Trong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng…

Chương 1418: Cả Thế Giới Đều Không Đáng Ghét

Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận XươngTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTrong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng… Vân Thi Thi đưa Cung Kiệt tới quán.Đó là một cửa hàng đồ ngọt bình thường.Mặt tiền của quán rất nhỏ, không giống với những nơi khác, bày biện rất nhiều thứ để lôi cuốn người qua đường.Chính vì vậy những người tới đây thường là khách quen cũ của quán.Vân Thi Thi chọn một bàn, lập tức gọi lên mấy món đồ ngọt.Cung Kiệt một tay chống cằm, lẳng lặng nhìn từng động tác của cô.Mỗi một nụ cười, từng động các của cô, đều là nhìn trong sự hưởng thụ.Vân Thi Thi gọi xong đồ ngọt, quay đầu lại đã thấy anh đang si ngốc nhìn cô.Không khỏi mỉm cười."Tại sao lại nhìn chị chằm chằm như vậy?"Cung Kiệt tùy hứng lên tiếng: "Em thích!""À..." Vân Thi Thi bất đắc dĩ cong môi.Cung Kiệt lại nói: "Bởi vì em phát hiện, có nhìn chị bao lâu cũng không thấy đủ!""Hả?""Chúng ta xa cách nhau lâu như vậy, mười lăm năm, em muốn bù đắp lại mười lăm năm bị bỏ lỡ ấy.Cung Kiệt nói đúng sự thật.Vân Thi Thi trong lòng khẽ động, ánh mắt lập tức mềm mại như nước."Tiểu Kiệt, chị rất vui, cũng rất cảm động! Chị chưa từng nghĩ tới, hai chị em ta còn có thể có một ngày được đoàn tụ."Cung Kiệt lóe lên, trong ánh mắt lập tức có chút cô đơn.Anh luôn có cảm giác, mình hình như đã bỏ lỡ rất nhiều thứ tốt đẹp.Người mà anh thương yêu sâu đậm nhất, cả tuổi thanh xuân của anh đi mất mười lăm năm không có trở về.Cả thời thanh xuân của cô, anh không hề được ở bên cạnh chăm sóc, động viên cô. Càng đáng tiếc hơn là bỏ lỡ thời khắc cô sinh hai đứa trẻ.Cô vắng mặt trong cuộc đời anh, đồng thời anh cũng vậy.Mười lăm năm này, thực sự đã cướp đi rất nhiều.Đồ ngọt được đưa lên, Vân Thi Thi đem một phần đẩy tới trước mặt Cung Kiệt.Cười cười: "Nếu thử đi, mùi vị ở đây rất tuyệt!""Được!"Cung Kiệt gật đầu, lập tức cầm thì lên ăn thử một miếng."Vị ngon chứ?"Cô mong đợi hỏi.Cung Kiệt chậm rãi gật đầu, ánh mắt hơi cong lên: "Không sai, rất ngon!"Trên thực tế, anh cũng không hề thích ăn đồ ngọt.Ở nhà họ Cung, anh còn chẳng thèm liếc nhìn mấy thứ đồ này.Chán ghét!Nhưng mà Vân Thi Thi lại không giống như vậy.Anh thích!Anh thích hưởng thụ từng giây ở bên cô.Chỉ cần nhìn thấy cô, nhìn cô cười, nhìn cô đùa với cậu, tựa như cả thế giới lúc đó chẳng còn gì đáng ghét nữa.Vân Thi Thi ánh mắt bỗng nhiên rơi vào màn hình điện thoại di động của anh.Là một chiếc điện thoại, rất khác bình thường.Cô chưa từng thấy qua chiếc điện thoại nào như vậy.Kiểu dáng.Cô tò mò, lấy tới xem."Điện thoại này của em sao lại khác thường như vậy, chị chưa từng thấy qua?"Cung Kiệt cười: "Đây là điện thoại vệ tinh tự chúng em nghiên cứu ra, mua không được."Bởi vì đặc thù công việc, anh sử dụng đều là điện thoại vệ tinh cầm tay.Máy móc toàn bộ cũng đều được chế tạo riêng.Cũng chính vì vậy chiếc điện thoại này có cấp độ bảo mật rất cao.Cô mở lên, màn hình chính liền hiện lên một bức ảnh.Là ảnh của cô!Vân Thi Thi nhìn thấy, mặt đỏ lên, ngước mắt sẵng giọng: "Em... bức ảnh đó, em đổi từ bao giờ?""Đã sớm đổi rồi!"Cung Kiệt mỉm cười: "Em thích nhất bức ảnh này của chị, nó rất đẹp!"Ngày đó, từ khi biết được thân phận của cô, sau khi trở về, anh liền đi thu thập tất cả hình ảnh liên quan tới cô.Anh thích nhất vẫn là bức ảnh này, sau đó liền cài làm màn hình chính.Như vậy mỗi lần mở máy đều có thể nhìn thấy cô.

Vân Thi Thi đưa Cung Kiệt tới quán.

Đó là một cửa hàng đồ ngọt bình thường.

Mặt tiền của quán rất nhỏ, không giống với những nơi khác, bày biện rất nhiều thứ để lôi cuốn người qua đường.

Chính vì vậy những người tới đây thường là khách quen cũ của quán.

Vân Thi Thi chọn một bàn, lập tức gọi lên mấy món đồ ngọt.

Cung Kiệt một tay chống cằm, lẳng lặng nhìn từng động tác của cô.

Mỗi một nụ cười, từng động các của cô, đều là nhìn trong sự hưởng thụ.

Vân Thi Thi gọi xong đồ ngọt, quay đầu lại đã thấy anh đang si ngốc nhìn cô.

Không khỏi mỉm cười.

"Tại sao lại nhìn chị chằm chằm như vậy?"

Cung Kiệt tùy hứng lên tiếng: "Em thích!"

"À..." Vân Thi Thi bất đắc dĩ cong môi.

Cung Kiệt lại nói: "Bởi vì em phát hiện, có nhìn chị bao lâu cũng không thấy đủ!"

"Hả?"

"Chúng ta xa cách nhau lâu như vậy, mười lăm năm, em muốn bù đắp lại mười lăm năm bị bỏ lỡ ấy.

Cung Kiệt nói đúng sự thật.

Vân Thi Thi trong lòng khẽ động, ánh mắt lập tức mềm mại như nước.

"Tiểu Kiệt, chị rất vui, cũng rất cảm động! Chị chưa từng nghĩ tới, hai chị em ta còn có thể có một ngày được đoàn tụ."

Cung Kiệt lóe lên, trong ánh mắt lập tức có chút cô đơn.

Anh luôn có cảm giác, mình hình như đã bỏ lỡ rất nhiều thứ tốt đẹp.

Người mà anh thương yêu sâu đậm nhất, cả tuổi thanh xuân của anh đi mất mười lăm năm không có trở về.

Cả thời thanh xuân của cô, anh không hề được ở bên cạnh chăm sóc, động viên cô. Càng đáng tiếc hơn là bỏ lỡ thời khắc cô sinh hai đứa trẻ.

Cô vắng mặt trong cuộc đời anh, đồng thời anh cũng vậy.

Mười lăm năm này, thực sự đã cướp đi rất nhiều.

Đồ ngọt được đưa lên, Vân Thi Thi đem một phần đẩy tới trước mặt Cung Kiệt.

Cười cười: "Nếu thử đi, mùi vị ở đây rất tuyệt!"

"Được!"

Cung Kiệt gật đầu, lập tức cầm thì lên ăn thử một miếng.

"Vị ngon chứ?"

Cô mong đợi hỏi.

Cung Kiệt chậm rãi gật đầu, ánh mắt hơi cong lên: "Không sai, rất ngon!"

Trên thực tế, anh cũng không hề thích ăn đồ ngọt.

Ở nhà họ Cung, anh còn chẳng thèm liếc nhìn mấy thứ đồ này.

Chán ghét!

Nhưng mà Vân Thi Thi lại không giống như vậy.

Anh thích!

Anh thích hưởng thụ từng giây ở bên cô.

Chỉ cần nhìn thấy cô, nhìn cô cười, nhìn cô đùa với cậu, tựa như cả thế giới lúc đó chẳng còn gì đáng ghét nữa.

Vân Thi Thi ánh mắt bỗng nhiên rơi vào màn hình điện thoại di động của anh.

Là một chiếc điện thoại, rất khác bình thường.

Cô chưa từng thấy qua chiếc điện thoại nào như vậy.

Kiểu dáng.

Cô tò mò, lấy tới xem.

"Điện thoại này của em sao lại khác thường như vậy, chị chưa từng thấy qua?"

Cung Kiệt cười: "Đây là điện thoại vệ tinh tự chúng em nghiên cứu ra, mua không được."

Bởi vì đặc thù công việc, anh sử dụng đều là điện thoại vệ tinh cầm tay.

Máy móc toàn bộ cũng đều được chế tạo riêng.

Cũng chính vì vậy chiếc điện thoại này có cấp độ bảo mật rất cao.

Cô mở lên, màn hình chính liền hiện lên một bức ảnh.

Là ảnh của cô!

Vân Thi Thi nhìn thấy, mặt đỏ lên, ngước mắt sẵng giọng: "Em... bức ảnh đó, em đổi từ bao giờ?"

"Đã sớm đổi rồi!"

Cung Kiệt mỉm cười: "Em thích nhất bức ảnh này của chị, nó rất đẹp!"

Ngày đó, từ khi biết được thân phận của cô, sau khi trở về, anh liền đi thu thập tất cả hình ảnh liên quan tới cô.

Anh thích nhất vẫn là bức ảnh này, sau đó liền cài làm màn hình chính.

Như vậy mỗi lần mở máy đều có thể nhìn thấy cô.

Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận XươngTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTrong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng… Vân Thi Thi đưa Cung Kiệt tới quán.Đó là một cửa hàng đồ ngọt bình thường.Mặt tiền của quán rất nhỏ, không giống với những nơi khác, bày biện rất nhiều thứ để lôi cuốn người qua đường.Chính vì vậy những người tới đây thường là khách quen cũ của quán.Vân Thi Thi chọn một bàn, lập tức gọi lên mấy món đồ ngọt.Cung Kiệt một tay chống cằm, lẳng lặng nhìn từng động tác của cô.Mỗi một nụ cười, từng động các của cô, đều là nhìn trong sự hưởng thụ.Vân Thi Thi gọi xong đồ ngọt, quay đầu lại đã thấy anh đang si ngốc nhìn cô.Không khỏi mỉm cười."Tại sao lại nhìn chị chằm chằm như vậy?"Cung Kiệt tùy hứng lên tiếng: "Em thích!""À..." Vân Thi Thi bất đắc dĩ cong môi.Cung Kiệt lại nói: "Bởi vì em phát hiện, có nhìn chị bao lâu cũng không thấy đủ!""Hả?""Chúng ta xa cách nhau lâu như vậy, mười lăm năm, em muốn bù đắp lại mười lăm năm bị bỏ lỡ ấy.Cung Kiệt nói đúng sự thật.Vân Thi Thi trong lòng khẽ động, ánh mắt lập tức mềm mại như nước."Tiểu Kiệt, chị rất vui, cũng rất cảm động! Chị chưa từng nghĩ tới, hai chị em ta còn có thể có một ngày được đoàn tụ."Cung Kiệt lóe lên, trong ánh mắt lập tức có chút cô đơn.Anh luôn có cảm giác, mình hình như đã bỏ lỡ rất nhiều thứ tốt đẹp.Người mà anh thương yêu sâu đậm nhất, cả tuổi thanh xuân của anh đi mất mười lăm năm không có trở về.Cả thời thanh xuân của cô, anh không hề được ở bên cạnh chăm sóc, động viên cô. Càng đáng tiếc hơn là bỏ lỡ thời khắc cô sinh hai đứa trẻ.Cô vắng mặt trong cuộc đời anh, đồng thời anh cũng vậy.Mười lăm năm này, thực sự đã cướp đi rất nhiều.Đồ ngọt được đưa lên, Vân Thi Thi đem một phần đẩy tới trước mặt Cung Kiệt.Cười cười: "Nếu thử đi, mùi vị ở đây rất tuyệt!""Được!"Cung Kiệt gật đầu, lập tức cầm thì lên ăn thử một miếng."Vị ngon chứ?"Cô mong đợi hỏi.Cung Kiệt chậm rãi gật đầu, ánh mắt hơi cong lên: "Không sai, rất ngon!"Trên thực tế, anh cũng không hề thích ăn đồ ngọt.Ở nhà họ Cung, anh còn chẳng thèm liếc nhìn mấy thứ đồ này.Chán ghét!Nhưng mà Vân Thi Thi lại không giống như vậy.Anh thích!Anh thích hưởng thụ từng giây ở bên cô.Chỉ cần nhìn thấy cô, nhìn cô cười, nhìn cô đùa với cậu, tựa như cả thế giới lúc đó chẳng còn gì đáng ghét nữa.Vân Thi Thi ánh mắt bỗng nhiên rơi vào màn hình điện thoại di động của anh.Là một chiếc điện thoại, rất khác bình thường.Cô chưa từng thấy qua chiếc điện thoại nào như vậy.Kiểu dáng.Cô tò mò, lấy tới xem."Điện thoại này của em sao lại khác thường như vậy, chị chưa từng thấy qua?"Cung Kiệt cười: "Đây là điện thoại vệ tinh tự chúng em nghiên cứu ra, mua không được."Bởi vì đặc thù công việc, anh sử dụng đều là điện thoại vệ tinh cầm tay.Máy móc toàn bộ cũng đều được chế tạo riêng.Cũng chính vì vậy chiếc điện thoại này có cấp độ bảo mật rất cao.Cô mở lên, màn hình chính liền hiện lên một bức ảnh.Là ảnh của cô!Vân Thi Thi nhìn thấy, mặt đỏ lên, ngước mắt sẵng giọng: "Em... bức ảnh đó, em đổi từ bao giờ?""Đã sớm đổi rồi!"Cung Kiệt mỉm cười: "Em thích nhất bức ảnh này của chị, nó rất đẹp!"Ngày đó, từ khi biết được thân phận của cô, sau khi trở về, anh liền đi thu thập tất cả hình ảnh liên quan tới cô.Anh thích nhất vẫn là bức ảnh này, sau đó liền cài làm màn hình chính.Như vậy mỗi lần mở máy đều có thể nhìn thấy cô.

Chương 1418: Cả Thế Giới Đều Không Đáng Ghét