Giang Sách đứng dưới tàng cây, nhìn về phía Văn phòng Khoa học công nghệ Tẩm Mộng. "Anh, bọn họ liên thủ tính kế hãm hại em, em không sống nổi nữa rồi." Hai tháng trước, vòng vốn của Khoa học công nghệ Tẩm Mộng gặp sự cố không thể cứu vãn, chủ tịch Giang Mạch mang trên lưng món nợ lớn – 1,2 tỷ, buộc phải thế chấp công ty cho doanh nghiệp Thiên Đỉnh của Hà Diệu Long. "Anh, em xin lỗi, em phải đi trước đây..." Mười hai giờ khuya, Giang Mạch nhảy từ mái nhà xuống, chết tại chỗ. Một người đẹp trai, tài giỏi nổi tiếng trong giới kinh doanh, vậy mà lại từ giã cõi đời như thế. Người nào có đầu óc cũng có thể nhận ra được chắc chắn trong chuyện này có vấn đề, thương trường như chiến trường, Giang Mạch chính là vật hi sinh đáng thương. Giữa con gió se se lạnh, Giang Sách hít sâu một hơi, ngửa đầu nhìn lên trên bầu trời lấp lánh đầy sao. "Mạch, xin lỗi, anh đã về trễ rồi. Em yên tâm, tất cả những người hãm hại em, anh đều sẽ khiến bọn họ phải trả giá, chôn họ chung với em." Năm năm qua, Giang…

Chương 140 "Cầu xin các người, cầu xin các người!" 

Chí Tôn Chiến Thần - Giang SáchTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhGiang Sách đứng dưới tàng cây, nhìn về phía Văn phòng Khoa học công nghệ Tẩm Mộng. "Anh, bọn họ liên thủ tính kế hãm hại em, em không sống nổi nữa rồi." Hai tháng trước, vòng vốn của Khoa học công nghệ Tẩm Mộng gặp sự cố không thể cứu vãn, chủ tịch Giang Mạch mang trên lưng món nợ lớn – 1,2 tỷ, buộc phải thế chấp công ty cho doanh nghiệp Thiên Đỉnh của Hà Diệu Long. "Anh, em xin lỗi, em phải đi trước đây..." Mười hai giờ khuya, Giang Mạch nhảy từ mái nhà xuống, chết tại chỗ. Một người đẹp trai, tài giỏi nổi tiếng trong giới kinh doanh, vậy mà lại từ giã cõi đời như thế. Người nào có đầu óc cũng có thể nhận ra được chắc chắn trong chuyện này có vấn đề, thương trường như chiến trường, Giang Mạch chính là vật hi sinh đáng thương. Giữa con gió se se lạnh, Giang Sách hít sâu một hơi, ngửa đầu nhìn lên trên bầu trời lấp lánh đầy sao. "Mạch, xin lỗi, anh đã về trễ rồi. Em yên tâm, tất cả những người hãm hại em, anh đều sẽ khiến bọn họ phải trả giá, chôn họ chung với em." Năm năm qua, Giang… Đám người tôi nói một câu anh nói một câu, căn bản không định để cho Cố Vĩnh Lượng được đi học. Cốt Lang vừa sốt ruột vừa tức, nhưng lại không dám nổi giận. Cuối cùng, anh ta sốt ruột tới mức quỳ gối trước các gia đình, dập đầu bếp bốp rồi khẩn cầu: "Cầu xin các người đừng nhắm vào con tôi, thằng bé vô tội, mọi người cho nó đi học đi." "Tôi chỉ có một đứa con trai này, tôi không muốn thằng bé sau này trở nên giống tôi." "Cầu xin các người, cầu xin các người!" Cốt Lang không ngừng dập đầu. Thế nhưng những phụ huynh ngồi dưới vẫn cứng rắn như đá, không hề cảm động chút nào. Có người còn châm chọc: "Ha ha, nước mắt cá sấu. Bây giờ biết sai sao? Muộn rồi!" "Mau cút đi, dắt thằng con phế vật của anh cút đi. Đừng làm bẩn mắt chúng tôi." Đối mặt với sự trào phúng và chỉ trích của đám người, Cốt Lang cũng không còn cách nào khác. Anh cúi đầu, nước mắt lưng tròng. Cố Vĩnh Lượng cắn môi kéo tay Cốt Lang: "Ba, bọn họ không cho con đi học thì con không đi. Chúng ta về nhà đi! Ba, ba đừng quỳ với bọn họ, không đáng đâu." Lời này khiến mắt Giang Sách sáng lên. Trẻ nhỏ dễ dạy. Hiệu trưởng Cam Đức Dương đi tới nói: "Thế nào, các người thấy rõ chưa? Không phải tôi không cho con anh đi học nhưng lửa to khó dập. Các anh mau đi đi, đừng quay lại đây nữa." "Hiệu trưởng..." Nước mắt Cốt Lang không kiềm được nữa mà rơi xuống. Anh ta ôm lấy Cố Vĩnh Lượng: "Con ơi, đều tại ba vô dụng, là do ba vô dụng" Lúc này... Giang Sách bước lên hai bước, đứng trước mặt Cốt Lang nhìn đám phụ huynh ngồi bên dưới. Anh bình tĩnh hỏi: "Con người không phải thánh nhân. Không ai chưa từng phạm sai lầm. Thử hỏi các vị ngồi bên dưới có ai chưa từng làm sai sao?" "Cốt Lang đã biết sai, cũng bằng lòng sửa chữa. Sao mọi người vẫn không chịu tha thứ cho cậu ta?" "Không tha thứ cho cậu ta cũng không sao, vì sao lại muốn kéo con trai cậu ta theo? Lương tâm của các người ở đâu?" Có người cười lạnh nói: "Anh là cái thá gì? Chúng tôi làm gì tới lượt anh dạy dỗ sao?" "Đúng vậy đó, sói già giả vờ vẫy đuôi, cút mau đi." Giang Sách lắc đầu, cuối cùng hỏi: "Mọi người thật sự không định để Cố Vĩnh Lượng được đi học?" Một người phụ huynh tức giận: "Ha ha, anh có phải ngốc hay không? Nói cả trăm lần rồi mà mẹ nó còn hỏi?" Giang Sách cũng không tức giận, anh khẽ cười một tiếng rồi nói: "Tốt, nếu các người đã quyết liệt như vậy thì tôi cũng chẳng còn gì để nói. Hôm nay mọi người nói rất đúng, cha mẹ làm sai thì con cái nên gánh. Mọi người ngồi đây ở đây nghe cho rõ, từ hôm nay trở đi, mọi người làm sai điều gì đều do con các người gánh chịu." Các phụ huynh nhìn nhau, không hiểu Giang Sách nói gì. Giang Sách Vỗ vai Cốt Lang: "Đứng lên đi, con trai cậu nói đúng, quỳ với đám người này không đáng." Cốt Lang cắn răng đứng lên. "Đi về với tôi." "Vâng." Giang Sách đưa Cốt Lang rời khỏi phòng học. Trước khi đi, anh nhìn lướt qua các phụ huynh rồi nhắc nhở: "Nếu mọi người biết sai thì tới nhà Cốt Lang xin lỗi." Nói xong, anh quay đầu bước đi. Các phụ huynh cười phá lên, ai ai cũng nhìn Giang Sách như một thằng ngốc. "Tên này đúng là thiểu năng. Còn muốn chúng ta xin lỗi? Ha ha, vọng tưởng." "Đặc biệt là tên Cốt Lang kia, một thằng lưu manh chết tiệt, con của anh ta chắc chắn cũng là hạng rác rưởi. Sao có thể để cục cưng quý giá của chúng ta đi học cùng thứ rác rưởi đó chứ?" Đám người cứ tôi một câu anh một lời, không hề coi Giang Sách ra gì. Ngoài cửa trường. Ba người lên xe, Cốt Lang thở dài lái xe đi. Trên đường đi, Cốt Lang nói một cách áy náy: "Anh Giang, xin lỗi anh, liên lụy anh chịu sỉ nhục." Giang Sách khoát tay: "Không cần để ý. Đúng rồi, có hai chuyện tôi muốn dặn dò cậu." "Mời anh nói." 

Đám người tôi nói một câu anh nói một câu, căn bản không định để cho Cố Vĩnh Lượng được đi học. 

Cốt Lang vừa sốt ruột vừa tức, nhưng lại không dám nổi giận. 

Cuối cùng, anh ta sốt ruột tới mức quỳ gối trước các gia đình, dập đầu bếp bốp rồi khẩn cầu: "Cầu xin các người đừng nhắm vào con tôi, thằng bé vô tội, mọi người cho nó đi học đi." 

"Tôi chỉ có một đứa con trai này, tôi không muốn thằng bé sau này trở nên giống tôi." 

"Cầu xin các người, cầu xin các người!" 

Cốt Lang không ngừng dập đầu. 

Thế nhưng những phụ huynh ngồi dưới vẫn cứng rắn như đá, không hề cảm động chút nào. 

Có người còn châm chọc: "Ha ha, nước mắt cá sấu. Bây giờ biết sai sao? Muộn rồi!" 

"Mau cút đi, dắt thằng con phế vật của anh cút đi. Đừng làm bẩn mắt chúng tôi." 

Đối mặt với sự trào phúng và chỉ trích của đám người, Cốt Lang cũng không còn cách nào khác. 

Anh cúi đầu, nước mắt lưng tròng. 

Cố Vĩnh Lượng cắn môi kéo tay Cốt Lang: "Ba, bọn họ không cho con đi học thì con không đi. Chúng ta về nhà đi! Ba, ba đừng quỳ với bọn họ, không đáng đâu." 

Lời này khiến mắt Giang Sách sáng lên. 

Trẻ nhỏ dễ dạy. 

Hiệu trưởng Cam Đức Dương đi tới nói: "Thế nào, các người thấy rõ chưa? Không phải tôi không cho con anh đi học nhưng lửa to khó dập. Các anh mau đi đi, đừng quay lại đây nữa." 

"Hiệu trưởng..." 

Nước mắt Cốt Lang không kiềm được nữa mà rơi xuống. Anh ta ôm lấy Cố Vĩnh Lượng: "Con ơi, đều tại ba vô dụng, là do ba vô dụng" 

Lúc này... 

Giang Sách bước lên hai bước, đứng trước mặt Cốt Lang nhìn đám phụ huynh ngồi bên dưới. Anh bình tĩnh hỏi: "Con người không phải thánh nhân. Không ai chưa từng phạm sai lầm. Thử hỏi các vị ngồi bên dưới có ai chưa từng làm sai sao?" 

"Cốt Lang đã biết sai, cũng bằng lòng sửa chữa. Sao mọi người vẫn không chịu tha thứ cho cậu ta?" 

"Không tha thứ cho cậu ta cũng không sao, vì sao lại muốn kéo con trai cậu ta theo? Lương tâm của các người ở đâu?" 

Có người cười lạnh nói: "Anh là cái thá gì? Chúng tôi làm gì tới lượt anh dạy dỗ sao?" 

"Đúng vậy đó, sói già giả vờ vẫy đuôi, cút mau đi." 

Giang Sách lắc đầu, cuối cùng hỏi: "Mọi người thật sự không định để Cố Vĩnh Lượng được đi học?" 

Một người phụ huynh tức giận: "Ha ha, anh có phải ngốc hay không? Nói cả trăm lần rồi mà mẹ nó còn hỏi?" 

Giang Sách cũng không tức giận, anh khẽ cười một tiếng rồi nói: "Tốt, nếu các người đã quyết liệt như vậy thì tôi cũng chẳng còn gì để nói. Hôm nay 

mọi người nói rất đúng, cha mẹ làm sai thì con cái nên gánh. Mọi người ngồi đây ở đây nghe cho rõ, từ hôm nay trở đi, mọi người làm sai điều gì đều do con các người gánh chịu." 

Các phụ huynh nhìn nhau, không hiểu Giang Sách nói gì. 

Giang Sách Vỗ vai Cốt Lang: "Đứng lên đi, con trai cậu nói đúng, quỳ với đám người này không đáng." 

Cốt Lang cắn răng đứng lên. 

"Đi về với tôi." 

"Vâng." 

Giang Sách đưa Cốt Lang rời khỏi phòng học. Trước khi đi, anh nhìn lướt qua các phụ huynh rồi nhắc nhở: "Nếu mọi người biết sai thì tới nhà Cốt Lang xin lỗi." 

Nói xong, anh quay đầu bước đi. 

Các phụ huynh cười phá lên, ai ai cũng nhìn Giang Sách như một thằng ngốc. 

"Tên này đúng là thiểu năng. Còn muốn chúng ta xin lỗi? Ha ha, vọng tưởng." 

"Đặc biệt là tên Cốt Lang kia, một thằng lưu manh chết tiệt, con của anh ta chắc chắn cũng là hạng rác rưởi. Sao có thể để cục cưng quý giá của chúng ta đi học cùng thứ rác rưởi đó chứ?" 

Đám người cứ tôi một câu anh một lời, không hề coi Giang Sách ra gì. 

Ngoài cửa trường. 

Ba người lên xe, Cốt Lang thở dài lái xe đi. 

Trên đường đi, Cốt Lang nói một cách áy náy: "Anh Giang, xin lỗi anh, liên lụy anh chịu sỉ nhục." 

Giang Sách khoát tay: "Không cần để ý. Đúng rồi, có hai chuyện tôi muốn dặn dò cậu." 

"Mời anh nói." 

Chí Tôn Chiến Thần - Giang SáchTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhGiang Sách đứng dưới tàng cây, nhìn về phía Văn phòng Khoa học công nghệ Tẩm Mộng. "Anh, bọn họ liên thủ tính kế hãm hại em, em không sống nổi nữa rồi." Hai tháng trước, vòng vốn của Khoa học công nghệ Tẩm Mộng gặp sự cố không thể cứu vãn, chủ tịch Giang Mạch mang trên lưng món nợ lớn – 1,2 tỷ, buộc phải thế chấp công ty cho doanh nghiệp Thiên Đỉnh của Hà Diệu Long. "Anh, em xin lỗi, em phải đi trước đây..." Mười hai giờ khuya, Giang Mạch nhảy từ mái nhà xuống, chết tại chỗ. Một người đẹp trai, tài giỏi nổi tiếng trong giới kinh doanh, vậy mà lại từ giã cõi đời như thế. Người nào có đầu óc cũng có thể nhận ra được chắc chắn trong chuyện này có vấn đề, thương trường như chiến trường, Giang Mạch chính là vật hi sinh đáng thương. Giữa con gió se se lạnh, Giang Sách hít sâu một hơi, ngửa đầu nhìn lên trên bầu trời lấp lánh đầy sao. "Mạch, xin lỗi, anh đã về trễ rồi. Em yên tâm, tất cả những người hãm hại em, anh đều sẽ khiến bọn họ phải trả giá, chôn họ chung với em." Năm năm qua, Giang… Đám người tôi nói một câu anh nói một câu, căn bản không định để cho Cố Vĩnh Lượng được đi học. Cốt Lang vừa sốt ruột vừa tức, nhưng lại không dám nổi giận. Cuối cùng, anh ta sốt ruột tới mức quỳ gối trước các gia đình, dập đầu bếp bốp rồi khẩn cầu: "Cầu xin các người đừng nhắm vào con tôi, thằng bé vô tội, mọi người cho nó đi học đi." "Tôi chỉ có một đứa con trai này, tôi không muốn thằng bé sau này trở nên giống tôi." "Cầu xin các người, cầu xin các người!" Cốt Lang không ngừng dập đầu. Thế nhưng những phụ huynh ngồi dưới vẫn cứng rắn như đá, không hề cảm động chút nào. Có người còn châm chọc: "Ha ha, nước mắt cá sấu. Bây giờ biết sai sao? Muộn rồi!" "Mau cút đi, dắt thằng con phế vật của anh cút đi. Đừng làm bẩn mắt chúng tôi." Đối mặt với sự trào phúng và chỉ trích của đám người, Cốt Lang cũng không còn cách nào khác. Anh cúi đầu, nước mắt lưng tròng. Cố Vĩnh Lượng cắn môi kéo tay Cốt Lang: "Ba, bọn họ không cho con đi học thì con không đi. Chúng ta về nhà đi! Ba, ba đừng quỳ với bọn họ, không đáng đâu." Lời này khiến mắt Giang Sách sáng lên. Trẻ nhỏ dễ dạy. Hiệu trưởng Cam Đức Dương đi tới nói: "Thế nào, các người thấy rõ chưa? Không phải tôi không cho con anh đi học nhưng lửa to khó dập. Các anh mau đi đi, đừng quay lại đây nữa." "Hiệu trưởng..." Nước mắt Cốt Lang không kiềm được nữa mà rơi xuống. Anh ta ôm lấy Cố Vĩnh Lượng: "Con ơi, đều tại ba vô dụng, là do ba vô dụng" Lúc này... Giang Sách bước lên hai bước, đứng trước mặt Cốt Lang nhìn đám phụ huynh ngồi bên dưới. Anh bình tĩnh hỏi: "Con người không phải thánh nhân. Không ai chưa từng phạm sai lầm. Thử hỏi các vị ngồi bên dưới có ai chưa từng làm sai sao?" "Cốt Lang đã biết sai, cũng bằng lòng sửa chữa. Sao mọi người vẫn không chịu tha thứ cho cậu ta?" "Không tha thứ cho cậu ta cũng không sao, vì sao lại muốn kéo con trai cậu ta theo? Lương tâm của các người ở đâu?" Có người cười lạnh nói: "Anh là cái thá gì? Chúng tôi làm gì tới lượt anh dạy dỗ sao?" "Đúng vậy đó, sói già giả vờ vẫy đuôi, cút mau đi." Giang Sách lắc đầu, cuối cùng hỏi: "Mọi người thật sự không định để Cố Vĩnh Lượng được đi học?" Một người phụ huynh tức giận: "Ha ha, anh có phải ngốc hay không? Nói cả trăm lần rồi mà mẹ nó còn hỏi?" Giang Sách cũng không tức giận, anh khẽ cười một tiếng rồi nói: "Tốt, nếu các người đã quyết liệt như vậy thì tôi cũng chẳng còn gì để nói. Hôm nay mọi người nói rất đúng, cha mẹ làm sai thì con cái nên gánh. Mọi người ngồi đây ở đây nghe cho rõ, từ hôm nay trở đi, mọi người làm sai điều gì đều do con các người gánh chịu." Các phụ huynh nhìn nhau, không hiểu Giang Sách nói gì. Giang Sách Vỗ vai Cốt Lang: "Đứng lên đi, con trai cậu nói đúng, quỳ với đám người này không đáng." Cốt Lang cắn răng đứng lên. "Đi về với tôi." "Vâng." Giang Sách đưa Cốt Lang rời khỏi phòng học. Trước khi đi, anh nhìn lướt qua các phụ huynh rồi nhắc nhở: "Nếu mọi người biết sai thì tới nhà Cốt Lang xin lỗi." Nói xong, anh quay đầu bước đi. Các phụ huynh cười phá lên, ai ai cũng nhìn Giang Sách như một thằng ngốc. "Tên này đúng là thiểu năng. Còn muốn chúng ta xin lỗi? Ha ha, vọng tưởng." "Đặc biệt là tên Cốt Lang kia, một thằng lưu manh chết tiệt, con của anh ta chắc chắn cũng là hạng rác rưởi. Sao có thể để cục cưng quý giá của chúng ta đi học cùng thứ rác rưởi đó chứ?" Đám người cứ tôi một câu anh một lời, không hề coi Giang Sách ra gì. Ngoài cửa trường. Ba người lên xe, Cốt Lang thở dài lái xe đi. Trên đường đi, Cốt Lang nói một cách áy náy: "Anh Giang, xin lỗi anh, liên lụy anh chịu sỉ nhục." Giang Sách khoát tay: "Không cần để ý. Đúng rồi, có hai chuyện tôi muốn dặn dò cậu." "Mời anh nói." 

Chương 140 "Cầu xin các người, cầu xin các người!"