Hành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng…
Chương 411: Nại nại, theo anh về nhà đi! (10)
Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Trang Nại Nại đang xoắn xuýt, đột nhiên nghe thấy bên ngoài có tiếng động.Cô đi ra mở hé cửa phòng thì nghe thấy tiếng bước chân đi xuống lầu, sau đó là tiếng mở cửa nhà và tiếng quản gia tiễn người người đi.Hửm?Tư Chính Đình ra ngoài?Trang Nại Nại thò đầu ra nhìn, thấy quản gia quay trở lại, cô liền hỏi: “Tư Chính Đình đi đâu thế?”Quản gia cung kính nói, “Cậu chủ nói công ty có việc nên ra ngoài một lát. Cô đi ngủ trước đi, không cần lo lắng, đêm nay cậu chủ không về.”Đêm nay không về?Mắt Trang Nại Nại lập tức sáng lên!Cô hưng phấn gật đầu với quản gia rồi rụt đầu về, sau đó nhân lúc không có ai liền lặng lẽ đi tới phòng ngủ chính đẩy nhẹ cửa, thấy cửa không khóa liền chui tọt vào.Đèn trong phòng còn chưa tắt, hiển nhiên là Tư Chính Đình đi khá vội.Cô vốn chỉ định lấy vài bộ đồ rồi đi, nhưng thấy bồn tắm massage trong nhà tắm liền cảm thấy cả người không thoải mái.Trong phòng khách không có cái này!Hôm nay mang giày cao gót cả buổi tối, thật sự là rất nhức. Lại nghĩ tới việc đêm nay Tư Chính Đình sẽ không về, Trang Nại Nại liền nhanh nhẹn cởi đồ rồi chui vào bồn tắm ngâm mình.Sau khi ngâm mình, tất cả mệt mỏi đều biến mất.Tắm xong, cô liền dọn dẹp lại nhà tắm nhìn sao cho giống như chưa từng có ai sử dụng rồi mới hài lòng choàng khăn tắm đi ra.Lau khô người thì khăn tắm cũng ướt, dinh dính trên người rất khó chịu. Trong phòng không ai nên Trang Nại Nại bèn ném cái khăn tắm lên ghế sofa, không mặc gì đi lại tủ quần áo.Đồ của cô vẫn nằm ở vị trí cũ, không thay đổi.Cô nhìn từ trái sang phải theo thói quen treo đồ của mình, quả nhiên thấy một bộ đồ ngủ cotton, nhưng vừa đặt tay lên thì lại nghe thấy tiếng mở cửa phòng.Trang Nại Nại phát hoảng.Là ai?Phòng ngủ của Tư Chính Đình không cho phép người làm tự ý đi vào, còn quản gia thì đang ở dưới lầu, nên…Anh đã về?Vào giây phút mấu chốt, Trang Nại Nại không nói hai lời, trực tiếp nhảy vào trong tủ quần áo.Vào đúng khoảnh khắc cửa tủ đóng lại, cô thấy Tư Chính Đình cúi đầu đi vào. Hình như anh đang nói chuyện điện thoại, vừa đi vừa mở nút áo, sau đó lạnh nhạt “ừ” một tiếng, rồi nói: “Nếu vậy thì tôi không đến nữa.”Trang Nại Nại nghe anh nói vậy thì muốn khóc tiếng mán luôn!Sao không đến nữa? Nếu anh không đi… chẳng lẽ cô sẽ phải ở trong ngăn tủ này tới ngày mai sao?Làm sao trốn ra được bây giờ?Bên ngoài, Tư Chính Đình tiếp tục dặn dò, sau đó kết thúc cuộc gọi liền ném điện thoại lên ghế sofa. Anh cởi áo khoác rồi tiếp tục cởi áo sơmi và quần…
Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Trang Nại Nại đang xoắn xuýt, đột nhiên nghe thấy bên ngoài có tiếng động.Cô đi ra mở hé cửa phòng thì nghe thấy tiếng bước chân đi xuống lầu, sau đó là tiếng mở cửa nhà và tiếng quản gia tiễn người người đi.Hửm?Tư Chính Đình ra ngoài?Trang Nại Nại thò đầu ra nhìn, thấy quản gia quay trở lại, cô liền hỏi: “Tư Chính Đình đi đâu thế?”Quản gia cung kính nói, “Cậu chủ nói công ty có việc nên ra ngoài một lát. Cô đi ngủ trước đi, không cần lo lắng, đêm nay cậu chủ không về.”Đêm nay không về?Mắt Trang Nại Nại lập tức sáng lên!Cô hưng phấn gật đầu với quản gia rồi rụt đầu về, sau đó nhân lúc không có ai liền lặng lẽ đi tới phòng ngủ chính đẩy nhẹ cửa, thấy cửa không khóa liền chui tọt vào.Đèn trong phòng còn chưa tắt, hiển nhiên là Tư Chính Đình đi khá vội.Cô vốn chỉ định lấy vài bộ đồ rồi đi, nhưng thấy bồn tắm massage trong nhà tắm liền cảm thấy cả người không thoải mái.Trong phòng khách không có cái này!Hôm nay mang giày cao gót cả buổi tối, thật sự là rất nhức. Lại nghĩ tới việc đêm nay Tư Chính Đình sẽ không về, Trang Nại Nại liền nhanh nhẹn cởi đồ rồi chui vào bồn tắm ngâm mình.Sau khi ngâm mình, tất cả mệt mỏi đều biến mất.Tắm xong, cô liền dọn dẹp lại nhà tắm nhìn sao cho giống như chưa từng có ai sử dụng rồi mới hài lòng choàng khăn tắm đi ra.Lau khô người thì khăn tắm cũng ướt, dinh dính trên người rất khó chịu. Trong phòng không ai nên Trang Nại Nại bèn ném cái khăn tắm lên ghế sofa, không mặc gì đi lại tủ quần áo.Đồ của cô vẫn nằm ở vị trí cũ, không thay đổi.Cô nhìn từ trái sang phải theo thói quen treo đồ của mình, quả nhiên thấy một bộ đồ ngủ cotton, nhưng vừa đặt tay lên thì lại nghe thấy tiếng mở cửa phòng.Trang Nại Nại phát hoảng.Là ai?Phòng ngủ của Tư Chính Đình không cho phép người làm tự ý đi vào, còn quản gia thì đang ở dưới lầu, nên…Anh đã về?Vào giây phút mấu chốt, Trang Nại Nại không nói hai lời, trực tiếp nhảy vào trong tủ quần áo.Vào đúng khoảnh khắc cửa tủ đóng lại, cô thấy Tư Chính Đình cúi đầu đi vào. Hình như anh đang nói chuyện điện thoại, vừa đi vừa mở nút áo, sau đó lạnh nhạt “ừ” một tiếng, rồi nói: “Nếu vậy thì tôi không đến nữa.”Trang Nại Nại nghe anh nói vậy thì muốn khóc tiếng mán luôn!Sao không đến nữa? Nếu anh không đi… chẳng lẽ cô sẽ phải ở trong ngăn tủ này tới ngày mai sao?Làm sao trốn ra được bây giờ?Bên ngoài, Tư Chính Đình tiếp tục dặn dò, sau đó kết thúc cuộc gọi liền ném điện thoại lên ghế sofa. Anh cởi áo khoác rồi tiếp tục cởi áo sơmi và quần…
Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Trang Nại Nại đang xoắn xuýt, đột nhiên nghe thấy bên ngoài có tiếng động.Cô đi ra mở hé cửa phòng thì nghe thấy tiếng bước chân đi xuống lầu, sau đó là tiếng mở cửa nhà và tiếng quản gia tiễn người người đi.Hửm?Tư Chính Đình ra ngoài?Trang Nại Nại thò đầu ra nhìn, thấy quản gia quay trở lại, cô liền hỏi: “Tư Chính Đình đi đâu thế?”Quản gia cung kính nói, “Cậu chủ nói công ty có việc nên ra ngoài một lát. Cô đi ngủ trước đi, không cần lo lắng, đêm nay cậu chủ không về.”Đêm nay không về?Mắt Trang Nại Nại lập tức sáng lên!Cô hưng phấn gật đầu với quản gia rồi rụt đầu về, sau đó nhân lúc không có ai liền lặng lẽ đi tới phòng ngủ chính đẩy nhẹ cửa, thấy cửa không khóa liền chui tọt vào.Đèn trong phòng còn chưa tắt, hiển nhiên là Tư Chính Đình đi khá vội.Cô vốn chỉ định lấy vài bộ đồ rồi đi, nhưng thấy bồn tắm massage trong nhà tắm liền cảm thấy cả người không thoải mái.Trong phòng khách không có cái này!Hôm nay mang giày cao gót cả buổi tối, thật sự là rất nhức. Lại nghĩ tới việc đêm nay Tư Chính Đình sẽ không về, Trang Nại Nại liền nhanh nhẹn cởi đồ rồi chui vào bồn tắm ngâm mình.Sau khi ngâm mình, tất cả mệt mỏi đều biến mất.Tắm xong, cô liền dọn dẹp lại nhà tắm nhìn sao cho giống như chưa từng có ai sử dụng rồi mới hài lòng choàng khăn tắm đi ra.Lau khô người thì khăn tắm cũng ướt, dinh dính trên người rất khó chịu. Trong phòng không ai nên Trang Nại Nại bèn ném cái khăn tắm lên ghế sofa, không mặc gì đi lại tủ quần áo.Đồ của cô vẫn nằm ở vị trí cũ, không thay đổi.Cô nhìn từ trái sang phải theo thói quen treo đồ của mình, quả nhiên thấy một bộ đồ ngủ cotton, nhưng vừa đặt tay lên thì lại nghe thấy tiếng mở cửa phòng.Trang Nại Nại phát hoảng.Là ai?Phòng ngủ của Tư Chính Đình không cho phép người làm tự ý đi vào, còn quản gia thì đang ở dưới lầu, nên…Anh đã về?Vào giây phút mấu chốt, Trang Nại Nại không nói hai lời, trực tiếp nhảy vào trong tủ quần áo.Vào đúng khoảnh khắc cửa tủ đóng lại, cô thấy Tư Chính Đình cúi đầu đi vào. Hình như anh đang nói chuyện điện thoại, vừa đi vừa mở nút áo, sau đó lạnh nhạt “ừ” một tiếng, rồi nói: “Nếu vậy thì tôi không đến nữa.”Trang Nại Nại nghe anh nói vậy thì muốn khóc tiếng mán luôn!Sao không đến nữa? Nếu anh không đi… chẳng lẽ cô sẽ phải ở trong ngăn tủ này tới ngày mai sao?Làm sao trốn ra được bây giờ?Bên ngoài, Tư Chính Đình tiếp tục dặn dò, sau đó kết thúc cuộc gọi liền ném điện thoại lên ghế sofa. Anh cởi áo khoác rồi tiếp tục cởi áo sơmi và quần…