Hành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng…
Chương 407: Nại nại, theo anh về nhà đi! (6)
Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Cuối cùng Tô Cẩm Huy lái xe chở Lâm Hi Nhi đến bệnh viện, Trương Trác theo sau giúp đỡ. Trong lúc yêu đương cuồng nhiệt, dù có bị thương thì Lâm Hi Nhi cũng tươi cười ngọt ngào.Sau khi xác định Lâm Hi Nhi thật sự không sao, chỉ cần tĩnh dưỡng là khỏi, Trang Nại Nại liền chào tạm biệt cô ấy, sau đó nhờ Tô Cẩm Huy đưa về thôn Tây Bát Lý.Trên đường đi, hai người vui vẻ trò chuyện với nhau. Trang Nại Nại kể lại chuyện bản thảo thiết kế theo như kịch bản Tư Chính Đình nói tối nay cho anh ta nghe.Đến đầu ngõ, Trang Nại Nại xuống xe, “Hôm nay thật sự rất cám ơn đàn anh, làm phiền anh quá rồi.”Tô Cẩm Huy cười nói, “Không cần cám ơn, em không chỉ là đồng nghiệp, là cấp trên tương lai mà còn là đàn em của anh. Để em ăn mặc xinh đẹp như vậy đi về một mình, anh không yên tâm.”Trang Nại Nại xua tay, “Cấp trên cái gì chứ, anh đừng nói thế. Không biết em có đi làm hay không nữa, cho dù có thì chúng ta cũng đều là phó phòng mà.”“Ừ được rồi, em mau vào đi. Ngày mai gặp nhau ở công ty.”Sau khi chào Tô Cẩm Huy, Trang Nại Nại lững thững đi về.Đêm khuya ở xóm nghèo rất an tĩnh, thi thoảng mới vang lên vài tiếng chó sủa.Thời gian qua đi, lòng Trang Nại Nại cũng dần dần bình tĩnh lại. Cô vốn định lấy hộ chiếu xong sẽ ra nước ngoài tìm mẹ, không ngờ bây giờ lại mất hộ chiếu, mất luôn cả tất cả giấy tờ xác nhận thân phận. Nếu làm lại giấy tờ thì e rằng phải đợi hơn một tháng.Vốn là chuyện buồn, nhưng không hiểu sao lúc nghe Lâm Hi Nhi nói đánh mất hộ chiếu, trong lòng cô lại hơi hơi vui.Cô vui cái gì chứ?Trang Nại Nại vỗ đầu mình, không nhịn được mà lầm bầm: “Nại Nại, mày không nỡ cái gì chứ? Người kiêu ngạo phách lối, không coi ai ra gì, đầu óc lại để làm cảnh như người ta thì có cái gì mà thích chứ? Trang Nại Nại, người ta tuy giúp mày, nhưng tất cả đều do người ta gây ra. Nếu không phải người ta không tin mày thì làm gì có những chuyện rắc rối vớ vẩn sau đó chứ? Cho nên tất cả đều tại Tư Chính Đình! Sau này gặp mặt lại, mày hãy tát anh ta một cái cho đã tay, sau đó dùng chiêu ‘khỉ trộm đào’* khiến anh ta phải khóc lóc xin tha!”Cô vừa lầm bầm vừa vung tay lên như chụp được vật gì đó, sau đó nở nụ cười âm hiểm siết ngón tay lại, rồi tự mình giả một tiếng “Bẹp!” cứ như thật sự bóp nát cái gì đó, rồi mới hài lòng ngẩng đầu lên.Nhưng khi thấy tình huống trước mặt, Trang Nại Nại lại sợ đến mức mềm nhũn hai chân, suýt nữa thì lăn ra đất.Phía trước, Tư Chính Đình đang đen sì mặt nhìn cô, trong con ngươi đen nhánh đều là sự tức giận.Quý Thần bên đứng cạnh, hai vai run lên vì bị sốc, anh ta lén nhìn nơi nào đó của ông chủ mình rồi nghĩ: Khỉ trộm đào? Thì ra khẩu vị của bà chủ đã nặng tới mức này!Mấy người vệ sĩ đứng phía sau thì tất cả đều cúi đầu, khuôn mặt liệt của bọn họ sắp được chữa khỏi bởi một cách thần kì rồi!Trang Nại Nại: “...”Đám người này nghe hết lời cô vừa nói rồi?(*) Khỉ trộm đào: Một chiêu thức võ công dựa vào động tác của loài khỉ, đánh thẳng vào bộ phận sinh dục nam.
Cuối cùng Tô Cẩm Huy lái xe chở Lâm Hi Nhi đến bệnh viện, Trương Trác theo sau giúp đỡ. Trong lúc yêu đương cuồng nhiệt, dù có bị thương thì Lâm Hi Nhi cũng tươi cười ngọt ngào.
Sau khi xác định Lâm Hi Nhi thật sự không sao, chỉ cần tĩnh dưỡng là khỏi, Trang Nại Nại liền chào tạm biệt cô ấy, sau đó nhờ Tô Cẩm Huy đưa về thôn Tây Bát Lý.
Trên đường đi, hai người vui vẻ trò chuyện với nhau. Trang Nại Nại kể lại chuyện bản thảo thiết kế theo như kịch bản Tư Chính Đình nói tối nay cho anh ta nghe.
Đến đầu ngõ, Trang Nại Nại xuống xe, “Hôm nay thật sự rất cám ơn đàn anh, làm phiền anh quá rồi.”
Tô Cẩm Huy cười nói, “Không cần cám ơn, em không chỉ là đồng nghiệp, là cấp trên tương lai mà còn là đàn em của anh. Để em ăn mặc xinh đẹp như vậy đi về một mình, anh không yên tâm.”
Trang Nại Nại xua tay, “Cấp trên cái gì chứ, anh đừng nói thế. Không biết em có đi làm hay không nữa, cho dù có thì chúng ta cũng đều là phó phòng mà.”
“Ừ được rồi, em mau vào đi. Ngày mai gặp nhau ở công ty.”
Sau khi chào Tô Cẩm Huy, Trang Nại Nại lững thững đi về.
Đêm khuya ở xóm nghèo rất an tĩnh, thi thoảng mới vang lên vài tiếng chó sủa.
Thời gian qua đi, lòng Trang Nại Nại cũng dần dần bình tĩnh lại. Cô vốn định lấy hộ chiếu xong sẽ ra nước ngoài tìm mẹ, không ngờ bây giờ lại mất hộ chiếu, mất luôn cả tất cả giấy tờ xác nhận thân phận. Nếu làm lại giấy tờ thì e rằng phải đợi hơn một tháng.
Vốn là chuyện buồn, nhưng không hiểu sao lúc nghe Lâm Hi Nhi nói đánh mất hộ chiếu, trong lòng cô lại hơi hơi vui.
Cô vui cái gì chứ?
Trang Nại Nại vỗ đầu mình, không nhịn được mà lầm bầm: “Nại Nại, mày không nỡ cái gì chứ? Người kiêu ngạo phách lối, không coi ai ra gì, đầu óc lại để làm cảnh như người ta thì có cái gì mà thích chứ? Trang Nại Nại, người ta tuy giúp mày, nhưng tất cả đều do người ta gây ra. Nếu không phải người ta không tin mày thì làm gì có những chuyện rắc rối vớ vẩn sau đó chứ? Cho nên tất cả đều tại Tư Chính Đình! Sau này gặp mặt lại, mày hãy tát anh ta một cái cho đã tay, sau đó dùng chiêu ‘khỉ trộm đào’* khiến anh ta phải khóc lóc xin tha!”
Cô vừa lầm bầm vừa vung tay lên như chụp được vật gì đó, sau đó nở nụ cười âm hiểm siết ngón tay lại, rồi tự mình giả một tiếng “Bẹp!” cứ như thật sự bóp nát cái gì đó, rồi mới hài lòng ngẩng đầu lên.
Nhưng khi thấy tình huống trước mặt, Trang Nại Nại lại sợ đến mức mềm nhũn hai chân, suýt nữa thì lăn ra đất.
Phía trước, Tư Chính Đình đang đen sì mặt nhìn cô, trong con ngươi đen nhánh đều là sự tức giận.
Quý Thần bên đứng cạnh, hai vai run lên vì bị sốc, anh ta lén nhìn nơi nào đó của ông chủ mình rồi nghĩ: Khỉ trộm đào? Thì ra khẩu vị của bà chủ đã nặng tới mức này!
Mấy người vệ sĩ đứng phía sau thì tất cả đều cúi đầu, khuôn mặt liệt của bọn họ sắp được chữa khỏi bởi một cách thần kì rồi!
Trang Nại Nại: “...”
Đám người này nghe hết lời cô vừa nói rồi?
(*) Khỉ trộm đào: Một chiêu thức võ công dựa vào động tác của loài khỉ, đánh thẳng vào bộ phận sinh dục nam.
Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Cuối cùng Tô Cẩm Huy lái xe chở Lâm Hi Nhi đến bệnh viện, Trương Trác theo sau giúp đỡ. Trong lúc yêu đương cuồng nhiệt, dù có bị thương thì Lâm Hi Nhi cũng tươi cười ngọt ngào.Sau khi xác định Lâm Hi Nhi thật sự không sao, chỉ cần tĩnh dưỡng là khỏi, Trang Nại Nại liền chào tạm biệt cô ấy, sau đó nhờ Tô Cẩm Huy đưa về thôn Tây Bát Lý.Trên đường đi, hai người vui vẻ trò chuyện với nhau. Trang Nại Nại kể lại chuyện bản thảo thiết kế theo như kịch bản Tư Chính Đình nói tối nay cho anh ta nghe.Đến đầu ngõ, Trang Nại Nại xuống xe, “Hôm nay thật sự rất cám ơn đàn anh, làm phiền anh quá rồi.”Tô Cẩm Huy cười nói, “Không cần cám ơn, em không chỉ là đồng nghiệp, là cấp trên tương lai mà còn là đàn em của anh. Để em ăn mặc xinh đẹp như vậy đi về một mình, anh không yên tâm.”Trang Nại Nại xua tay, “Cấp trên cái gì chứ, anh đừng nói thế. Không biết em có đi làm hay không nữa, cho dù có thì chúng ta cũng đều là phó phòng mà.”“Ừ được rồi, em mau vào đi. Ngày mai gặp nhau ở công ty.”Sau khi chào Tô Cẩm Huy, Trang Nại Nại lững thững đi về.Đêm khuya ở xóm nghèo rất an tĩnh, thi thoảng mới vang lên vài tiếng chó sủa.Thời gian qua đi, lòng Trang Nại Nại cũng dần dần bình tĩnh lại. Cô vốn định lấy hộ chiếu xong sẽ ra nước ngoài tìm mẹ, không ngờ bây giờ lại mất hộ chiếu, mất luôn cả tất cả giấy tờ xác nhận thân phận. Nếu làm lại giấy tờ thì e rằng phải đợi hơn một tháng.Vốn là chuyện buồn, nhưng không hiểu sao lúc nghe Lâm Hi Nhi nói đánh mất hộ chiếu, trong lòng cô lại hơi hơi vui.Cô vui cái gì chứ?Trang Nại Nại vỗ đầu mình, không nhịn được mà lầm bầm: “Nại Nại, mày không nỡ cái gì chứ? Người kiêu ngạo phách lối, không coi ai ra gì, đầu óc lại để làm cảnh như người ta thì có cái gì mà thích chứ? Trang Nại Nại, người ta tuy giúp mày, nhưng tất cả đều do người ta gây ra. Nếu không phải người ta không tin mày thì làm gì có những chuyện rắc rối vớ vẩn sau đó chứ? Cho nên tất cả đều tại Tư Chính Đình! Sau này gặp mặt lại, mày hãy tát anh ta một cái cho đã tay, sau đó dùng chiêu ‘khỉ trộm đào’* khiến anh ta phải khóc lóc xin tha!”Cô vừa lầm bầm vừa vung tay lên như chụp được vật gì đó, sau đó nở nụ cười âm hiểm siết ngón tay lại, rồi tự mình giả một tiếng “Bẹp!” cứ như thật sự bóp nát cái gì đó, rồi mới hài lòng ngẩng đầu lên.Nhưng khi thấy tình huống trước mặt, Trang Nại Nại lại sợ đến mức mềm nhũn hai chân, suýt nữa thì lăn ra đất.Phía trước, Tư Chính Đình đang đen sì mặt nhìn cô, trong con ngươi đen nhánh đều là sự tức giận.Quý Thần bên đứng cạnh, hai vai run lên vì bị sốc, anh ta lén nhìn nơi nào đó của ông chủ mình rồi nghĩ: Khỉ trộm đào? Thì ra khẩu vị của bà chủ đã nặng tới mức này!Mấy người vệ sĩ đứng phía sau thì tất cả đều cúi đầu, khuôn mặt liệt của bọn họ sắp được chữa khỏi bởi một cách thần kì rồi!Trang Nại Nại: “...”Đám người này nghe hết lời cô vừa nói rồi?(*) Khỉ trộm đào: Một chiêu thức võ công dựa vào động tác của loài khỉ, đánh thẳng vào bộ phận sinh dục nam.