Hành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng…

Chương 431: Clý do cô rời khỏi anh (1)

Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Rất thích cô?Trang Nại Nại hoảng hốt.Cô hơi ngẩn ra, rồi đột nhiên cười giễu.Sao anh… có thể thích cô được?Tình cảm thời cấp ba toàn là dối trá.Vậy tình cảm năm năm sau, là thật sao?Cô cúi thấp đầu xuống, nụ cười nơi khóe môi vừa ngớ ngẩn vừa cay đắng. Ký ức đẫm máu được chôn sâu trong lòng cứ thế bị vạch ra.Năm đó, sau khi phát hiện người gây tai nạn là Đinh Mộng Á, cô đã gọi điện thoại cho Tư Chính Đình rất nhiều lần, nhưng anh không nghe máy lần nào. Cô rất muốn đi tìm anh, nhưng cô không muốn gặp Đinh Mộng Á. Cuối cùng, cô chỉ biết hoảng sợ ngày này qua ngày khác, không biết nên phải làm sao. Lúc đó cô cũng chỉ mới có mười tám tuổi, đột nhiên gặp phải loại chuyện như vậy, không biết phải làm sao là đúng rồi.Sau đó thì sao?Sau đó, một mình cô phải qua qua lại lại giữa nhà và bệnh viện, chăm sóc mẹ, sức khoẻ mẹ kém đi từng ngày một.Cứ chịu đựng, chịu đựng như vậy cho đến ngày điền nguyện vọng đại học.Cô tới trường học từ sáng sớm, bởi vì cô biết hôm nay anh nhất định sẽ tới trường. Cô đợi trong phòng học, đợi tới lúc tất cả các bạn cùng khối đều tới, nhưng chỉ có mình anh không tới.Lòng cô càng ngày càng lạnh.Ấy vậy mà, khi giáo viên phát giấy điền nguyện vọng, cô vẫn kiên trì giữ giấc mộng của cô và anh.Bọn họ đã từng nói sẽ cùng nhau thi vào một trường đại học. Vì nguyện vọng này mà năm lớp 12 cô đã rất cố gắng học hành. Cuối cùng, điểm thi đại học của cô chỉ kém anh một chút xíu.Cô nhìn vào giấy điền nguyện vọng, rồi ngẩn người nhìn chằm chằm về phía cửa phòng học.Cô lại gọi điện thoại cho anh, vẫn không ai nghe máy. Vì vậy cô gọi điện thoại cho Tô Ngạn Bân, anh ta bắt máy rất nhanh.“Ối chà, gọi điện thoại cho tôi là muốn quan tâm tôi sao?”“Sao bọn cậu chưa tới trường học?”Tô Ngạn Bân ấp a ấp úng, cuối cùng nói: “Người như bọn tôi đã sớm điền nguyện vọng nộp lên rồi. Tôi còn có việc, cúp máy trước đây!”Không đợi cô trả lời, anh ta đã tắt cuộc gọi.Cô lại gọi điện thoại cho Tư Chính Đình, đối phương đã tắt máy.Học sinh có một ngày để điền nguyện vọng và nộp lại trước 6h chiều. Buổi trưa, cô đến căn tin ăn cơm. Việc lủi thủi một mình khiến cho các bạn học xung quanh nhìn cô chỉ trỏ.“Mình nói rồi mà, người như Tư Chính Đình sao có thể thật sự hẹn hò với người như thế được?”“Trước đây bọn họ hẹn nhau cùng điền nguyện vọng. Bây giờ nhìn kìa, chỉ có như vậy mà thôi, yêu đương oanh liệt thì sao? Cuối cùng vẫn bị bỏ rơi đấy thôi.”“Aizz, đừng nói nữa, tích chút đức đi. Cậu ấy đã rất đáng thương rồi.”Mọi người bàn tán chỉ trỏ làm cô rất xấu hổ. Tính cách cô vô tư thẳng thắn ruột để ngoài da, nhưng cô cũng có tôn nghiêm của mình.Đã hẹn nhau cùng điền nguyện vọng, nhưng đến lúc thực hiện thì anh lại biến mất. Hơn nữa mẹ anh còn làm vậy với mẹ cô. Trong cơn giận dữ, cô vứt cơm rồi lao ra ngoài.Cô muốn đi tìm Tư Chính Đình hỏi cho rõ ràng, rốt cuộc anh đang làm cái gì?Ra khỏi trường học, cô định đi đón xe buýt đi thì thấy một chiếc Lamborghini màu đỏ chạy tới. Tả Y Y mặc váy đỏ bước xuống xe.Mắt Trang Nại Nại sáng bừng lên, dù bình thường hai người đối chọi gay gắt nhưng vào giây phút này, cô bỗng thấy Tả Y Y đáng yêu đến lạ thường.

Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Rất thích cô?Trang Nại Nại hoảng hốt.Cô hơi ngẩn ra, rồi đột nhiên cười giễu.Sao anh… có thể thích cô được?Tình cảm thời cấp ba toàn là dối trá.Vậy tình cảm năm năm sau, là thật sao?Cô cúi thấp đầu xuống, nụ cười nơi khóe môi vừa ngớ ngẩn vừa cay đắng. Ký ức đẫm máu được chôn sâu trong lòng cứ thế bị vạch ra.Năm đó, sau khi phát hiện người gây tai nạn là Đinh Mộng Á, cô đã gọi điện thoại cho Tư Chính Đình rất nhiều lần, nhưng anh không nghe máy lần nào. Cô rất muốn đi tìm anh, nhưng cô không muốn gặp Đinh Mộng Á. Cuối cùng, cô chỉ biết hoảng sợ ngày này qua ngày khác, không biết nên phải làm sao. Lúc đó cô cũng chỉ mới có mười tám tuổi, đột nhiên gặp phải loại chuyện như vậy, không biết phải làm sao là đúng rồi.Sau đó thì sao?Sau đó, một mình cô phải qua qua lại lại giữa nhà và bệnh viện, chăm sóc mẹ, sức khoẻ mẹ kém đi từng ngày một.Cứ chịu đựng, chịu đựng như vậy cho đến ngày điền nguyện vọng đại học.Cô tới trường học từ sáng sớm, bởi vì cô biết hôm nay anh nhất định sẽ tới trường. Cô đợi trong phòng học, đợi tới lúc tất cả các bạn cùng khối đều tới, nhưng chỉ có mình anh không tới.Lòng cô càng ngày càng lạnh.Ấy vậy mà, khi giáo viên phát giấy điền nguyện vọng, cô vẫn kiên trì giữ giấc mộng của cô và anh.Bọn họ đã từng nói sẽ cùng nhau thi vào một trường đại học. Vì nguyện vọng này mà năm lớp 12 cô đã rất cố gắng học hành. Cuối cùng, điểm thi đại học của cô chỉ kém anh một chút xíu.Cô nhìn vào giấy điền nguyện vọng, rồi ngẩn người nhìn chằm chằm về phía cửa phòng học.Cô lại gọi điện thoại cho anh, vẫn không ai nghe máy. Vì vậy cô gọi điện thoại cho Tô Ngạn Bân, anh ta bắt máy rất nhanh.“Ối chà, gọi điện thoại cho tôi là muốn quan tâm tôi sao?”“Sao bọn cậu chưa tới trường học?”Tô Ngạn Bân ấp a ấp úng, cuối cùng nói: “Người như bọn tôi đã sớm điền nguyện vọng nộp lên rồi. Tôi còn có việc, cúp máy trước đây!”Không đợi cô trả lời, anh ta đã tắt cuộc gọi.Cô lại gọi điện thoại cho Tư Chính Đình, đối phương đã tắt máy.Học sinh có một ngày để điền nguyện vọng và nộp lại trước 6h chiều. Buổi trưa, cô đến căn tin ăn cơm. Việc lủi thủi một mình khiến cho các bạn học xung quanh nhìn cô chỉ trỏ.“Mình nói rồi mà, người như Tư Chính Đình sao có thể thật sự hẹn hò với người như thế được?”“Trước đây bọn họ hẹn nhau cùng điền nguyện vọng. Bây giờ nhìn kìa, chỉ có như vậy mà thôi, yêu đương oanh liệt thì sao? Cuối cùng vẫn bị bỏ rơi đấy thôi.”“Aizz, đừng nói nữa, tích chút đức đi. Cậu ấy đã rất đáng thương rồi.”Mọi người bàn tán chỉ trỏ làm cô rất xấu hổ. Tính cách cô vô tư thẳng thắn ruột để ngoài da, nhưng cô cũng có tôn nghiêm của mình.Đã hẹn nhau cùng điền nguyện vọng, nhưng đến lúc thực hiện thì anh lại biến mất. Hơn nữa mẹ anh còn làm vậy với mẹ cô. Trong cơn giận dữ, cô vứt cơm rồi lao ra ngoài.Cô muốn đi tìm Tư Chính Đình hỏi cho rõ ràng, rốt cuộc anh đang làm cái gì?Ra khỏi trường học, cô định đi đón xe buýt đi thì thấy một chiếc Lamborghini màu đỏ chạy tới. Tả Y Y mặc váy đỏ bước xuống xe.Mắt Trang Nại Nại sáng bừng lên, dù bình thường hai người đối chọi gay gắt nhưng vào giây phút này, cô bỗng thấy Tả Y Y đáng yêu đến lạ thường.

Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Rất thích cô?Trang Nại Nại hoảng hốt.Cô hơi ngẩn ra, rồi đột nhiên cười giễu.Sao anh… có thể thích cô được?Tình cảm thời cấp ba toàn là dối trá.Vậy tình cảm năm năm sau, là thật sao?Cô cúi thấp đầu xuống, nụ cười nơi khóe môi vừa ngớ ngẩn vừa cay đắng. Ký ức đẫm máu được chôn sâu trong lòng cứ thế bị vạch ra.Năm đó, sau khi phát hiện người gây tai nạn là Đinh Mộng Á, cô đã gọi điện thoại cho Tư Chính Đình rất nhiều lần, nhưng anh không nghe máy lần nào. Cô rất muốn đi tìm anh, nhưng cô không muốn gặp Đinh Mộng Á. Cuối cùng, cô chỉ biết hoảng sợ ngày này qua ngày khác, không biết nên phải làm sao. Lúc đó cô cũng chỉ mới có mười tám tuổi, đột nhiên gặp phải loại chuyện như vậy, không biết phải làm sao là đúng rồi.Sau đó thì sao?Sau đó, một mình cô phải qua qua lại lại giữa nhà và bệnh viện, chăm sóc mẹ, sức khoẻ mẹ kém đi từng ngày một.Cứ chịu đựng, chịu đựng như vậy cho đến ngày điền nguyện vọng đại học.Cô tới trường học từ sáng sớm, bởi vì cô biết hôm nay anh nhất định sẽ tới trường. Cô đợi trong phòng học, đợi tới lúc tất cả các bạn cùng khối đều tới, nhưng chỉ có mình anh không tới.Lòng cô càng ngày càng lạnh.Ấy vậy mà, khi giáo viên phát giấy điền nguyện vọng, cô vẫn kiên trì giữ giấc mộng của cô và anh.Bọn họ đã từng nói sẽ cùng nhau thi vào một trường đại học. Vì nguyện vọng này mà năm lớp 12 cô đã rất cố gắng học hành. Cuối cùng, điểm thi đại học của cô chỉ kém anh một chút xíu.Cô nhìn vào giấy điền nguyện vọng, rồi ngẩn người nhìn chằm chằm về phía cửa phòng học.Cô lại gọi điện thoại cho anh, vẫn không ai nghe máy. Vì vậy cô gọi điện thoại cho Tô Ngạn Bân, anh ta bắt máy rất nhanh.“Ối chà, gọi điện thoại cho tôi là muốn quan tâm tôi sao?”“Sao bọn cậu chưa tới trường học?”Tô Ngạn Bân ấp a ấp úng, cuối cùng nói: “Người như bọn tôi đã sớm điền nguyện vọng nộp lên rồi. Tôi còn có việc, cúp máy trước đây!”Không đợi cô trả lời, anh ta đã tắt cuộc gọi.Cô lại gọi điện thoại cho Tư Chính Đình, đối phương đã tắt máy.Học sinh có một ngày để điền nguyện vọng và nộp lại trước 6h chiều. Buổi trưa, cô đến căn tin ăn cơm. Việc lủi thủi một mình khiến cho các bạn học xung quanh nhìn cô chỉ trỏ.“Mình nói rồi mà, người như Tư Chính Đình sao có thể thật sự hẹn hò với người như thế được?”“Trước đây bọn họ hẹn nhau cùng điền nguyện vọng. Bây giờ nhìn kìa, chỉ có như vậy mà thôi, yêu đương oanh liệt thì sao? Cuối cùng vẫn bị bỏ rơi đấy thôi.”“Aizz, đừng nói nữa, tích chút đức đi. Cậu ấy đã rất đáng thương rồi.”Mọi người bàn tán chỉ trỏ làm cô rất xấu hổ. Tính cách cô vô tư thẳng thắn ruột để ngoài da, nhưng cô cũng có tôn nghiêm của mình.Đã hẹn nhau cùng điền nguyện vọng, nhưng đến lúc thực hiện thì anh lại biến mất. Hơn nữa mẹ anh còn làm vậy với mẹ cô. Trong cơn giận dữ, cô vứt cơm rồi lao ra ngoài.Cô muốn đi tìm Tư Chính Đình hỏi cho rõ ràng, rốt cuộc anh đang làm cái gì?Ra khỏi trường học, cô định đi đón xe buýt đi thì thấy một chiếc Lamborghini màu đỏ chạy tới. Tả Y Y mặc váy đỏ bước xuống xe.Mắt Trang Nại Nại sáng bừng lên, dù bình thường hai người đối chọi gay gắt nhưng vào giây phút này, cô bỗng thấy Tả Y Y đáng yêu đến lạ thường.

Chương 431: Clý do cô rời khỏi anh (1)