Trong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng…
Chương 1340: Chú Muốn Đưa Chị Ấy Trở Lại Nhà Họ Cung!
Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận XươngTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTrong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng… Tính cách cậu nhóc này không được tự nhiên cho lắm, anh đã từng lĩnh giáo!Mộ Nhã Triết mỉm cười, hôn lên khuôn mặt mềm mịn của cậu nhóc: "Con nói như thế nào thì chính là như thế đó!"Tiểu Dịch Thần cũng đã thức dậy, đi xuống giường, xoa đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ đi ra cửa, thấy Mộ Nhã Triết đã về thì lập tức nhào tới trong lòng anh."Cha, cha đã về rồi!"Hai đứa nhóc đáng yêu quẩn quanh bên cạnh giống như hai con mèo con lười biếng, thân thiết ghé vào trong lòng anh.Có hai đứa nhóc làm ầm ĩ bên cạnh, sự bức bối trong lòng Mộ Nhã Triết cũng hoàn toàn bay biến.Điện thoại di động của Hữu Hữu đột nhiên rung lên.Cậu nhìn qua một cái, thấy một dãy số quốc tế.Đó là số điện thoại nội bộ của tập đoàn Cự Phong, cậu vừa liếc mắt nhìn đã nhận ra, đúng là số của Cung Kiệt, lập tức cầm điện thoại đi ra chỗ khác nghe máy."Chú Cung, có chuyện gì sao?""Hữu Hữu, có một tin tức tốt muốn báo cho cháu biết!"Đầu dây bên kia, giọng điệu vốn lạnh nhạt của Cung Kiệt lúc này lại vô cùng kích động.Hữu Hữu theo bản năng cảm thấy không ổn."Chú tìm được người đó rồi!" Cung Kiệt kích động tuyên bố, dừng một chút lại bổ sung thêm: "Chú đã tìm được người mà chú vẫn luôn tìm kiếm kia!"Lồng ngực Hữu Hữu căng cứng, cậu lập tức trở nên căng thẳng, ngay cả giọng nói cũng có vẻ sắc bén: "Người nào?""Chị của chú, chị ruột!"Nhắc tới Vân Thi Thi, giọng nói của Cung Kiệt bỗng nhiên trở nên dịu dàng, thậm chí là có vẻ yêu chiều: "Tên chị ấy là Vân Thi Thi!""Soạt soạt" một hồi.Trong đầu Hữu Hữu trống rỗng, ngực lại đau nhói, lúng ta lúng túng nói: "Vân Thi Thi? Chú... tìm thấy người đó rồi sao?""Phải!"Cung Kiệt lời ít ý nhiều, tóm lược sơ qua chuyện vừa xảy ra lúc nãy.Hữu Hữu càng nghe thì càng càng thấy nhức đầu, lúc cậu biết Cung Kiệt đang ở cùng Vân Thi Thi thì lại càng lo lắng, sợ anh không cẩn thận sẽ nhắc đến thân phận của cậu trước mặt Vân Thi Thi."Chú Cung, bây giờ chú đang ở đâu? Cháu đi tìm chú.""Bây giờ chú không rảnh!" Cung Kiệt lại nói: "Hữu Hữu, bây giờ chú đang ở cùng chị gái, chú định đưa chị ấy về nhà họ Cung!"Hữu Hữu lại ngây ra.Trời ơi!Chuyện này cũng quá mức điên khùng rồi!Cậu cúp điện thoại cái rụp, đứng ở bên cạnh bồn hoa nghĩ trước nghĩ sau, càng lúc càng thấy bất an.Cung Kiệt nói muốn đưa mẹ về nhà họ Cung?Không được, phải ngăn chuyện này lại!Không thể để cho mẹ trở về nhà họ Cung được!Cậu vội vàng gọi điện thoại cho Lý Hàn Lâm."Quản lý Lý, bây giờ cháu có việc gấp cần ra ngoài, chú đến đưa cháu đi một chuyến!"Lý Hàn Lâm nghe ra giọng điệu gấp gáp của cậu, cho nên không nhiều lời mà hẹn mười phút sau sẽ có mặt, sau đó cúp điện thoại.Hữu Hữu đi vào phòng, thay đổi toàn bộ quần áo trên người, đi ra phòng khách nói với Mộ Nhã Triết một tiếng, báo cho anh biết cậu có việc cần ra ngoài.Mộ Nhã Triết nhìn thấy dáng vẻ vội vàng của cậu thì nhíu mày: "Con định đi đâu?"Hữu Hữu trầm ngâm một lúc, sau đó giải thích: "Cha, con có chuyện rất quan trọng, cần phải giải quyết gấp!"Nói xong, Hữu Hữu cũng không để ý đến Mộ Nhã Triết nữa, vội vàng đi ra khỏi cửa.Mộ Nhã Triết giật mình, đi tới cửa thì thấy Hữu Hữu vội vàng đi lên một chiếc xe màu đen có rèm che, chiếc xe nhanh chóng lao đi.
Tính cách cậu nhóc này không được tự nhiên cho lắm, anh đã từng lĩnh giáo!
Mộ Nhã Triết mỉm cười, hôn lên khuôn mặt mềm mịn của cậu nhóc: "Con nói như thế nào thì chính là như thế đó!"
Tiểu Dịch Thần cũng đã thức dậy, đi xuống giường, xoa đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ đi ra cửa, thấy Mộ Nhã Triết đã về thì lập tức nhào tới trong lòng anh.
"Cha, cha đã về rồi!"
Hai đứa nhóc đáng yêu quẩn quanh bên cạnh giống như hai con mèo con lười biếng, thân thiết ghé vào trong lòng anh.
Có hai đứa nhóc làm ầm ĩ bên cạnh, sự bức bối trong lòng Mộ Nhã Triết cũng hoàn toàn bay biến.
Điện thoại di động của Hữu Hữu đột nhiên rung lên.
Cậu nhìn qua một cái, thấy một dãy số quốc tế.
Đó là số điện thoại nội bộ của tập đoàn Cự Phong, cậu vừa liếc mắt nhìn đã nhận ra, đúng là số của Cung Kiệt, lập tức cầm điện thoại đi ra chỗ khác nghe máy.
"Chú Cung, có chuyện gì sao?"
"Hữu Hữu, có một tin tức tốt muốn báo cho cháu biết!"
Đầu dây bên kia, giọng điệu vốn lạnh nhạt của Cung Kiệt lúc này lại vô cùng kích động.
Hữu Hữu theo bản năng cảm thấy không ổn.
"Chú tìm được người đó rồi!" Cung Kiệt kích động tuyên bố, dừng một chút lại bổ sung thêm: "Chú đã tìm được người mà chú vẫn luôn tìm kiếm kia!"
Lồng ngực Hữu Hữu căng cứng, cậu lập tức trở nên căng thẳng, ngay cả giọng nói cũng có vẻ sắc bén: "Người nào?"
"Chị của chú, chị ruột!"
Nhắc tới Vân Thi Thi, giọng nói của Cung Kiệt bỗng nhiên trở nên dịu dàng, thậm chí là có vẻ yêu chiều: "Tên chị ấy là Vân Thi Thi!"
"Soạt soạt" một hồi.
Trong đầu Hữu Hữu trống rỗng, ngực lại đau nhói, lúng ta lúng túng nói: "Vân Thi Thi? Chú... tìm thấy người đó rồi sao?"
"Phải!"
Cung Kiệt lời ít ý nhiều, tóm lược sơ qua chuyện vừa xảy ra lúc nãy.
Hữu Hữu càng nghe thì càng càng thấy nhức đầu, lúc cậu biết Cung Kiệt đang ở cùng Vân Thi Thi thì lại càng lo lắng, sợ anh không cẩn thận sẽ nhắc đến thân phận của cậu trước mặt Vân Thi Thi.
"Chú Cung, bây giờ chú đang ở đâu? Cháu đi tìm chú."
"Bây giờ chú không rảnh!" Cung Kiệt lại nói: "Hữu Hữu, bây giờ chú đang ở cùng chị gái, chú định đưa chị ấy về nhà họ Cung!"
Hữu Hữu lại ngây ra.
Trời ơi!
Chuyện này cũng quá mức điên khùng rồi!
Cậu cúp điện thoại cái rụp, đứng ở bên cạnh bồn hoa nghĩ trước nghĩ sau, càng lúc càng thấy bất an.
Cung Kiệt nói muốn đưa mẹ về nhà họ Cung?
Không được, phải ngăn chuyện này lại!
Không thể để cho mẹ trở về nhà họ Cung được!
Cậu vội vàng gọi điện thoại cho Lý Hàn Lâm.
"Quản lý Lý, bây giờ cháu có việc gấp cần ra ngoài, chú đến đưa cháu đi một chuyến!"
Lý Hàn Lâm nghe ra giọng điệu gấp gáp của cậu, cho nên không nhiều lời mà hẹn mười phút sau sẽ có mặt, sau đó cúp điện thoại.
Hữu Hữu đi vào phòng, thay đổi toàn bộ quần áo trên người, đi ra phòng khách nói với Mộ Nhã Triết một tiếng, báo cho anh biết cậu có việc cần ra ngoài.
Mộ Nhã Triết nhìn thấy dáng vẻ vội vàng của cậu thì nhíu mày: "Con định đi đâu?"
Hữu Hữu trầm ngâm một lúc, sau đó giải thích: "Cha, con có chuyện rất quan trọng, cần phải giải quyết gấp!"
Nói xong, Hữu Hữu cũng không để ý đến Mộ Nhã Triết nữa, vội vàng đi ra khỏi cửa.
Mộ Nhã Triết giật mình, đi tới cửa thì thấy Hữu Hữu vội vàng đi lên một chiếc xe màu đen có rèm che, chiếc xe nhanh chóng lao đi.
Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận XươngTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTrong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng… Tính cách cậu nhóc này không được tự nhiên cho lắm, anh đã từng lĩnh giáo!Mộ Nhã Triết mỉm cười, hôn lên khuôn mặt mềm mịn của cậu nhóc: "Con nói như thế nào thì chính là như thế đó!"Tiểu Dịch Thần cũng đã thức dậy, đi xuống giường, xoa đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ đi ra cửa, thấy Mộ Nhã Triết đã về thì lập tức nhào tới trong lòng anh."Cha, cha đã về rồi!"Hai đứa nhóc đáng yêu quẩn quanh bên cạnh giống như hai con mèo con lười biếng, thân thiết ghé vào trong lòng anh.Có hai đứa nhóc làm ầm ĩ bên cạnh, sự bức bối trong lòng Mộ Nhã Triết cũng hoàn toàn bay biến.Điện thoại di động của Hữu Hữu đột nhiên rung lên.Cậu nhìn qua một cái, thấy một dãy số quốc tế.Đó là số điện thoại nội bộ của tập đoàn Cự Phong, cậu vừa liếc mắt nhìn đã nhận ra, đúng là số của Cung Kiệt, lập tức cầm điện thoại đi ra chỗ khác nghe máy."Chú Cung, có chuyện gì sao?""Hữu Hữu, có một tin tức tốt muốn báo cho cháu biết!"Đầu dây bên kia, giọng điệu vốn lạnh nhạt của Cung Kiệt lúc này lại vô cùng kích động.Hữu Hữu theo bản năng cảm thấy không ổn."Chú tìm được người đó rồi!" Cung Kiệt kích động tuyên bố, dừng một chút lại bổ sung thêm: "Chú đã tìm được người mà chú vẫn luôn tìm kiếm kia!"Lồng ngực Hữu Hữu căng cứng, cậu lập tức trở nên căng thẳng, ngay cả giọng nói cũng có vẻ sắc bén: "Người nào?""Chị của chú, chị ruột!"Nhắc tới Vân Thi Thi, giọng nói của Cung Kiệt bỗng nhiên trở nên dịu dàng, thậm chí là có vẻ yêu chiều: "Tên chị ấy là Vân Thi Thi!""Soạt soạt" một hồi.Trong đầu Hữu Hữu trống rỗng, ngực lại đau nhói, lúng ta lúng túng nói: "Vân Thi Thi? Chú... tìm thấy người đó rồi sao?""Phải!"Cung Kiệt lời ít ý nhiều, tóm lược sơ qua chuyện vừa xảy ra lúc nãy.Hữu Hữu càng nghe thì càng càng thấy nhức đầu, lúc cậu biết Cung Kiệt đang ở cùng Vân Thi Thi thì lại càng lo lắng, sợ anh không cẩn thận sẽ nhắc đến thân phận của cậu trước mặt Vân Thi Thi."Chú Cung, bây giờ chú đang ở đâu? Cháu đi tìm chú.""Bây giờ chú không rảnh!" Cung Kiệt lại nói: "Hữu Hữu, bây giờ chú đang ở cùng chị gái, chú định đưa chị ấy về nhà họ Cung!"Hữu Hữu lại ngây ra.Trời ơi!Chuyện này cũng quá mức điên khùng rồi!Cậu cúp điện thoại cái rụp, đứng ở bên cạnh bồn hoa nghĩ trước nghĩ sau, càng lúc càng thấy bất an.Cung Kiệt nói muốn đưa mẹ về nhà họ Cung?Không được, phải ngăn chuyện này lại!Không thể để cho mẹ trở về nhà họ Cung được!Cậu vội vàng gọi điện thoại cho Lý Hàn Lâm."Quản lý Lý, bây giờ cháu có việc gấp cần ra ngoài, chú đến đưa cháu đi một chuyến!"Lý Hàn Lâm nghe ra giọng điệu gấp gáp của cậu, cho nên không nhiều lời mà hẹn mười phút sau sẽ có mặt, sau đó cúp điện thoại.Hữu Hữu đi vào phòng, thay đổi toàn bộ quần áo trên người, đi ra phòng khách nói với Mộ Nhã Triết một tiếng, báo cho anh biết cậu có việc cần ra ngoài.Mộ Nhã Triết nhìn thấy dáng vẻ vội vàng của cậu thì nhíu mày: "Con định đi đâu?"Hữu Hữu trầm ngâm một lúc, sau đó giải thích: "Cha, con có chuyện rất quan trọng, cần phải giải quyết gấp!"Nói xong, Hữu Hữu cũng không để ý đến Mộ Nhã Triết nữa, vội vàng đi ra khỏi cửa.Mộ Nhã Triết giật mình, đi tới cửa thì thấy Hữu Hữu vội vàng đi lên một chiếc xe màu đen có rèm che, chiếc xe nhanh chóng lao đi.