Giang Sách đứng dưới tàng cây, nhìn về phía Văn phòng Khoa học công nghệ Tẩm Mộng. "Anh, bọn họ liên thủ tính kế hãm hại em, em không sống nổi nữa rồi." Hai tháng trước, vòng vốn của Khoa học công nghệ Tẩm Mộng gặp sự cố không thể cứu vãn, chủ tịch Giang Mạch mang trên lưng món nợ lớn – 1,2 tỷ, buộc phải thế chấp công ty cho doanh nghiệp Thiên Đỉnh của Hà Diệu Long. "Anh, em xin lỗi, em phải đi trước đây..." Mười hai giờ khuya, Giang Mạch nhảy từ mái nhà xuống, chết tại chỗ. Một người đẹp trai, tài giỏi nổi tiếng trong giới kinh doanh, vậy mà lại từ giã cõi đời như thế. Người nào có đầu óc cũng có thể nhận ra được chắc chắn trong chuyện này có vấn đề, thương trường như chiến trường, Giang Mạch chính là vật hi sinh đáng thương. Giữa con gió se se lạnh, Giang Sách hít sâu một hơi, ngửa đầu nhìn lên trên bầu trời lấp lánh đầy sao. "Mạch, xin lỗi, anh đã về trễ rồi. Em yên tâm, tất cả những người hãm hại em, anh đều sẽ khiến bọn họ phải trả giá, chôn họ chung với em." Năm năm qua, Giang…
Chương 283 Cả nhà Đinh Khải Sơn vui mừng khôn xiết.
Chí Tôn Chiến Thần - Giang SáchTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhGiang Sách đứng dưới tàng cây, nhìn về phía Văn phòng Khoa học công nghệ Tẩm Mộng. "Anh, bọn họ liên thủ tính kế hãm hại em, em không sống nổi nữa rồi." Hai tháng trước, vòng vốn của Khoa học công nghệ Tẩm Mộng gặp sự cố không thể cứu vãn, chủ tịch Giang Mạch mang trên lưng món nợ lớn – 1,2 tỷ, buộc phải thế chấp công ty cho doanh nghiệp Thiên Đỉnh của Hà Diệu Long. "Anh, em xin lỗi, em phải đi trước đây..." Mười hai giờ khuya, Giang Mạch nhảy từ mái nhà xuống, chết tại chỗ. Một người đẹp trai, tài giỏi nổi tiếng trong giới kinh doanh, vậy mà lại từ giã cõi đời như thế. Người nào có đầu óc cũng có thể nhận ra được chắc chắn trong chuyện này có vấn đề, thương trường như chiến trường, Giang Mạch chính là vật hi sinh đáng thương. Giữa con gió se se lạnh, Giang Sách hít sâu một hơi, ngửa đầu nhìn lên trên bầu trời lấp lánh đầy sao. "Mạch, xin lỗi, anh đã về trễ rồi. Em yên tâm, tất cả những người hãm hại em, anh đều sẽ khiến bọn họ phải trả giá, chôn họ chung với em." Năm năm qua, Giang… Khi một cây kim vừa châm xuống, hiệu quả tức thì, phần dưới cơ thể của Đinh Trọng không bắn ra nữa, bụng cũng không còn sôi ùng ục. Tất cả mọi người đều sửng sốt, cảm thấy Giang Sách cũng có chút tài năng. “Tôi ổn rồi chứ?” Đinh Trọng hỏi. “Chỉ tạm thời làm tan khí và mở thông đạo thôi. Bây giờ tôi còn phải chữa trị dạ dày cho ông, cam đoan sau này sẽ không gây ra nhiều khí như vậy nữa.” Nói xong, Giang Sách tiếp tục châm kim. Lúc đầu Đinh Trọng rất sợ, sợ đau, sợ bị kim châm. Nhưng không biết vì sao sau khi Giang Sách vừa châm vào thì không những không đau, ngược lại còn rất thoải mái, toàn thân uể oải mệt mỏi, ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Mười phút sau. "Ông cụ, xong rồi” “Ơ, hả?” Đinh Trọng mở mắt ra và thấy toàn bộ kim châm trên người đã được rút ra, toàn thân nhẹ nhàng sảng khoái, bụng cũng không còn đau mà cảm thấy ấm áp vô cùng. “Giang Sách, cậu thật sự rất giỏi đó.” Ngay cả Đinh Trọng, người vẫn luôn ghét cay ghét đắng Giang Sách cũng không khỏi khen ngợi. Lại nhìn Đinh Vân Trấn và Lương Điệp, hai người đều cảm thấy khó chịu như vừa ăn phải ruồi, ngồi tại chỗ không nói được câu nào, vẻ ngạo mạn đắc ý ban nãy đã biến mất. Định Khải Sơn thì cực kỳ phấn chấn, vui tươi hớn hở nói: “Ba à, thấy chưa, cái gì gọi là chân nhân bất lộ tướng chứ? Đây chính là chân nhân bất lộ tướng đó.” “Con rể của con có y thuật siêu phàm, lại là người khiêm tốn chứ không khoe khoang khoác lác.” “Không giống như một vài tên lang băm, thùng rỗng kêu to, chỉ có xíu xiu bản lĩnh mà bày đặt khoe khoang.” “May mà con rể con có bản lĩnh thật sự, nếu không hôm nay ông cụ không cần ngồi xe về nữa, cứ phóng hơi mà bay về thôi.” E hèm... Tô Cầm kéo tay Định Khải Sơn, kêu ông đừng làm quá, được rồi đấy. Đinh Trọng nhếch miệng, tuy rằng ông ta rất khinh thường gia đình Định Khải sơn nhưng hôm nay lại không nói gì, còn thật sự oán giận Lương Điệp. Còn cái mác bác sĩ chuyên ngành nội khoa ở nước ngoài. Ha ha, mất mặt. Giang Sách quay trở lại chỗ ngồi của mình và lấy khăn giấy ra để thông hai lỗ mũi. Đinh Trọng thở dài, nói với vẻ miễn cưỡng: “Đúng là Giang Sách đã chữa khỏi bệnh cho tôi. Theo thỏa thuận ban đầu, tôi sẽ đưa 5% cổ phần của Phong Thành cho Đinh Mộng Nghiên.” Cả nhà Đinh Khải Sơn vui mừng khôn xiết. Bị áp bức cả một đêm, cuối cùng cũng trở mình được. Hơn nữa cộng thêm 5% này, Đinh Mộng Nghiên đã có 10% cổ phần, hoàn toàn có thể trở thành chủ nhân của gia đình trong tương lai. Lại nhìn Đinh Phong Thành, đắc ý mãi cuối cùng ngay cả cái rắm cũng chẳng có. Đây gọi là thắng trước không tính là thắng. Ai cười đến cuối cùng thì đó mới là người chiến thắng. Trên đường về nhà, Đinh Khải Sơn đã cao giọng hát vang, cảm thấy vô cùng thoải mái. Đinh Mộng Nghiên chỉ biết lắc đầu, cô đã biết ba chịu áp lực rất lâu rồi giờ mới được trút hết ra ngoài. Hôm nay may nhờ có Giang Sách, nếu không thì chẳng biết Đinh Khải Sơn buồn bực đến cỡ nào nữa. Nghĩ đến đây, cô nhìn về phía Giang Sách, hỏi: “Giang Sách, em còn chưa biết anh học y thuật từ khi nào vậy?” Giang Sách thản nhiên bịa ra một cái cớ: “Gần đây công ty anh có mời một nhóm bác sĩ chuyên nghiệp đến dạy miễn phí một vài kiến thức y học cho bọn anh. Anh cảm thấy rất có
Khi một cây kim vừa châm xuống, hiệu quả tức thì, phần dưới cơ thể của Đinh Trọng không bắn ra nữa, bụng cũng không còn sôi ùng ục.
Tất cả mọi người đều sửng sốt, cảm thấy Giang Sách cũng có chút tài năng.
“Tôi ổn rồi chứ?” Đinh Trọng hỏi.
“Chỉ tạm thời làm tan khí và mở thông đạo thôi. Bây giờ tôi còn phải chữa trị dạ dày cho ông, cam đoan sau này sẽ không gây ra nhiều khí như vậy nữa.”
Nói xong, Giang Sách tiếp tục châm kim.
Lúc đầu Đinh Trọng rất sợ, sợ đau, sợ bị kim châm.
Nhưng không biết vì sao sau khi Giang Sách vừa châm vào thì không những không đau, ngược lại còn rất thoải mái, toàn thân uể oải mệt mỏi, ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Mười phút sau.
"Ông cụ, xong rồi”
“Ơ, hả?”
Đinh Trọng mở mắt ra và thấy toàn bộ kim châm trên người đã được rút ra, toàn thân nhẹ nhàng sảng khoái, bụng cũng không còn đau mà cảm thấy ấm áp vô cùng.
“Giang Sách, cậu thật sự rất giỏi đó.”
Ngay cả Đinh Trọng, người vẫn luôn ghét cay ghét đắng Giang Sách cũng không khỏi khen ngợi.
Lại nhìn Đinh Vân Trấn và Lương Điệp, hai người đều cảm thấy khó chịu như vừa ăn phải ruồi, ngồi tại chỗ không nói được câu nào, vẻ ngạo mạn đắc ý ban nãy đã biến mất.
Định Khải Sơn thì cực kỳ phấn chấn, vui tươi hớn hở nói: “Ba à, thấy chưa, cái gì gọi là chân nhân bất lộ tướng chứ? Đây chính là chân nhân bất lộ tướng đó.”
“Con rể của con có y thuật siêu phàm, lại là người khiêm tốn chứ không khoe khoang khoác lác.”
“Không giống như một vài tên lang băm, thùng rỗng kêu to, chỉ có xíu xiu bản lĩnh mà bày đặt khoe khoang.”
“May mà con rể con có bản lĩnh thật sự, nếu không hôm nay ông cụ không cần ngồi xe về nữa, cứ phóng hơi mà bay về thôi.”
E hèm...
Tô Cầm kéo tay Định Khải Sơn, kêu ông đừng làm quá, được rồi đấy.
Đinh Trọng nhếch miệng, tuy rằng ông ta rất khinh thường gia đình Định Khải sơn nhưng hôm nay lại không nói gì, còn thật sự oán giận Lương Điệp.
Còn cái mác bác sĩ chuyên ngành nội khoa ở nước ngoài.
Ha ha, mất mặt.
Giang Sách quay trở lại chỗ ngồi của mình và lấy khăn giấy ra để thông hai lỗ mũi.
Đinh Trọng thở dài, nói với vẻ miễn cưỡng: “Đúng là Giang Sách đã chữa khỏi bệnh cho tôi. Theo thỏa thuận ban đầu, tôi sẽ đưa 5% cổ phần của Phong Thành cho Đinh Mộng Nghiên.”
Cả nhà Đinh Khải Sơn vui mừng khôn xiết.
Bị áp bức cả một đêm, cuối cùng cũng trở mình được.
Hơn nữa cộng thêm 5% này, Đinh Mộng Nghiên đã có 10% cổ phần, hoàn toàn có thể trở thành chủ nhân của gia đình trong tương lai.
Lại nhìn Đinh Phong Thành, đắc ý mãi cuối cùng ngay cả cái rắm cũng chẳng có.
Đây gọi là thắng trước không tính là thắng.
Ai cười đến cuối cùng thì đó mới là người chiến thắng.
Trên đường về nhà, Đinh Khải Sơn đã cao giọng hát vang, cảm thấy vô cùng thoải mái.
Đinh Mộng Nghiên chỉ biết lắc đầu, cô đã biết ba chịu áp lực rất lâu rồi giờ mới được trút hết ra ngoài. Hôm nay may nhờ có Giang Sách, nếu không thì chẳng biết Đinh Khải Sơn buồn bực đến cỡ nào nữa.
Nghĩ đến đây, cô nhìn về phía Giang Sách, hỏi: “Giang Sách, em còn chưa biết anh học y thuật từ khi nào vậy?”
Giang Sách thản nhiên bịa ra một cái cớ: “Gần đây công ty anh có mời một nhóm bác sĩ chuyên nghiệp đến dạy miễn phí một vài kiến thức y học cho bọn anh. Anh cảm thấy rất có
Chí Tôn Chiến Thần - Giang SáchTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhGiang Sách đứng dưới tàng cây, nhìn về phía Văn phòng Khoa học công nghệ Tẩm Mộng. "Anh, bọn họ liên thủ tính kế hãm hại em, em không sống nổi nữa rồi." Hai tháng trước, vòng vốn của Khoa học công nghệ Tẩm Mộng gặp sự cố không thể cứu vãn, chủ tịch Giang Mạch mang trên lưng món nợ lớn – 1,2 tỷ, buộc phải thế chấp công ty cho doanh nghiệp Thiên Đỉnh của Hà Diệu Long. "Anh, em xin lỗi, em phải đi trước đây..." Mười hai giờ khuya, Giang Mạch nhảy từ mái nhà xuống, chết tại chỗ. Một người đẹp trai, tài giỏi nổi tiếng trong giới kinh doanh, vậy mà lại từ giã cõi đời như thế. Người nào có đầu óc cũng có thể nhận ra được chắc chắn trong chuyện này có vấn đề, thương trường như chiến trường, Giang Mạch chính là vật hi sinh đáng thương. Giữa con gió se se lạnh, Giang Sách hít sâu một hơi, ngửa đầu nhìn lên trên bầu trời lấp lánh đầy sao. "Mạch, xin lỗi, anh đã về trễ rồi. Em yên tâm, tất cả những người hãm hại em, anh đều sẽ khiến bọn họ phải trả giá, chôn họ chung với em." Năm năm qua, Giang… Khi một cây kim vừa châm xuống, hiệu quả tức thì, phần dưới cơ thể của Đinh Trọng không bắn ra nữa, bụng cũng không còn sôi ùng ục. Tất cả mọi người đều sửng sốt, cảm thấy Giang Sách cũng có chút tài năng. “Tôi ổn rồi chứ?” Đinh Trọng hỏi. “Chỉ tạm thời làm tan khí và mở thông đạo thôi. Bây giờ tôi còn phải chữa trị dạ dày cho ông, cam đoan sau này sẽ không gây ra nhiều khí như vậy nữa.” Nói xong, Giang Sách tiếp tục châm kim. Lúc đầu Đinh Trọng rất sợ, sợ đau, sợ bị kim châm. Nhưng không biết vì sao sau khi Giang Sách vừa châm vào thì không những không đau, ngược lại còn rất thoải mái, toàn thân uể oải mệt mỏi, ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Mười phút sau. "Ông cụ, xong rồi” “Ơ, hả?” Đinh Trọng mở mắt ra và thấy toàn bộ kim châm trên người đã được rút ra, toàn thân nhẹ nhàng sảng khoái, bụng cũng không còn đau mà cảm thấy ấm áp vô cùng. “Giang Sách, cậu thật sự rất giỏi đó.” Ngay cả Đinh Trọng, người vẫn luôn ghét cay ghét đắng Giang Sách cũng không khỏi khen ngợi. Lại nhìn Đinh Vân Trấn và Lương Điệp, hai người đều cảm thấy khó chịu như vừa ăn phải ruồi, ngồi tại chỗ không nói được câu nào, vẻ ngạo mạn đắc ý ban nãy đã biến mất. Định Khải Sơn thì cực kỳ phấn chấn, vui tươi hớn hở nói: “Ba à, thấy chưa, cái gì gọi là chân nhân bất lộ tướng chứ? Đây chính là chân nhân bất lộ tướng đó.” “Con rể của con có y thuật siêu phàm, lại là người khiêm tốn chứ không khoe khoang khoác lác.” “Không giống như một vài tên lang băm, thùng rỗng kêu to, chỉ có xíu xiu bản lĩnh mà bày đặt khoe khoang.” “May mà con rể con có bản lĩnh thật sự, nếu không hôm nay ông cụ không cần ngồi xe về nữa, cứ phóng hơi mà bay về thôi.” E hèm... Tô Cầm kéo tay Định Khải Sơn, kêu ông đừng làm quá, được rồi đấy. Đinh Trọng nhếch miệng, tuy rằng ông ta rất khinh thường gia đình Định Khải sơn nhưng hôm nay lại không nói gì, còn thật sự oán giận Lương Điệp. Còn cái mác bác sĩ chuyên ngành nội khoa ở nước ngoài. Ha ha, mất mặt. Giang Sách quay trở lại chỗ ngồi của mình và lấy khăn giấy ra để thông hai lỗ mũi. Đinh Trọng thở dài, nói với vẻ miễn cưỡng: “Đúng là Giang Sách đã chữa khỏi bệnh cho tôi. Theo thỏa thuận ban đầu, tôi sẽ đưa 5% cổ phần của Phong Thành cho Đinh Mộng Nghiên.” Cả nhà Đinh Khải Sơn vui mừng khôn xiết. Bị áp bức cả một đêm, cuối cùng cũng trở mình được. Hơn nữa cộng thêm 5% này, Đinh Mộng Nghiên đã có 10% cổ phần, hoàn toàn có thể trở thành chủ nhân của gia đình trong tương lai. Lại nhìn Đinh Phong Thành, đắc ý mãi cuối cùng ngay cả cái rắm cũng chẳng có. Đây gọi là thắng trước không tính là thắng. Ai cười đến cuối cùng thì đó mới là người chiến thắng. Trên đường về nhà, Đinh Khải Sơn đã cao giọng hát vang, cảm thấy vô cùng thoải mái. Đinh Mộng Nghiên chỉ biết lắc đầu, cô đã biết ba chịu áp lực rất lâu rồi giờ mới được trút hết ra ngoài. Hôm nay may nhờ có Giang Sách, nếu không thì chẳng biết Đinh Khải Sơn buồn bực đến cỡ nào nữa. Nghĩ đến đây, cô nhìn về phía Giang Sách, hỏi: “Giang Sách, em còn chưa biết anh học y thuật từ khi nào vậy?” Giang Sách thản nhiên bịa ra một cái cớ: “Gần đây công ty anh có mời một nhóm bác sĩ chuyên nghiệp đến dạy miễn phí một vài kiến thức y học cho bọn anh. Anh cảm thấy rất có