Giang Sách đứng dưới tàng cây, nhìn về phía Văn phòng Khoa học công nghệ Tẩm Mộng. "Anh, bọn họ liên thủ tính kế hãm hại em, em không sống nổi nữa rồi." Hai tháng trước, vòng vốn của Khoa học công nghệ Tẩm Mộng gặp sự cố không thể cứu vãn, chủ tịch Giang Mạch mang trên lưng món nợ lớn – 1,2 tỷ, buộc phải thế chấp công ty cho doanh nghiệp Thiên Đỉnh của Hà Diệu Long. "Anh, em xin lỗi, em phải đi trước đây..." Mười hai giờ khuya, Giang Mạch nhảy từ mái nhà xuống, chết tại chỗ. Một người đẹp trai, tài giỏi nổi tiếng trong giới kinh doanh, vậy mà lại từ giã cõi đời như thế. Người nào có đầu óc cũng có thể nhận ra được chắc chắn trong chuyện này có vấn đề, thương trường như chiến trường, Giang Mạch chính là vật hi sinh đáng thương. Giữa con gió se se lạnh, Giang Sách hít sâu một hơi, ngửa đầu nhìn lên trên bầu trời lấp lánh đầy sao. "Mạch, xin lỗi, anh đã về trễ rồi. Em yên tâm, tất cả những người hãm hại em, anh đều sẽ khiến bọn họ phải trả giá, chôn họ chung với em." Năm năm qua, Giang…

Chương 436

Chí Tôn Chiến Thần - Giang SáchTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhGiang Sách đứng dưới tàng cây, nhìn về phía Văn phòng Khoa học công nghệ Tẩm Mộng. "Anh, bọn họ liên thủ tính kế hãm hại em, em không sống nổi nữa rồi." Hai tháng trước, vòng vốn của Khoa học công nghệ Tẩm Mộng gặp sự cố không thể cứu vãn, chủ tịch Giang Mạch mang trên lưng món nợ lớn – 1,2 tỷ, buộc phải thế chấp công ty cho doanh nghiệp Thiên Đỉnh của Hà Diệu Long. "Anh, em xin lỗi, em phải đi trước đây..." Mười hai giờ khuya, Giang Mạch nhảy từ mái nhà xuống, chết tại chỗ. Một người đẹp trai, tài giỏi nổi tiếng trong giới kinh doanh, vậy mà lại từ giã cõi đời như thế. Người nào có đầu óc cũng có thể nhận ra được chắc chắn trong chuyện này có vấn đề, thương trường như chiến trường, Giang Mạch chính là vật hi sinh đáng thương. Giữa con gió se se lạnh, Giang Sách hít sâu một hơi, ngửa đầu nhìn lên trên bầu trời lấp lánh đầy sao. "Mạch, xin lỗi, anh đã về trễ rồi. Em yên tâm, tất cả những người hãm hại em, anh đều sẽ khiến bọn họ phải trả giá, chôn họ chung với em." Năm năm qua, Giang…   “Rốt cuộc anh đang giấu em bao nhiêu chuyện?” Đột nhiên Đinh Mộng Nghiêng như nghĩ đến chuyện gì đó, vội truy hỏi đến cùng “Giang Sách, anh nói thật cho em biết, có phải anh dùng cơ thể của mình để lấy số tiền này đúng không?” Giang Sách thật sự không biết phải nói gì, tư duy của người phụ nữ này sao lại đặc sắc vậy? Đinh Mộng Nghiên còn rất chìm đắm trong trong thế giới của mình, đôi mắt cô đỏ hẳn lên, giọng nói nghẹn ngào: “Khó trách trở về lâu như vậy nhưng anh cũng… với em, Giang Sách, thì ra anh dồn tất cả tinh lực cho những phú bà kia hả ?” “Anh quá khiến em thất vọng rồi.” “Nhà của chúng ta đúng là thiếu tiền, nhưng không cần loại tiền dơ bẩn này!” Cô chỉ vào hai chiếc Ferrari nói: “Những thứ này đều là anh dùng thân thể đổi lấy đúng không? Hiện tại anh lái đi cho em, em không muốn nhìn thấy chúng nó, ghê tởm, quá ghê tởm!” Vẻ mặt Giang Sách hoang mang. Thân là Chiến Thần Tu La, lần đầu tiên anh cảm thấy mình cũng có vấn đề khó giải quyết. Vợ của mình mặt nào cũng tốt, chỉ có lắm tính tình, hơn nữa lỗi tư duy không phải kỳ lạ dạng vừa, luôn có thể nghĩ đến những chuyện mà anh khó có thể nghĩ đến. Anh xấu hổ ho khan một tiếng: “Mộng Nghiên, thật ra em hiểu nhầm rồi, chuyện không phải như em tưởng tượng đâu.” “Ha ha, chuyện cho tới nước này, anh còn lừa em?” “Anh thật sự không có lừa em.” “Được, anh không lừa em đúng không? Vậy anh giải thích cho em nghe xem, với tiền lương 8000 tệ, làm sao anh mua được hai chiếc Ferrari? Lần trước anh nói anh cứu một nhà đại lý Ferrari trong nước đúng không? Xin lỗi nhé, em không phải kẻ ngốc, cứu người ta một mạng mà người ta có thể tặng anh hai chiếc xe có giá trị vài trăm vạn à? Thế thì số tiền thuốc men kia cũng đắt quá nhỉ?!”. Giang Sách thở dài một tiếng, xem ra lý do này không thể dùng nữa. Bất đắc dĩ, anh chỉ có thể nói hết với cô tình hình thực tế. “Được rồi, nếu em đã hỏi như vậy, anh cũng không muốn giấu diếm em nữa.” “Thật ra anh vốn không muốn nói với em, sợ em biết sẽ lo lắng.” Nói xong, Giang Sách tự tay lấy từ trong lồng ngực ra một phần tài liệu đưa cho Đinh Mộng Nghiên. Đinh Mộng Nghiên nghi ngờ nhận lấy: “Đây là cái gì?” “Hợp đồng” “Hợp đồng gì.” “Hợp đồng đua xe.” “Đua xe?” Giang Sách gật đầu: “Anh lén giấu em ký hợp đồng với đội đua Ferrari, hiện giờ anh là tay đua chính thức của đội đua Ferrari. Hai chiếc xe này, đều là xe mà đội đua cho anh để luyện tập. Chờ kỹ thuật của anh được đề cao, đội đua còn có thể đưa anh chiếc xe với tính năng tốt hơn, giá cả cũng đắt hơn.” Nói vậy thì có vẻ hợp tình hợp lý rồi. Đinh Mộng Nghiên nghiêm túc nhìn hợp đồng, đúng như Giang Sách nói, anh quả thật trở thành một thành viên của đội đua Ferrari. Làm một tay đua xe, có được mấy chiếc xe để luyện tập là chuyện quá bình thường. Nghĩ vậy, Đinh Mộng Nghiên bật cười vui vẻ. “Thì ra là như vậy, anh sớm nói có phải xong rồi không, làm hại em miên man suy nghĩ mãi, vừa rồi còn làm em sợ muốn chết!” “Anh cũng không nghĩ tới sức tưởng tượng của em lại phong phú như thế, lại có thể nghĩ đến…” Sắc mặt Đinh Mộng Nghiên đỏ rực, nhét hợp đồng lại tay Giang Sách. “Ai bảo anh cả ngày lừa em, có việc gì cũng không nói với em, em đương nhiên sẽ nghĩ nhiều.” 

 

 

“Rốt cuộc anh đang giấu em bao nhiêu chuyện?”

 

Đột nhiên Đinh Mộng Nghiêng như nghĩ đến chuyện gì đó, vội truy hỏi đến cùng “Giang Sách, anh nói thật cho em biết, có phải anh dùng cơ thể của

 

mình để lấy số tiền này đúng không?”

 

Giang Sách thật sự không biết phải nói gì, tư duy của người phụ nữ này sao lại đặc sắc vậy?

 

Đinh Mộng Nghiên còn rất chìm đắm trong trong thế giới của mình, đôi mắt cô đỏ hẳn lên, giọng nói nghẹn ngào: “Khó trách trở về lâu như vậy nhưng anh cũng… với em, Giang Sách, thì ra anh dồn tất cả tinh lực cho những phú bà kia hả ?”

 

“Anh quá khiến em thất vọng rồi.”

 

“Nhà của chúng ta đúng là thiếu tiền, nhưng không cần loại tiền dơ bẩn này!”

 

Cô chỉ vào hai chiếc Ferrari nói: “Những thứ này đều là anh dùng thân thể đổi lấy đúng không? Hiện tại anh lái đi cho em, em không muốn nhìn thấy chúng nó, ghê tởm, quá ghê tởm!”

 

Vẻ mặt Giang Sách hoang mang.

 

Thân là Chiến Thần Tu La, lần đầu tiên anh cảm thấy mình cũng có vấn đề khó giải quyết.

 

Vợ của mình mặt nào cũng tốt, chỉ có lắm tính tình, hơn nữa lỗi tư duy không phải kỳ lạ dạng vừa, luôn có thể nghĩ đến những chuyện mà anh khó có thể nghĩ đến.

 

Anh xấu hổ ho khan một tiếng: “Mộng Nghiên, thật ra em hiểu nhầm rồi, chuyện không phải như em tưởng tượng đâu.”

 

“Ha ha, chuyện cho tới nước này, anh còn lừa em?”

 

“Anh thật sự không có lừa em.”

 

“Được, anh không lừa em đúng không? Vậy anh giải thích cho em nghe xem, với tiền lương 8000 tệ, làm sao anh mua được hai chiếc Ferrari? Lần trước anh nói anh cứu một nhà đại lý Ferrari trong nước đúng không? Xin lỗi nhé, em không phải kẻ ngốc, cứu người ta một mạng mà người ta có thể tặng anh hai chiếc xe có giá trị vài trăm vạn à? Thế thì số tiền thuốc men kia cũng đắt quá nhỉ?!”.

 

Giang Sách thở dài một tiếng, xem ra lý do này không thể dùng nữa.

 

Bất đắc dĩ, anh chỉ có thể nói hết với cô tình hình thực tế.

 

“Được rồi, nếu em đã hỏi như vậy, anh cũng không muốn giấu diếm em nữa.”

 

“Thật ra anh vốn không muốn nói với em, sợ em biết sẽ lo lắng.”

 

Nói xong, Giang Sách tự tay lấy từ trong lồng ngực ra một phần tài liệu đưa cho Đinh Mộng Nghiên.

 

Đinh Mộng Nghiên nghi ngờ nhận lấy: “Đây là cái gì?”

 

“Hợp đồng”

 

“Hợp đồng gì.”

 

“Hợp đồng đua xe.”

 

“Đua xe?”

 

Giang Sách gật đầu: “Anh lén giấu em ký hợp đồng với đội đua Ferrari, hiện giờ anh là tay đua chính thức của đội đua Ferrari. Hai chiếc xe này, đều là xe mà đội đua cho anh để luyện tập. Chờ kỹ thuật của anh được đề cao, đội đua còn có thể đưa anh chiếc xe với tính năng tốt hơn, giá cả cũng đắt hơn.”

 

Nói vậy thì có vẻ hợp tình hợp lý rồi.

 

Đinh Mộng Nghiên nghiêm túc nhìn hợp đồng, đúng như Giang Sách nói, anh quả thật trở thành một thành viên của đội đua Ferrari.

 

Làm một tay đua xe, có được mấy chiếc xe để luyện tập là chuyện quá bình thường.

 

Nghĩ vậy, Đinh Mộng Nghiên bật cười vui vẻ.

 

“Thì ra là như vậy, anh sớm nói có phải xong rồi không, làm hại em miên man suy nghĩ mãi, vừa rồi còn làm em sợ muốn chết!”

 

“Anh cũng không nghĩ tới sức tưởng tượng của em lại phong phú như thế, lại có thể nghĩ đến…”

 

Sắc mặt Đinh Mộng Nghiên đỏ rực, nhét hợp đồng lại tay Giang Sách.

 

“Ai bảo anh cả ngày lừa em, có việc gì cũng không nói với em, em đương nhiên sẽ nghĩ nhiều.”

 

Chí Tôn Chiến Thần - Giang SáchTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhGiang Sách đứng dưới tàng cây, nhìn về phía Văn phòng Khoa học công nghệ Tẩm Mộng. "Anh, bọn họ liên thủ tính kế hãm hại em, em không sống nổi nữa rồi." Hai tháng trước, vòng vốn của Khoa học công nghệ Tẩm Mộng gặp sự cố không thể cứu vãn, chủ tịch Giang Mạch mang trên lưng món nợ lớn – 1,2 tỷ, buộc phải thế chấp công ty cho doanh nghiệp Thiên Đỉnh của Hà Diệu Long. "Anh, em xin lỗi, em phải đi trước đây..." Mười hai giờ khuya, Giang Mạch nhảy từ mái nhà xuống, chết tại chỗ. Một người đẹp trai, tài giỏi nổi tiếng trong giới kinh doanh, vậy mà lại từ giã cõi đời như thế. Người nào có đầu óc cũng có thể nhận ra được chắc chắn trong chuyện này có vấn đề, thương trường như chiến trường, Giang Mạch chính là vật hi sinh đáng thương. Giữa con gió se se lạnh, Giang Sách hít sâu một hơi, ngửa đầu nhìn lên trên bầu trời lấp lánh đầy sao. "Mạch, xin lỗi, anh đã về trễ rồi. Em yên tâm, tất cả những người hãm hại em, anh đều sẽ khiến bọn họ phải trả giá, chôn họ chung với em." Năm năm qua, Giang…   “Rốt cuộc anh đang giấu em bao nhiêu chuyện?” Đột nhiên Đinh Mộng Nghiêng như nghĩ đến chuyện gì đó, vội truy hỏi đến cùng “Giang Sách, anh nói thật cho em biết, có phải anh dùng cơ thể của mình để lấy số tiền này đúng không?” Giang Sách thật sự không biết phải nói gì, tư duy của người phụ nữ này sao lại đặc sắc vậy? Đinh Mộng Nghiên còn rất chìm đắm trong trong thế giới của mình, đôi mắt cô đỏ hẳn lên, giọng nói nghẹn ngào: “Khó trách trở về lâu như vậy nhưng anh cũng… với em, Giang Sách, thì ra anh dồn tất cả tinh lực cho những phú bà kia hả ?” “Anh quá khiến em thất vọng rồi.” “Nhà của chúng ta đúng là thiếu tiền, nhưng không cần loại tiền dơ bẩn này!” Cô chỉ vào hai chiếc Ferrari nói: “Những thứ này đều là anh dùng thân thể đổi lấy đúng không? Hiện tại anh lái đi cho em, em không muốn nhìn thấy chúng nó, ghê tởm, quá ghê tởm!” Vẻ mặt Giang Sách hoang mang. Thân là Chiến Thần Tu La, lần đầu tiên anh cảm thấy mình cũng có vấn đề khó giải quyết. Vợ của mình mặt nào cũng tốt, chỉ có lắm tính tình, hơn nữa lỗi tư duy không phải kỳ lạ dạng vừa, luôn có thể nghĩ đến những chuyện mà anh khó có thể nghĩ đến. Anh xấu hổ ho khan một tiếng: “Mộng Nghiên, thật ra em hiểu nhầm rồi, chuyện không phải như em tưởng tượng đâu.” “Ha ha, chuyện cho tới nước này, anh còn lừa em?” “Anh thật sự không có lừa em.” “Được, anh không lừa em đúng không? Vậy anh giải thích cho em nghe xem, với tiền lương 8000 tệ, làm sao anh mua được hai chiếc Ferrari? Lần trước anh nói anh cứu một nhà đại lý Ferrari trong nước đúng không? Xin lỗi nhé, em không phải kẻ ngốc, cứu người ta một mạng mà người ta có thể tặng anh hai chiếc xe có giá trị vài trăm vạn à? Thế thì số tiền thuốc men kia cũng đắt quá nhỉ?!”. Giang Sách thở dài một tiếng, xem ra lý do này không thể dùng nữa. Bất đắc dĩ, anh chỉ có thể nói hết với cô tình hình thực tế. “Được rồi, nếu em đã hỏi như vậy, anh cũng không muốn giấu diếm em nữa.” “Thật ra anh vốn không muốn nói với em, sợ em biết sẽ lo lắng.” Nói xong, Giang Sách tự tay lấy từ trong lồng ngực ra một phần tài liệu đưa cho Đinh Mộng Nghiên. Đinh Mộng Nghiên nghi ngờ nhận lấy: “Đây là cái gì?” “Hợp đồng” “Hợp đồng gì.” “Hợp đồng đua xe.” “Đua xe?” Giang Sách gật đầu: “Anh lén giấu em ký hợp đồng với đội đua Ferrari, hiện giờ anh là tay đua chính thức của đội đua Ferrari. Hai chiếc xe này, đều là xe mà đội đua cho anh để luyện tập. Chờ kỹ thuật của anh được đề cao, đội đua còn có thể đưa anh chiếc xe với tính năng tốt hơn, giá cả cũng đắt hơn.” Nói vậy thì có vẻ hợp tình hợp lý rồi. Đinh Mộng Nghiên nghiêm túc nhìn hợp đồng, đúng như Giang Sách nói, anh quả thật trở thành một thành viên của đội đua Ferrari. Làm một tay đua xe, có được mấy chiếc xe để luyện tập là chuyện quá bình thường. Nghĩ vậy, Đinh Mộng Nghiên bật cười vui vẻ. “Thì ra là như vậy, anh sớm nói có phải xong rồi không, làm hại em miên man suy nghĩ mãi, vừa rồi còn làm em sợ muốn chết!” “Anh cũng không nghĩ tới sức tưởng tượng của em lại phong phú như thế, lại có thể nghĩ đến…” Sắc mặt Đinh Mộng Nghiên đỏ rực, nhét hợp đồng lại tay Giang Sách. “Ai bảo anh cả ngày lừa em, có việc gì cũng không nói với em, em đương nhiên sẽ nghĩ nhiều.” 

Chương 436