Hành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng…

Chương 393: Cao trào! lễ kỉ niệm trăm năm! (13)

Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Hoàng Bích Thanh vẫn còn đang cười, sau đó nụ cười cứng đơ lại.“Trợ lý Quý, là cô ta, cô ta họ Trang, không phải họ Hoàng...”Quý Thần thấy cô ta vẫn còn chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra, vì vậy anh ta vung tay lên, hai người vệ sĩ mỗi người xách một cánh tay của Hoàng Bích Thanh kéo xềnh xệch ra ngoài.Hoàng Bích Thanh trợn tròn hai mắt: “Trợ lý Quý, anh bắt sai người rồi! Không phải tôi, là.... ôi!”Trang Nại Nại đứng đằng sau cười híp mắt, vẫy vẫy tay với cô ta, sau đó còn chế nhạo: “Gặp lại sau nha Hoàng Trò Cười!”Mãi đến khi Hoàng Bích Thanh hoàn toàn biến mất, Trang Nại Nại vẫn không quay đầu nhìn đám người Tư Chính Đình.Tuy rằng anh giúp cô giải vây, thế nhưng... bạn gái của anh đâu phải là cô.Hiển nhiên, tất cả những người xung quanh cũng chú ý tới vấn đề này, vì thế tất cả đều thu lại dáng vẻ giật mình, sau đó dùng ánh nóng bỏng nhìn về phía Tư Chính Đình và Tả Y Y.Trang Nại Nại hít một hơi thật sâu, cô không để ý tới những ánh mắt thương hại xung quanh, cô muốn đi tìm người nữ phóng viên mà Mino vừa mới giúp trà trộn vào. Thế nhưng cô vừa định rời khỏi cái chỗ thị phi này, cả hội trường đột nhiên yên tĩnh lại, tiếng nhạc vang lên.Bữa tiệc đã bắt đầu rồi.Trang Nại Nại quay đầu lại thì thấy toàn bộ những cánh cửa vào hội trường đã được đóng lại, chỉ còn một chiếc đèn duy nhất được bật sáng đang chiếu thẳng về phía người dẫn chương trình trên sân khấu.Người MC mở màn chương trình một cách đặc sắc, anh ta nói xong liền nhìn về phía Tư Chính Đình: “Đầu tiên, xin kính mới chủ tịch tập đoàn Đế Hào của chúng ta - ngài Tư Chính Đình lên nói chuyện với mọi người!”Lời vừa dứt, ngọn đèn lập tức chiếu thẳng vào người Tư Chính Đình.Tuy khuôn mặt của anh vẫn không chút biểu cảm, thế nhưng bộ lễ phục anh mặc hôm nay lại có phần phóng khoáng hơn thường ngày, cho nên trông anh hôm nay cũng hòa nhã hơn mọi hôm một chút. Tư Chính Đình nghe vậy liền thả di động vào trong túi, động tác rất tự nhiên nhưng vẫn vô thức toát lên sự kín đáo cùng ưu nhã, sau đó anh bước lên sân khấu. Thân hình cao ngất của Tư Chính Đình đứng trên sân khấu cao, toát ra một cảm giác đầy khí phách, giống như những vị đế vương thời cổ đại đang dò xét lãnh địa của mình. Nó khiến người khác cảm thấy tôn kính cùng ngưỡng vọng.Tư Chính Đình mở miệng, đám người phía dưới lập tức nín thở lắng nghe.Anh nói ngắn gọn vài câu rồi đưa lại microphone cho người dẫn chương trình, anh ta lập tức cười nói vài câu để đốt nóng bầu không khí.Tả Y Y đứng dưới sân khấu, trên mặt cô ta vẫn còn có chút xấu hổ. Dù sao người biết chuyện đều biết rõ vì sao vừa rồi Hoàng Bích Thanh lại gây sự với Trang Nại Nại, Tư Chính Đình đuổi Hoàng Bích Thanh ra ngoài cũng chẳng khác nào tát thẳng vào mặt cô ta.Một đám người xung quanh vì lấy lòng Tả Y Y mà bắt đầu thầm thì to nhỏ. Bọn họ chỉ trỏ vào Trang Nại Nại rồi dùng cái giọng mà Tả Y Y có thể nghe thấy được mà nói.“Nhìn bộ dạng của cô ta kìa, chậc, cô ta cho rằng ngài Tư ra mặt vì cô ta thì cô ta sẽ thành bà Tư chắc?”“Chỉ bằng cái thân phận mạt hạng của cô ta thì sao có thể xứng với ngài Tư chứ?”“Đúng thế, cô ta là con cóc mà đòi ăn thịt thiên nga!”“...”Mỗi một câu đều là những lời khinh miệt, lần đầu tiên Trang Nại Nại cảm thấy mình khó chịu đến như vậy, cô muốn rời khỏi đây ngay lập tức.Trang Nại Nại đứng trong một góc nhỏ, trái tim đau giống như bị ngàn mũi kim châm vào.Cô nghĩ kĩ rồi, cô và Tư Chính Đình không thể tiếp tục nổi nữa, bọn họ phải ly hôn thôi. Cô biết chuyện ly hôn của cô và anh chỉ là chuyện sớm muộn, Tư Chính Đình sẽ thuộc về một người phụ nữ khác, thế nhưng khi nghĩ tới điều đó trái tim cô lại đau đớn.Lúc này cô mới biết rằng cô yêu anh nhiều đến thế nào! Biết được rằng cô khao khát vị trí đang đứng bên cạnh anh đến nhường nào! 

Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Hoàng Bích Thanh vẫn còn đang cười, sau đó nụ cười cứng đơ lại.“Trợ lý Quý, là cô ta, cô ta họ Trang, không phải họ Hoàng...”Quý Thần thấy cô ta vẫn còn chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra, vì vậy anh ta vung tay lên, hai người vệ sĩ mỗi người xách một cánh tay của Hoàng Bích Thanh kéo xềnh xệch ra ngoài.Hoàng Bích Thanh trợn tròn hai mắt: “Trợ lý Quý, anh bắt sai người rồi! Không phải tôi, là.... ôi!”Trang Nại Nại đứng đằng sau cười híp mắt, vẫy vẫy tay với cô ta, sau đó còn chế nhạo: “Gặp lại sau nha Hoàng Trò Cười!”Mãi đến khi Hoàng Bích Thanh hoàn toàn biến mất, Trang Nại Nại vẫn không quay đầu nhìn đám người Tư Chính Đình.Tuy rằng anh giúp cô giải vây, thế nhưng... bạn gái của anh đâu phải là cô.Hiển nhiên, tất cả những người xung quanh cũng chú ý tới vấn đề này, vì thế tất cả đều thu lại dáng vẻ giật mình, sau đó dùng ánh nóng bỏng nhìn về phía Tư Chính Đình và Tả Y Y.Trang Nại Nại hít một hơi thật sâu, cô không để ý tới những ánh mắt thương hại xung quanh, cô muốn đi tìm người nữ phóng viên mà Mino vừa mới giúp trà trộn vào. Thế nhưng cô vừa định rời khỏi cái chỗ thị phi này, cả hội trường đột nhiên yên tĩnh lại, tiếng nhạc vang lên.Bữa tiệc đã bắt đầu rồi.Trang Nại Nại quay đầu lại thì thấy toàn bộ những cánh cửa vào hội trường đã được đóng lại, chỉ còn một chiếc đèn duy nhất được bật sáng đang chiếu thẳng về phía người dẫn chương trình trên sân khấu.Người MC mở màn chương trình một cách đặc sắc, anh ta nói xong liền nhìn về phía Tư Chính Đình: “Đầu tiên, xin kính mới chủ tịch tập đoàn Đế Hào của chúng ta - ngài Tư Chính Đình lên nói chuyện với mọi người!”Lời vừa dứt, ngọn đèn lập tức chiếu thẳng vào người Tư Chính Đình.Tuy khuôn mặt của anh vẫn không chút biểu cảm, thế nhưng bộ lễ phục anh mặc hôm nay lại có phần phóng khoáng hơn thường ngày, cho nên trông anh hôm nay cũng hòa nhã hơn mọi hôm một chút. Tư Chính Đình nghe vậy liền thả di động vào trong túi, động tác rất tự nhiên nhưng vẫn vô thức toát lên sự kín đáo cùng ưu nhã, sau đó anh bước lên sân khấu. Thân hình cao ngất của Tư Chính Đình đứng trên sân khấu cao, toát ra một cảm giác đầy khí phách, giống như những vị đế vương thời cổ đại đang dò xét lãnh địa của mình. Nó khiến người khác cảm thấy tôn kính cùng ngưỡng vọng.Tư Chính Đình mở miệng, đám người phía dưới lập tức nín thở lắng nghe.Anh nói ngắn gọn vài câu rồi đưa lại microphone cho người dẫn chương trình, anh ta lập tức cười nói vài câu để đốt nóng bầu không khí.Tả Y Y đứng dưới sân khấu, trên mặt cô ta vẫn còn có chút xấu hổ. Dù sao người biết chuyện đều biết rõ vì sao vừa rồi Hoàng Bích Thanh lại gây sự với Trang Nại Nại, Tư Chính Đình đuổi Hoàng Bích Thanh ra ngoài cũng chẳng khác nào tát thẳng vào mặt cô ta.Một đám người xung quanh vì lấy lòng Tả Y Y mà bắt đầu thầm thì to nhỏ. Bọn họ chỉ trỏ vào Trang Nại Nại rồi dùng cái giọng mà Tả Y Y có thể nghe thấy được mà nói.“Nhìn bộ dạng của cô ta kìa, chậc, cô ta cho rằng ngài Tư ra mặt vì cô ta thì cô ta sẽ thành bà Tư chắc?”“Chỉ bằng cái thân phận mạt hạng của cô ta thì sao có thể xứng với ngài Tư chứ?”“Đúng thế, cô ta là con cóc mà đòi ăn thịt thiên nga!”“...”Mỗi một câu đều là những lời khinh miệt, lần đầu tiên Trang Nại Nại cảm thấy mình khó chịu đến như vậy, cô muốn rời khỏi đây ngay lập tức.Trang Nại Nại đứng trong một góc nhỏ, trái tim đau giống như bị ngàn mũi kim châm vào.Cô nghĩ kĩ rồi, cô và Tư Chính Đình không thể tiếp tục nổi nữa, bọn họ phải ly hôn thôi. Cô biết chuyện ly hôn của cô và anh chỉ là chuyện sớm muộn, Tư Chính Đình sẽ thuộc về một người phụ nữ khác, thế nhưng khi nghĩ tới điều đó trái tim cô lại đau đớn.Lúc này cô mới biết rằng cô yêu anh nhiều đến thế nào! Biết được rằng cô khao khát vị trí đang đứng bên cạnh anh đến nhường nào! 

Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Hoàng Bích Thanh vẫn còn đang cười, sau đó nụ cười cứng đơ lại.“Trợ lý Quý, là cô ta, cô ta họ Trang, không phải họ Hoàng...”Quý Thần thấy cô ta vẫn còn chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra, vì vậy anh ta vung tay lên, hai người vệ sĩ mỗi người xách một cánh tay của Hoàng Bích Thanh kéo xềnh xệch ra ngoài.Hoàng Bích Thanh trợn tròn hai mắt: “Trợ lý Quý, anh bắt sai người rồi! Không phải tôi, là.... ôi!”Trang Nại Nại đứng đằng sau cười híp mắt, vẫy vẫy tay với cô ta, sau đó còn chế nhạo: “Gặp lại sau nha Hoàng Trò Cười!”Mãi đến khi Hoàng Bích Thanh hoàn toàn biến mất, Trang Nại Nại vẫn không quay đầu nhìn đám người Tư Chính Đình.Tuy rằng anh giúp cô giải vây, thế nhưng... bạn gái của anh đâu phải là cô.Hiển nhiên, tất cả những người xung quanh cũng chú ý tới vấn đề này, vì thế tất cả đều thu lại dáng vẻ giật mình, sau đó dùng ánh nóng bỏng nhìn về phía Tư Chính Đình và Tả Y Y.Trang Nại Nại hít một hơi thật sâu, cô không để ý tới những ánh mắt thương hại xung quanh, cô muốn đi tìm người nữ phóng viên mà Mino vừa mới giúp trà trộn vào. Thế nhưng cô vừa định rời khỏi cái chỗ thị phi này, cả hội trường đột nhiên yên tĩnh lại, tiếng nhạc vang lên.Bữa tiệc đã bắt đầu rồi.Trang Nại Nại quay đầu lại thì thấy toàn bộ những cánh cửa vào hội trường đã được đóng lại, chỉ còn một chiếc đèn duy nhất được bật sáng đang chiếu thẳng về phía người dẫn chương trình trên sân khấu.Người MC mở màn chương trình một cách đặc sắc, anh ta nói xong liền nhìn về phía Tư Chính Đình: “Đầu tiên, xin kính mới chủ tịch tập đoàn Đế Hào của chúng ta - ngài Tư Chính Đình lên nói chuyện với mọi người!”Lời vừa dứt, ngọn đèn lập tức chiếu thẳng vào người Tư Chính Đình.Tuy khuôn mặt của anh vẫn không chút biểu cảm, thế nhưng bộ lễ phục anh mặc hôm nay lại có phần phóng khoáng hơn thường ngày, cho nên trông anh hôm nay cũng hòa nhã hơn mọi hôm một chút. Tư Chính Đình nghe vậy liền thả di động vào trong túi, động tác rất tự nhiên nhưng vẫn vô thức toát lên sự kín đáo cùng ưu nhã, sau đó anh bước lên sân khấu. Thân hình cao ngất của Tư Chính Đình đứng trên sân khấu cao, toát ra một cảm giác đầy khí phách, giống như những vị đế vương thời cổ đại đang dò xét lãnh địa của mình. Nó khiến người khác cảm thấy tôn kính cùng ngưỡng vọng.Tư Chính Đình mở miệng, đám người phía dưới lập tức nín thở lắng nghe.Anh nói ngắn gọn vài câu rồi đưa lại microphone cho người dẫn chương trình, anh ta lập tức cười nói vài câu để đốt nóng bầu không khí.Tả Y Y đứng dưới sân khấu, trên mặt cô ta vẫn còn có chút xấu hổ. Dù sao người biết chuyện đều biết rõ vì sao vừa rồi Hoàng Bích Thanh lại gây sự với Trang Nại Nại, Tư Chính Đình đuổi Hoàng Bích Thanh ra ngoài cũng chẳng khác nào tát thẳng vào mặt cô ta.Một đám người xung quanh vì lấy lòng Tả Y Y mà bắt đầu thầm thì to nhỏ. Bọn họ chỉ trỏ vào Trang Nại Nại rồi dùng cái giọng mà Tả Y Y có thể nghe thấy được mà nói.“Nhìn bộ dạng của cô ta kìa, chậc, cô ta cho rằng ngài Tư ra mặt vì cô ta thì cô ta sẽ thành bà Tư chắc?”“Chỉ bằng cái thân phận mạt hạng của cô ta thì sao có thể xứng với ngài Tư chứ?”“Đúng thế, cô ta là con cóc mà đòi ăn thịt thiên nga!”“...”Mỗi một câu đều là những lời khinh miệt, lần đầu tiên Trang Nại Nại cảm thấy mình khó chịu đến như vậy, cô muốn rời khỏi đây ngay lập tức.Trang Nại Nại đứng trong một góc nhỏ, trái tim đau giống như bị ngàn mũi kim châm vào.Cô nghĩ kĩ rồi, cô và Tư Chính Đình không thể tiếp tục nổi nữa, bọn họ phải ly hôn thôi. Cô biết chuyện ly hôn của cô và anh chỉ là chuyện sớm muộn, Tư Chính Đình sẽ thuộc về một người phụ nữ khác, thế nhưng khi nghĩ tới điều đó trái tim cô lại đau đớn.Lúc này cô mới biết rằng cô yêu anh nhiều đến thế nào! Biết được rằng cô khao khát vị trí đang đứng bên cạnh anh đến nhường nào! 

Chương 393: Cao trào! lễ kỉ niệm trăm năm! (13)