Giang Sách đứng dưới tàng cây, nhìn về phía Văn phòng Khoa học công nghệ Tẩm Mộng. "Anh, bọn họ liên thủ tính kế hãm hại em, em không sống nổi nữa rồi." Hai tháng trước, vòng vốn của Khoa học công nghệ Tẩm Mộng gặp sự cố không thể cứu vãn, chủ tịch Giang Mạch mang trên lưng món nợ lớn – 1,2 tỷ, buộc phải thế chấp công ty cho doanh nghiệp Thiên Đỉnh của Hà Diệu Long. "Anh, em xin lỗi, em phải đi trước đây..." Mười hai giờ khuya, Giang Mạch nhảy từ mái nhà xuống, chết tại chỗ. Một người đẹp trai, tài giỏi nổi tiếng trong giới kinh doanh, vậy mà lại từ giã cõi đời như thế. Người nào có đầu óc cũng có thể nhận ra được chắc chắn trong chuyện này có vấn đề, thương trường như chiến trường, Giang Mạch chính là vật hi sinh đáng thương. Giữa con gió se se lạnh, Giang Sách hít sâu một hơi, ngửa đầu nhìn lên trên bầu trời lấp lánh đầy sao. "Mạch, xin lỗi, anh đã về trễ rồi. Em yên tâm, tất cả những người hãm hại em, anh đều sẽ khiến bọn họ phải trả giá, chôn họ chung với em." Năm năm qua, Giang…

Chương 434

Chí Tôn Chiến Thần - Giang SáchTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhGiang Sách đứng dưới tàng cây, nhìn về phía Văn phòng Khoa học công nghệ Tẩm Mộng. "Anh, bọn họ liên thủ tính kế hãm hại em, em không sống nổi nữa rồi." Hai tháng trước, vòng vốn của Khoa học công nghệ Tẩm Mộng gặp sự cố không thể cứu vãn, chủ tịch Giang Mạch mang trên lưng món nợ lớn – 1,2 tỷ, buộc phải thế chấp công ty cho doanh nghiệp Thiên Đỉnh của Hà Diệu Long. "Anh, em xin lỗi, em phải đi trước đây..." Mười hai giờ khuya, Giang Mạch nhảy từ mái nhà xuống, chết tại chỗ. Một người đẹp trai, tài giỏi nổi tiếng trong giới kinh doanh, vậy mà lại từ giã cõi đời như thế. Người nào có đầu óc cũng có thể nhận ra được chắc chắn trong chuyện này có vấn đề, thương trường như chiến trường, Giang Mạch chính là vật hi sinh đáng thương. Giữa con gió se se lạnh, Giang Sách hít sâu một hơi, ngửa đầu nhìn lên trên bầu trời lấp lánh đầy sao. "Mạch, xin lỗi, anh đã về trễ rồi. Em yên tâm, tất cả những người hãm hại em, anh đều sẽ khiến bọn họ phải trả giá, chôn họ chung với em." Năm năm qua, Giang… Tên côn đồ không biết nhiều như vậy, còn tưởng Giả Chiến thích bày mặt lạnh nên anh ta vẫn tiếp tục chỉ vào Giang Sách và nói: “Đồ rùa rụt cổ, mày không nghe tao nói gì hả? Tao cho mày…” Anh ta còn chưa kịp nói hết câu Giả Chiến đã quát lớn một tiếng: “Mày câm miệng cho tao.” Tên côn đồ nghe vậy vội ngậm miệng lại không dám nói lời nào nhưng vẫn bày ra vẻ mặt vênh váo như trước, bởi anh ta cho rằng Giả Chiến sắp tức đến nổi bão, nhưng không ai ngờ tới cảnh tượng tiếp theo lại khiến tất cả mọi người có mặt ở đây đều phải mở rộng tầm mắt. L . Chỉ thấy Giả Chiến vén ống tay áo trực tiếp quỳ xuống, trước mặt biết bao nhiêu người thế mà Giả Chiến lại quỳ xuống trước mặt Giang Sách. Tên côn đồ trợn mắt há hốc mồm, đây là loại tình huống gì vậy? Sao đại ca của anh ta không những không tức giận mà chấp nhận chịu thiệt như vậy cơ chứ? “Đại ca Giả, ông làm gì vậy?” Giả Chiến cung kính dập đầu hai cái trước mặt Giang Sách, sau đó khám núm nói: “Giang đại hiệp, tôi thật sự không biết mục tiêu tối nay lại là ngài, nếu tôi mà biết thì cho dù cho tôi mượn một trăm lá gan tôi cũng không dám chặn đường ngài.” “Xin ngài rộng lượng tha cho chúng tôi lần này được không?” “Tôi thực sự biết sai rồi, thật đó.” Quả thật mấy lời này cực kỳ hèn mọn, có thể nói Giả Chiến đang cầu xin lòng thương hại của Giang Sách, không dám đắc tội Giang Sách dù chỉ một chút. Tên côn đồ kia cũng không phải đồ ngốc, thấy đại ca của mình biến thành cái dạng này cuối cùng anh ta cũng nhận ra người đàn ông trước mặt đáng sợ như thế nào. E rằng lần này bọn họ đã đụng trúng cửa sắt rồi. “Này… chuyện này…” Tên côn đồ nhìn dáo dác xung quanh không biết phải làm gì, nhân vật mà ngay cả đại ca của bọn họ cũng sợ đến mức cơ thể run lẩy bẩy thì anh ta còn đắc tội được sao? Bịch một tiếng, tên côn đồ dập đầu xuống đất y như giã tỏi, nhớ đến mấy lời hay ho mình nói lúc trước mà nước mũi nước mắt của anh ta trào ra như mưa. Thấy Giang Sách không thèm phản ứng chút gì nên anh cho rằng Giang Sách vẫn còn tức giận, vì thế định nhào lên ôm chân Giang Sách giúp anh liếm sạch giày. “Giang đại hiệp, tôi sai rồi.” “Bây giờ tôi sẽ liếm sạch mũi giày giúp ngài, ngài tha cho tôi đi.” “Có được không?” Giang Sách không nói gì, anh cũng không có thói quen quái gở như vậy nên chỉ khoát tay với tên côn đồ: “Hiện tại anh ngậm miệng lại, thành thật quỳ gối đó là được.” “Được được được.” Tên côn đồ gật đầu lia lịa, quỳ một chỗ không dám nhúc nhích. Giang Sách lại nhìn về phía Giả Chiến hỏi: “Nói cho tôi biết, lần này người đứng sau lưng các ông là ai?” Đương nhiên Giả Chiến không dám giấu diếm gì nữa, thành thật nói: “Là Dương Tuấn Thiên.” “Dương Tuấn Thiên?” Nói thật, Giang Sách có hơi ngạc nhiên. Người đầu tiên mà anh nghĩ đến là những người ở trong doanh nghiệp Thiên Đỉnh, hoặc những người thuộc Hiệp hội y học nhà họ Thạch, nhưng kết quả lại không phải bọn họ mà chính là Dương Tuấn Thiên, là người mà anh vừa giúp đỡ. Ha ha, chuyện này thú vị rồi đây. Mới giây trước anh còn giúp đỡ Dương Tuấn Thiên giải quyết vấn đề, thế mà giây sau Dương Tuấn Thiên đã tìm người đến đối phó anh, hơn nữa còn tìm người không hề dính líu gì với Dương Tuấn Thiên như mặt trận Sương Mù Đỏ, xem ra Dương Tuấn Thiên cũng sợ bị người khác lần ra đầu mối. 

Tên côn đồ không biết nhiều như vậy, còn tưởng Giả Chiến thích bày mặt lạnh nên anh ta vẫn tiếp tục chỉ vào Giang Sách và nói: 

“Đồ rùa rụt cổ, mày không nghe tao nói gì hả? Tao cho mày…” 

Anh ta còn chưa kịp nói hết câu Giả Chiến đã quát lớn một tiếng: “Mày câm miệng cho tao.” 

Tên côn đồ nghe vậy vội ngậm miệng lại không dám nói lời nào nhưng vẫn bày ra vẻ mặt vênh váo như trước, bởi anh ta cho rằng Giả Chiến sắp tức đến nổi bão, nhưng không ai ngờ tới cảnh tượng tiếp theo lại khiến tất cả mọi người có mặt ở đây đều phải mở rộng tầm mắt. 

Chỉ thấy Giả Chiến vén ống tay áo trực tiếp quỳ xuống, trước mặt biết bao nhiêu người thế mà Giả Chiến lại quỳ xuống trước mặt Giang Sách. 

Tên côn đồ trợn mắt há hốc mồm, đây là loại tình huống gì vậy? Sao đại ca của anh ta không những không tức giận mà chấp nhận chịu thiệt như vậy cơ chứ? 

“Đại ca Giả, ông làm gì vậy?” 

Giả Chiến cung kính dập đầu hai cái trước mặt Giang Sách, sau đó khám núm nói: “Giang đại hiệp, tôi thật sự không biết mục tiêu tối nay lại là ngài, nếu tôi mà biết thì cho dù cho tôi mượn một trăm lá gan tôi cũng không dám chặn đường ngài.” 

“Xin ngài rộng lượng tha cho chúng tôi lần này được không?” 

“Tôi thực sự biết sai rồi, thật đó.” 

Quả thật mấy lời này cực kỳ hèn mọn, có thể nói Giả Chiến đang cầu xin lòng thương hại của Giang Sách, không dám đắc tội Giang Sách dù chỉ một chút. 

Tên côn đồ kia cũng không phải đồ ngốc, thấy đại ca của mình biến thành cái dạng này cuối cùng anh ta cũng nhận ra người đàn ông trước mặt đáng sợ như thế nào. 

E rằng lần này bọn họ đã đụng trúng cửa sắt rồi. 

“Này… chuyện này…” Tên côn đồ nhìn dáo dác xung quanh không biết phải làm gì, nhân vật mà ngay cả đại ca của bọn họ cũng sợ đến mức cơ thể run lẩy bẩy thì anh ta còn đắc tội được sao? 

Bịch một tiếng, tên côn đồ dập đầu xuống đất y như giã tỏi, nhớ đến mấy lời hay ho mình nói lúc trước mà nước mũi nước mắt của anh ta trào ra như mưa. 

Thấy Giang Sách không thèm phản ứng chút gì nên anh cho rằng Giang Sách vẫn còn tức giận, vì thế định nhào lên ôm chân Giang Sách giúp anh liếm sạch giày. 

“Giang đại hiệp, tôi sai rồi.” 

“Bây giờ tôi sẽ liếm sạch mũi giày giúp ngài, ngài tha cho tôi đi.” 

“Có được không?” 

Giang Sách không nói gì, anh cũng không có thói quen quái gở như vậy nên chỉ khoát tay với tên côn đồ: “Hiện tại anh ngậm miệng lại, thành thật quỳ gối 

đó là được.” 

“Được được được.” Tên côn đồ gật đầu lia lịa, quỳ một chỗ không dám nhúc nhích. 

Giang Sách lại nhìn về phía Giả Chiến hỏi: “Nói cho tôi biết, lần này người đứng sau lưng các ông là ai?” 

Đương nhiên Giả Chiến không dám giấu diếm gì nữa, thành thật nói: “Là Dương Tuấn Thiên.” 

“Dương Tuấn Thiên?” 

Nói thật, Giang Sách có hơi ngạc nhiên. 

Người đầu tiên mà anh nghĩ đến là những người ở trong doanh nghiệp Thiên Đỉnh, hoặc những người thuộc Hiệp hội y học nhà họ Thạch, nhưng kết quả lại không phải bọn họ mà chính là Dương Tuấn Thiên, là người mà anh vừa giúp đỡ. 

Ha ha, chuyện này thú vị rồi đây. 

Mới giây trước anh còn giúp đỡ Dương Tuấn Thiên giải quyết vấn đề, thế mà giây sau Dương Tuấn Thiên đã tìm người đến đối phó anh, hơn nữa còn tìm người không hề dính líu gì với Dương Tuấn Thiên như mặt trận Sương Mù Đỏ, xem ra Dương Tuấn Thiên cũng sợ bị người khác lần ra đầu mối. 

Chí Tôn Chiến Thần - Giang SáchTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhGiang Sách đứng dưới tàng cây, nhìn về phía Văn phòng Khoa học công nghệ Tẩm Mộng. "Anh, bọn họ liên thủ tính kế hãm hại em, em không sống nổi nữa rồi." Hai tháng trước, vòng vốn của Khoa học công nghệ Tẩm Mộng gặp sự cố không thể cứu vãn, chủ tịch Giang Mạch mang trên lưng món nợ lớn – 1,2 tỷ, buộc phải thế chấp công ty cho doanh nghiệp Thiên Đỉnh của Hà Diệu Long. "Anh, em xin lỗi, em phải đi trước đây..." Mười hai giờ khuya, Giang Mạch nhảy từ mái nhà xuống, chết tại chỗ. Một người đẹp trai, tài giỏi nổi tiếng trong giới kinh doanh, vậy mà lại từ giã cõi đời như thế. Người nào có đầu óc cũng có thể nhận ra được chắc chắn trong chuyện này có vấn đề, thương trường như chiến trường, Giang Mạch chính là vật hi sinh đáng thương. Giữa con gió se se lạnh, Giang Sách hít sâu một hơi, ngửa đầu nhìn lên trên bầu trời lấp lánh đầy sao. "Mạch, xin lỗi, anh đã về trễ rồi. Em yên tâm, tất cả những người hãm hại em, anh đều sẽ khiến bọn họ phải trả giá, chôn họ chung với em." Năm năm qua, Giang… Tên côn đồ không biết nhiều như vậy, còn tưởng Giả Chiến thích bày mặt lạnh nên anh ta vẫn tiếp tục chỉ vào Giang Sách và nói: “Đồ rùa rụt cổ, mày không nghe tao nói gì hả? Tao cho mày…” Anh ta còn chưa kịp nói hết câu Giả Chiến đã quát lớn một tiếng: “Mày câm miệng cho tao.” Tên côn đồ nghe vậy vội ngậm miệng lại không dám nói lời nào nhưng vẫn bày ra vẻ mặt vênh váo như trước, bởi anh ta cho rằng Giả Chiến sắp tức đến nổi bão, nhưng không ai ngờ tới cảnh tượng tiếp theo lại khiến tất cả mọi người có mặt ở đây đều phải mở rộng tầm mắt. L . Chỉ thấy Giả Chiến vén ống tay áo trực tiếp quỳ xuống, trước mặt biết bao nhiêu người thế mà Giả Chiến lại quỳ xuống trước mặt Giang Sách. Tên côn đồ trợn mắt há hốc mồm, đây là loại tình huống gì vậy? Sao đại ca của anh ta không những không tức giận mà chấp nhận chịu thiệt như vậy cơ chứ? “Đại ca Giả, ông làm gì vậy?” Giả Chiến cung kính dập đầu hai cái trước mặt Giang Sách, sau đó khám núm nói: “Giang đại hiệp, tôi thật sự không biết mục tiêu tối nay lại là ngài, nếu tôi mà biết thì cho dù cho tôi mượn một trăm lá gan tôi cũng không dám chặn đường ngài.” “Xin ngài rộng lượng tha cho chúng tôi lần này được không?” “Tôi thực sự biết sai rồi, thật đó.” Quả thật mấy lời này cực kỳ hèn mọn, có thể nói Giả Chiến đang cầu xin lòng thương hại của Giang Sách, không dám đắc tội Giang Sách dù chỉ một chút. Tên côn đồ kia cũng không phải đồ ngốc, thấy đại ca của mình biến thành cái dạng này cuối cùng anh ta cũng nhận ra người đàn ông trước mặt đáng sợ như thế nào. E rằng lần này bọn họ đã đụng trúng cửa sắt rồi. “Này… chuyện này…” Tên côn đồ nhìn dáo dác xung quanh không biết phải làm gì, nhân vật mà ngay cả đại ca của bọn họ cũng sợ đến mức cơ thể run lẩy bẩy thì anh ta còn đắc tội được sao? Bịch một tiếng, tên côn đồ dập đầu xuống đất y như giã tỏi, nhớ đến mấy lời hay ho mình nói lúc trước mà nước mũi nước mắt của anh ta trào ra như mưa. Thấy Giang Sách không thèm phản ứng chút gì nên anh cho rằng Giang Sách vẫn còn tức giận, vì thế định nhào lên ôm chân Giang Sách giúp anh liếm sạch giày. “Giang đại hiệp, tôi sai rồi.” “Bây giờ tôi sẽ liếm sạch mũi giày giúp ngài, ngài tha cho tôi đi.” “Có được không?” Giang Sách không nói gì, anh cũng không có thói quen quái gở như vậy nên chỉ khoát tay với tên côn đồ: “Hiện tại anh ngậm miệng lại, thành thật quỳ gối đó là được.” “Được được được.” Tên côn đồ gật đầu lia lịa, quỳ một chỗ không dám nhúc nhích. Giang Sách lại nhìn về phía Giả Chiến hỏi: “Nói cho tôi biết, lần này người đứng sau lưng các ông là ai?” Đương nhiên Giả Chiến không dám giấu diếm gì nữa, thành thật nói: “Là Dương Tuấn Thiên.” “Dương Tuấn Thiên?” Nói thật, Giang Sách có hơi ngạc nhiên. Người đầu tiên mà anh nghĩ đến là những người ở trong doanh nghiệp Thiên Đỉnh, hoặc những người thuộc Hiệp hội y học nhà họ Thạch, nhưng kết quả lại không phải bọn họ mà chính là Dương Tuấn Thiên, là người mà anh vừa giúp đỡ. Ha ha, chuyện này thú vị rồi đây. Mới giây trước anh còn giúp đỡ Dương Tuấn Thiên giải quyết vấn đề, thế mà giây sau Dương Tuấn Thiên đã tìm người đến đối phó anh, hơn nữa còn tìm người không hề dính líu gì với Dương Tuấn Thiên như mặt trận Sương Mù Đỏ, xem ra Dương Tuấn Thiên cũng sợ bị người khác lần ra đầu mối. 

Chương 434