Hành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng…

Chương 433: Anh rất yêu cô! (1)

Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Tất cả mọi người trong phòng đều mở to mắt tò mò nhìn về phía Tư Chính Đình.Tư Chính Đình vừa đẹp trai vừa giàu có, đáng ra anh phải là một cao thủ tình trường mới đúng. Nhưng nhiều năm trôi qua, bên cạnh anh không có một người phụ nữ nào. Nếu có trường hợp đặc biệt, cần có bạn gái đi cùng thì anh đều nhờ Tả Y Y. Cho nên mọi người vô cùng hiếu kỳ đời sống tình cảm của anh.Tư Chính Đình cúi đầu, một lúc lâu vẫn chưa trả lời.Sự im lặng của anh khiến Trang Nại Nại cảm thấy mình của năm năm trước như là một trò cười. Bây giờ cũng giống như năm năm trước, cô không muốn nghe anh nói những lời tổn thương mình, cô đã không thể chịu thêm bất cứ tổn thương nào nữa.Cô đứng lên, cô muốn ra ngoài ngay lập tức, “Tôi đi...”“Tôi không thích cô ấy...”Trang Nại Nại dừng bước, tiếng nói cũng nghẹn lại trong cổ họng, cơn đau âm ỉ lan dần ra toàn thân. Cô đã sớm biết năm đó là anh chơi đùa với cô. Biết thì biết, nhưng khi nghe chính anh nói ra thì vẫn cảm thấy đau thấu tim gan.Cô cố gắng giữ sắc mặt bình thường, nhưng mà không được…Cô cố gắng nuốt cơn nghẹn ở cổ xuống rồi đi về phía cửa. Dù muốn ly hôn, dù đã tự dặn với lòng mình phải buông tay, nhưng lúc thật sự phải đối mặt thì cô vẫn không có dũng khí.Cô lảo đảo đi ra tới cửa phòng, lúc đặt tay lên tay nắm cửa lại nghe thấy nửa câu còn lại.“… mà là rất yêu cô ấy.”Anh nói cái gì?Anh rất yêu cô?Cô không nghe lầm chứ?Trang Nại Nại như quên cả thở mà quay đầu nhìn Tư Chính Đình.Sắc mặt anh vẫn bình tĩnh như thường, đôi mắt lạnh nhạt trong suốt giống như vừa nãy anh chưa từng nói gì.Tất cả nhân viên hình như đều bị chấn động vì lời anh vừa nói, không một ai lên tiếng.Trang Nại Nại chớp mắt, rồi chớp mắt lần nữa, vừa rồi cô nghe lầm sao?Tư Chính Đình nhìn Trang Nại Nại lặp lại câu nói lúc nãy một lần nữa, “Tôi rất yêu cô ấy.”Anh rất yêu cô…Đột nhiên, Trang Nại Nại có loại xúc động muốn làm rõ tất cả mọi chuyện với anh.Năm đó, rõ ràng là anh vi phạm ước hẹn của bọn họ, rõ ràng là anh bỏ cô ra nước ngoài. Nhưng bây giờ anh lại bày dáng vẻ si tình thắm thiết như thế, để cho ai xem?Lòng cô bỗng bùng lên lửa giận, “Nghe nói tốt nghiệp trung học xong là ngài Tư ra nước ngoài học, đó là cách ngài Tư yêu cô ấy sao?”Cả phòng im phăng phắc lần nữa, mọi người chăm chú nhìn Tư Chính Đình.Tư Chính Đình nhìn cô nói: “Là do cô ấy nói không thích tôi, muốn chia tay với tôi, nên tôi mới ra nước ngoài.”Trương Đình Đình không nhịn được hô lên: “Năm đó ngài Tư bị người ta đá? Là ai mà không có mắt như thế?”

Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Tất cả mọi người trong phòng đều mở to mắt tò mò nhìn về phía Tư Chính Đình.Tư Chính Đình vừa đẹp trai vừa giàu có, đáng ra anh phải là một cao thủ tình trường mới đúng. Nhưng nhiều năm trôi qua, bên cạnh anh không có một người phụ nữ nào. Nếu có trường hợp đặc biệt, cần có bạn gái đi cùng thì anh đều nhờ Tả Y Y. Cho nên mọi người vô cùng hiếu kỳ đời sống tình cảm của anh.Tư Chính Đình cúi đầu, một lúc lâu vẫn chưa trả lời.Sự im lặng của anh khiến Trang Nại Nại cảm thấy mình của năm năm trước như là một trò cười. Bây giờ cũng giống như năm năm trước, cô không muốn nghe anh nói những lời tổn thương mình, cô đã không thể chịu thêm bất cứ tổn thương nào nữa.Cô đứng lên, cô muốn ra ngoài ngay lập tức, “Tôi đi...”“Tôi không thích cô ấy...”Trang Nại Nại dừng bước, tiếng nói cũng nghẹn lại trong cổ họng, cơn đau âm ỉ lan dần ra toàn thân. Cô đã sớm biết năm đó là anh chơi đùa với cô. Biết thì biết, nhưng khi nghe chính anh nói ra thì vẫn cảm thấy đau thấu tim gan.Cô cố gắng giữ sắc mặt bình thường, nhưng mà không được…Cô cố gắng nuốt cơn nghẹn ở cổ xuống rồi đi về phía cửa. Dù muốn ly hôn, dù đã tự dặn với lòng mình phải buông tay, nhưng lúc thật sự phải đối mặt thì cô vẫn không có dũng khí.Cô lảo đảo đi ra tới cửa phòng, lúc đặt tay lên tay nắm cửa lại nghe thấy nửa câu còn lại.“… mà là rất yêu cô ấy.”Anh nói cái gì?Anh rất yêu cô?Cô không nghe lầm chứ?Trang Nại Nại như quên cả thở mà quay đầu nhìn Tư Chính Đình.Sắc mặt anh vẫn bình tĩnh như thường, đôi mắt lạnh nhạt trong suốt giống như vừa nãy anh chưa từng nói gì.Tất cả nhân viên hình như đều bị chấn động vì lời anh vừa nói, không một ai lên tiếng.Trang Nại Nại chớp mắt, rồi chớp mắt lần nữa, vừa rồi cô nghe lầm sao?Tư Chính Đình nhìn Trang Nại Nại lặp lại câu nói lúc nãy một lần nữa, “Tôi rất yêu cô ấy.”Anh rất yêu cô…Đột nhiên, Trang Nại Nại có loại xúc động muốn làm rõ tất cả mọi chuyện với anh.Năm đó, rõ ràng là anh vi phạm ước hẹn của bọn họ, rõ ràng là anh bỏ cô ra nước ngoài. Nhưng bây giờ anh lại bày dáng vẻ si tình thắm thiết như thế, để cho ai xem?Lòng cô bỗng bùng lên lửa giận, “Nghe nói tốt nghiệp trung học xong là ngài Tư ra nước ngoài học, đó là cách ngài Tư yêu cô ấy sao?”Cả phòng im phăng phắc lần nữa, mọi người chăm chú nhìn Tư Chính Đình.Tư Chính Đình nhìn cô nói: “Là do cô ấy nói không thích tôi, muốn chia tay với tôi, nên tôi mới ra nước ngoài.”Trương Đình Đình không nhịn được hô lên: “Năm đó ngài Tư bị người ta đá? Là ai mà không có mắt như thế?”

Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Tất cả mọi người trong phòng đều mở to mắt tò mò nhìn về phía Tư Chính Đình.Tư Chính Đình vừa đẹp trai vừa giàu có, đáng ra anh phải là một cao thủ tình trường mới đúng. Nhưng nhiều năm trôi qua, bên cạnh anh không có một người phụ nữ nào. Nếu có trường hợp đặc biệt, cần có bạn gái đi cùng thì anh đều nhờ Tả Y Y. Cho nên mọi người vô cùng hiếu kỳ đời sống tình cảm của anh.Tư Chính Đình cúi đầu, một lúc lâu vẫn chưa trả lời.Sự im lặng của anh khiến Trang Nại Nại cảm thấy mình của năm năm trước như là một trò cười. Bây giờ cũng giống như năm năm trước, cô không muốn nghe anh nói những lời tổn thương mình, cô đã không thể chịu thêm bất cứ tổn thương nào nữa.Cô đứng lên, cô muốn ra ngoài ngay lập tức, “Tôi đi...”“Tôi không thích cô ấy...”Trang Nại Nại dừng bước, tiếng nói cũng nghẹn lại trong cổ họng, cơn đau âm ỉ lan dần ra toàn thân. Cô đã sớm biết năm đó là anh chơi đùa với cô. Biết thì biết, nhưng khi nghe chính anh nói ra thì vẫn cảm thấy đau thấu tim gan.Cô cố gắng giữ sắc mặt bình thường, nhưng mà không được…Cô cố gắng nuốt cơn nghẹn ở cổ xuống rồi đi về phía cửa. Dù muốn ly hôn, dù đã tự dặn với lòng mình phải buông tay, nhưng lúc thật sự phải đối mặt thì cô vẫn không có dũng khí.Cô lảo đảo đi ra tới cửa phòng, lúc đặt tay lên tay nắm cửa lại nghe thấy nửa câu còn lại.“… mà là rất yêu cô ấy.”Anh nói cái gì?Anh rất yêu cô?Cô không nghe lầm chứ?Trang Nại Nại như quên cả thở mà quay đầu nhìn Tư Chính Đình.Sắc mặt anh vẫn bình tĩnh như thường, đôi mắt lạnh nhạt trong suốt giống như vừa nãy anh chưa từng nói gì.Tất cả nhân viên hình như đều bị chấn động vì lời anh vừa nói, không một ai lên tiếng.Trang Nại Nại chớp mắt, rồi chớp mắt lần nữa, vừa rồi cô nghe lầm sao?Tư Chính Đình nhìn Trang Nại Nại lặp lại câu nói lúc nãy một lần nữa, “Tôi rất yêu cô ấy.”Anh rất yêu cô…Đột nhiên, Trang Nại Nại có loại xúc động muốn làm rõ tất cả mọi chuyện với anh.Năm đó, rõ ràng là anh vi phạm ước hẹn của bọn họ, rõ ràng là anh bỏ cô ra nước ngoài. Nhưng bây giờ anh lại bày dáng vẻ si tình thắm thiết như thế, để cho ai xem?Lòng cô bỗng bùng lên lửa giận, “Nghe nói tốt nghiệp trung học xong là ngài Tư ra nước ngoài học, đó là cách ngài Tư yêu cô ấy sao?”Cả phòng im phăng phắc lần nữa, mọi người chăm chú nhìn Tư Chính Đình.Tư Chính Đình nhìn cô nói: “Là do cô ấy nói không thích tôi, muốn chia tay với tôi, nên tôi mới ra nước ngoài.”Trương Đình Đình không nhịn được hô lên: “Năm đó ngài Tư bị người ta đá? Là ai mà không có mắt như thế?”

Chương 433: Anh rất yêu cô! (1)