Giang Sách đứng dưới tàng cây, nhìn về phía Văn phòng Khoa học công nghệ Tẩm Mộng. "Anh, bọn họ liên thủ tính kế hãm hại em, em không sống nổi nữa rồi." Hai tháng trước, vòng vốn của Khoa học công nghệ Tẩm Mộng gặp sự cố không thể cứu vãn, chủ tịch Giang Mạch mang trên lưng món nợ lớn – 1,2 tỷ, buộc phải thế chấp công ty cho doanh nghiệp Thiên Đỉnh của Hà Diệu Long. "Anh, em xin lỗi, em phải đi trước đây..." Mười hai giờ khuya, Giang Mạch nhảy từ mái nhà xuống, chết tại chỗ. Một người đẹp trai, tài giỏi nổi tiếng trong giới kinh doanh, vậy mà lại từ giã cõi đời như thế. Người nào có đầu óc cũng có thể nhận ra được chắc chắn trong chuyện này có vấn đề, thương trường như chiến trường, Giang Mạch chính là vật hi sinh đáng thương. Giữa con gió se se lạnh, Giang Sách hít sâu một hơi, ngửa đầu nhìn lên trên bầu trời lấp lánh đầy sao. "Mạch, xin lỗi, anh đã về trễ rồi. Em yên tâm, tất cả những người hãm hại em, anh đều sẽ khiến bọn họ phải trả giá, chôn họ chung với em." Năm năm qua, Giang…
Chương 250 Đang nói chuyện thì cô lại bị nôn.
Chí Tôn Chiến Thần - Giang SáchTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhGiang Sách đứng dưới tàng cây, nhìn về phía Văn phòng Khoa học công nghệ Tẩm Mộng. "Anh, bọn họ liên thủ tính kế hãm hại em, em không sống nổi nữa rồi." Hai tháng trước, vòng vốn của Khoa học công nghệ Tẩm Mộng gặp sự cố không thể cứu vãn, chủ tịch Giang Mạch mang trên lưng món nợ lớn – 1,2 tỷ, buộc phải thế chấp công ty cho doanh nghiệp Thiên Đỉnh của Hà Diệu Long. "Anh, em xin lỗi, em phải đi trước đây..." Mười hai giờ khuya, Giang Mạch nhảy từ mái nhà xuống, chết tại chỗ. Một người đẹp trai, tài giỏi nổi tiếng trong giới kinh doanh, vậy mà lại từ giã cõi đời như thế. Người nào có đầu óc cũng có thể nhận ra được chắc chắn trong chuyện này có vấn đề, thương trường như chiến trường, Giang Mạch chính là vật hi sinh đáng thương. Giữa con gió se se lạnh, Giang Sách hít sâu một hơi, ngửa đầu nhìn lên trên bầu trời lấp lánh đầy sao. "Mạch, xin lỗi, anh đã về trễ rồi. Em yên tâm, tất cả những người hãm hại em, anh đều sẽ khiến bọn họ phải trả giá, chôn họ chung với em." Năm năm qua, Giang… Tên con trai tàn nhang liếc nhìn chai Coca trên tay: "Cũng không biết đối phương là ai." Tên buộc tóc nói: "Có thể sở hữu kỹ thuật như này nhất định là tay lái chuyên nghiệp. Khu Giang Nam thực sự là ngọa hổ tàng long, ngày đầu tiên chúng ta đến đã bị thua rồi. Đi về trước đi, nói chuyện này cho đại ca biết, nhất định phải tìm ra chủ của chiếc Porsche kia. Nếu một nhân tài xuất sắc như vậy có thể tham gia đội xe của chúng ta thì hy vọng vô địch năm nay của chúng ta sẽ tăng lên rất nhiều!" Tên buộc tóc lái chiếc GTR đi xa. Điều không ai để ý là ở phía sau cách đó không xa có một chiếc Coupe màu đen sẫm chạy theo. Trên xe có một nam một nữ. Người nữ tay cầm máy ảnh và đeo kính. Cô ta vừa cười vừa nói: “Vốn dĩ chỉ muốn chụp vài tấm ảnh về đội xe Tật Tốc rồi đăng vài mẩu tin rìa thôi, không ngờ lại chụp được một tấm hình tuyệt vời như vậy." "Lão Tam của đội xe Tật Tốc, tuyển thủ mạnh thứ hai trong đội - Liệt Diễm Hổ lại bị một chiếc Porsche vô danh vượt mặt" "Ha ha, tiêu đề của ngày mai đã bị tôi lấy được trước tiên rồi!" Bên kia. Trong chiếc Porsche, Giang Sách lái xe một cách thong thả, không có một chút bối rối nào, trong khi Đinh Mộng Nghiên nhìn phía trước với đôi mắt vô hồn, đầu óc gần như trống rỗng, không biết gì nữa. Vừa rồi đã trải qua những gì? Cô không nhớ, chỉ biết rằng chiếc xe sắp lao ra khỏi làn đường, sau đó "kết" một tiếng, bánh xe tạo ra một âm thanh chói tai với mặt đất, ngay sau đó chẳng hiểu sao chiếc xe lại rẽ góc cua, hoàn thành vào của một cách thuận lợi. Rốt cuộc Giang Sách đã làm điều đó như thế nào? Mặc dù cô đang ngồi trên xe, nhưng cô hoàn toàn không biết gì cả. Cho đến khi xe dừng lại, Đinh Mộng Nghiên vẫn chưa phục hồi tinh thần, thất thần ngồi trên xe. "Mộng Nghiên? Về nhà rồi, xuống xe đi." "Hả? Ồ" Với sự hỗ trợ của Giang Sách, Đinh Mộng Nghiên xuống xe và bước vào nhà. Mẹ vợ Tô Cầm nhìn thấy dáng vẻ của con gái cũng hoảng sợ. "Giang Sách, chuyện gì đã xảy ra với Mộng Nghiên vậy?" "Không sao đâu mẹ, vừa rồi Mộng Nghiên hỏng gió hơi nhiều chút nên hơi không thoải mái." Nói còn chưa dứt lời thì Đinh Mộng Nghiên "ọe" một tiếng, nôn ra hết! Tô Cầm lo lắng: "Trời ơi, con gái yêu của mẹ, con bị sao vậy? Từ nhỏ con đã đi ô tô không biết bao nhiêu lần rồi mà cũng đâu có say xe, sao hôm nay con lại bị say xe?" Ha ha, nếu bà biết chiếc xe mà Đinh Mộng Nghiên ngồi kinh khủng như thế nào thì bà sẽ không có thắc mắc như vậy rồi. Đinh Mộng Nghiên vẫy tay ra hiệu rằng mình không sao. Sau khi uống nước xong, cô trở về phòng, Giang Sách cũng đi theo vào. Đóng cửa phòng. Đinh Mộng Nghiên trừng mắt nhìn Giang Sách. Giang Sách tội nghiệp không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ vợ trừng mắt với mình. Anh không biết phải nói gì, xấu hổ đứng đó. Một lúc sau. Đinh Mộng Nghiên hít một hơi thật sâu, nói: "Nói đi, rốt cuộc anh đã giấu em bao nhiêu chuyện?" Sắc mặt Giang Sách thay đổi rõ rệt: "Hả?” "Lại còn giả bộ à? Kỹ năng lái xe của anh không phải quá tốt rồi sao?" Giang Sách thở phào nhẹ nhõm: "Ý em là kỹ năng lái xe à? Anh đã học được khi còn tham gia quân ngũ. Trong đội của bọn anh, đây là thao tác cơ bản nhất." "Thật sao? Thời giờ tham gia quân ngũ mà còn học cái này à?" "Đương nhiên." Dù sao Đinh Mộng Nghiên cũng chưa từng đi lính, cũng chưa từng tới Tây Cảnh, Giang Sách nói cái gì thì chính là cái đó chứ còn gì nữa? Đinh Mộng Nghiên lạnh mặt: "Về sau anh lái xe đừng bao giờ.."
Tên con trai tàn nhang liếc nhìn chai Coca trên tay: "Cũng không biết đối phương là ai."
Tên buộc tóc nói: "Có thể sở hữu kỹ thuật như này nhất định là tay lái chuyên nghiệp. Khu Giang Nam thực sự là ngọa hổ tàng long, ngày đầu tiên chúng ta đến đã bị thua rồi. Đi về trước đi, nói chuyện này cho đại ca biết, nhất định phải tìm ra chủ của chiếc Porsche kia. Nếu một nhân tài xuất sắc như vậy có thể tham gia đội xe của chúng ta thì hy vọng vô địch năm nay của chúng ta sẽ tăng lên rất nhiều!"
Tên buộc tóc lái chiếc GTR đi xa.
Điều không ai để ý là ở phía sau cách đó không xa có một chiếc Coupe màu đen sẫm chạy theo.
Trên xe có một nam một nữ.
Người nữ tay cầm máy ảnh và đeo kính.
Cô ta vừa cười vừa nói: “Vốn dĩ chỉ muốn chụp vài tấm ảnh về đội xe Tật Tốc rồi đăng vài mẩu tin rìa thôi, không ngờ lại chụp được một tấm hình tuyệt vời như vậy."
"Lão Tam của đội xe Tật Tốc, tuyển thủ mạnh thứ hai trong đội - Liệt Diễm Hổ lại bị một chiếc Porsche vô danh vượt mặt"
"Ha ha, tiêu đề của ngày mai đã bị tôi lấy được trước tiên rồi!"
Bên kia.
Trong chiếc Porsche, Giang Sách lái xe một cách thong thả, không có một chút bối rối nào, trong khi Đinh Mộng Nghiên nhìn phía trước với đôi mắt vô hồn, đầu óc gần như trống rỗng, không biết gì nữa.
Vừa rồi đã trải qua những gì?
Cô không nhớ, chỉ biết rằng chiếc xe sắp lao ra khỏi làn đường, sau đó "kết" một tiếng, bánh xe tạo ra một âm thanh chói tai với mặt đất, ngay sau đó chẳng hiểu sao chiếc xe lại rẽ góc cua, hoàn thành vào của một cách thuận lợi.
Rốt cuộc Giang Sách đã làm điều đó như thế nào?
Mặc dù cô đang ngồi trên xe, nhưng cô hoàn toàn không biết gì cả.
Cho đến khi xe dừng lại, Đinh Mộng Nghiên vẫn chưa phục hồi tinh thần, thất thần ngồi trên
xe.
"Mộng Nghiên? Về nhà rồi, xuống xe đi."
"Hả? Ồ"
Với sự hỗ trợ của Giang Sách, Đinh Mộng Nghiên xuống xe và bước vào nhà. Mẹ vợ Tô Cầm nhìn thấy dáng vẻ của con gái cũng hoảng sợ.
"Giang Sách, chuyện gì đã xảy ra với Mộng Nghiên vậy?"
"Không sao đâu mẹ, vừa rồi Mộng Nghiên hỏng gió hơi nhiều chút nên hơi không thoải mái."
Nói còn chưa dứt lời thì Đinh Mộng Nghiên "ọe" một tiếng, nôn ra hết!
Tô Cầm lo lắng: "Trời ơi, con gái yêu của mẹ, con bị sao vậy? Từ nhỏ con đã đi ô tô không biết bao nhiêu lần rồi mà cũng đâu có say xe, sao hôm nay con lại bị say xe?"
Ha ha, nếu bà biết chiếc xe mà Đinh Mộng Nghiên ngồi kinh khủng như thế nào thì bà sẽ không có thắc mắc như vậy rồi.
Đinh Mộng Nghiên vẫy tay ra hiệu rằng mình không sao.
Sau khi uống nước xong, cô trở về phòng, Giang Sách cũng đi theo vào.
Đóng cửa phòng.
Đinh Mộng Nghiên trừng mắt nhìn Giang Sách. Giang Sách tội nghiệp không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ vợ trừng mắt với mình.
Anh không biết phải nói gì, xấu hổ đứng đó.
Một lúc sau.
Đinh Mộng Nghiên hít một hơi thật sâu, nói: "Nói đi, rốt cuộc anh đã giấu em bao nhiêu chuyện?"
Sắc mặt Giang Sách thay đổi rõ rệt: "Hả?”
"Lại còn giả bộ à? Kỹ năng lái xe của anh không phải quá tốt rồi sao?"
Giang Sách thở phào nhẹ nhõm: "Ý em là kỹ năng lái xe à? Anh đã học được khi còn tham gia quân ngũ. Trong đội của bọn anh, đây là thao tác cơ bản nhất."
"Thật sao? Thời giờ tham gia quân ngũ mà còn học cái này à?"
"Đương nhiên."
Dù sao Đinh Mộng Nghiên cũng chưa từng đi lính, cũng chưa từng tới Tây Cảnh, Giang Sách nói cái gì thì chính là cái đó chứ còn gì nữa?
Đinh Mộng Nghiên lạnh mặt: "Về sau anh lái xe đừng bao giờ.."
Chí Tôn Chiến Thần - Giang SáchTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhGiang Sách đứng dưới tàng cây, nhìn về phía Văn phòng Khoa học công nghệ Tẩm Mộng. "Anh, bọn họ liên thủ tính kế hãm hại em, em không sống nổi nữa rồi." Hai tháng trước, vòng vốn của Khoa học công nghệ Tẩm Mộng gặp sự cố không thể cứu vãn, chủ tịch Giang Mạch mang trên lưng món nợ lớn – 1,2 tỷ, buộc phải thế chấp công ty cho doanh nghiệp Thiên Đỉnh của Hà Diệu Long. "Anh, em xin lỗi, em phải đi trước đây..." Mười hai giờ khuya, Giang Mạch nhảy từ mái nhà xuống, chết tại chỗ. Một người đẹp trai, tài giỏi nổi tiếng trong giới kinh doanh, vậy mà lại từ giã cõi đời như thế. Người nào có đầu óc cũng có thể nhận ra được chắc chắn trong chuyện này có vấn đề, thương trường như chiến trường, Giang Mạch chính là vật hi sinh đáng thương. Giữa con gió se se lạnh, Giang Sách hít sâu một hơi, ngửa đầu nhìn lên trên bầu trời lấp lánh đầy sao. "Mạch, xin lỗi, anh đã về trễ rồi. Em yên tâm, tất cả những người hãm hại em, anh đều sẽ khiến bọn họ phải trả giá, chôn họ chung với em." Năm năm qua, Giang… Tên con trai tàn nhang liếc nhìn chai Coca trên tay: "Cũng không biết đối phương là ai." Tên buộc tóc nói: "Có thể sở hữu kỹ thuật như này nhất định là tay lái chuyên nghiệp. Khu Giang Nam thực sự là ngọa hổ tàng long, ngày đầu tiên chúng ta đến đã bị thua rồi. Đi về trước đi, nói chuyện này cho đại ca biết, nhất định phải tìm ra chủ của chiếc Porsche kia. Nếu một nhân tài xuất sắc như vậy có thể tham gia đội xe của chúng ta thì hy vọng vô địch năm nay của chúng ta sẽ tăng lên rất nhiều!" Tên buộc tóc lái chiếc GTR đi xa. Điều không ai để ý là ở phía sau cách đó không xa có một chiếc Coupe màu đen sẫm chạy theo. Trên xe có một nam một nữ. Người nữ tay cầm máy ảnh và đeo kính. Cô ta vừa cười vừa nói: “Vốn dĩ chỉ muốn chụp vài tấm ảnh về đội xe Tật Tốc rồi đăng vài mẩu tin rìa thôi, không ngờ lại chụp được một tấm hình tuyệt vời như vậy." "Lão Tam của đội xe Tật Tốc, tuyển thủ mạnh thứ hai trong đội - Liệt Diễm Hổ lại bị một chiếc Porsche vô danh vượt mặt" "Ha ha, tiêu đề của ngày mai đã bị tôi lấy được trước tiên rồi!" Bên kia. Trong chiếc Porsche, Giang Sách lái xe một cách thong thả, không có một chút bối rối nào, trong khi Đinh Mộng Nghiên nhìn phía trước với đôi mắt vô hồn, đầu óc gần như trống rỗng, không biết gì nữa. Vừa rồi đã trải qua những gì? Cô không nhớ, chỉ biết rằng chiếc xe sắp lao ra khỏi làn đường, sau đó "kết" một tiếng, bánh xe tạo ra một âm thanh chói tai với mặt đất, ngay sau đó chẳng hiểu sao chiếc xe lại rẽ góc cua, hoàn thành vào của một cách thuận lợi. Rốt cuộc Giang Sách đã làm điều đó như thế nào? Mặc dù cô đang ngồi trên xe, nhưng cô hoàn toàn không biết gì cả. Cho đến khi xe dừng lại, Đinh Mộng Nghiên vẫn chưa phục hồi tinh thần, thất thần ngồi trên xe. "Mộng Nghiên? Về nhà rồi, xuống xe đi." "Hả? Ồ" Với sự hỗ trợ của Giang Sách, Đinh Mộng Nghiên xuống xe và bước vào nhà. Mẹ vợ Tô Cầm nhìn thấy dáng vẻ của con gái cũng hoảng sợ. "Giang Sách, chuyện gì đã xảy ra với Mộng Nghiên vậy?" "Không sao đâu mẹ, vừa rồi Mộng Nghiên hỏng gió hơi nhiều chút nên hơi không thoải mái." Nói còn chưa dứt lời thì Đinh Mộng Nghiên "ọe" một tiếng, nôn ra hết! Tô Cầm lo lắng: "Trời ơi, con gái yêu của mẹ, con bị sao vậy? Từ nhỏ con đã đi ô tô không biết bao nhiêu lần rồi mà cũng đâu có say xe, sao hôm nay con lại bị say xe?" Ha ha, nếu bà biết chiếc xe mà Đinh Mộng Nghiên ngồi kinh khủng như thế nào thì bà sẽ không có thắc mắc như vậy rồi. Đinh Mộng Nghiên vẫy tay ra hiệu rằng mình không sao. Sau khi uống nước xong, cô trở về phòng, Giang Sách cũng đi theo vào. Đóng cửa phòng. Đinh Mộng Nghiên trừng mắt nhìn Giang Sách. Giang Sách tội nghiệp không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ vợ trừng mắt với mình. Anh không biết phải nói gì, xấu hổ đứng đó. Một lúc sau. Đinh Mộng Nghiên hít một hơi thật sâu, nói: "Nói đi, rốt cuộc anh đã giấu em bao nhiêu chuyện?" Sắc mặt Giang Sách thay đổi rõ rệt: "Hả?” "Lại còn giả bộ à? Kỹ năng lái xe của anh không phải quá tốt rồi sao?" Giang Sách thở phào nhẹ nhõm: "Ý em là kỹ năng lái xe à? Anh đã học được khi còn tham gia quân ngũ. Trong đội của bọn anh, đây là thao tác cơ bản nhất." "Thật sao? Thời giờ tham gia quân ngũ mà còn học cái này à?" "Đương nhiên." Dù sao Đinh Mộng Nghiên cũng chưa từng đi lính, cũng chưa từng tới Tây Cảnh, Giang Sách nói cái gì thì chính là cái đó chứ còn gì nữa? Đinh Mộng Nghiên lạnh mặt: "Về sau anh lái xe đừng bao giờ.."