Giang Sách đứng dưới tàng cây, nhìn về phía Văn phòng Khoa học công nghệ Tẩm Mộng. "Anh, bọn họ liên thủ tính kế hãm hại em, em không sống nổi nữa rồi." Hai tháng trước, vòng vốn của Khoa học công nghệ Tẩm Mộng gặp sự cố không thể cứu vãn, chủ tịch Giang Mạch mang trên lưng món nợ lớn – 1,2 tỷ, buộc phải thế chấp công ty cho doanh nghiệp Thiên Đỉnh của Hà Diệu Long. "Anh, em xin lỗi, em phải đi trước đây..." Mười hai giờ khuya, Giang Mạch nhảy từ mái nhà xuống, chết tại chỗ. Một người đẹp trai, tài giỏi nổi tiếng trong giới kinh doanh, vậy mà lại từ giã cõi đời như thế. Người nào có đầu óc cũng có thể nhận ra được chắc chắn trong chuyện này có vấn đề, thương trường như chiến trường, Giang Mạch chính là vật hi sinh đáng thương. Giữa con gió se se lạnh, Giang Sách hít sâu một hơi, ngửa đầu nhìn lên trên bầu trời lấp lánh đầy sao. "Mạch, xin lỗi, anh đã về trễ rồi. Em yên tâm, tất cả những người hãm hại em, anh đều sẽ khiến bọn họ phải trả giá, chôn họ chung với em." Năm năm qua, Giang…

Chương 392

Chí Tôn Chiến Thần - Giang SáchTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhGiang Sách đứng dưới tàng cây, nhìn về phía Văn phòng Khoa học công nghệ Tẩm Mộng. "Anh, bọn họ liên thủ tính kế hãm hại em, em không sống nổi nữa rồi." Hai tháng trước, vòng vốn của Khoa học công nghệ Tẩm Mộng gặp sự cố không thể cứu vãn, chủ tịch Giang Mạch mang trên lưng món nợ lớn – 1,2 tỷ, buộc phải thế chấp công ty cho doanh nghiệp Thiên Đỉnh của Hà Diệu Long. "Anh, em xin lỗi, em phải đi trước đây..." Mười hai giờ khuya, Giang Mạch nhảy từ mái nhà xuống, chết tại chỗ. Một người đẹp trai, tài giỏi nổi tiếng trong giới kinh doanh, vậy mà lại từ giã cõi đời như thế. Người nào có đầu óc cũng có thể nhận ra được chắc chắn trong chuyện này có vấn đề, thương trường như chiến trường, Giang Mạch chính là vật hi sinh đáng thương. Giữa con gió se se lạnh, Giang Sách hít sâu một hơi, ngửa đầu nhìn lên trên bầu trời lấp lánh đầy sao. "Mạch, xin lỗi, anh đã về trễ rồi. Em yên tâm, tất cả những người hãm hại em, anh đều sẽ khiến bọn họ phải trả giá, chôn họ chung với em." Năm năm qua, Giang…  Thạch Khoan nhíu mày, trưng cầu ý kiến mọi người: “Mọi người thấy thế nào?” Đứng trong đám đông, Giang Sách suýt chút nữa đã bật cười thành tiếng. Lão già Thạch Khoan này đúng là ngụy quân tử, kỹ năng diễn xuất không chê vào đâu được. Ông ta đã nói đến nước này rồi, mẹ đứa trẻ kia cũng nôn nóng muốn có người xem bệnh cho nó, ai có thể thử đương nhiên có thể lên thử, làm gì có ai dám ngăn lại. Ông ta làm như vậy vừa là để Thạch Văn Bỉnh hành động một cách dành chính ngôn thuận, nâng anh ta lên tận mây xanh, lại vừa không khiến các bác sĩ đang có mặt ở đây mất thể diện. Có thể làm người khôn khéo biết đưa đẩy như vậy, Thạch Khoan cũng là một nhân tài. Đám đông còn có thể nói gì chứ? Bọn họ bèn ào ào gật đầu đồng ý. “Để cậu ấy chữa thử xem, dù có chữa được hay không thì cũng phải thử mới biết được.” “Đúng vậy, chúng tôi ủng hộ cậu Thạch” Thạch Khoan thở ra một hơi, cúi người nói với đám đông: “Nếu đã như vậy, tôi xin phép thay mặt con trai cảm ơn mọi người. Cảm ơn mọi người đã khoan dung trước hành vi ngông cuồng tự mãn của nó, xin chân thành cảm ơn mọi người.” “Ôi chao, ông Thạch khách sáo quá” “Một bác sĩ tốt vừa có đức vừa có tài như ông Thạch đây đúng là hiếm có.” Màn kịch đó đã diễn ra một cách rất hoàn hảo. Dưới sự ủng hộ của mọi người, Thạch Văn Bỉnh bước đến bên giường bệnh trước sự ngưỡng mộ và sùng bái của đám đông. Anh ta giả vờ bắt mạch cho đứa trẻ kia như thật, đầu ngẩng lên bốn mươi lăm độ tựa như đang suy ngẫm điều gì đó. Một lúc sau, anh ta rút tay về và mỉm cười một cái. “Bệnh này không khó trị.” Không khó trị ư? Những người đang có mặt ở đó đều kinh ngạc đến sững sờ. Bệnh mà Thạch Khoan và Tân Uẩn không chữa được mà Thạch Văn Bỉnh lại nói là không khó chữa ư? Thạch Khoan cau mày, nói bằng vẻ nghiêm túc: “Văn Bỉnh, bao nhiêu chuyên gia trong nghề đang ở đây, con không được ăn nói hàm hồ để người ta cười cho.” Thạch Văn Bỉnh nhẹ nhàng nói: “Ba, ba yên tâm đi, con đã có tính toán của mình.” Sau đó, anh ta nhờ người lấy giấy bút đến, viết một đơn thuốc. “Hãy dựa theo đơn thuốc này sắc một bát thuốc mang đến đây” Người dưới liền đi sắc thuốc dựa theo đơn thuốc đó, còn không cho bất cứ ai xem đơn thuốc đó, trông có vẻ rất thần bí. Thực ra, đương nhiên là anh ta không thể cho người khác xem. Vì đó chỉ là một đơn thuốc an thần cực kỳ phổ biến, không uống cũng không sao, mà uống vào lại càng có lợi, là loại thuốc dưỡng thân có lợi vô hại. Đứa trẻ này vốn không bị bệnh gì, làm ra vẻ uống một bát thuốc dưỡng thân khiến người khác tưởng rằng Thạch Văn Bình có thể chữa được bệnh lạ của đứa trẻ kia. Một lúc sau, thuốc được bưng tới. Thạch Văn Bỉnh đích thân đỡ đứa trẻ đó dậy, đút từng muỗng thuốc cho nó uống. Đứa trẻ nọ uống hết bát thuốc đó xong rồi nghỉ ngơi khoảng bốn năm phút. Mặc dù sắc mặt đứa bé vẫn rất vàng vọt, những ánh mắt đã trở nên lạnh lợi và có sức sống. “Mẹ ơi, con không còn đau nữa.” Đứa bé lập tức nhảy xuống khỏi giường bệnh, lao vào vòng tay của người mẹ. Trên mặt người phụ nữ kia nở một nụ cười xán lạn, bà ta không ngừng cảm ơn Thạch Văn Bình. “Cậu Thạch, cậu đã cứu mạng con trai tôi, cậu mới là Hoa Đà tái thế chân chính. Tôi có làm trâu làm ngựa cũng không thể báo đáp được ấn tình này của cậu.” Thạch Văn Bình xua tay nói: “Không cần phải khách sáo, cứu chữa cho người bệnh là bổn phận của người làm bác sĩ như chúng tôi, vì thế cô không cần phải khách sáo như vậy.” Đám đông ào ào giơ ngón tay cái tán thưởng Thạch Văn Bỉnh. 

 

Thạch Khoan nhíu mày, trưng cầu ý kiến mọi người: “Mọi người thấy thế nào?” 

Đứng trong đám đông, Giang Sách suýt chút nữa đã bật cười thành tiếng. Lão già Thạch Khoan này đúng là ngụy quân tử, kỹ năng diễn xuất không chê vào đâu được. 

Ông ta đã nói đến nước này rồi, mẹ đứa trẻ kia cũng nôn nóng muốn có người xem bệnh cho nó, ai có thể thử đương nhiên có thể lên thử, làm gì có ai dám ngăn lại. 

Ông ta làm như vậy vừa là để Thạch Văn Bỉnh hành động một cách dành chính ngôn thuận, nâng anh ta lên tận mây xanh, lại vừa không khiến các bác sĩ đang có mặt ở đây mất thể diện. 

Có thể làm người khôn khéo biết đưa đẩy như vậy, Thạch Khoan cũng là một nhân tài. 

Đám đông còn có thể nói gì chứ? Bọn họ bèn ào ào gật đầu đồng ý. 

“Để cậu ấy chữa thử xem, dù có chữa được hay không thì cũng phải thử mới biết được.” 

“Đúng vậy, chúng tôi ủng hộ cậu Thạch” 

Thạch Khoan thở ra một hơi, cúi người nói với đám đông: “Nếu đã như vậy, tôi xin phép thay mặt con trai cảm ơn mọi người. Cảm ơn mọi người đã khoan dung trước hành vi ngông cuồng tự mãn của nó, xin chân thành cảm ơn mọi người.” 

“Ôi chao, ông Thạch khách sáo quá” 

“Một bác sĩ tốt vừa có đức vừa có tài như ông Thạch đây đúng là hiếm có.” 

Màn kịch đó đã diễn ra một cách rất hoàn hảo. 

Dưới sự ủng hộ của mọi người, Thạch Văn Bỉnh bước đến bên giường bệnh trước sự ngưỡng 

mộ và sùng bái của đám đông. Anh ta giả vờ bắt mạch cho đứa trẻ kia như thật, đầu ngẩng lên bốn mươi lăm độ tựa như đang suy ngẫm điều gì đó. 

Một lúc sau, anh ta rút tay về và mỉm cười một cái. 

“Bệnh này không khó trị.” 

Không khó trị ư? 

Những người đang có mặt ở đó đều kinh ngạc đến sững sờ. Bệnh mà Thạch Khoan và Tân Uẩn không chữa được mà Thạch Văn Bỉnh lại nói là không khó chữa ư? 

Thạch Khoan cau mày, nói bằng vẻ nghiêm túc: “Văn Bỉnh, bao nhiêu chuyên gia trong nghề đang ở đây, con không được ăn nói hàm hồ để người ta cười cho.” 

Thạch Văn Bỉnh nhẹ nhàng nói: “Ba, ba yên tâm đi, con đã có tính toán của mình.” 

Sau đó, anh ta nhờ người lấy giấy bút đến, viết một đơn thuốc. 

“Hãy dựa theo đơn thuốc này sắc một bát thuốc mang đến đây” 

Người dưới liền đi sắc thuốc dựa theo đơn thuốc đó, còn không cho bất cứ ai xem đơn thuốc đó, trông có vẻ rất thần bí. 

Thực ra, đương nhiên là anh ta không thể cho người khác xem. 

Vì đó chỉ là một đơn thuốc an thần cực kỳ phổ biến, không uống cũng không sao, mà uống vào lại càng có lợi, là loại thuốc dưỡng thân có lợi vô hại. 

Đứa trẻ này vốn không bị bệnh gì, làm ra vẻ uống một bát thuốc dưỡng thân khiến người khác tưởng rằng Thạch Văn Bình có thể chữa được bệnh lạ của đứa trẻ kia. 

Một lúc sau, thuốc được bưng tới. 

Thạch Văn Bỉnh đích thân đỡ đứa trẻ đó dậy, đút từng muỗng thuốc cho nó uống. 

Đứa trẻ nọ uống hết bát thuốc đó xong rồi nghỉ ngơi khoảng bốn năm phút. Mặc dù sắc mặt đứa bé vẫn rất vàng vọt, những ánh mắt đã trở nên lạnh lợi và có sức sống. 

“Mẹ ơi, con không còn đau nữa.” 

Đứa bé lập tức nhảy xuống khỏi giường bệnh, lao vào vòng tay của người mẹ. 

Trên mặt người phụ nữ kia nở một nụ cười xán lạn, bà ta không ngừng cảm ơn Thạch Văn Bình. 

“Cậu Thạch, cậu đã cứu mạng con trai tôi, cậu mới là Hoa Đà tái thế chân chính. Tôi có làm trâu làm ngựa cũng không thể báo đáp được ấn tình này của cậu.” 

Thạch Văn Bình xua tay nói: “Không cần phải khách sáo, cứu chữa cho người bệnh là bổn phận của người làm bác sĩ như chúng tôi, vì thế cô không cần phải khách sáo như vậy.” 

Đám đông ào ào giơ ngón tay cái tán thưởng Thạch Văn Bỉnh. 

Chí Tôn Chiến Thần - Giang SáchTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhGiang Sách đứng dưới tàng cây, nhìn về phía Văn phòng Khoa học công nghệ Tẩm Mộng. "Anh, bọn họ liên thủ tính kế hãm hại em, em không sống nổi nữa rồi." Hai tháng trước, vòng vốn của Khoa học công nghệ Tẩm Mộng gặp sự cố không thể cứu vãn, chủ tịch Giang Mạch mang trên lưng món nợ lớn – 1,2 tỷ, buộc phải thế chấp công ty cho doanh nghiệp Thiên Đỉnh của Hà Diệu Long. "Anh, em xin lỗi, em phải đi trước đây..." Mười hai giờ khuya, Giang Mạch nhảy từ mái nhà xuống, chết tại chỗ. Một người đẹp trai, tài giỏi nổi tiếng trong giới kinh doanh, vậy mà lại từ giã cõi đời như thế. Người nào có đầu óc cũng có thể nhận ra được chắc chắn trong chuyện này có vấn đề, thương trường như chiến trường, Giang Mạch chính là vật hi sinh đáng thương. Giữa con gió se se lạnh, Giang Sách hít sâu một hơi, ngửa đầu nhìn lên trên bầu trời lấp lánh đầy sao. "Mạch, xin lỗi, anh đã về trễ rồi. Em yên tâm, tất cả những người hãm hại em, anh đều sẽ khiến bọn họ phải trả giá, chôn họ chung với em." Năm năm qua, Giang…  Thạch Khoan nhíu mày, trưng cầu ý kiến mọi người: “Mọi người thấy thế nào?” Đứng trong đám đông, Giang Sách suýt chút nữa đã bật cười thành tiếng. Lão già Thạch Khoan này đúng là ngụy quân tử, kỹ năng diễn xuất không chê vào đâu được. Ông ta đã nói đến nước này rồi, mẹ đứa trẻ kia cũng nôn nóng muốn có người xem bệnh cho nó, ai có thể thử đương nhiên có thể lên thử, làm gì có ai dám ngăn lại. Ông ta làm như vậy vừa là để Thạch Văn Bỉnh hành động một cách dành chính ngôn thuận, nâng anh ta lên tận mây xanh, lại vừa không khiến các bác sĩ đang có mặt ở đây mất thể diện. Có thể làm người khôn khéo biết đưa đẩy như vậy, Thạch Khoan cũng là một nhân tài. Đám đông còn có thể nói gì chứ? Bọn họ bèn ào ào gật đầu đồng ý. “Để cậu ấy chữa thử xem, dù có chữa được hay không thì cũng phải thử mới biết được.” “Đúng vậy, chúng tôi ủng hộ cậu Thạch” Thạch Khoan thở ra một hơi, cúi người nói với đám đông: “Nếu đã như vậy, tôi xin phép thay mặt con trai cảm ơn mọi người. Cảm ơn mọi người đã khoan dung trước hành vi ngông cuồng tự mãn của nó, xin chân thành cảm ơn mọi người.” “Ôi chao, ông Thạch khách sáo quá” “Một bác sĩ tốt vừa có đức vừa có tài như ông Thạch đây đúng là hiếm có.” Màn kịch đó đã diễn ra một cách rất hoàn hảo. Dưới sự ủng hộ của mọi người, Thạch Văn Bỉnh bước đến bên giường bệnh trước sự ngưỡng mộ và sùng bái của đám đông. Anh ta giả vờ bắt mạch cho đứa trẻ kia như thật, đầu ngẩng lên bốn mươi lăm độ tựa như đang suy ngẫm điều gì đó. Một lúc sau, anh ta rút tay về và mỉm cười một cái. “Bệnh này không khó trị.” Không khó trị ư? Những người đang có mặt ở đó đều kinh ngạc đến sững sờ. Bệnh mà Thạch Khoan và Tân Uẩn không chữa được mà Thạch Văn Bỉnh lại nói là không khó chữa ư? Thạch Khoan cau mày, nói bằng vẻ nghiêm túc: “Văn Bỉnh, bao nhiêu chuyên gia trong nghề đang ở đây, con không được ăn nói hàm hồ để người ta cười cho.” Thạch Văn Bỉnh nhẹ nhàng nói: “Ba, ba yên tâm đi, con đã có tính toán của mình.” Sau đó, anh ta nhờ người lấy giấy bút đến, viết một đơn thuốc. “Hãy dựa theo đơn thuốc này sắc một bát thuốc mang đến đây” Người dưới liền đi sắc thuốc dựa theo đơn thuốc đó, còn không cho bất cứ ai xem đơn thuốc đó, trông có vẻ rất thần bí. Thực ra, đương nhiên là anh ta không thể cho người khác xem. Vì đó chỉ là một đơn thuốc an thần cực kỳ phổ biến, không uống cũng không sao, mà uống vào lại càng có lợi, là loại thuốc dưỡng thân có lợi vô hại. Đứa trẻ này vốn không bị bệnh gì, làm ra vẻ uống một bát thuốc dưỡng thân khiến người khác tưởng rằng Thạch Văn Bình có thể chữa được bệnh lạ của đứa trẻ kia. Một lúc sau, thuốc được bưng tới. Thạch Văn Bỉnh đích thân đỡ đứa trẻ đó dậy, đút từng muỗng thuốc cho nó uống. Đứa trẻ nọ uống hết bát thuốc đó xong rồi nghỉ ngơi khoảng bốn năm phút. Mặc dù sắc mặt đứa bé vẫn rất vàng vọt, những ánh mắt đã trở nên lạnh lợi và có sức sống. “Mẹ ơi, con không còn đau nữa.” Đứa bé lập tức nhảy xuống khỏi giường bệnh, lao vào vòng tay của người mẹ. Trên mặt người phụ nữ kia nở một nụ cười xán lạn, bà ta không ngừng cảm ơn Thạch Văn Bình. “Cậu Thạch, cậu đã cứu mạng con trai tôi, cậu mới là Hoa Đà tái thế chân chính. Tôi có làm trâu làm ngựa cũng không thể báo đáp được ấn tình này của cậu.” Thạch Văn Bình xua tay nói: “Không cần phải khách sáo, cứu chữa cho người bệnh là bổn phận của người làm bác sĩ như chúng tôi, vì thế cô không cần phải khách sáo như vậy.” Đám đông ào ào giơ ngón tay cái tán thưởng Thạch Văn Bỉnh. 

Chương 392