Giang Sách đứng dưới tàng cây, nhìn về phía Văn phòng Khoa học công nghệ Tẩm Mộng. "Anh, bọn họ liên thủ tính kế hãm hại em, em không sống nổi nữa rồi." Hai tháng trước, vòng vốn của Khoa học công nghệ Tẩm Mộng gặp sự cố không thể cứu vãn, chủ tịch Giang Mạch mang trên lưng món nợ lớn – 1,2 tỷ, buộc phải thế chấp công ty cho doanh nghiệp Thiên Đỉnh của Hà Diệu Long. "Anh, em xin lỗi, em phải đi trước đây..." Mười hai giờ khuya, Giang Mạch nhảy từ mái nhà xuống, chết tại chỗ. Một người đẹp trai, tài giỏi nổi tiếng trong giới kinh doanh, vậy mà lại từ giã cõi đời như thế. Người nào có đầu óc cũng có thể nhận ra được chắc chắn trong chuyện này có vấn đề, thương trường như chiến trường, Giang Mạch chính là vật hi sinh đáng thương. Giữa con gió se se lạnh, Giang Sách hít sâu một hơi, ngửa đầu nhìn lên trên bầu trời lấp lánh đầy sao. "Mạch, xin lỗi, anh đã về trễ rồi. Em yên tâm, tất cả những người hãm hại em, anh đều sẽ khiến bọn họ phải trả giá, chôn họ chung với em." Năm năm qua, Giang…
Chương 330 Không phải đang nói đùa đấy chứ?
Chí Tôn Chiến Thần - Giang SáchTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhGiang Sách đứng dưới tàng cây, nhìn về phía Văn phòng Khoa học công nghệ Tẩm Mộng. "Anh, bọn họ liên thủ tính kế hãm hại em, em không sống nổi nữa rồi." Hai tháng trước, vòng vốn của Khoa học công nghệ Tẩm Mộng gặp sự cố không thể cứu vãn, chủ tịch Giang Mạch mang trên lưng món nợ lớn – 1,2 tỷ, buộc phải thế chấp công ty cho doanh nghiệp Thiên Đỉnh của Hà Diệu Long. "Anh, em xin lỗi, em phải đi trước đây..." Mười hai giờ khuya, Giang Mạch nhảy từ mái nhà xuống, chết tại chỗ. Một người đẹp trai, tài giỏi nổi tiếng trong giới kinh doanh, vậy mà lại từ giã cõi đời như thế. Người nào có đầu óc cũng có thể nhận ra được chắc chắn trong chuyện này có vấn đề, thương trường như chiến trường, Giang Mạch chính là vật hi sinh đáng thương. Giữa con gió se se lạnh, Giang Sách hít sâu một hơi, ngửa đầu nhìn lên trên bầu trời lấp lánh đầy sao. "Mạch, xin lỗi, anh đã về trễ rồi. Em yên tâm, tất cả những người hãm hại em, anh đều sẽ khiến bọn họ phải trả giá, chôn họ chung với em." Năm năm qua, Giang… Phương Tân Minh và Trình Đan Đình đồng thời nhìn về phía Giang Sách, cả hai đều có biểu hiện khó tin. Không phải đang nói đùa đấy chứ? Phương Tân Minh nói: "Tổng giám đốc Giang, tai tôi không tốt, không nghe rõ cậu vừa nói cái gì?" Giang Sách vẫn bình thản nói: "Ông, có thể đi rồi." Lần này đã nghe rõ rồi chứ. Phương Tân Minh cười gằn nói: "Giang Sách! Tốt hơn hết cậu nên suy nghĩ cho cẩn thận. Đuổi tôi đi thì sẽ.." Giang Sách lạnh lùng nhìn ông ta: "Cho ông ba giây, không cút thì tôi sẽ cho bảo vệ ném ông ra ngoài." Vẻ mặt đắc thắng của Phương Tân Minh không còn sót lại chút gì. "Được, được lắm." "Giang Sách, thằng nhóc mày cứ chờ xui xẻo đi!" "Không có tôi, buổi biểu diễn đêm giao thừa tối nay nhất định sẽ sụp đổ. Các người cứ chờ bị Giải trí Bá Không làm nhục đi!" Phương Tân Minh hùng hùng hổ hổ bước ra khỏi văn phòng. Trình Đan Đình lo lắng: "Tổng giám đốc Giang, anh đang làm gì vậy? Buổi biểu diễn sắp bắt đầu, lúc này anh lại đuổi người dẫn chương trình quan trọng nhất đi sao?" Giang Sách khẽ lắc đầu: "Có vấn đề gì sao?" "Tất nhiên là có! Anh có biết tầm quan trọng của một người dẫn chương trình đối với chương trình hay không?" Giang Sách nói: "Nhưng Phương Tân Minh đã phản bội rồi. Ông ta có chuẩn bị mà đến. Từ việc ông ta hoàn toàn không e sợ phải bồi thường tiền thì có thể rằng nhất định có người đang làm chỗ dựa sau lưng cho ông ta. Không cần nghĩ tôi cũng biết người này nhất định là Bách Tín Hoành." Trình Đan Đình gật đầu. "Thực ra tôi cũng đã nghĩ đến điều đó. Điều Bách Tín Hoành am hiểu nhất chính là làm ra những chiêu trò tổn hại này. Những năm trăm vạn, chúng ta nhìn một chút, vượt qua cửa ải khó khăn rồi nói sau chứ!" "Không được." Giang Sách quyết tuyệt nói: "Đây không phải là ngày đầu tiên có quen biết tôi. Giang Sách tôi, không bao giờ thỏa hiệp." Dừng một chút, anh tiếp tục: "Vả lại với một người có nhân phẩm như Phương Tân Minh, cô có thể đảm bảo rằng ông ta cầm tiền rồi thì sẽ thể hiện tốt không? Nếu ông ta nói hươu nói vượn trên sân khấu, chẳng phải là sẽ khiến chương trình càng tồi tệ hơn sao?" Như được khai sáng đầu óc. Bấy giờ Trình Đan Đình mới khôi phục lại lý trí từ trong ngỡ ngàng. Đúng vậy nhỉ, ai có thể đảm bảo rằng Phương Tân Minh sẽ phối hợp thật tốt sau khi lấy tiền chứ? Nghĩ như vậy, phương pháp đuổi ông ta đi của Giang Sách mới là chính xác. "Vấn đề là, tổng giám đốc Giang, đuổi Phương Tân Minh đi rồi thì chúng ta để cho ai thay thế đây?" Giang Sách nhìn lướt qua bảng lịch trình, thản nhiên nói: "Tên nhóc này, không phải rất tốt hay sao?" Nhìn thấy "tên nhóc" theo như lời của Giang Sách, Trình Đan Đình dở khóc dở cười. Đây là một tên nhóc vừa mới vào nghề chưa đến một năm, tên là Sở Nhạc Đồng. Đúng vậy, anh ta là một người mới có tiềm năng xuất sắc, nhưng dù có giỏi và tiềm năng đến đâu thì anh ta cũng chỉ là một người mới vào nghề chưa đầy một năm mà thôi! Làm sao có đủ khả năng và trình độ để đảm nhận một sân khấu lớn như vậy? Điều quan trọng nhất là Sở Nhạc Đồng này có phần nói năng không kiêng dè, lúc vui vẻ rồi thì cái gì cũng nói được, rất dễ gây ra hiện trường "lật xe". Bây giờ sử dụng một người dẫn chương trình trẻ tuổi "nguy hiểm" như vậy, đây có khác gì đang làm ẩu chứ? "Không được, tổng giám đốc Giang, tôi tuyệt đối không đồng ý với sự sắp xếp của anh." Giang Sách mỉm cười, thực ra cũng không phải là anh nóng đầu mà nói đổi là đổi ngay. Trước đó, anh đã từng có tiếp xúc với Sở Nhạc Đồng và nhận thấy rằng chàng thanh niên này không hề sợ sân khấu và rất hài hước. Đây là hai lợi thế rất quan trọng của việc trở thành một người dẫn chương trình giải trí. Giang Sách nói: "Đan Đình, Giải trí Ức Mạch bây giờ đang là lúc cần bồi dưỡng lực lượng trẻ tuổi. Có một viên ngọc bích xuất sắc như SỞ Nhạc Đồng, tại sao không nhân cơ hội mà mài giữa một chút chứ?"
Phương Tân Minh và Trình Đan Đình đồng thời nhìn về phía Giang Sách, cả hai đều có biểu hiện khó tin.
Không phải đang nói đùa đấy chứ?
Phương Tân Minh nói: "Tổng giám đốc Giang, tai tôi không tốt, không nghe rõ cậu vừa nói cái gì?"
Giang Sách vẫn bình thản nói: "Ông, có thể đi rồi."
Lần này đã nghe rõ rồi chứ.
Phương Tân Minh cười gằn nói: "Giang Sách! Tốt hơn hết cậu nên suy nghĩ cho cẩn thận. Đuổi tôi đi thì sẽ.."
Giang Sách lạnh lùng nhìn ông ta: "Cho ông ba giây, không cút thì tôi sẽ cho bảo vệ ném ông ra ngoài."
Vẻ mặt đắc thắng của Phương Tân Minh không còn sót lại chút gì.
"Được, được lắm."
"Giang Sách, thằng nhóc mày cứ chờ xui xẻo đi!"
"Không có tôi, buổi biểu diễn đêm giao thừa tối nay nhất định sẽ sụp đổ. Các người cứ chờ bị Giải trí Bá Không làm nhục đi!"
Phương Tân Minh hùng hùng hổ hổ bước ra khỏi văn phòng.
Trình Đan Đình lo lắng: "Tổng giám đốc Giang, anh đang làm gì vậy? Buổi biểu diễn sắp bắt đầu, lúc này anh lại đuổi người dẫn chương trình quan trọng nhất đi sao?"
Giang Sách khẽ lắc đầu: "Có vấn đề gì sao?"
"Tất nhiên là có! Anh có biết tầm quan trọng của một người dẫn chương trình đối với chương trình hay không?"
Giang Sách nói: "Nhưng Phương Tân Minh đã phản bội rồi. Ông ta có chuẩn bị mà đến. Từ việc ông ta hoàn toàn không e sợ phải bồi thường tiền thì có thể rằng nhất định có người đang làm chỗ dựa sau lưng cho ông ta. Không cần nghĩ tôi cũng biết người này nhất định là Bách Tín Hoành."
Trình Đan Đình gật đầu.
"Thực ra tôi cũng đã nghĩ đến điều đó. Điều Bách Tín Hoành am hiểu nhất chính là làm ra những chiêu trò tổn hại này. Những năm trăm vạn, chúng ta nhìn một chút, vượt qua cửa ải khó khăn rồi nói sau chứ!"
"Không được." Giang Sách quyết tuyệt nói: "Đây không phải là ngày đầu tiên có quen biết tôi. Giang Sách tôi, không bao giờ thỏa hiệp."
Dừng một chút, anh tiếp tục: "Vả lại với một người có nhân phẩm như Phương Tân Minh, cô có thể đảm bảo rằng ông ta cầm tiền rồi thì sẽ thể hiện tốt không? Nếu ông ta nói hươu nói vượn trên sân khấu, chẳng phải là sẽ khiến chương trình càng tồi tệ hơn sao?"
Như được khai sáng đầu óc.
Bấy giờ Trình Đan Đình mới khôi phục lại lý trí từ trong ngỡ ngàng. Đúng vậy nhỉ, ai có thể đảm bảo rằng Phương Tân Minh sẽ phối hợp thật tốt sau khi lấy tiền chứ?
Nghĩ như vậy, phương pháp đuổi ông ta đi của Giang Sách mới là chính xác.
"Vấn đề là, tổng giám đốc Giang, đuổi Phương Tân Minh đi rồi thì chúng ta để cho ai thay thế đây?"
Giang Sách nhìn lướt qua bảng lịch trình, thản nhiên nói: "Tên nhóc này, không phải rất tốt hay sao?"
Nhìn thấy "tên nhóc" theo như lời của Giang Sách, Trình Đan Đình dở khóc dở cười.
Đây là một tên nhóc vừa mới vào nghề chưa đến một năm, tên là Sở Nhạc Đồng.
Đúng vậy, anh ta là một người mới có tiềm năng xuất sắc, nhưng dù có giỏi và tiềm năng đến đâu thì anh ta cũng chỉ là một người mới vào nghề chưa đầy một năm mà thôi!
Làm sao có đủ khả năng và trình độ để đảm nhận một sân khấu lớn như vậy?
Điều quan trọng nhất là Sở Nhạc Đồng này có phần nói năng không kiêng dè, lúc vui vẻ rồi thì cái gì cũng nói được, rất dễ gây ra hiện trường "lật xe". Bây giờ sử dụng một người dẫn chương trình trẻ tuổi "nguy hiểm" như vậy, đây có khác gì đang làm ẩu chứ?
"Không được, tổng giám đốc Giang, tôi tuyệt đối không đồng ý với sự sắp xếp của anh."
Giang Sách mỉm cười, thực ra cũng không phải là anh nóng đầu mà nói đổi là đổi ngay. Trước đó, anh đã từng có tiếp xúc với Sở Nhạc Đồng và nhận thấy rằng chàng thanh niên này không hề sợ sân khấu và rất hài hước.
Đây là hai lợi thế rất quan trọng của việc trở thành một người dẫn chương trình giải trí.
Giang Sách nói: "Đan Đình, Giải trí Ức Mạch bây giờ đang là lúc cần bồi dưỡng lực lượng trẻ tuổi. Có một viên ngọc bích xuất sắc như SỞ Nhạc Đồng, tại sao không nhân cơ hội mà mài giữa một chút chứ?"
Chí Tôn Chiến Thần - Giang SáchTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhGiang Sách đứng dưới tàng cây, nhìn về phía Văn phòng Khoa học công nghệ Tẩm Mộng. "Anh, bọn họ liên thủ tính kế hãm hại em, em không sống nổi nữa rồi." Hai tháng trước, vòng vốn của Khoa học công nghệ Tẩm Mộng gặp sự cố không thể cứu vãn, chủ tịch Giang Mạch mang trên lưng món nợ lớn – 1,2 tỷ, buộc phải thế chấp công ty cho doanh nghiệp Thiên Đỉnh của Hà Diệu Long. "Anh, em xin lỗi, em phải đi trước đây..." Mười hai giờ khuya, Giang Mạch nhảy từ mái nhà xuống, chết tại chỗ. Một người đẹp trai, tài giỏi nổi tiếng trong giới kinh doanh, vậy mà lại từ giã cõi đời như thế. Người nào có đầu óc cũng có thể nhận ra được chắc chắn trong chuyện này có vấn đề, thương trường như chiến trường, Giang Mạch chính là vật hi sinh đáng thương. Giữa con gió se se lạnh, Giang Sách hít sâu một hơi, ngửa đầu nhìn lên trên bầu trời lấp lánh đầy sao. "Mạch, xin lỗi, anh đã về trễ rồi. Em yên tâm, tất cả những người hãm hại em, anh đều sẽ khiến bọn họ phải trả giá, chôn họ chung với em." Năm năm qua, Giang… Phương Tân Minh và Trình Đan Đình đồng thời nhìn về phía Giang Sách, cả hai đều có biểu hiện khó tin. Không phải đang nói đùa đấy chứ? Phương Tân Minh nói: "Tổng giám đốc Giang, tai tôi không tốt, không nghe rõ cậu vừa nói cái gì?" Giang Sách vẫn bình thản nói: "Ông, có thể đi rồi." Lần này đã nghe rõ rồi chứ. Phương Tân Minh cười gằn nói: "Giang Sách! Tốt hơn hết cậu nên suy nghĩ cho cẩn thận. Đuổi tôi đi thì sẽ.." Giang Sách lạnh lùng nhìn ông ta: "Cho ông ba giây, không cút thì tôi sẽ cho bảo vệ ném ông ra ngoài." Vẻ mặt đắc thắng của Phương Tân Minh không còn sót lại chút gì. "Được, được lắm." "Giang Sách, thằng nhóc mày cứ chờ xui xẻo đi!" "Không có tôi, buổi biểu diễn đêm giao thừa tối nay nhất định sẽ sụp đổ. Các người cứ chờ bị Giải trí Bá Không làm nhục đi!" Phương Tân Minh hùng hùng hổ hổ bước ra khỏi văn phòng. Trình Đan Đình lo lắng: "Tổng giám đốc Giang, anh đang làm gì vậy? Buổi biểu diễn sắp bắt đầu, lúc này anh lại đuổi người dẫn chương trình quan trọng nhất đi sao?" Giang Sách khẽ lắc đầu: "Có vấn đề gì sao?" "Tất nhiên là có! Anh có biết tầm quan trọng của một người dẫn chương trình đối với chương trình hay không?" Giang Sách nói: "Nhưng Phương Tân Minh đã phản bội rồi. Ông ta có chuẩn bị mà đến. Từ việc ông ta hoàn toàn không e sợ phải bồi thường tiền thì có thể rằng nhất định có người đang làm chỗ dựa sau lưng cho ông ta. Không cần nghĩ tôi cũng biết người này nhất định là Bách Tín Hoành." Trình Đan Đình gật đầu. "Thực ra tôi cũng đã nghĩ đến điều đó. Điều Bách Tín Hoành am hiểu nhất chính là làm ra những chiêu trò tổn hại này. Những năm trăm vạn, chúng ta nhìn một chút, vượt qua cửa ải khó khăn rồi nói sau chứ!" "Không được." Giang Sách quyết tuyệt nói: "Đây không phải là ngày đầu tiên có quen biết tôi. Giang Sách tôi, không bao giờ thỏa hiệp." Dừng một chút, anh tiếp tục: "Vả lại với một người có nhân phẩm như Phương Tân Minh, cô có thể đảm bảo rằng ông ta cầm tiền rồi thì sẽ thể hiện tốt không? Nếu ông ta nói hươu nói vượn trên sân khấu, chẳng phải là sẽ khiến chương trình càng tồi tệ hơn sao?" Như được khai sáng đầu óc. Bấy giờ Trình Đan Đình mới khôi phục lại lý trí từ trong ngỡ ngàng. Đúng vậy nhỉ, ai có thể đảm bảo rằng Phương Tân Minh sẽ phối hợp thật tốt sau khi lấy tiền chứ? Nghĩ như vậy, phương pháp đuổi ông ta đi của Giang Sách mới là chính xác. "Vấn đề là, tổng giám đốc Giang, đuổi Phương Tân Minh đi rồi thì chúng ta để cho ai thay thế đây?" Giang Sách nhìn lướt qua bảng lịch trình, thản nhiên nói: "Tên nhóc này, không phải rất tốt hay sao?" Nhìn thấy "tên nhóc" theo như lời của Giang Sách, Trình Đan Đình dở khóc dở cười. Đây là một tên nhóc vừa mới vào nghề chưa đến một năm, tên là Sở Nhạc Đồng. Đúng vậy, anh ta là một người mới có tiềm năng xuất sắc, nhưng dù có giỏi và tiềm năng đến đâu thì anh ta cũng chỉ là một người mới vào nghề chưa đầy một năm mà thôi! Làm sao có đủ khả năng và trình độ để đảm nhận một sân khấu lớn như vậy? Điều quan trọng nhất là Sở Nhạc Đồng này có phần nói năng không kiêng dè, lúc vui vẻ rồi thì cái gì cũng nói được, rất dễ gây ra hiện trường "lật xe". Bây giờ sử dụng một người dẫn chương trình trẻ tuổi "nguy hiểm" như vậy, đây có khác gì đang làm ẩu chứ? "Không được, tổng giám đốc Giang, tôi tuyệt đối không đồng ý với sự sắp xếp của anh." Giang Sách mỉm cười, thực ra cũng không phải là anh nóng đầu mà nói đổi là đổi ngay. Trước đó, anh đã từng có tiếp xúc với Sở Nhạc Đồng và nhận thấy rằng chàng thanh niên này không hề sợ sân khấu và rất hài hước. Đây là hai lợi thế rất quan trọng của việc trở thành một người dẫn chương trình giải trí. Giang Sách nói: "Đan Đình, Giải trí Ức Mạch bây giờ đang là lúc cần bồi dưỡng lực lượng trẻ tuổi. Có một viên ngọc bích xuất sắc như SỞ Nhạc Đồng, tại sao không nhân cơ hội mà mài giữa một chút chứ?"