Giang Sách đứng dưới tàng cây, nhìn về phía Văn phòng Khoa học công nghệ Tẩm Mộng. "Anh, bọn họ liên thủ tính kế hãm hại em, em không sống nổi nữa rồi." Hai tháng trước, vòng vốn của Khoa học công nghệ Tẩm Mộng gặp sự cố không thể cứu vãn, chủ tịch Giang Mạch mang trên lưng món nợ lớn – 1,2 tỷ, buộc phải thế chấp công ty cho doanh nghiệp Thiên Đỉnh của Hà Diệu Long. "Anh, em xin lỗi, em phải đi trước đây..." Mười hai giờ khuya, Giang Mạch nhảy từ mái nhà xuống, chết tại chỗ. Một người đẹp trai, tài giỏi nổi tiếng trong giới kinh doanh, vậy mà lại từ giã cõi đời như thế. Người nào có đầu óc cũng có thể nhận ra được chắc chắn trong chuyện này có vấn đề, thương trường như chiến trường, Giang Mạch chính là vật hi sinh đáng thương. Giữa con gió se se lạnh, Giang Sách hít sâu một hơi, ngửa đầu nhìn lên trên bầu trời lấp lánh đầy sao. "Mạch, xin lỗi, anh đã về trễ rồi. Em yên tâm, tất cả những người hãm hại em, anh đều sẽ khiến bọn họ phải trả giá, chôn họ chung với em." Năm năm qua, Giang…

Chương 312 “Vậy là ông có thể kê cao gối mà ngủ rồi." 

Chí Tôn Chiến Thần - Giang SáchTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhGiang Sách đứng dưới tàng cây, nhìn về phía Văn phòng Khoa học công nghệ Tẩm Mộng. "Anh, bọn họ liên thủ tính kế hãm hại em, em không sống nổi nữa rồi." Hai tháng trước, vòng vốn của Khoa học công nghệ Tẩm Mộng gặp sự cố không thể cứu vãn, chủ tịch Giang Mạch mang trên lưng món nợ lớn – 1,2 tỷ, buộc phải thế chấp công ty cho doanh nghiệp Thiên Đỉnh của Hà Diệu Long. "Anh, em xin lỗi, em phải đi trước đây..." Mười hai giờ khuya, Giang Mạch nhảy từ mái nhà xuống, chết tại chỗ. Một người đẹp trai, tài giỏi nổi tiếng trong giới kinh doanh, vậy mà lại từ giã cõi đời như thế. Người nào có đầu óc cũng có thể nhận ra được chắc chắn trong chuyện này có vấn đề, thương trường như chiến trường, Giang Mạch chính là vật hi sinh đáng thương. Giữa con gió se se lạnh, Giang Sách hít sâu một hơi, ngửa đầu nhìn lên trên bầu trời lấp lánh đầy sao. "Mạch, xin lỗi, anh đã về trễ rồi. Em yên tâm, tất cả những người hãm hại em, anh đều sẽ khiến bọn họ phải trả giá, chôn họ chung với em." Năm năm qua, Giang… “Nếu lỡ hỏng kế hoạch của ông chủ thì phải làm sao bây giờ?" Người đàn ông với tên gọi "Reeves" kia vẫn từ tốn rót trà, bình tĩnh đáp lời: "Trận đấu bắt đầu lúc hai giờ rưỡi, chưa kể, một trận đấu bóng đá kéo dài cũng khoảng 110 phút, giờ vẫn còn sớm. Ông có thể ngủ thêm một lúc nữa, sẽ không chậm trễ kế hoạch của ông đâu." “Giờ này mà còn không chậm trễ nữa à? Cậu cũng giỏi thật đấy" Kỳ Dương vừa thay quần áo vừa nói: "Mẹ nó chứ, không biết đêm qua chui đầu ra cái gã lạ hoặc có thể uống đến mức độ đó, nốc hai, ba mươi bát rượu vẫn tỉnh bơ không hề hấn gì. Nếu không phải tại thằng nhóc đó quấy rối bày trò thì tối qua Kỳ Chấn đã bị tôi ép đến chết rồi." “Chính cái thằng vô lại này đã cứu bà cụ lúc trên máy bay, nếu không thì bà già đó còn có cửa sống đến giờ hay sao? Cũng trách tôi quá cẩn thận, không tăng các thành phần phòng ngừa rủi ro trong thuốc lên một chút, nên bà già đó mới có khả năng sống sót." Nói như vậy cũng có nghĩa, người động tay động chân với thuốc của cụ bà không phải ai khác, mà chính là Kỳ Dương. Reeves nói: "Thất bại là mẹ thành công, tuy rằng ông đã thất bại liên tục hai lần, nhưng ít ra thân phận vẫn chưa bị bại lộ. Hôm nay, đợi khi trận đấu kết thúc, cụ bà và Kỳ Chấn bắt buộc phải chết, đó là điều không cần bàn cãi. Và theo như lời ông thì, cái tên thần y gì đó, cũng tuyệt đối không thể sống được." “Đến lúc đó, vị trí người đứng đầu gia tộc nhà họ Kỳ chỉ có thể là ông, Kỳ Dương" Tưởng tượng đến đây, Kỳ Dương vui đến nỗi cười không khép nổi miệng. Ông ta hỏi: "Cậu sắp xếp người ổn thỏa rồi chứ?" “Đương nhiên.” “Lần này, tôi sắp xếp toàn những sát thủ hàng đầu thế giới không đấy, đừng nói đối phó với mấy loại già yếu sắp chết, ngay cả đi ám sát người giàu số một thế giới cũng không thành vấn đề." “Tôi biết bà cụ là fan hâm mộ của AC Milan nên tôi đã sai đám sát thủ đó mặc đồng phục của đội Inter Milan." “Đến lúc đó, chỉ cần lấy lý do các fan hâm mộ ẩu đả nhau vì thần tượng, lấy đó làm ngòi nổ để sấn tới giết chết bà cụ và đám người đó là được." “Đợi bà cụ và Kỳ Chấn chết xong, ông sẽ trở thành người đứng đầu của nhà họ Kỳ, hơn nữa, nguyên nhân dẫn đến cái chết của bọn họ chính là bị cuốn vào cuộc ẩu đả giữa các fan hâm mộ bóng đá nên vô tình bị thương. Với lý do này, người trong gia tộc cũng chẳng có cách nào nắm được nhược điểm của ông." “Vậy là ông có thể kê cao gối mà ngủ rồi." Thời gian này quả thực là thời gian hợp lý nhất để Kỳ Dương nghỉ ngơi và hưởng thụ. Lòng ông ta như nở hoa, giơ tay búng một cái, nói: "Giờ tôi sẽ đi triệu tập mọi người đến, đợi bà cụ đó chết đi rồi, sẽ lập tức lên nắm quyền nhà họ Kỳ. Kẻ nào dám không theo, tôi sẽ giết chết kẻ đấy!" Reeves nói: “Kỳ Dương, tôi muốn nhắc nhở ông một câu thế này, ông chủ sẽ không giúp không ông đâu, xong việc..." Kỳ Dương xua xua tay: "Không cần cậu nhắc nhở, tôi tự hiểu. Đợi mọi chuyện xong xuôi đầu vào đấy, tôi sẽ đích thân đi báo đáp, ông chủ muốn gì tôi sẽ dâng hai tay lên trao cho ngài ấy, cậu cứ yên tâm đi." Reeves gật gật đầu: "Tốt nhất là thế." Kỳ Dương thay quần áo, mặc lên người một bộ đồ tươm tất, sạch sẽ, sau đó, ông ta đứng dậy rời khỏi căn phòng. Sốt ruột đi tìm nhân viên chuẩn bị cướp quyền hành trong hai giờ tới. Trận chiến này, chỉ được thắng, không được thua! Kế hoạch của Kỳ Dương và Reeves, cụ bà và những người còn lại không một ai hay biết. Đương nhiên, cụ bà có muốn cũng không thể biết được. Rằng chính con trai mình lại đi bắt tay với người ngoài để hại chết mẹ của nó. Chuyện thể này, có lẽ với bất kỳ người mẹ nào cũng không thể tưởng tượng nổi, chứ nói gì riêng cụ bà. Đừng nói cụ bà không biết, dù cho có biết thật, thì bà cũng tuyệt đối không muốn tin. Giờ phút này, cụ bà và đám người Giang Sách vẫn đang ngồi hưởng thụ trên hàng ghế dành cho khách vip, ngồi ở chỗ cao nhìn xuống toàn bộ sân bóng, tất cả đều lọt vào tầm mắt, một chỗ ngồi với view siêu đẹp. Không bao lâu sau, các cầu thủ của hai đội bóng lần lượt tiến vào sân, đứng trước mặt mỗi người cầu thủ là mấy đứa nhóc vòng tay ôm bóng. 

“Nếu lỡ hỏng kế hoạch của ông chủ thì phải làm sao bây giờ?" 

Người đàn ông với tên gọi "Reeves" kia vẫn từ tốn rót trà, bình tĩnh đáp lời: "Trận đấu bắt đầu lúc hai giờ rưỡi, chưa kể, một trận đấu bóng đá kéo dài cũng khoảng 110 phút, giờ vẫn còn sớm. Ông có thể ngủ thêm một lúc nữa, sẽ không chậm trễ kế hoạch của ông đâu." 

“Giờ này mà còn không chậm trễ nữa à? Cậu cũng giỏi thật đấy" 

Kỳ Dương vừa thay quần áo vừa nói: "Mẹ nó chứ, không biết đêm qua chui đầu ra cái gã lạ hoặc có thể uống đến mức độ đó, nốc hai, ba mươi bát rượu vẫn tỉnh bơ không hề hấn gì. Nếu không phải tại thằng nhóc đó quấy rối bày trò thì tối qua Kỳ Chấn đã bị tôi ép đến chết rồi." 

“Chính cái thằng vô lại này đã cứu bà cụ lúc trên máy bay, nếu không thì bà già đó còn có cửa sống đến giờ hay sao? Cũng trách tôi quá cẩn thận, không tăng các thành phần phòng ngừa rủi ro trong thuốc lên một chút, nên bà già đó mới có khả năng sống sót." 

Nói như vậy cũng có nghĩa, người động tay động chân với thuốc của cụ bà không phải ai khác, mà chính là Kỳ Dương. 

Reeves nói: "Thất bại là mẹ thành công, tuy rằng ông đã thất bại liên tục hai lần, nhưng ít ra thân phận vẫn chưa bị bại lộ. Hôm nay, đợi khi trận đấu kết thúc, cụ bà và Kỳ Chấn bắt buộc phải chết, đó là điều không cần bàn cãi. Và theo như lời ông thì, cái tên thần y gì đó, cũng tuyệt đối không thể sống được." 

“Đến lúc đó, vị trí người đứng đầu gia tộc nhà họ Kỳ chỉ có thể là ông, Kỳ Dương" 

Tưởng tượng đến đây, Kỳ Dương vui đến nỗi cười không khép nổi miệng. 

Ông ta hỏi: "Cậu sắp xếp người ổn thỏa rồi chứ?" 

“Đương nhiên.” 

“Lần này, tôi sắp xếp toàn những sát thủ hàng đầu thế giới không đấy, đừng nói đối phó với 

mấy loại già yếu sắp chết, ngay cả đi ám sát người giàu số một thế giới cũng không thành vấn đề." 

“Tôi biết bà cụ là fan hâm mộ của AC Milan nên tôi đã sai đám sát thủ đó mặc đồng phục của đội Inter Milan." 

“Đến lúc đó, chỉ cần lấy lý do các fan hâm mộ ẩu đả nhau vì thần tượng, lấy đó làm ngòi nổ để sấn tới giết chết bà cụ và đám người đó là được." 

“Đợi bà cụ và Kỳ Chấn chết xong, ông sẽ trở thành người đứng đầu của nhà họ Kỳ, hơn nữa, nguyên nhân dẫn đến cái chết của bọn họ chính là bị cuốn vào cuộc ẩu đả giữa các fan hâm mộ bóng đá nên vô tình bị thương. Với lý do này, người trong gia tộc cũng chẳng có cách nào nắm được nhược điểm của ông." 

“Vậy là ông có thể kê cao gối mà ngủ rồi." 

Thời gian này quả thực là thời gian hợp lý nhất để Kỳ Dương nghỉ ngơi và hưởng thụ. 

Lòng ông ta như nở hoa, giơ tay búng một cái, nói: "Giờ tôi sẽ đi triệu tập mọi người đến, đợi bà cụ đó chết đi rồi, sẽ lập tức lên nắm quyền nhà họ Kỳ. Kẻ nào dám không theo, tôi sẽ giết chết kẻ đấy!" 

Reeves nói: “Kỳ Dương, tôi muốn nhắc nhở ông một câu thế này, ông chủ sẽ không giúp không ông đâu, xong việc..." 

Kỳ Dương xua xua tay: "Không cần cậu nhắc nhở, tôi tự hiểu. Đợi mọi chuyện xong xuôi đầu vào đấy, tôi sẽ đích thân đi báo đáp, ông chủ muốn gì tôi sẽ dâng hai tay lên trao cho ngài ấy, cậu cứ yên tâm đi." 

Reeves gật gật đầu: "Tốt nhất là thế." 

Kỳ Dương thay quần áo, mặc lên người một bộ đồ tươm tất, sạch sẽ, sau đó, ông ta đứng dậy rời khỏi căn phòng. Sốt ruột đi tìm nhân viên chuẩn bị cướp quyền hành trong hai giờ tới. 

Trận chiến này, chỉ được thắng, không được thua! 

Kế hoạch của Kỳ Dương và Reeves, cụ bà và những người còn lại không một ai hay biết. 

Đương nhiên, cụ bà có muốn cũng không thể biết được. 

Rằng chính con trai mình lại đi bắt tay với người ngoài để hại chết mẹ của nó. Chuyện thể này, có lẽ với bất kỳ người mẹ nào cũng không thể tưởng tượng nổi, chứ nói gì riêng cụ bà. 

Đừng nói cụ bà không biết, dù cho có biết thật, thì bà cũng tuyệt đối không muốn tin. 

Giờ phút này, cụ bà và đám người Giang Sách vẫn đang ngồi hưởng thụ trên hàng ghế dành cho khách vip, ngồi ở chỗ cao nhìn xuống toàn bộ sân bóng, tất cả đều lọt vào tầm mắt, một chỗ ngồi với view siêu đẹp. 

Không bao lâu sau, các cầu thủ của hai đội bóng lần lượt tiến vào sân, đứng trước mặt mỗi người cầu thủ là mấy đứa nhóc vòng tay ôm bóng. 

Chí Tôn Chiến Thần - Giang SáchTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhGiang Sách đứng dưới tàng cây, nhìn về phía Văn phòng Khoa học công nghệ Tẩm Mộng. "Anh, bọn họ liên thủ tính kế hãm hại em, em không sống nổi nữa rồi." Hai tháng trước, vòng vốn của Khoa học công nghệ Tẩm Mộng gặp sự cố không thể cứu vãn, chủ tịch Giang Mạch mang trên lưng món nợ lớn – 1,2 tỷ, buộc phải thế chấp công ty cho doanh nghiệp Thiên Đỉnh của Hà Diệu Long. "Anh, em xin lỗi, em phải đi trước đây..." Mười hai giờ khuya, Giang Mạch nhảy từ mái nhà xuống, chết tại chỗ. Một người đẹp trai, tài giỏi nổi tiếng trong giới kinh doanh, vậy mà lại từ giã cõi đời như thế. Người nào có đầu óc cũng có thể nhận ra được chắc chắn trong chuyện này có vấn đề, thương trường như chiến trường, Giang Mạch chính là vật hi sinh đáng thương. Giữa con gió se se lạnh, Giang Sách hít sâu một hơi, ngửa đầu nhìn lên trên bầu trời lấp lánh đầy sao. "Mạch, xin lỗi, anh đã về trễ rồi. Em yên tâm, tất cả những người hãm hại em, anh đều sẽ khiến bọn họ phải trả giá, chôn họ chung với em." Năm năm qua, Giang… “Nếu lỡ hỏng kế hoạch của ông chủ thì phải làm sao bây giờ?" Người đàn ông với tên gọi "Reeves" kia vẫn từ tốn rót trà, bình tĩnh đáp lời: "Trận đấu bắt đầu lúc hai giờ rưỡi, chưa kể, một trận đấu bóng đá kéo dài cũng khoảng 110 phút, giờ vẫn còn sớm. Ông có thể ngủ thêm một lúc nữa, sẽ không chậm trễ kế hoạch của ông đâu." “Giờ này mà còn không chậm trễ nữa à? Cậu cũng giỏi thật đấy" Kỳ Dương vừa thay quần áo vừa nói: "Mẹ nó chứ, không biết đêm qua chui đầu ra cái gã lạ hoặc có thể uống đến mức độ đó, nốc hai, ba mươi bát rượu vẫn tỉnh bơ không hề hấn gì. Nếu không phải tại thằng nhóc đó quấy rối bày trò thì tối qua Kỳ Chấn đã bị tôi ép đến chết rồi." “Chính cái thằng vô lại này đã cứu bà cụ lúc trên máy bay, nếu không thì bà già đó còn có cửa sống đến giờ hay sao? Cũng trách tôi quá cẩn thận, không tăng các thành phần phòng ngừa rủi ro trong thuốc lên một chút, nên bà già đó mới có khả năng sống sót." Nói như vậy cũng có nghĩa, người động tay động chân với thuốc của cụ bà không phải ai khác, mà chính là Kỳ Dương. Reeves nói: "Thất bại là mẹ thành công, tuy rằng ông đã thất bại liên tục hai lần, nhưng ít ra thân phận vẫn chưa bị bại lộ. Hôm nay, đợi khi trận đấu kết thúc, cụ bà và Kỳ Chấn bắt buộc phải chết, đó là điều không cần bàn cãi. Và theo như lời ông thì, cái tên thần y gì đó, cũng tuyệt đối không thể sống được." “Đến lúc đó, vị trí người đứng đầu gia tộc nhà họ Kỳ chỉ có thể là ông, Kỳ Dương" Tưởng tượng đến đây, Kỳ Dương vui đến nỗi cười không khép nổi miệng. Ông ta hỏi: "Cậu sắp xếp người ổn thỏa rồi chứ?" “Đương nhiên.” “Lần này, tôi sắp xếp toàn những sát thủ hàng đầu thế giới không đấy, đừng nói đối phó với mấy loại già yếu sắp chết, ngay cả đi ám sát người giàu số một thế giới cũng không thành vấn đề." “Tôi biết bà cụ là fan hâm mộ của AC Milan nên tôi đã sai đám sát thủ đó mặc đồng phục của đội Inter Milan." “Đến lúc đó, chỉ cần lấy lý do các fan hâm mộ ẩu đả nhau vì thần tượng, lấy đó làm ngòi nổ để sấn tới giết chết bà cụ và đám người đó là được." “Đợi bà cụ và Kỳ Chấn chết xong, ông sẽ trở thành người đứng đầu của nhà họ Kỳ, hơn nữa, nguyên nhân dẫn đến cái chết của bọn họ chính là bị cuốn vào cuộc ẩu đả giữa các fan hâm mộ bóng đá nên vô tình bị thương. Với lý do này, người trong gia tộc cũng chẳng có cách nào nắm được nhược điểm của ông." “Vậy là ông có thể kê cao gối mà ngủ rồi." Thời gian này quả thực là thời gian hợp lý nhất để Kỳ Dương nghỉ ngơi và hưởng thụ. Lòng ông ta như nở hoa, giơ tay búng một cái, nói: "Giờ tôi sẽ đi triệu tập mọi người đến, đợi bà cụ đó chết đi rồi, sẽ lập tức lên nắm quyền nhà họ Kỳ. Kẻ nào dám không theo, tôi sẽ giết chết kẻ đấy!" Reeves nói: “Kỳ Dương, tôi muốn nhắc nhở ông một câu thế này, ông chủ sẽ không giúp không ông đâu, xong việc..." Kỳ Dương xua xua tay: "Không cần cậu nhắc nhở, tôi tự hiểu. Đợi mọi chuyện xong xuôi đầu vào đấy, tôi sẽ đích thân đi báo đáp, ông chủ muốn gì tôi sẽ dâng hai tay lên trao cho ngài ấy, cậu cứ yên tâm đi." Reeves gật gật đầu: "Tốt nhất là thế." Kỳ Dương thay quần áo, mặc lên người một bộ đồ tươm tất, sạch sẽ, sau đó, ông ta đứng dậy rời khỏi căn phòng. Sốt ruột đi tìm nhân viên chuẩn bị cướp quyền hành trong hai giờ tới. Trận chiến này, chỉ được thắng, không được thua! Kế hoạch của Kỳ Dương và Reeves, cụ bà và những người còn lại không một ai hay biết. Đương nhiên, cụ bà có muốn cũng không thể biết được. Rằng chính con trai mình lại đi bắt tay với người ngoài để hại chết mẹ của nó. Chuyện thể này, có lẽ với bất kỳ người mẹ nào cũng không thể tưởng tượng nổi, chứ nói gì riêng cụ bà. Đừng nói cụ bà không biết, dù cho có biết thật, thì bà cũng tuyệt đối không muốn tin. Giờ phút này, cụ bà và đám người Giang Sách vẫn đang ngồi hưởng thụ trên hàng ghế dành cho khách vip, ngồi ở chỗ cao nhìn xuống toàn bộ sân bóng, tất cả đều lọt vào tầm mắt, một chỗ ngồi với view siêu đẹp. Không bao lâu sau, các cầu thủ của hai đội bóng lần lượt tiến vào sân, đứng trước mặt mỗi người cầu thủ là mấy đứa nhóc vòng tay ôm bóng. 

Chương 312 “Vậy là ông có thể kê cao gối mà ngủ rồi."