Giang Sách đứng dưới tàng cây, nhìn về phía Văn phòng Khoa học công nghệ Tẩm Mộng. "Anh, bọn họ liên thủ tính kế hãm hại em, em không sống nổi nữa rồi." Hai tháng trước, vòng vốn của Khoa học công nghệ Tẩm Mộng gặp sự cố không thể cứu vãn, chủ tịch Giang Mạch mang trên lưng món nợ lớn – 1,2 tỷ, buộc phải thế chấp công ty cho doanh nghiệp Thiên Đỉnh của Hà Diệu Long. "Anh, em xin lỗi, em phải đi trước đây..." Mười hai giờ khuya, Giang Mạch nhảy từ mái nhà xuống, chết tại chỗ. Một người đẹp trai, tài giỏi nổi tiếng trong giới kinh doanh, vậy mà lại từ giã cõi đời như thế. Người nào có đầu óc cũng có thể nhận ra được chắc chắn trong chuyện này có vấn đề, thương trường như chiến trường, Giang Mạch chính là vật hi sinh đáng thương. Giữa con gió se se lạnh, Giang Sách hít sâu một hơi, ngửa đầu nhìn lên trên bầu trời lấp lánh đầy sao. "Mạch, xin lỗi, anh đã về trễ rồi. Em yên tâm, tất cả những người hãm hại em, anh đều sẽ khiến bọn họ phải trả giá, chôn họ chung với em." Năm năm qua, Giang…
Chương 236 Mười vạn?
Chí Tôn Chiến Thần - Giang SáchTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhGiang Sách đứng dưới tàng cây, nhìn về phía Văn phòng Khoa học công nghệ Tẩm Mộng. "Anh, bọn họ liên thủ tính kế hãm hại em, em không sống nổi nữa rồi." Hai tháng trước, vòng vốn của Khoa học công nghệ Tẩm Mộng gặp sự cố không thể cứu vãn, chủ tịch Giang Mạch mang trên lưng món nợ lớn – 1,2 tỷ, buộc phải thế chấp công ty cho doanh nghiệp Thiên Đỉnh của Hà Diệu Long. "Anh, em xin lỗi, em phải đi trước đây..." Mười hai giờ khuya, Giang Mạch nhảy từ mái nhà xuống, chết tại chỗ. Một người đẹp trai, tài giỏi nổi tiếng trong giới kinh doanh, vậy mà lại từ giã cõi đời như thế. Người nào có đầu óc cũng có thể nhận ra được chắc chắn trong chuyện này có vấn đề, thương trường như chiến trường, Giang Mạch chính là vật hi sinh đáng thương. Giữa con gió se se lạnh, Giang Sách hít sâu một hơi, ngửa đầu nhìn lên trên bầu trời lấp lánh đầy sao. "Mạch, xin lỗi, anh đã về trễ rồi. Em yên tâm, tất cả những người hãm hại em, anh đều sẽ khiến bọn họ phải trả giá, chôn họ chung với em." Năm năm qua, Giang… Định Khải Sơn gật đầu: “Tính ra cũng đã mười năm rồi.” Vương Chí Vinh xúc động nói: “Tôi vẫn còn nhớ khi lần đầu chúng ta cùng nhau ăn cơm, khi đó con gái Phượng Nhã của tôi và con gái Mộng Nghiên của ông vẫn còn là những đứa trẻ, chớp mắt chúng đã trở thành những cô gái rồi, lại còn đã lập gia đình nữa chứ. Đúng là thời giờ thấm thoát thoi đưa mà.” Vương Chí Vinh cố ý liếc người con rể Từ Thông của mình. Từ Thông ngầm hiểu, rót đầy rượu, đứng dậy cúi đầu, hai tay cầm ly rượu và nói với Đinh Khải Sơn: “Cháu Từ Thông xin kính bác một ly” “Ôi, khách sáo quá.” Đinh Khải Sơn và Từ Thông cụng ly và lần lượt uống cạn. Ông đặt cái ly xuống, tiện thể hỏi: “Từ Thông, nghe nói hình như cậu là Hoa kiều ở Úc?” Từ Thông gật đầu: “Đúng vậy, ba cháu là người Tứ Xuyên. Ông ấy sang Úc kinh doanh từ thời còn trẻ, sau đó định cư luôn ở Úc, gặp mẹ rồi sau đó mới có cháu. Cháu sinh ra ở Úc nên lấy quốc tịch ÚC, mấy năm gần đây mới cùng ba về nước để phát triển sự nghiệp. Hiện cháu đang làm việc tại một công ty nước ngoài với tư cách là cố vấn doanh nghiệp” Nói xong, cái đuôi của Từ Thông như sắp vểnh lên đến tận trời rồi. Xuất thân ở nước ngoài, quốc tịch Úc, về nước phát triển, làm việc trong công ty nước ngoài, đó đều là những câu nói yêu thích của các cô gái trong nước. Có bao nhiêu phụ nữ mơ ước được lấy một người đàn ông như vậy? Vương Chí Vinh cực kỳ vui sướng. Đinh Khải Sơn ngồi đối diện sa sầm sắc mặt, năm nào ăn cơm cũng phải so sánh mọi mặt với Vương Chí Vinh, ông vẫn thắng nhiều thua ít, nhưng năm nay hơi phiền phức. Vì bên kia đưa con rể người Úc đến dự tiệc. Mà bên này... Đinh Khải Sơn liếc nhìn Giang Sách với vẻ thất vọng, mặc dù ông đã chấp nhận Giang Sách và biết rằng anh là một người con rể đáng tin cậy, nhưng lý lịch, xuất thân và công việc của Giang Sách lại quá bình thường. Quan trọng nhất lại là một đứa ở rể. Sao mà so sánh với người ta được chứ? Nghĩ đến đây, Đinh Khải Sơn cảm thấy không vui. Nhưng mà Vương Chí Vinh lại cứ thích vạch áo cho người xem lưng, ông ta liếc nhìn Giang Sách, nói với vẻ kỳ quái: “Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy người cháu này, cậu làm công việc gì vậy?” Giang Sách khẽ nói: “Tôi làm ở văn phòng khoa học Tẩm Mộng, hiện là trưởng bộ phận ạ.” “Hả? Đó là một công ty rất lớn, gần đây bỗng phát triển rất vượt bậc.” Vương Chí Vinh thay đổi đề tài, cố ý hỏi: “Chắc tiền lương cao lắm nhỉ? Một năm cũng phải ba bốn trăm vạn chứ?” Giang Sách lắc đầu: “Không, tiền lương mỗi tháng của tôi chỉ được tảm ngàn tệ, cộng thêm tiền thưởng cuối năm cũng chỉ khoảng hơn mười vạn thôi ạ.” Mười vạn? Đối với một gia đình bình thường, vậy là đủ. Nhưng đối với những gia đình như nhà họ Đinh, họ Vương thì rõ ràng là chưa đủ. Ngay lập tức Vương Chí Vinh nhìn Giang Sách với vẻ khinh thường và than thở: “Tám nghìn? Làm được gì chứ? Ngay cả một gói trà cũng không mua nổi, công việc này có gì hay ho nào?” Sắc mặt của Đinh Khải Sơn và Đinh Mộng Nghiên thật khó coi. Đã thế con gái của Vương Chí Minh là Vương Phượng Nhã còn bồi thêm một câu: “Ôi, Mộng Nghiên à. Cô nói xem cô rất xinh đẹp, thành tích xuất sắc, sự nghiệp vững chắc, từ nhỏ đến lớn tôi đều thua cô về mọi mặt mà sao cuối cùng mắt nhìn đàn ông của cô lại kém như vậy ha?" “Một năm Từ Thông của nhà chúng tôi cũng phải kiếm hơn năm trăm vạn, tôi đã cảm thấy anh ấy không có tiền đồ rồi.” “Nào ngờ cô còn tệ hơn tôi nữa, gả cho một tên chỉ có thu nhập tám ngàn tệ một tháng. Chậc chậc, cô bị mỡ lợn che mù tâm trí hay sao mà lại đưa ra lựa chọn không có đầu óc như vậy?”
Định Khải Sơn gật đầu: “Tính ra cũng đã mười năm rồi.”
Vương Chí Vinh xúc động nói: “Tôi vẫn còn nhớ khi lần đầu chúng ta cùng nhau ăn cơm, khi đó con gái Phượng Nhã của tôi và con gái Mộng Nghiên của ông vẫn còn là những đứa trẻ, chớp mắt chúng đã trở thành những cô gái rồi, lại còn đã lập gia đình nữa chứ. Đúng là thời giờ thấm thoát thoi đưa mà.”
Vương Chí Vinh cố ý liếc người con rể Từ Thông của mình.
Từ Thông ngầm hiểu, rót đầy rượu, đứng dậy cúi đầu, hai tay cầm ly rượu và nói với Đinh Khải Sơn: “Cháu Từ Thông xin kính bác một ly”
“Ôi, khách sáo quá.”
Đinh Khải Sơn và Từ Thông cụng ly và lần lượt uống cạn.
Ông đặt cái ly xuống, tiện thể hỏi: “Từ Thông, nghe nói hình như cậu là Hoa kiều ở Úc?”
Từ Thông gật đầu: “Đúng vậy, ba cháu là người Tứ Xuyên. Ông ấy sang Úc kinh doanh từ thời còn trẻ, sau đó định cư luôn ở Úc, gặp mẹ rồi sau đó mới có cháu. Cháu sinh ra ở Úc nên lấy quốc tịch ÚC, mấy năm gần đây mới cùng ba về nước để phát triển sự nghiệp. Hiện cháu đang làm việc tại một công ty nước ngoài với tư cách là cố vấn doanh nghiệp”
Nói xong, cái đuôi của Từ Thông như sắp vểnh lên đến tận trời rồi.
Xuất thân ở nước ngoài, quốc tịch Úc, về nước phát triển, làm việc trong công ty nước ngoài, đó đều là những câu nói yêu thích của các cô gái trong nước.
Có bao nhiêu phụ nữ mơ ước được lấy một người đàn ông như vậy?
Vương Chí Vinh cực kỳ vui sướng.
Đinh Khải Sơn ngồi đối diện sa sầm sắc mặt, năm nào ăn cơm cũng phải so sánh mọi mặt với Vương Chí Vinh, ông vẫn thắng nhiều thua ít, nhưng năm nay hơi phiền phức.
Vì bên kia đưa con rể người Úc đến dự tiệc.
Mà bên này...
Đinh Khải Sơn liếc nhìn Giang Sách với vẻ thất vọng, mặc dù ông đã chấp nhận Giang Sách và biết rằng anh là một người con rể đáng tin cậy, nhưng lý lịch, xuất thân và công việc của Giang Sách lại quá bình thường.
Quan trọng nhất lại là một đứa ở rể.
Sao mà so sánh với người ta được chứ?
Nghĩ đến đây, Đinh Khải Sơn cảm thấy không vui.
Nhưng mà Vương Chí Vinh lại cứ thích vạch áo cho người xem lưng, ông ta liếc nhìn Giang Sách, nói với vẻ kỳ quái: “Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy người cháu này, cậu làm công việc gì vậy?”
Giang Sách khẽ nói: “Tôi làm ở văn phòng khoa học Tẩm Mộng, hiện là trưởng bộ phận ạ.”
“Hả? Đó là một công ty rất lớn, gần đây bỗng phát triển rất vượt bậc.” Vương Chí Vinh thay đổi đề tài, cố ý hỏi: “Chắc tiền lương cao lắm nhỉ? Một năm cũng phải ba bốn trăm vạn chứ?”
Giang Sách lắc đầu: “Không, tiền lương mỗi tháng của tôi chỉ được tảm ngàn tệ, cộng thêm tiền thưởng cuối năm cũng chỉ khoảng hơn mười vạn thôi ạ.”
Mười vạn?
Đối với một gia đình bình thường, vậy là đủ.
Nhưng đối với những gia đình như nhà họ Đinh, họ Vương thì rõ ràng là chưa đủ.
Ngay lập tức Vương Chí Vinh nhìn Giang Sách với vẻ khinh thường và than thở: “Tám nghìn? Làm được gì chứ? Ngay cả một gói trà cũng không mua nổi, công việc này có gì hay ho nào?”
Sắc mặt của Đinh Khải Sơn và Đinh Mộng Nghiên thật khó coi.
Đã thế con gái của Vương Chí Minh là Vương Phượng Nhã còn bồi thêm một câu: “Ôi, Mộng Nghiên à. Cô nói xem cô rất xinh đẹp, thành tích xuất sắc, sự nghiệp vững chắc, từ nhỏ đến lớn tôi đều thua cô về mọi mặt mà sao cuối cùng mắt nhìn đàn ông của cô lại kém như vậy ha?"
“Một năm Từ Thông của nhà chúng tôi cũng phải kiếm hơn năm trăm vạn, tôi đã cảm thấy anh ấy không có tiền đồ rồi.”
“Nào ngờ cô còn tệ hơn tôi nữa, gả cho một tên chỉ có thu nhập tám ngàn tệ một tháng. Chậc chậc, cô bị mỡ lợn che mù tâm trí hay sao mà lại đưa ra lựa chọn không có đầu óc như vậy?”
Chí Tôn Chiến Thần - Giang SáchTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhGiang Sách đứng dưới tàng cây, nhìn về phía Văn phòng Khoa học công nghệ Tẩm Mộng. "Anh, bọn họ liên thủ tính kế hãm hại em, em không sống nổi nữa rồi." Hai tháng trước, vòng vốn của Khoa học công nghệ Tẩm Mộng gặp sự cố không thể cứu vãn, chủ tịch Giang Mạch mang trên lưng món nợ lớn – 1,2 tỷ, buộc phải thế chấp công ty cho doanh nghiệp Thiên Đỉnh của Hà Diệu Long. "Anh, em xin lỗi, em phải đi trước đây..." Mười hai giờ khuya, Giang Mạch nhảy từ mái nhà xuống, chết tại chỗ. Một người đẹp trai, tài giỏi nổi tiếng trong giới kinh doanh, vậy mà lại từ giã cõi đời như thế. Người nào có đầu óc cũng có thể nhận ra được chắc chắn trong chuyện này có vấn đề, thương trường như chiến trường, Giang Mạch chính là vật hi sinh đáng thương. Giữa con gió se se lạnh, Giang Sách hít sâu một hơi, ngửa đầu nhìn lên trên bầu trời lấp lánh đầy sao. "Mạch, xin lỗi, anh đã về trễ rồi. Em yên tâm, tất cả những người hãm hại em, anh đều sẽ khiến bọn họ phải trả giá, chôn họ chung với em." Năm năm qua, Giang… Định Khải Sơn gật đầu: “Tính ra cũng đã mười năm rồi.” Vương Chí Vinh xúc động nói: “Tôi vẫn còn nhớ khi lần đầu chúng ta cùng nhau ăn cơm, khi đó con gái Phượng Nhã của tôi và con gái Mộng Nghiên của ông vẫn còn là những đứa trẻ, chớp mắt chúng đã trở thành những cô gái rồi, lại còn đã lập gia đình nữa chứ. Đúng là thời giờ thấm thoát thoi đưa mà.” Vương Chí Vinh cố ý liếc người con rể Từ Thông của mình. Từ Thông ngầm hiểu, rót đầy rượu, đứng dậy cúi đầu, hai tay cầm ly rượu và nói với Đinh Khải Sơn: “Cháu Từ Thông xin kính bác một ly” “Ôi, khách sáo quá.” Đinh Khải Sơn và Từ Thông cụng ly và lần lượt uống cạn. Ông đặt cái ly xuống, tiện thể hỏi: “Từ Thông, nghe nói hình như cậu là Hoa kiều ở Úc?” Từ Thông gật đầu: “Đúng vậy, ba cháu là người Tứ Xuyên. Ông ấy sang Úc kinh doanh từ thời còn trẻ, sau đó định cư luôn ở Úc, gặp mẹ rồi sau đó mới có cháu. Cháu sinh ra ở Úc nên lấy quốc tịch ÚC, mấy năm gần đây mới cùng ba về nước để phát triển sự nghiệp. Hiện cháu đang làm việc tại một công ty nước ngoài với tư cách là cố vấn doanh nghiệp” Nói xong, cái đuôi của Từ Thông như sắp vểnh lên đến tận trời rồi. Xuất thân ở nước ngoài, quốc tịch Úc, về nước phát triển, làm việc trong công ty nước ngoài, đó đều là những câu nói yêu thích của các cô gái trong nước. Có bao nhiêu phụ nữ mơ ước được lấy một người đàn ông như vậy? Vương Chí Vinh cực kỳ vui sướng. Đinh Khải Sơn ngồi đối diện sa sầm sắc mặt, năm nào ăn cơm cũng phải so sánh mọi mặt với Vương Chí Vinh, ông vẫn thắng nhiều thua ít, nhưng năm nay hơi phiền phức. Vì bên kia đưa con rể người Úc đến dự tiệc. Mà bên này... Đinh Khải Sơn liếc nhìn Giang Sách với vẻ thất vọng, mặc dù ông đã chấp nhận Giang Sách và biết rằng anh là một người con rể đáng tin cậy, nhưng lý lịch, xuất thân và công việc của Giang Sách lại quá bình thường. Quan trọng nhất lại là một đứa ở rể. Sao mà so sánh với người ta được chứ? Nghĩ đến đây, Đinh Khải Sơn cảm thấy không vui. Nhưng mà Vương Chí Vinh lại cứ thích vạch áo cho người xem lưng, ông ta liếc nhìn Giang Sách, nói với vẻ kỳ quái: “Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy người cháu này, cậu làm công việc gì vậy?” Giang Sách khẽ nói: “Tôi làm ở văn phòng khoa học Tẩm Mộng, hiện là trưởng bộ phận ạ.” “Hả? Đó là một công ty rất lớn, gần đây bỗng phát triển rất vượt bậc.” Vương Chí Vinh thay đổi đề tài, cố ý hỏi: “Chắc tiền lương cao lắm nhỉ? Một năm cũng phải ba bốn trăm vạn chứ?” Giang Sách lắc đầu: “Không, tiền lương mỗi tháng của tôi chỉ được tảm ngàn tệ, cộng thêm tiền thưởng cuối năm cũng chỉ khoảng hơn mười vạn thôi ạ.” Mười vạn? Đối với một gia đình bình thường, vậy là đủ. Nhưng đối với những gia đình như nhà họ Đinh, họ Vương thì rõ ràng là chưa đủ. Ngay lập tức Vương Chí Vinh nhìn Giang Sách với vẻ khinh thường và than thở: “Tám nghìn? Làm được gì chứ? Ngay cả một gói trà cũng không mua nổi, công việc này có gì hay ho nào?” Sắc mặt của Đinh Khải Sơn và Đinh Mộng Nghiên thật khó coi. Đã thế con gái của Vương Chí Minh là Vương Phượng Nhã còn bồi thêm một câu: “Ôi, Mộng Nghiên à. Cô nói xem cô rất xinh đẹp, thành tích xuất sắc, sự nghiệp vững chắc, từ nhỏ đến lớn tôi đều thua cô về mọi mặt mà sao cuối cùng mắt nhìn đàn ông của cô lại kém như vậy ha?" “Một năm Từ Thông của nhà chúng tôi cũng phải kiếm hơn năm trăm vạn, tôi đã cảm thấy anh ấy không có tiền đồ rồi.” “Nào ngờ cô còn tệ hơn tôi nữa, gả cho một tên chỉ có thu nhập tám ngàn tệ một tháng. Chậc chậc, cô bị mỡ lợn che mù tâm trí hay sao mà lại đưa ra lựa chọn không có đầu óc như vậy?”