Trong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng…
Chương 1387: Chân Thành!
Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận XươngTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTrong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng… "Bảo bối, con về rồi đấy à!"Anh thích nhất là mái tóc đen dài của mẹ, lúc mẹ bệnh nặng, anh dốc lòng ở bên cạnh chăm sóc, cẩn thận gội đầu giúp bà.Mỗi khi mái tóc đen kia chảy qua kẽ tay, anh đều không kìm được nhìn lên khuôn mặt trắng bệch của mẹ, trong lòng không cách nào ngăn được sự bi thương.Thế nhưng tất cả những ký ức vô cùng tốt đẹp ấy đều đột ngột vỡ tan!Đều là do người đàn ông này tự tay hủy hoại!Khiến cho anh phải cô độc một mình."Ông thật đáng chết!"Mộ Nhã Triết tức giận nói, mỗi một chữ, đều mang theo nỗi căm hận ngút trời!"Mộ Liên Tước, ông thật đáng chết!"Mộ Lâm Phong không đành lòng nhìn thấy một màn này, xoay người, không dám nhìn tiếp.Hữu Hữu bị Chu Tước ôm trong ngực, quay đầu nhìn bóng lưng cứng ngắc của Mộ Nhã Triết, trong ngực cảm thấy đau đớn.Đau lòng cho cha...Cậu biết, thời thơ ấu của cha hẳn là không hạnh phúc.Không giống như cậu, mặc dù thân thể ốm yếu, từng phải chịu ánh nhìn dè bỉu của rất nhiều người, nhưng cậu vẫn còn Vân Thi Thi luôn ở bên cạnh cậu.Nhưng cha cậu thì khác.Ngay từ nhỏ đã mất cả cha cả mẹ, cô độc giữ nhà họ Mộ lớn như vậy, quyền thế như vậy, nhất định là cha rất đau khổ.Mộ Liên Tước bị Mộ Nhã Triết đánh, trợn mắt một cái, trút hơi thở cuối cùng.Mộ Liên Tước đã chết.Ân oán kéo dài hai đời cũng chấm dứt tại đây.Mộ Nhã Triết đứng dậy, toàn thân lặng ngắt trong gió.Một khắc kia, bỗng nhiên anh cảm thấy cơn gió lạnh đến thấu xương, giống như đang quất mạnh vào người anh vậy."Cha!" Hữu Hữu nhìn về phía Mộ Nhã Triết kêu gào một tiếng.Mộ Nhã Triết xoay người lại, trong mắt tràn đầy tơ máu, nhưng lúc nhìn Hữu Hữu lại nhanh chóng khôi phục như cũ."Cha, ôm!"Hữu Hữu ôn nhu cười, dang hai tay ra.Mộ Nhã Triết đi qua, ôm cậu vào trong ngực.Hữu Hữu ôm vai anh, nâng mắt, nét mặt tràn đầy ý cười: "Cha, về sau, cha còn có con! Cha không còn phải cô độc nữa."Mộ Nhã Triết xúc động, ánh mắt ấm áp, càng lúc càng ôm chặt cậu: "Ừm, cha còn có con.""Cha còn có mẹ nữa!"Mộ Nhã Triết véo mũi cậu: "Còn có Tiểu Dịch Thần."Hữu Hữu cười: "Tiểu Dịch Thần từng hỏi con, một nhà bốn người chúng ta vĩnh viễn ở cùng nhau cả đời có được không?"Tim Mộ Nhã Triết đập mạnh và loạn nhịp vài giây, lại nghe Hữu Hữu cười nói: "Trước kia, con còn do dự. Một người ngốc nghếch như vậy, lại còn muốn tranh giành mẹ với con nữa, nhưng mà hiện tại, con nghĩ con đồng ý."Dừng một chút, Hữu Hữu bỗng nhiên nghiêm mặt nói: "Cha, chúng ta sẽ ở cạnh nhau, cả đời ở cạnh nhau. Cha, mẹ, con và Tiểu Dịch Thần! Một nhà bốn người sẽ ở cạnh nhau, vĩnh viễn không xa rời nhau, có được không?"Cậu hỏi xong, vẻ mặt nghiêm túc trước nay chưa từng có.Mộ Nhã Triết ngẩn ra một lúc lâu, vô cùng vui mừng, trong thời gian ngắn không phản ứng kịp!Đây là lần đầu tiên Hữu Hữu chân thành nói với anh như vậy!Từ trước đến nay, tên nhóc này luôn luôn cao ngạo, cũng không tỏ ra gần gũi ai, cho dù trong lòng để ý thì cũng sẽ không nói ra, tính tình hướng nội.Nhưng mà hiện giờ cậu lại chân thành nói với anh, cậu muốn một nhà bốn người, vĩnh viễn ở cùng nhau, cả đời không xa rời nhau!
"Bảo bối, con về rồi đấy à!"
Anh thích nhất là mái tóc đen dài của mẹ, lúc mẹ bệnh nặng, anh dốc lòng ở bên cạnh chăm sóc, cẩn thận gội đầu giúp bà.
Mỗi khi mái tóc đen kia chảy qua kẽ tay, anh đều không kìm được nhìn lên khuôn mặt trắng bệch của mẹ, trong lòng không cách nào ngăn được sự bi thương.
Thế nhưng tất cả những ký ức vô cùng tốt đẹp ấy đều đột ngột vỡ tan!
Đều là do người đàn ông này tự tay hủy hoại!
Khiến cho anh phải cô độc một mình.
"Ông thật đáng chết!"
Mộ Nhã Triết tức giận nói, mỗi một chữ, đều mang theo nỗi căm hận ngút trời!
"Mộ Liên Tước, ông thật đáng chết!"
Mộ Lâm Phong không đành lòng nhìn thấy một màn này, xoay người, không dám nhìn tiếp.
Hữu Hữu bị Chu Tước ôm trong ngực, quay đầu nhìn bóng lưng cứng ngắc của Mộ Nhã Triết, trong ngực cảm thấy đau đớn.
Đau lòng cho cha...
Cậu biết, thời thơ ấu của cha hẳn là không hạnh phúc.
Không giống như cậu, mặc dù thân thể ốm yếu, từng phải chịu ánh nhìn dè bỉu của rất nhiều người, nhưng cậu vẫn còn Vân Thi Thi luôn ở bên cạnh cậu.
Nhưng cha cậu thì khác.
Ngay từ nhỏ đã mất cả cha cả mẹ, cô độc giữ nhà họ Mộ lớn như vậy, quyền thế như vậy, nhất định là cha rất đau khổ.
Mộ Liên Tước bị Mộ Nhã Triết đánh, trợn mắt một cái, trút hơi thở cuối cùng.
Mộ Liên Tước đã chết.
Ân oán kéo dài hai đời cũng chấm dứt tại đây.
Mộ Nhã Triết đứng dậy, toàn thân lặng ngắt trong gió.
Một khắc kia, bỗng nhiên anh cảm thấy cơn gió lạnh đến thấu xương, giống như đang quất mạnh vào người anh vậy.
"Cha!" Hữu Hữu nhìn về phía Mộ Nhã Triết kêu gào một tiếng.
Mộ Nhã Triết xoay người lại, trong mắt tràn đầy tơ máu, nhưng lúc nhìn Hữu Hữu lại nhanh chóng khôi phục như cũ.
"Cha, ôm!"
Hữu Hữu ôn nhu cười, dang hai tay ra.
Mộ Nhã Triết đi qua, ôm cậu vào trong ngực.
Hữu Hữu ôm vai anh, nâng mắt, nét mặt tràn đầy ý cười: "Cha, về sau, cha còn có con! Cha không còn phải cô độc nữa."
Mộ Nhã Triết xúc động, ánh mắt ấm áp, càng lúc càng ôm chặt cậu: "Ừm, cha còn có con."
"Cha còn có mẹ nữa!"
Mộ Nhã Triết véo mũi cậu: "Còn có Tiểu Dịch Thần."
Hữu Hữu cười: "Tiểu Dịch Thần từng hỏi con, một nhà bốn người chúng ta vĩnh viễn ở cùng nhau cả đời có được không?"
Tim Mộ Nhã Triết đập mạnh và loạn nhịp vài giây, lại nghe Hữu Hữu cười nói: "Trước kia, con còn do dự. Một người ngốc nghếch như vậy, lại còn muốn tranh giành mẹ với con nữa, nhưng mà hiện tại, con nghĩ con đồng ý."
Dừng một chút, Hữu Hữu bỗng nhiên nghiêm mặt nói: "Cha, chúng ta sẽ ở cạnh nhau, cả đời ở cạnh nhau. Cha, mẹ, con và Tiểu Dịch Thần! Một nhà bốn người sẽ ở cạnh nhau, vĩnh viễn không xa rời nhau, có được không?"
Cậu hỏi xong, vẻ mặt nghiêm túc trước nay chưa từng có.
Mộ Nhã Triết ngẩn ra một lúc lâu, vô cùng vui mừng, trong thời gian ngắn không phản ứng kịp!
Đây là lần đầu tiên Hữu Hữu chân thành nói với anh như vậy!
Từ trước đến nay, tên nhóc này luôn luôn cao ngạo, cũng không tỏ ra gần gũi ai, cho dù trong lòng để ý thì cũng sẽ không nói ra, tính tình hướng nội.
Nhưng mà hiện giờ cậu lại chân thành nói với anh, cậu muốn một nhà bốn người, vĩnh viễn ở cùng nhau, cả đời không xa rời nhau!
Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận XươngTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTrong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng… "Bảo bối, con về rồi đấy à!"Anh thích nhất là mái tóc đen dài của mẹ, lúc mẹ bệnh nặng, anh dốc lòng ở bên cạnh chăm sóc, cẩn thận gội đầu giúp bà.Mỗi khi mái tóc đen kia chảy qua kẽ tay, anh đều không kìm được nhìn lên khuôn mặt trắng bệch của mẹ, trong lòng không cách nào ngăn được sự bi thương.Thế nhưng tất cả những ký ức vô cùng tốt đẹp ấy đều đột ngột vỡ tan!Đều là do người đàn ông này tự tay hủy hoại!Khiến cho anh phải cô độc một mình."Ông thật đáng chết!"Mộ Nhã Triết tức giận nói, mỗi một chữ, đều mang theo nỗi căm hận ngút trời!"Mộ Liên Tước, ông thật đáng chết!"Mộ Lâm Phong không đành lòng nhìn thấy một màn này, xoay người, không dám nhìn tiếp.Hữu Hữu bị Chu Tước ôm trong ngực, quay đầu nhìn bóng lưng cứng ngắc của Mộ Nhã Triết, trong ngực cảm thấy đau đớn.Đau lòng cho cha...Cậu biết, thời thơ ấu của cha hẳn là không hạnh phúc.Không giống như cậu, mặc dù thân thể ốm yếu, từng phải chịu ánh nhìn dè bỉu của rất nhiều người, nhưng cậu vẫn còn Vân Thi Thi luôn ở bên cạnh cậu.Nhưng cha cậu thì khác.Ngay từ nhỏ đã mất cả cha cả mẹ, cô độc giữ nhà họ Mộ lớn như vậy, quyền thế như vậy, nhất định là cha rất đau khổ.Mộ Liên Tước bị Mộ Nhã Triết đánh, trợn mắt một cái, trút hơi thở cuối cùng.Mộ Liên Tước đã chết.Ân oán kéo dài hai đời cũng chấm dứt tại đây.Mộ Nhã Triết đứng dậy, toàn thân lặng ngắt trong gió.Một khắc kia, bỗng nhiên anh cảm thấy cơn gió lạnh đến thấu xương, giống như đang quất mạnh vào người anh vậy."Cha!" Hữu Hữu nhìn về phía Mộ Nhã Triết kêu gào một tiếng.Mộ Nhã Triết xoay người lại, trong mắt tràn đầy tơ máu, nhưng lúc nhìn Hữu Hữu lại nhanh chóng khôi phục như cũ."Cha, ôm!"Hữu Hữu ôn nhu cười, dang hai tay ra.Mộ Nhã Triết đi qua, ôm cậu vào trong ngực.Hữu Hữu ôm vai anh, nâng mắt, nét mặt tràn đầy ý cười: "Cha, về sau, cha còn có con! Cha không còn phải cô độc nữa."Mộ Nhã Triết xúc động, ánh mắt ấm áp, càng lúc càng ôm chặt cậu: "Ừm, cha còn có con.""Cha còn có mẹ nữa!"Mộ Nhã Triết véo mũi cậu: "Còn có Tiểu Dịch Thần."Hữu Hữu cười: "Tiểu Dịch Thần từng hỏi con, một nhà bốn người chúng ta vĩnh viễn ở cùng nhau cả đời có được không?"Tim Mộ Nhã Triết đập mạnh và loạn nhịp vài giây, lại nghe Hữu Hữu cười nói: "Trước kia, con còn do dự. Một người ngốc nghếch như vậy, lại còn muốn tranh giành mẹ với con nữa, nhưng mà hiện tại, con nghĩ con đồng ý."Dừng một chút, Hữu Hữu bỗng nhiên nghiêm mặt nói: "Cha, chúng ta sẽ ở cạnh nhau, cả đời ở cạnh nhau. Cha, mẹ, con và Tiểu Dịch Thần! Một nhà bốn người sẽ ở cạnh nhau, vĩnh viễn không xa rời nhau, có được không?"Cậu hỏi xong, vẻ mặt nghiêm túc trước nay chưa từng có.Mộ Nhã Triết ngẩn ra một lúc lâu, vô cùng vui mừng, trong thời gian ngắn không phản ứng kịp!Đây là lần đầu tiên Hữu Hữu chân thành nói với anh như vậy!Từ trước đến nay, tên nhóc này luôn luôn cao ngạo, cũng không tỏ ra gần gũi ai, cho dù trong lòng để ý thì cũng sẽ không nói ra, tính tình hướng nội.Nhưng mà hiện giờ cậu lại chân thành nói với anh, cậu muốn một nhà bốn người, vĩnh viễn ở cùng nhau, cả đời không xa rời nhau!