơi mắt thể diện.

 

Tô Hi cười tự nhiên: “Được chứt”

 

Hình Nhất Nặc tiếp tục giống như một fan nhí, nhìn Tô Hi với đôi mắt sáng ngời, soi xét thần tượng ở cự ly gần.

Đường Tư Vũ giả vờ như không biết Tô Hi và Ôn Lệ Thâm có quen biết, dù gì Ôn Lệ Thâm chắc chắn không muốn chuyện xấu hỗ của anh và Tô Hi bị người thứ ba biết.

 

“Hi Hi, đây là đại thiếu gia của nhà họ Ôn, và đó là nhị thiếu gia của nhà họ Ôn.”

 

Đường Tư Vũ lễ phép giới thiệu.

 

Ánh mắt Tô Hi không nhìn về phía Ôn Lệ Thâm, mà cười với Ôn Lương Diệu: “Chào em.”

 

“Chào chị ạ!” Ôn Lương Diệu cũng thích Tô Hi.

 

Lúc này kem được đem lên trước, hai ly kem như chiếc thuyền nhỏ khiến Hình

 

Nhất Nặc và cậu nhóc rất thích, ở đây cũng chỉ có hai đứa trẻ bị mê hoặc bởi những ly kem thôi.

 

Các món ăn được dọn ra rất nhanh, mọi người đều đói, Đường Tư Vũ và Tô Hi thấp giọng bàn luận về các món ăn, sau khi Đường Tư Vũ nếm thử, rất ngon, quả là đáng đồng tiền bát gạo.

 

Đôi mắt của Hình Liệt Hàn và Ôn Lệ Thâm đã có vài sự trao đổi thầm lặng.

Tổng Tài Anh Nhận Nhằm Người RồiTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhThời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau… Tất nhiên Tô Hi có đủ khả năng, cô chỉ không ngờ rằng người đàn ông này lại lạnh nhạt với cô như vậy, cô nghĩ lại rồi nói: “Được rồi, tôi sẽ mời.” Ôn Lệ Thâm xoay người đi về phòng. Phía sau, Tô Hi khẽ thở dài, đương nhiên cô sẽ mời. Đi ăn với nhiều người sẽ dễ dàng và vui hơn rất nhiều so với việc đi ăn một mình với anh ta. Trong phòng, Hình Liệt Hàn vừa nhìn Ôn Lệ Thâm đứng dậy và đi ra ngoài, anh đã biết cậu định làm gì, khi anh đến, anh thực sự quên mắt rằng Đường Tư Vũ còn đưa Tô Hi đi ăn tối. “Mami, con ngồi đây, ngồi cạnh daddy.” Cậu nhóc sắp xếp. Cậu nhóc đang ngồi bên cạnh Hình Nhất Nặc, với Ôn Lương Diệu ngồi bên cạnh, và tất nhiên hai vị trí trống tiếp theo dành cho cha nuôi và mẹ nuôi. Người phục vụ biết rằng bọn họ chỉ có tám người, vì vậy đã chuyển những chiếc ghế thừa đi, chỉ để lại hai chiếc ghé. Cửa mỏ, thân hình cao lớn mạnh mẽ của Ôn Lên Thâm bước vào trước, Tô Hi đi theo sau. “Cha nuôi, mẹ nuôi, hai người đến rồi.” Cậu nhóc phần khích reo lên. Trái tim của Tô Hi ngay lập tức căng ra, xưng hô cha nuôi và mẹ nuôi cạnh nhau, như thể họ là một cặp. “Đây là vị trí của cha mẹ này.” Cậu nhóc chỉ tay. Ôn Lệ Thâm cười với cậu nhóc, ngồi xuống, Tô Hi cũng ngồi xuống bên cạnh, người phục vụ gọi đồ ăn, ngoài cậu nhóc ra, trên tay mỗi người là một cuốn thực đơn, Ôn Lệ Thâm là người đầu tiên gọi món, hơn nữa còn là món ăn đứng đầu danh sách, vi cá mập vàng, gan ngỗng áp chảo, yến huyết om, bít tết 9 tầng chiên kiểu Úc. Tô Hi cũng đang nhìn chằm chằm vào thực đơn, tim cô đập liên hồi mỗi khi giọng nói trầm như dây đàn của người đàn ông bên cạnh vang lên. Người đàn ông này định ăn đến khi cô sạt nghiệp hay sao? Tất nhiên, những người ở đây không biết rằng hóa đơn tối nay là do Tô Hi trả, vì vậy chẳng có phản ứng gì. Hình Liệt Hàn đã gọi thêm một vài món ăn mà cậu nhóc và em gái của anh thích, và Ôn Lương Diệu cũng gọi một món cậu muốn ăn, Đường Tư Vũ gọi rau, Tô Hi thêm món tráng miệng. Sau khi gọi món xong, đến lượt Đường Tư Vũ giới thiệu với Tô Hi: “Hi Hi, đây là Im—I\. na.22 m n^ ^^ Lo.Hình Liệt Hàn! Cha của Tiểu Hi.” Tô Hi ngay lập tức chào Hình Liệt Hàn với một nụ cười: “Chào anh Hình.” Hình Liệt Hàn nhìn người bạn thân của Đường Tư Vũ, mặc dù cô là người trong ngành giải trí lộn xộn, nhưng cô có khí chất trong sạch và cũng giống như cô ấy. Anh kín đáo: “Chào côi!” “Đây là tiểu thư Hình Nhất Nặc của nhà họ Hình.” “Em chào chị, chị đẹp quá! Em có phải đã gặp chị ở đâu rồi không?” Hình Nhất Nặc cảm thấy Tô Hi rất quen. “Chị tên là Tô Hi… Chị là một diễn viên.” Tô Hi mỉm cười.“A… Ôi trời! Chị là Tô Hi… Chị Tô Hi… Em rất thích vai diễn Bạch Hồ ngoại truyện của chị! Chị lúc đó giống thần tiên lắm, rất đẹp!” Nói xong, Hình Nhất Nặc phấn khích, nắm lấy tay cô. Vô cùng giống một fan nhí: “Em đã gặp được thần tượng của mình rồi! Lát nữa em có thể xin chữ ký của chị không? Em hâm mộ chị lắm luôn.” Ở bên, Hình Liệt Hàn cảm thấy e ngại, trông bộ dạng hâm mộ em gái của anh có vẻ hơi mắt thể diện. Tô Hi cười tự nhiên: “Được chứt” Hình Nhất Nặc tiếp tục giống như một fan nhí, nhìn Tô Hi với đôi mắt sáng ngời, soi xét thần tượng ở cự ly gần.Đường Tư Vũ giả vờ như không biết Tô Hi và Ôn Lệ Thâm có quen biết, dù gì Ôn Lệ Thâm chắc chắn không muốn chuyện xấu hỗ của anh và Tô Hi bị người thứ ba biết. “Hi Hi, đây là đại thiếu gia của nhà họ Ôn, và đó là nhị thiếu gia của nhà họ Ôn.” Đường Tư Vũ lễ phép giới thiệu. Ánh mắt Tô Hi không nhìn về phía Ôn Lệ Thâm, mà cười với Ôn Lương Diệu: “Chào em.” “Chào chị ạ!” Ôn Lương Diệu cũng thích Tô Hi. Lúc này kem được đem lên trước, hai ly kem như chiếc thuyền nhỏ khiến Hình Nhất Nặc và cậu nhóc rất thích, ở đây cũng chỉ có hai đứa trẻ bị mê hoặc bởi những ly kem thôi. Các món ăn được dọn ra rất nhanh, mọi người đều đói, Đường Tư Vũ và Tô Hi thấp giọng bàn luận về các món ăn, sau khi Đường Tư Vũ nếm thử, rất ngon, quả là đáng đồng tiền bát gạo. Đôi mắt của Hình Liệt Hàn và Ôn Lệ Thâm đã có vài sự trao đổi thầm lặng.

Chương 179