Giang Sách đứng dưới tàng cây, nhìn về phía Văn phòng Khoa học công nghệ Tẩm Mộng. "Anh, bọn họ liên thủ tính kế hãm hại em, em không sống nổi nữa rồi." Hai tháng trước, vòng vốn của Khoa học công nghệ Tẩm Mộng gặp sự cố không thể cứu vãn, chủ tịch Giang Mạch mang trên lưng món nợ lớn – 1,2 tỷ, buộc phải thế chấp công ty cho doanh nghiệp Thiên Đỉnh của Hà Diệu Long. "Anh, em xin lỗi, em phải đi trước đây..." Mười hai giờ khuya, Giang Mạch nhảy từ mái nhà xuống, chết tại chỗ. Một người đẹp trai, tài giỏi nổi tiếng trong giới kinh doanh, vậy mà lại từ giã cõi đời như thế. Người nào có đầu óc cũng có thể nhận ra được chắc chắn trong chuyện này có vấn đề, thương trường như chiến trường, Giang Mạch chính là vật hi sinh đáng thương. Giữa con gió se se lạnh, Giang Sách hít sâu một hơi, ngửa đầu nhìn lên trên bầu trời lấp lánh đầy sao. "Mạch, xin lỗi, anh đã về trễ rồi. Em yên tâm, tất cả những người hãm hại em, anh đều sẽ khiến bọn họ phải trả giá, chôn họ chung với em." Năm năm qua, Giang…

Chương 307 Đó là rượu, không phải nước sôi! 

Chí Tôn Chiến Thần - Giang SáchTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhGiang Sách đứng dưới tàng cây, nhìn về phía Văn phòng Khoa học công nghệ Tẩm Mộng. "Anh, bọn họ liên thủ tính kế hãm hại em, em không sống nổi nữa rồi." Hai tháng trước, vòng vốn của Khoa học công nghệ Tẩm Mộng gặp sự cố không thể cứu vãn, chủ tịch Giang Mạch mang trên lưng món nợ lớn – 1,2 tỷ, buộc phải thế chấp công ty cho doanh nghiệp Thiên Đỉnh của Hà Diệu Long. "Anh, em xin lỗi, em phải đi trước đây..." Mười hai giờ khuya, Giang Mạch nhảy từ mái nhà xuống, chết tại chỗ. Một người đẹp trai, tài giỏi nổi tiếng trong giới kinh doanh, vậy mà lại từ giã cõi đời như thế. Người nào có đầu óc cũng có thể nhận ra được chắc chắn trong chuyện này có vấn đề, thương trường như chiến trường, Giang Mạch chính là vật hi sinh đáng thương. Giữa con gió se se lạnh, Giang Sách hít sâu một hơi, ngửa đầu nhìn lên trên bầu trời lấp lánh đầy sao. "Mạch, xin lỗi, anh đã về trễ rồi. Em yên tâm, tất cả những người hãm hại em, anh đều sẽ khiến bọn họ phải trả giá, chôn họ chung với em." Năm năm qua, Giang… Giang Sách nhẹ giọng nói: "Ông Kỳ, dựa theo nét mặt và hơi thở của ông thì gan của ông cũng không đơn giản là một căn bệnh vụn vặt thôi đâu. Lúc bình thường chăm sóc tốt thì không có chuyện gì, nhưng một khi đụng đến rượu, thập tử vô sinh" Những nhận xét này rất đáng sợ. Nhất là từ miệng bác sĩ nói ra, lại càng đáng sợ. Kỳ Dương cười khẩy nói: "Được rồi, các người đừng đóng kịch nữa, chê tôi không nhìn ra được sao?" "Không có một chút thành ý nào. Ha ha, người như vậy còn muốn kế thừa chức vị gia chủ u?" "Tôi khinh!" Sắc mặt Kỳ Chẩn càng ngày càng khó coi. Giang Sách mỉm cười, vỗ nhẹ lên mu bàn tay ông ta, ra hiệu cho ông an tâm một chút, chớ nóng nảy. Giang Sách ho khan một tiếng, nói: "Tôi sẽ uống ba bát rượu này thay cho ông Kỳ, coi như là để chuộc lỗi thay cho ông Kỳ." "Cậu?" Kỳ Dương vui vẻ: "Cậu là ai? Cậu cũng xứng chuộc tội thay cho anh cả tôi thôi?" Giang Sách nói: "Tôi không là cái gì cả, thấp cổ bé họng. Như vậy đi, không phải ông được xưng là ngàn chén không say - "Túy Tửu Tiên" sao? Vậy tôi cùng uống với ông một lần. Ông uống một bát, tôi uống ba bát. Ông không dừng, tôi không dừng" "Ông nghĩ khi nào hình phạt đã đủ thì dừng lại." "Như thế có ổn không?" Tất cả mọi người có mặt đều trợn tròn mắt, đây không phải là một hành động dại dột sao? Đó là rượu, không phải nước sôi! Hầu hết mọi người uống ba bát cũng đã không ổn rồi, huống chi là uống theo cách này? Phải biết rằng, Kỳ Dương có danh hiệu ngàn chén không say. Tuy rằng hơi cường điệu, nhưng tửu lượng của ông ta rất tốt là chuyện không còn gì phải nghi ngờ, tửu lượng bảy tám bát vẫn phải có. Kỳ Dương một bát, Giang Sách phải theo ba bát. Theo cách uống rượu này, thế nào cũng phải uống đến chết! Kỳ Chẩn kéo ống tay áo của Giang Sách: "Thần y Giang, cậu không cần phải đến mức này vì tôi." Giang Sách khoát tay, hỏi Kỳ Dương: "Thế nào, dám chơi không?" Kỳ Dương cười ha ha: "Nếu cậu sẵn lòng chết thì tôi sẵn lòng chôn! Tôi uống một bát, cậu uống ba bát đúng không? Được rồi, cậu đã nhất định muốn tìm cái chết, tôi cũng sẽ không khách sáo. Nói xấu thì nói trước, một lát nữa nếu cậu không uống được, tôi tìm người rót cũng phải rót cho hết." "Yên tâm đi, tôi nhất định uống được" "Không lằng nhằng nữa, nào!" Kỳ Dương bưng bát rượu lên, ngẩng đầu uống một hơi cạn sạch. Không thể không nói tửu lượng của Kỳ Dương thật sự không tệ. Uống xong một bát rượu, sắc mặt ông ta không chút thay đổi. Giang Sách vẫn bình tĩnh, rót đầy rượu, ừng ực, nuốt sạch núi sông, chỉ trong tích tắc đã uống hết ba bát rượu. Sau khi uống xong, anh lau miệng, mặt không đỏ, thở không gấp. Không có việc gì! Tất cả mọi người đều yên lặng giơ ngón tay cái lên. Thần y Giang không chỉ có y thuật cao mà tửu lượng cũng rất cao. Kỳ Dương gật đầu: "Được đấy, có chút tửu lượng, chẳng trách cậu còn dám thách thức tôi. Nào!" Ông ta lại bưng lên một bát rượu, Giang Sách theo sát ba bát. 

Giang Sách nhẹ giọng nói: "Ông Kỳ, dựa theo nét mặt và hơi thở của ông thì gan của ông cũng không đơn giản là một căn bệnh vụn vặt thôi đâu. Lúc bình thường chăm sóc tốt thì không có chuyện gì, nhưng một khi đụng đến rượu, thập tử vô sinh" 

Những nhận xét này rất đáng sợ. 

Nhất là từ miệng bác sĩ nói ra, lại càng đáng sợ. 

Kỳ Dương cười khẩy nói: "Được rồi, các người đừng đóng kịch nữa, chê tôi không nhìn ra 

được sao?" 

"Không có một chút thành ý nào. Ha ha, người như vậy còn muốn kế thừa chức vị gia chủ 

u?" 

"Tôi khinh!" 

Sắc mặt Kỳ Chẩn càng ngày càng khó coi. 

Giang Sách mỉm cười, vỗ nhẹ lên mu bàn tay ông ta, ra hiệu cho ông an tâm một chút, chớ nóng nảy. 

Giang Sách ho khan một tiếng, nói: "Tôi sẽ uống ba bát rượu này thay cho ông Kỳ, coi như là để chuộc lỗi thay cho ông Kỳ." 

"Cậu?" 

Kỳ Dương vui vẻ: "Cậu là ai? Cậu cũng xứng chuộc tội thay cho anh cả tôi thôi?" 

Giang Sách nói: "Tôi không là cái gì cả, thấp cổ bé họng. Như vậy đi, không phải ông được xưng là ngàn chén không say - "Túy Tửu Tiên" sao? Vậy tôi cùng uống với ông một lần. Ông uống một bát, tôi uống ba bát. Ông không dừng, tôi không dừng" 

"Ông nghĩ khi nào hình phạt đã đủ thì dừng lại." 

"Như thế có ổn không?" 

Tất cả mọi người có mặt đều trợn tròn mắt, đây không phải là một hành động dại dột sao? 

Đó là rượu, không phải nước sôi! 

Hầu hết mọi người uống ba bát cũng đã không ổn rồi, huống chi là uống theo cách này? 

Phải biết rằng, Kỳ Dương có danh hiệu ngàn chén không say. Tuy rằng hơi cường điệu, nhưng tửu lượng của ông ta rất tốt là chuyện không còn gì phải nghi ngờ, tửu lượng bảy tám bát vẫn phải có. 

Kỳ Dương một bát, Giang Sách phải theo ba bát. 

Theo cách uống rượu này, thế nào cũng phải uống đến chết! 

Kỳ Chẩn kéo ống tay áo của Giang Sách: "Thần y Giang, cậu không cần phải đến mức này vì tôi." 

Giang Sách khoát tay, hỏi Kỳ Dương: "Thế nào, dám chơi không?" 

Kỳ Dương cười ha ha: "Nếu cậu sẵn lòng chết thì tôi sẵn lòng chôn! Tôi uống một bát, cậu uống ba bát đúng không? Được rồi, cậu đã nhất định muốn tìm cái chết, tôi cũng sẽ không khách sáo. Nói xấu thì nói trước, một lát nữa nếu cậu không uống được, tôi tìm người rót cũng phải rót cho hết." 

"Yên tâm đi, tôi nhất định uống được" 

"Không lằng nhằng nữa, nào!" 

Kỳ Dương bưng bát rượu lên, ngẩng đầu uống một hơi cạn sạch. 

Không thể không nói tửu lượng của Kỳ Dương thật sự không tệ. Uống xong một bát rượu, sắc mặt ông ta không chút thay đổi. 

Giang Sách vẫn bình tĩnh, rót đầy rượu, ừng ực, nuốt sạch núi sông, chỉ trong tích tắc đã uống hết ba bát rượu. 

Sau khi uống xong, anh lau miệng, mặt không đỏ, thở không gấp. 

Không có việc gì! 

Tất cả mọi người đều yên lặng giơ ngón tay cái lên. Thần y Giang không chỉ có y thuật cao mà tửu lượng cũng rất cao. 

Kỳ Dương gật đầu: "Được đấy, có chút tửu lượng, chẳng trách cậu còn dám thách thức tôi. Nào!" 

Ông ta lại bưng lên một bát rượu, Giang Sách theo sát ba bát. 

Chí Tôn Chiến Thần - Giang SáchTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhGiang Sách đứng dưới tàng cây, nhìn về phía Văn phòng Khoa học công nghệ Tẩm Mộng. "Anh, bọn họ liên thủ tính kế hãm hại em, em không sống nổi nữa rồi." Hai tháng trước, vòng vốn của Khoa học công nghệ Tẩm Mộng gặp sự cố không thể cứu vãn, chủ tịch Giang Mạch mang trên lưng món nợ lớn – 1,2 tỷ, buộc phải thế chấp công ty cho doanh nghiệp Thiên Đỉnh của Hà Diệu Long. "Anh, em xin lỗi, em phải đi trước đây..." Mười hai giờ khuya, Giang Mạch nhảy từ mái nhà xuống, chết tại chỗ. Một người đẹp trai, tài giỏi nổi tiếng trong giới kinh doanh, vậy mà lại từ giã cõi đời như thế. Người nào có đầu óc cũng có thể nhận ra được chắc chắn trong chuyện này có vấn đề, thương trường như chiến trường, Giang Mạch chính là vật hi sinh đáng thương. Giữa con gió se se lạnh, Giang Sách hít sâu một hơi, ngửa đầu nhìn lên trên bầu trời lấp lánh đầy sao. "Mạch, xin lỗi, anh đã về trễ rồi. Em yên tâm, tất cả những người hãm hại em, anh đều sẽ khiến bọn họ phải trả giá, chôn họ chung với em." Năm năm qua, Giang… Giang Sách nhẹ giọng nói: "Ông Kỳ, dựa theo nét mặt và hơi thở của ông thì gan của ông cũng không đơn giản là một căn bệnh vụn vặt thôi đâu. Lúc bình thường chăm sóc tốt thì không có chuyện gì, nhưng một khi đụng đến rượu, thập tử vô sinh" Những nhận xét này rất đáng sợ. Nhất là từ miệng bác sĩ nói ra, lại càng đáng sợ. Kỳ Dương cười khẩy nói: "Được rồi, các người đừng đóng kịch nữa, chê tôi không nhìn ra được sao?" "Không có một chút thành ý nào. Ha ha, người như vậy còn muốn kế thừa chức vị gia chủ u?" "Tôi khinh!" Sắc mặt Kỳ Chẩn càng ngày càng khó coi. Giang Sách mỉm cười, vỗ nhẹ lên mu bàn tay ông ta, ra hiệu cho ông an tâm một chút, chớ nóng nảy. Giang Sách ho khan một tiếng, nói: "Tôi sẽ uống ba bát rượu này thay cho ông Kỳ, coi như là để chuộc lỗi thay cho ông Kỳ." "Cậu?" Kỳ Dương vui vẻ: "Cậu là ai? Cậu cũng xứng chuộc tội thay cho anh cả tôi thôi?" Giang Sách nói: "Tôi không là cái gì cả, thấp cổ bé họng. Như vậy đi, không phải ông được xưng là ngàn chén không say - "Túy Tửu Tiên" sao? Vậy tôi cùng uống với ông một lần. Ông uống một bát, tôi uống ba bát. Ông không dừng, tôi không dừng" "Ông nghĩ khi nào hình phạt đã đủ thì dừng lại." "Như thế có ổn không?" Tất cả mọi người có mặt đều trợn tròn mắt, đây không phải là một hành động dại dột sao? Đó là rượu, không phải nước sôi! Hầu hết mọi người uống ba bát cũng đã không ổn rồi, huống chi là uống theo cách này? Phải biết rằng, Kỳ Dương có danh hiệu ngàn chén không say. Tuy rằng hơi cường điệu, nhưng tửu lượng của ông ta rất tốt là chuyện không còn gì phải nghi ngờ, tửu lượng bảy tám bát vẫn phải có. Kỳ Dương một bát, Giang Sách phải theo ba bát. Theo cách uống rượu này, thế nào cũng phải uống đến chết! Kỳ Chẩn kéo ống tay áo của Giang Sách: "Thần y Giang, cậu không cần phải đến mức này vì tôi." Giang Sách khoát tay, hỏi Kỳ Dương: "Thế nào, dám chơi không?" Kỳ Dương cười ha ha: "Nếu cậu sẵn lòng chết thì tôi sẵn lòng chôn! Tôi uống một bát, cậu uống ba bát đúng không? Được rồi, cậu đã nhất định muốn tìm cái chết, tôi cũng sẽ không khách sáo. Nói xấu thì nói trước, một lát nữa nếu cậu không uống được, tôi tìm người rót cũng phải rót cho hết." "Yên tâm đi, tôi nhất định uống được" "Không lằng nhằng nữa, nào!" Kỳ Dương bưng bát rượu lên, ngẩng đầu uống một hơi cạn sạch. Không thể không nói tửu lượng của Kỳ Dương thật sự không tệ. Uống xong một bát rượu, sắc mặt ông ta không chút thay đổi. Giang Sách vẫn bình tĩnh, rót đầy rượu, ừng ực, nuốt sạch núi sông, chỉ trong tích tắc đã uống hết ba bát rượu. Sau khi uống xong, anh lau miệng, mặt không đỏ, thở không gấp. Không có việc gì! Tất cả mọi người đều yên lặng giơ ngón tay cái lên. Thần y Giang không chỉ có y thuật cao mà tửu lượng cũng rất cao. Kỳ Dương gật đầu: "Được đấy, có chút tửu lượng, chẳng trách cậu còn dám thách thức tôi. Nào!" Ông ta lại bưng lên một bát rượu, Giang Sách theo sát ba bát. 

Chương 307 Đó là rượu, không phải nước sôi!