Hành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng…

Chương 455: Mẹ trang đi lạc (4)

Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Ba người đồng loạt nhìn về phía Viện trưởng.Viện trưởng lập tức gọi điện thoại bảo người gửi video đến, sau đó bật trên máy tính cho bọn họ xem.Trang Nại Nại đi đến. Lúc này, trong lòng cô đang rất khẩn trương. Cô không biết rằng cô mong sẽ thấy ai.Lý Ngọc Phượng sao?Dù sao bà ta cũng là mẹ ruột của cô, không thể nói là không có chút cảm giác nào.Không phải Lý Ngọc Phượng, vậy là Đinh Mộng Á?Cô bỗng cảm thấy kết quả này còn khó để chấp nhận hơn là Lý Ngọc Phượng!Vì nếu là Đinh Mộng Á… Tư Chính Đình sẽ lựa chọn thế nào?Cô còn chưa xem video đã nhìn về phía Tư Chính Đình.Ra nước ngoài rồi, những cảm xúc mờ mịt kia liền dần dần rõ ràng. Hai ngày qua, Tư Chính Đình luôn quan tâm săn sóc cô, sao cô có thể không cảm động được. Trước kia bị xem nhẹ nên cô không thấy rõ, nhưng giờ cô có thể chắc chắn rằng anh thật sự có tình cảm với cô.Viện trưởng lần mò trên máy tính một lúc sau đó nói: “Ok.”Lúc này cô rất muốn chạy đi, không muốn xem kết quả trên video nữa. Nhưng cuối cùng cô vẫn ngẩng đầu lên, từ từ nhìn vào video.Trong video, góc quay là ở cửa ra vào. Hình ảnh một người phụ nữ đi đến, bà ta mặc áo khoác lông màu xanh da trời, hết sức ưu nhã. Sau đó bà bước vào trong, camera cuối cùng cũng quay lại được mặt bà.Đó là...Đồng tử của Trang Nại Nại co lại.Đó là Đinh Mộng Á!Mẹ chồng của cô, Đinh Mộng Á!Đầu óc cô như nổ tung chỉ trong chớp mắt. Cô ngây người mất mấy giây, lúc hồi hồn lại chỉ đành cười khổ một tiếng để che giấu nỗi xót xa trong lòng.Cô im lặng xem hết nội dung trong video.Bên cạnh cô, đồng tử của Tư Chính Đình cũng co lại trong nháy mắt. Anh vô thức nhìn về phía Trang Nại Nại, thấy cô vẫn chăm chú nhìn vào màn hình máy tính, hoàn toàn không nhìn anh.Anh không nói lên được cảm giác lúc này của mình là gì. Anh mím môi, nhìn theo mắt Trang Nại Nại.Đinh Mộng Á vào viện an dưỡng, nói với người ở quầy vài câu, sau đó người kia liền dẫn bà vào gặp mẹ Trang – lúc đó đang tản bộ trong vườn hoa.Đinh Mộng Á nói vài câu với mẹ Trang, nếu không nhờ phản ứng của mẹ Trang sau đó thì bọn họ sẽ cho rằng Đinh Mộng Á đang đến thăm một người bạn cũ, bởi vì bà ấy rất lịch sự lễ độ và hết sức hiền hòa.Nhưng mẹ Trang trông thấy Đinh Mộng Á thì hơi sửng sốt, trong mắt lộ vẻ mông lung, chứa một thứ cảm xúc như đã từng quen biết. Một lúc sau, khuôn mặt mẹ Trang hiện lên vẻ khiếp sợ, sau đó liền bắt đầu la lối.Bác sĩ ở xung quanh vội tiến lên, cố gắng trấn an tâm trạng của bà. Nhìn từ video, có thể thấy nhân viên ở đây làm việc rất chuyên nghiệp, hơn nữa còn rất có kinh nghiệm, nhanh chóng trấn an được mẹ Trang.Đinh Mộng Á hình như bị hoảng sợ vì dáng vẻ của mẹ Trang, liền vội vàng bỏ đi. Sau đó… bà ấy đến văn phòng của Viện trưởng.Trang Nại Nại quay phắt lại, nhìn về phía Viện trưởng, “Bà ta đã nói gì với ông?”

Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Ba người đồng loạt nhìn về phía Viện trưởng.Viện trưởng lập tức gọi điện thoại bảo người gửi video đến, sau đó bật trên máy tính cho bọn họ xem.Trang Nại Nại đi đến. Lúc này, trong lòng cô đang rất khẩn trương. Cô không biết rằng cô mong sẽ thấy ai.Lý Ngọc Phượng sao?Dù sao bà ta cũng là mẹ ruột của cô, không thể nói là không có chút cảm giác nào.Không phải Lý Ngọc Phượng, vậy là Đinh Mộng Á?Cô bỗng cảm thấy kết quả này còn khó để chấp nhận hơn là Lý Ngọc Phượng!Vì nếu là Đinh Mộng Á… Tư Chính Đình sẽ lựa chọn thế nào?Cô còn chưa xem video đã nhìn về phía Tư Chính Đình.Ra nước ngoài rồi, những cảm xúc mờ mịt kia liền dần dần rõ ràng. Hai ngày qua, Tư Chính Đình luôn quan tâm săn sóc cô, sao cô có thể không cảm động được. Trước kia bị xem nhẹ nên cô không thấy rõ, nhưng giờ cô có thể chắc chắn rằng anh thật sự có tình cảm với cô.Viện trưởng lần mò trên máy tính một lúc sau đó nói: “Ok.”Lúc này cô rất muốn chạy đi, không muốn xem kết quả trên video nữa. Nhưng cuối cùng cô vẫn ngẩng đầu lên, từ từ nhìn vào video.Trong video, góc quay là ở cửa ra vào. Hình ảnh một người phụ nữ đi đến, bà ta mặc áo khoác lông màu xanh da trời, hết sức ưu nhã. Sau đó bà bước vào trong, camera cuối cùng cũng quay lại được mặt bà.Đó là...Đồng tử của Trang Nại Nại co lại.Đó là Đinh Mộng Á!Mẹ chồng của cô, Đinh Mộng Á!Đầu óc cô như nổ tung chỉ trong chớp mắt. Cô ngây người mất mấy giây, lúc hồi hồn lại chỉ đành cười khổ một tiếng để che giấu nỗi xót xa trong lòng.Cô im lặng xem hết nội dung trong video.Bên cạnh cô, đồng tử của Tư Chính Đình cũng co lại trong nháy mắt. Anh vô thức nhìn về phía Trang Nại Nại, thấy cô vẫn chăm chú nhìn vào màn hình máy tính, hoàn toàn không nhìn anh.Anh không nói lên được cảm giác lúc này của mình là gì. Anh mím môi, nhìn theo mắt Trang Nại Nại.Đinh Mộng Á vào viện an dưỡng, nói với người ở quầy vài câu, sau đó người kia liền dẫn bà vào gặp mẹ Trang – lúc đó đang tản bộ trong vườn hoa.Đinh Mộng Á nói vài câu với mẹ Trang, nếu không nhờ phản ứng của mẹ Trang sau đó thì bọn họ sẽ cho rằng Đinh Mộng Á đang đến thăm một người bạn cũ, bởi vì bà ấy rất lịch sự lễ độ và hết sức hiền hòa.Nhưng mẹ Trang trông thấy Đinh Mộng Á thì hơi sửng sốt, trong mắt lộ vẻ mông lung, chứa một thứ cảm xúc như đã từng quen biết. Một lúc sau, khuôn mặt mẹ Trang hiện lên vẻ khiếp sợ, sau đó liền bắt đầu la lối.Bác sĩ ở xung quanh vội tiến lên, cố gắng trấn an tâm trạng của bà. Nhìn từ video, có thể thấy nhân viên ở đây làm việc rất chuyên nghiệp, hơn nữa còn rất có kinh nghiệm, nhanh chóng trấn an được mẹ Trang.Đinh Mộng Á hình như bị hoảng sợ vì dáng vẻ của mẹ Trang, liền vội vàng bỏ đi. Sau đó… bà ấy đến văn phòng của Viện trưởng.Trang Nại Nại quay phắt lại, nhìn về phía Viện trưởng, “Bà ta đã nói gì với ông?”

Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Ba người đồng loạt nhìn về phía Viện trưởng.Viện trưởng lập tức gọi điện thoại bảo người gửi video đến, sau đó bật trên máy tính cho bọn họ xem.Trang Nại Nại đi đến. Lúc này, trong lòng cô đang rất khẩn trương. Cô không biết rằng cô mong sẽ thấy ai.Lý Ngọc Phượng sao?Dù sao bà ta cũng là mẹ ruột của cô, không thể nói là không có chút cảm giác nào.Không phải Lý Ngọc Phượng, vậy là Đinh Mộng Á?Cô bỗng cảm thấy kết quả này còn khó để chấp nhận hơn là Lý Ngọc Phượng!Vì nếu là Đinh Mộng Á… Tư Chính Đình sẽ lựa chọn thế nào?Cô còn chưa xem video đã nhìn về phía Tư Chính Đình.Ra nước ngoài rồi, những cảm xúc mờ mịt kia liền dần dần rõ ràng. Hai ngày qua, Tư Chính Đình luôn quan tâm săn sóc cô, sao cô có thể không cảm động được. Trước kia bị xem nhẹ nên cô không thấy rõ, nhưng giờ cô có thể chắc chắn rằng anh thật sự có tình cảm với cô.Viện trưởng lần mò trên máy tính một lúc sau đó nói: “Ok.”Lúc này cô rất muốn chạy đi, không muốn xem kết quả trên video nữa. Nhưng cuối cùng cô vẫn ngẩng đầu lên, từ từ nhìn vào video.Trong video, góc quay là ở cửa ra vào. Hình ảnh một người phụ nữ đi đến, bà ta mặc áo khoác lông màu xanh da trời, hết sức ưu nhã. Sau đó bà bước vào trong, camera cuối cùng cũng quay lại được mặt bà.Đó là...Đồng tử của Trang Nại Nại co lại.Đó là Đinh Mộng Á!Mẹ chồng của cô, Đinh Mộng Á!Đầu óc cô như nổ tung chỉ trong chớp mắt. Cô ngây người mất mấy giây, lúc hồi hồn lại chỉ đành cười khổ một tiếng để che giấu nỗi xót xa trong lòng.Cô im lặng xem hết nội dung trong video.Bên cạnh cô, đồng tử của Tư Chính Đình cũng co lại trong nháy mắt. Anh vô thức nhìn về phía Trang Nại Nại, thấy cô vẫn chăm chú nhìn vào màn hình máy tính, hoàn toàn không nhìn anh.Anh không nói lên được cảm giác lúc này của mình là gì. Anh mím môi, nhìn theo mắt Trang Nại Nại.Đinh Mộng Á vào viện an dưỡng, nói với người ở quầy vài câu, sau đó người kia liền dẫn bà vào gặp mẹ Trang – lúc đó đang tản bộ trong vườn hoa.Đinh Mộng Á nói vài câu với mẹ Trang, nếu không nhờ phản ứng của mẹ Trang sau đó thì bọn họ sẽ cho rằng Đinh Mộng Á đang đến thăm một người bạn cũ, bởi vì bà ấy rất lịch sự lễ độ và hết sức hiền hòa.Nhưng mẹ Trang trông thấy Đinh Mộng Á thì hơi sửng sốt, trong mắt lộ vẻ mông lung, chứa một thứ cảm xúc như đã từng quen biết. Một lúc sau, khuôn mặt mẹ Trang hiện lên vẻ khiếp sợ, sau đó liền bắt đầu la lối.Bác sĩ ở xung quanh vội tiến lên, cố gắng trấn an tâm trạng của bà. Nhìn từ video, có thể thấy nhân viên ở đây làm việc rất chuyên nghiệp, hơn nữa còn rất có kinh nghiệm, nhanh chóng trấn an được mẹ Trang.Đinh Mộng Á hình như bị hoảng sợ vì dáng vẻ của mẹ Trang, liền vội vàng bỏ đi. Sau đó… bà ấy đến văn phòng của Viện trưởng.Trang Nại Nại quay phắt lại, nhìn về phía Viện trưởng, “Bà ta đã nói gì với ông?”

Chương 455: Mẹ trang đi lạc (4)