Hợp đồng của chúng ta giấy trắng mực đen đã viết rất rõ ràng, một khi phát hiện ra mợ nɠɵạı ŧìиɦ, chúng tôi không chỉ thu hồi tất cả những gì đã cho nhà mẹ đẻ của mợ, mà tất cả những lợi ích mà nhà mợ nhận được trong thời gian nay cũng sẽ bị thu hồi toàn bộ."... "Mợ chủ, nhà họ Chiến là danh gia vọng tộc, tuy cậu ba gặp điều bất trắc nhưng gốc gác và thể diện gia tộc vẫn còn đó. Nhà họ Chiến tuyệt đối không cho phép cháu dâu minh chân trong chân ngoài, đã thế còn là cậu ba mà cụ chủ coi trọng nhất!" ... "Tôi tin nếu mợ chủ đã chấp nhận gả vào nhà họ Chiến thì chắc chắn mợ đã cân nhắc giữa lợi và hại rồi, nếu vậy thì mợ chủ sẽ biết phân nặng nhẹ! Khi có được thì mợ chủ cũng phải nghĩ xem mợ và gia đình mợ có gánh vác được hậu quả nếu mất đi hay không?" Trong một phòng bệnh VIP xa hoa cao cấp, một vị quản gia ăn mặc chỉnh chu đang dốc hết ruột gan để khuyên nhủ cô gái trên giường bệnh với sắc mặt như đàn gảy tai trâu. Còn cô gái trên giường bệnh lại đang thư thả tựa vào giường nghịch…

Chương 413

Lạc Mất Cô Dâu Xung HỷTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhHợp đồng của chúng ta giấy trắng mực đen đã viết rất rõ ràng, một khi phát hiện ra mợ nɠɵạı ŧìиɦ, chúng tôi không chỉ thu hồi tất cả những gì đã cho nhà mẹ đẻ của mợ, mà tất cả những lợi ích mà nhà mợ nhận được trong thời gian nay cũng sẽ bị thu hồi toàn bộ."... "Mợ chủ, nhà họ Chiến là danh gia vọng tộc, tuy cậu ba gặp điều bất trắc nhưng gốc gác và thể diện gia tộc vẫn còn đó. Nhà họ Chiến tuyệt đối không cho phép cháu dâu minh chân trong chân ngoài, đã thế còn là cậu ba mà cụ chủ coi trọng nhất!" ... "Tôi tin nếu mợ chủ đã chấp nhận gả vào nhà họ Chiến thì chắc chắn mợ đã cân nhắc giữa lợi và hại rồi, nếu vậy thì mợ chủ sẽ biết phân nặng nhẹ! Khi có được thì mợ chủ cũng phải nghĩ xem mợ và gia đình mợ có gánh vác được hậu quả nếu mất đi hay không?" Trong một phòng bệnh VIP xa hoa cao cấp, một vị quản gia ăn mặc chỉnh chu đang dốc hết ruột gan để khuyên nhủ cô gái trên giường bệnh với sắc mặt như đàn gảy tai trâu. Còn cô gái trên giường bệnh lại đang thư thả tựa vào giường nghịch… Cảnh Thiên ngơ ngác: “Sao anh lại chọc quả táo thành ra thế này?”Sau khi nghe thấy lời nói của Cảnh Thiên, Chiến Lệ Xuyên cũng phả3n ứng lại.Cúi đầu nhìn xuống quả táo bị mình chọc thủng, anh nói: “Như thế này dễ ăn hơn.”“???”Cảnh Thiên liếc n1hìn mũi dao sắc bị nước táo làm ướt, cô cứ cảm thấy đây không phải là vì dễ ăn.“Để tôi gọt cho cô một quả khác.”Nói xong,9 Chiến Lệ Xuyên lấy quả táo ra khỏi con dao rồi đặt lên đĩa, sau đó dùng khăn ướt đã khử trùng bêncạnh lau tay cho ông cụ Chiến, sau đó đ3ưa quả táo cho ông cụ. “Ông nội ăn táo đi.”Ông cụ đã nhìn thấy mọi thứ, lặng lẽ nhận lấy quả táo, “rắc” một tiếng, cắn vào chỗ cái8 lỗ. Chỗ đó trông không còngớm ghiếc như trước nữa. Ông cụ ngẩng đầu nhìn Cảnh Thiên đang hơi ngơ ngác, cười: “Nhà chúng ta ăn tảo nhưvậy đấy, ở chỗ này có một cái lỗ dễ ăn hơn, tránh táo cứng quá khiến răng bị đau.”Cảnh Thiên gật đầu đã hiểu.Cô đã nói mà, sao lại khoét một cái lỗ trên quả táo chứ?Chiến Lệ Xuyên: …Không lâu sau, Chiến Lệ Xuyên đã gọt xong quả táo thứ hai.Quả táo thứ hai trông rất tròn trịa, Chiến Lệ Xuyên cắt tạo thành từng miếng, đặt vào đĩa hoa quả rồi đưa cho CảnhThiên bằng thái độ rất tốt.Cảnh Thiên vốn dĩ không thích ăn táo, nhưng sau khi ăn một miếng thì thấy táo mọng nước, hương thơm vươngvấn trong miệng.“Táo này ngon lắm.”“Cô thích ăn là được.”Cảnh Thiên ăn xong mấy miếng thì phát hiện ra một chuyện.Những miếng táo này trông khác nhau về hình dạng và kích thước, nhưng trọng lượng lại y như nhau.Cô rất nhạy cảm với trọng lượng và số lượng, có thể cảm nhận ra ngay lập tức.Nếu nói hai hoặc ba miếng đều như vậy thì cũng không có gì là lạ, nhưng tất cả những miếng cô ăn đều có trọnglượng như nhau, thế này thì khủng quá rồi. Nhưng nghĩ lại, Chiến Lệ Xuyên là một thiên tài toán học, chắc chắnanh phải rất giỏi về phương diện này.“Phải rồi, lúc trước anh đồng ý với tôi là sẽ tặng cho tôi một người máy.” Ảnh mắt Chiến Lệ Xuyên mờ mịt: “Ừ, đợitôi khỏi rồi sẽ làm cho cô.”Cảnh Thiên cười hì hì rồi cảm ơn anh ngay lập tức.Nghĩ đến một người máy có thể nói chuyện, lại có thể giúp làm việc nhà, còn có thể làm bàn, làm tủ cất trữ đồ đạc,trong lòng Cảnh Thiên liên hừng hực.Chiến Lệ Xuyên liếc nhìn vẻ khao khát của cô, ánh mắt xa xôi.Trong đầu anh chợt lóe lên một tia sáng, nảy ra một ý tưởng.Đột nhiên bên ngoài có người gõ cửa, Trạch Ngôn đẩy cửa đi vào, nhìn Cảnh Thiên và nói: “Cậu chủ, bố mẹ của mợchủ đang ở bên ngoài, nói là đến thăm cụ chủ.”Cảnh Thiên cau mày: “Không gặp.”“Vâng.”Nhìn thấy Trạch Ngôn chuẩn bị đi ra ngoài, Chiến Lệ Xuyên nói: “Chờ đã.”Anh nói với Cảnh Thiên: “Dù gì họ cũng là bố mẹ cô, mặc dù họ chưa làm tròn trách nhiệm nhưng nếu có đối xửvới họ quá khắc nghiệt, sợ là những kẻ chuyên soi mói trên mạng sẽ chửi cô đến mức không thể ra ngoài được đâu.”Cảnh Thiên cười lạnh, vẻ mặt ngạo mạn.“Tôi mà sợ à?”Trong tay cô vẫn còn một tờ kết quả xét nghiệm DNA đấy. Tờ kết quả đang ở chỗ Quan Vũ Thần, có thứ này, cô có thể và mặt cặp vợchồng đó bất cứ lúc nào.Thật ra trong khoảng thời gian này, cô luôn suy nghĩ làm phẫu thuật cho Chiến Lệ Xuyên như thế nào, lại chỉ dẫn người của Quan VũThần mua dược liệu trên Secret Web qua mạng, cô đã quên mất chuyện mình vẫn còn cặp bố mẹ nhà họ Cành này.Nhìn thấy cô như vậy, Chiến Lệ Xuyên nhếch môi nở nụ cườicứng chiều.“Có tôi rồi, cô không cần sợ, tôi sẽ đuổi họ đi.”

Lạc Mất Cô Dâu Xung HỷTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhHợp đồng của chúng ta giấy trắng mực đen đã viết rất rõ ràng, một khi phát hiện ra mợ nɠɵạı ŧìиɦ, chúng tôi không chỉ thu hồi tất cả những gì đã cho nhà mẹ đẻ của mợ, mà tất cả những lợi ích mà nhà mợ nhận được trong thời gian nay cũng sẽ bị thu hồi toàn bộ."... "Mợ chủ, nhà họ Chiến là danh gia vọng tộc, tuy cậu ba gặp điều bất trắc nhưng gốc gác và thể diện gia tộc vẫn còn đó. Nhà họ Chiến tuyệt đối không cho phép cháu dâu minh chân trong chân ngoài, đã thế còn là cậu ba mà cụ chủ coi trọng nhất!" ... "Tôi tin nếu mợ chủ đã chấp nhận gả vào nhà họ Chiến thì chắc chắn mợ đã cân nhắc giữa lợi và hại rồi, nếu vậy thì mợ chủ sẽ biết phân nặng nhẹ! Khi có được thì mợ chủ cũng phải nghĩ xem mợ và gia đình mợ có gánh vác được hậu quả nếu mất đi hay không?" Trong một phòng bệnh VIP xa hoa cao cấp, một vị quản gia ăn mặc chỉnh chu đang dốc hết ruột gan để khuyên nhủ cô gái trên giường bệnh với sắc mặt như đàn gảy tai trâu. Còn cô gái trên giường bệnh lại đang thư thả tựa vào giường nghịch… Cảnh Thiên ngơ ngác: “Sao anh lại chọc quả táo thành ra thế này?”Sau khi nghe thấy lời nói của Cảnh Thiên, Chiến Lệ Xuyên cũng phả3n ứng lại.Cúi đầu nhìn xuống quả táo bị mình chọc thủng, anh nói: “Như thế này dễ ăn hơn.”“???”Cảnh Thiên liếc n1hìn mũi dao sắc bị nước táo làm ướt, cô cứ cảm thấy đây không phải là vì dễ ăn.“Để tôi gọt cho cô một quả khác.”Nói xong,9 Chiến Lệ Xuyên lấy quả táo ra khỏi con dao rồi đặt lên đĩa, sau đó dùng khăn ướt đã khử trùng bêncạnh lau tay cho ông cụ Chiến, sau đó đ3ưa quả táo cho ông cụ. “Ông nội ăn táo đi.”Ông cụ đã nhìn thấy mọi thứ, lặng lẽ nhận lấy quả táo, “rắc” một tiếng, cắn vào chỗ cái8 lỗ. Chỗ đó trông không còngớm ghiếc như trước nữa. Ông cụ ngẩng đầu nhìn Cảnh Thiên đang hơi ngơ ngác, cười: “Nhà chúng ta ăn tảo nhưvậy đấy, ở chỗ này có một cái lỗ dễ ăn hơn, tránh táo cứng quá khiến răng bị đau.”Cảnh Thiên gật đầu đã hiểu.Cô đã nói mà, sao lại khoét một cái lỗ trên quả táo chứ?Chiến Lệ Xuyên: …Không lâu sau, Chiến Lệ Xuyên đã gọt xong quả táo thứ hai.Quả táo thứ hai trông rất tròn trịa, Chiến Lệ Xuyên cắt tạo thành từng miếng, đặt vào đĩa hoa quả rồi đưa cho CảnhThiên bằng thái độ rất tốt.Cảnh Thiên vốn dĩ không thích ăn táo, nhưng sau khi ăn một miếng thì thấy táo mọng nước, hương thơm vươngvấn trong miệng.“Táo này ngon lắm.”“Cô thích ăn là được.”Cảnh Thiên ăn xong mấy miếng thì phát hiện ra một chuyện.Những miếng táo này trông khác nhau về hình dạng và kích thước, nhưng trọng lượng lại y như nhau.Cô rất nhạy cảm với trọng lượng và số lượng, có thể cảm nhận ra ngay lập tức.Nếu nói hai hoặc ba miếng đều như vậy thì cũng không có gì là lạ, nhưng tất cả những miếng cô ăn đều có trọnglượng như nhau, thế này thì khủng quá rồi. Nhưng nghĩ lại, Chiến Lệ Xuyên là một thiên tài toán học, chắc chắnanh phải rất giỏi về phương diện này.“Phải rồi, lúc trước anh đồng ý với tôi là sẽ tặng cho tôi một người máy.” Ảnh mắt Chiến Lệ Xuyên mờ mịt: “Ừ, đợitôi khỏi rồi sẽ làm cho cô.”Cảnh Thiên cười hì hì rồi cảm ơn anh ngay lập tức.Nghĩ đến một người máy có thể nói chuyện, lại có thể giúp làm việc nhà, còn có thể làm bàn, làm tủ cất trữ đồ đạc,trong lòng Cảnh Thiên liên hừng hực.Chiến Lệ Xuyên liếc nhìn vẻ khao khát của cô, ánh mắt xa xôi.Trong đầu anh chợt lóe lên một tia sáng, nảy ra một ý tưởng.Đột nhiên bên ngoài có người gõ cửa, Trạch Ngôn đẩy cửa đi vào, nhìn Cảnh Thiên và nói: “Cậu chủ, bố mẹ của mợchủ đang ở bên ngoài, nói là đến thăm cụ chủ.”Cảnh Thiên cau mày: “Không gặp.”“Vâng.”Nhìn thấy Trạch Ngôn chuẩn bị đi ra ngoài, Chiến Lệ Xuyên nói: “Chờ đã.”Anh nói với Cảnh Thiên: “Dù gì họ cũng là bố mẹ cô, mặc dù họ chưa làm tròn trách nhiệm nhưng nếu có đối xửvới họ quá khắc nghiệt, sợ là những kẻ chuyên soi mói trên mạng sẽ chửi cô đến mức không thể ra ngoài được đâu.”Cảnh Thiên cười lạnh, vẻ mặt ngạo mạn.“Tôi mà sợ à?”Trong tay cô vẫn còn một tờ kết quả xét nghiệm DNA đấy. Tờ kết quả đang ở chỗ Quan Vũ Thần, có thứ này, cô có thể và mặt cặp vợchồng đó bất cứ lúc nào.Thật ra trong khoảng thời gian này, cô luôn suy nghĩ làm phẫu thuật cho Chiến Lệ Xuyên như thế nào, lại chỉ dẫn người của Quan VũThần mua dược liệu trên Secret Web qua mạng, cô đã quên mất chuyện mình vẫn còn cặp bố mẹ nhà họ Cành này.Nhìn thấy cô như vậy, Chiến Lệ Xuyên nhếch môi nở nụ cườicứng chiều.“Có tôi rồi, cô không cần sợ, tôi sẽ đuổi họ đi.”

Lạc Mất Cô Dâu Xung HỷTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhHợp đồng của chúng ta giấy trắng mực đen đã viết rất rõ ràng, một khi phát hiện ra mợ nɠɵạı ŧìиɦ, chúng tôi không chỉ thu hồi tất cả những gì đã cho nhà mẹ đẻ của mợ, mà tất cả những lợi ích mà nhà mợ nhận được trong thời gian nay cũng sẽ bị thu hồi toàn bộ."... "Mợ chủ, nhà họ Chiến là danh gia vọng tộc, tuy cậu ba gặp điều bất trắc nhưng gốc gác và thể diện gia tộc vẫn còn đó. Nhà họ Chiến tuyệt đối không cho phép cháu dâu minh chân trong chân ngoài, đã thế còn là cậu ba mà cụ chủ coi trọng nhất!" ... "Tôi tin nếu mợ chủ đã chấp nhận gả vào nhà họ Chiến thì chắc chắn mợ đã cân nhắc giữa lợi và hại rồi, nếu vậy thì mợ chủ sẽ biết phân nặng nhẹ! Khi có được thì mợ chủ cũng phải nghĩ xem mợ và gia đình mợ có gánh vác được hậu quả nếu mất đi hay không?" Trong một phòng bệnh VIP xa hoa cao cấp, một vị quản gia ăn mặc chỉnh chu đang dốc hết ruột gan để khuyên nhủ cô gái trên giường bệnh với sắc mặt như đàn gảy tai trâu. Còn cô gái trên giường bệnh lại đang thư thả tựa vào giường nghịch… Cảnh Thiên ngơ ngác: “Sao anh lại chọc quả táo thành ra thế này?”Sau khi nghe thấy lời nói của Cảnh Thiên, Chiến Lệ Xuyên cũng phả3n ứng lại.Cúi đầu nhìn xuống quả táo bị mình chọc thủng, anh nói: “Như thế này dễ ăn hơn.”“???”Cảnh Thiên liếc n1hìn mũi dao sắc bị nước táo làm ướt, cô cứ cảm thấy đây không phải là vì dễ ăn.“Để tôi gọt cho cô một quả khác.”Nói xong,9 Chiến Lệ Xuyên lấy quả táo ra khỏi con dao rồi đặt lên đĩa, sau đó dùng khăn ướt đã khử trùng bêncạnh lau tay cho ông cụ Chiến, sau đó đ3ưa quả táo cho ông cụ. “Ông nội ăn táo đi.”Ông cụ đã nhìn thấy mọi thứ, lặng lẽ nhận lấy quả táo, “rắc” một tiếng, cắn vào chỗ cái8 lỗ. Chỗ đó trông không còngớm ghiếc như trước nữa. Ông cụ ngẩng đầu nhìn Cảnh Thiên đang hơi ngơ ngác, cười: “Nhà chúng ta ăn tảo nhưvậy đấy, ở chỗ này có một cái lỗ dễ ăn hơn, tránh táo cứng quá khiến răng bị đau.”Cảnh Thiên gật đầu đã hiểu.Cô đã nói mà, sao lại khoét một cái lỗ trên quả táo chứ?Chiến Lệ Xuyên: …Không lâu sau, Chiến Lệ Xuyên đã gọt xong quả táo thứ hai.Quả táo thứ hai trông rất tròn trịa, Chiến Lệ Xuyên cắt tạo thành từng miếng, đặt vào đĩa hoa quả rồi đưa cho CảnhThiên bằng thái độ rất tốt.Cảnh Thiên vốn dĩ không thích ăn táo, nhưng sau khi ăn một miếng thì thấy táo mọng nước, hương thơm vươngvấn trong miệng.“Táo này ngon lắm.”“Cô thích ăn là được.”Cảnh Thiên ăn xong mấy miếng thì phát hiện ra một chuyện.Những miếng táo này trông khác nhau về hình dạng và kích thước, nhưng trọng lượng lại y như nhau.Cô rất nhạy cảm với trọng lượng và số lượng, có thể cảm nhận ra ngay lập tức.Nếu nói hai hoặc ba miếng đều như vậy thì cũng không có gì là lạ, nhưng tất cả những miếng cô ăn đều có trọnglượng như nhau, thế này thì khủng quá rồi. Nhưng nghĩ lại, Chiến Lệ Xuyên là một thiên tài toán học, chắc chắnanh phải rất giỏi về phương diện này.“Phải rồi, lúc trước anh đồng ý với tôi là sẽ tặng cho tôi một người máy.” Ảnh mắt Chiến Lệ Xuyên mờ mịt: “Ừ, đợitôi khỏi rồi sẽ làm cho cô.”Cảnh Thiên cười hì hì rồi cảm ơn anh ngay lập tức.Nghĩ đến một người máy có thể nói chuyện, lại có thể giúp làm việc nhà, còn có thể làm bàn, làm tủ cất trữ đồ đạc,trong lòng Cảnh Thiên liên hừng hực.Chiến Lệ Xuyên liếc nhìn vẻ khao khát của cô, ánh mắt xa xôi.Trong đầu anh chợt lóe lên một tia sáng, nảy ra một ý tưởng.Đột nhiên bên ngoài có người gõ cửa, Trạch Ngôn đẩy cửa đi vào, nhìn Cảnh Thiên và nói: “Cậu chủ, bố mẹ của mợchủ đang ở bên ngoài, nói là đến thăm cụ chủ.”Cảnh Thiên cau mày: “Không gặp.”“Vâng.”Nhìn thấy Trạch Ngôn chuẩn bị đi ra ngoài, Chiến Lệ Xuyên nói: “Chờ đã.”Anh nói với Cảnh Thiên: “Dù gì họ cũng là bố mẹ cô, mặc dù họ chưa làm tròn trách nhiệm nhưng nếu có đối xửvới họ quá khắc nghiệt, sợ là những kẻ chuyên soi mói trên mạng sẽ chửi cô đến mức không thể ra ngoài được đâu.”Cảnh Thiên cười lạnh, vẻ mặt ngạo mạn.“Tôi mà sợ à?”Trong tay cô vẫn còn một tờ kết quả xét nghiệm DNA đấy. Tờ kết quả đang ở chỗ Quan Vũ Thần, có thứ này, cô có thể và mặt cặp vợchồng đó bất cứ lúc nào.Thật ra trong khoảng thời gian này, cô luôn suy nghĩ làm phẫu thuật cho Chiến Lệ Xuyên như thế nào, lại chỉ dẫn người của Quan VũThần mua dược liệu trên Secret Web qua mạng, cô đã quên mất chuyện mình vẫn còn cặp bố mẹ nhà họ Cành này.Nhìn thấy cô như vậy, Chiến Lệ Xuyên nhếch môi nở nụ cườicứng chiều.“Có tôi rồi, cô không cần sợ, tôi sẽ đuổi họ đi.”

Chương 413