Giang Sách đứng dưới tàng cây, nhìn về phía Văn phòng Khoa học công nghệ Tẩm Mộng. "Anh, bọn họ liên thủ tính kế hãm hại em, em không sống nổi nữa rồi." Hai tháng trước, vòng vốn của Khoa học công nghệ Tẩm Mộng gặp sự cố không thể cứu vãn, chủ tịch Giang Mạch mang trên lưng món nợ lớn – 1,2 tỷ, buộc phải thế chấp công ty cho doanh nghiệp Thiên Đỉnh của Hà Diệu Long. "Anh, em xin lỗi, em phải đi trước đây..." Mười hai giờ khuya, Giang Mạch nhảy từ mái nhà xuống, chết tại chỗ. Một người đẹp trai, tài giỏi nổi tiếng trong giới kinh doanh, vậy mà lại từ giã cõi đời như thế. Người nào có đầu óc cũng có thể nhận ra được chắc chắn trong chuyện này có vấn đề, thương trường như chiến trường, Giang Mạch chính là vật hi sinh đáng thương. Giữa con gió se se lạnh, Giang Sách hít sâu một hơi, ngửa đầu nhìn lên trên bầu trời lấp lánh đầy sao. "Mạch, xin lỗi, anh đã về trễ rồi. Em yên tâm, tất cả những người hãm hại em, anh đều sẽ khiến bọn họ phải trả giá, chôn họ chung với em." Năm năm qua, Giang…
Chương 461
Chí Tôn Chiến Thần - Giang SáchTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhGiang Sách đứng dưới tàng cây, nhìn về phía Văn phòng Khoa học công nghệ Tẩm Mộng. "Anh, bọn họ liên thủ tính kế hãm hại em, em không sống nổi nữa rồi." Hai tháng trước, vòng vốn của Khoa học công nghệ Tẩm Mộng gặp sự cố không thể cứu vãn, chủ tịch Giang Mạch mang trên lưng món nợ lớn – 1,2 tỷ, buộc phải thế chấp công ty cho doanh nghiệp Thiên Đỉnh của Hà Diệu Long. "Anh, em xin lỗi, em phải đi trước đây..." Mười hai giờ khuya, Giang Mạch nhảy từ mái nhà xuống, chết tại chỗ. Một người đẹp trai, tài giỏi nổi tiếng trong giới kinh doanh, vậy mà lại từ giã cõi đời như thế. Người nào có đầu óc cũng có thể nhận ra được chắc chắn trong chuyện này có vấn đề, thương trường như chiến trường, Giang Mạch chính là vật hi sinh đáng thương. Giữa con gió se se lạnh, Giang Sách hít sâu một hơi, ngửa đầu nhìn lên trên bầu trời lấp lánh đầy sao. "Mạch, xin lỗi, anh đã về trễ rồi. Em yên tâm, tất cả những người hãm hại em, anh đều sẽ khiến bọn họ phải trả giá, chôn họ chung với em." Năm năm qua, Giang… Có vẻ như nhà họ Hoàng và Giang Sách đã quen biết nhau từ trước. Thiêu Hồ Tử trừng mắt nhìn Xi Hổ: “Mẹ kiếp, mày làm việc kiểu gì vậy?” Xi Hổ cũng chẳng biết phải làm sao: “Em cũng không biết nhà họ Hoàng đã câu kết với Giang Sách từ trước. Chuyện này cũng không phải là lỗi của em.” Ở đằng kia, Giang Sách hỏi: “Thiêu Hồ Tử, bây giờ anh định làm thế nào đây?” Thiêu Hồ Tử nghiến răng. “Giang Sách, đừng vội lên mặt, đừng tưởng dựa vào nhà họ Hoàng là giỏi lắm đấy.” “Ở công viên Long Dương, nhà họ Hoàng cùng lắm là một dòng họ hạng ba, không đáng nhắc tới!” “Mày chờ đó, tao sẽ tìm người giỏi hơn đến xử lý mày.” Hạng ba? Khi chuẩn bị đối phó với Giang Sách, anh ta đã thổi phồng nhà họ Hoàng thành một dòng họ hạng nhất. Giang Sách mỉm cười và bảo Đinh Mộng Nghiên đến ngồi với mình. Đinh Mộng Nghiên lo lắng nói: “Giang Sách, tại sao anh không ngăn cản anh ta? Nếu anh ta gọi người mạnh hơn đến thì sao?” Giang Sách thản nhiên nói: “Không vội, cứ để anh ta gọi, anh sẽ cho anh ta biết mặc dù ở công viên Long Dương là địa bàn của anh ta nhưng anh cũng có thể thoải mái giải quyết anh ta.” Sự tự tin này là biểu tượng của kẻ mạnh. Chỉ trong nháy mắt, Xi Hổ đã liên lạc được với một nhóm người khác. “Đại ca, xong rồi à, lần này là đám người khác mạnh hơn nhiều.” “Ai?” “Mặt trận Sương Mù Đỏ!” Thiệu Hồ Tử mỉm cười, mặt trận Sương Mù Đó là một băng đảng xã hội đen, bọn chúng ra tay rất độc ác, đứng đầu toàn bộ khu Giang Nam. Anh ta nói với Giang Sách: “Ha ha, mày tiêu đời rồi. Mày có biết lần này tạo tìm ai đến không? Nói ra sẽ hù chết mày đấy, là mặt trận Sương Mù Đỏ.” “Mặt trận Sương Mù Đỏ, có biết không?” “Đó là tổ chức mạnh nhất ở khu Giang Nam, bọn họ mà đến đây, mày chết chắc.” Giang Sách nhíu mày. Tại sao người của Thiêu Hồ Tử gọi đến chỉ toàn người quen cũ nhỉ? Mặt trận Sương Mù Đỏ? Ha ha. Giang Sách bình tĩnh ngồi đó, không hề sợ hãi. Trong lòng Thiệu Hồ Tử cười nhạt: “Cứ giả bộ đi, đợi người của mặt trận Sương Mù Đỏ tới, tạo xem mày còn giả bộ được đến đâu nữa.” Chưa đầy nửa giờ sau, tiếng gầm rú của xe mô tô vang lên. Hàng chục chiếc xe mô tô lái vào nhà máy. Lão đại của mặt trận Sương Mù Đỏ là Giả Chiến vội vàng chạy đến và hoảng sợ hỏi: “Thiêu Hồ Tử, cậu nói là Giang Sách đang ở đây à?” Thiều Hồ Tử vui vẻ. Nhìn dáng vẻ sốt ruột kia của Giả Chiến, chẳng lẽ ông ta có thù oán với Giang Sách từ lâu rồi sao? Ha ha, lần này anh ta có thể mượn dao giết người, không cần tốn sức cũng có thể giải quyết được Giang Sách rồi. Anh ta chỉ về phía cách đó không xa nói: “Đúng vậy, Giang Sách đang ở đó.” Giả Chiến vừa thấy, ôi, đúng thật sự là Giang Sách! Sau khi bị Giang Sách dạy cho một bài họ, ông ta tự nhủ đến tị nạn ở công viên Long Dương sẽ an toàn, ai ngờ vừa đến chưa được bao lâu thì Giang Sách cũng đã đến đây. Giả Chiến còn tưởng rằng Giang Sách đang đuổi giết mình nên khuôn mặt của ông ta tái đi vì sợ hãi. Ông ta vội vàng đi về phía Giang Sách, một đám đàn em phía sau cũng nhanh chóng đi theo.
Có vẻ như nhà họ Hoàng và Giang Sách đã quen biết nhau từ trước.
Thiêu Hồ Tử trừng mắt nhìn Xi Hổ: “Mẹ kiếp, mày làm việc kiểu gì vậy?”
Xi Hổ cũng chẳng biết phải làm sao: “Em cũng không biết nhà họ Hoàng đã câu kết với Giang Sách từ trước. Chuyện này cũng không phải là lỗi của em.”
Ở đằng kia, Giang Sách hỏi: “Thiêu Hồ Tử, bây giờ anh định làm thế nào
đây?”
Thiêu Hồ Tử nghiến răng.
“Giang Sách, đừng vội lên mặt, đừng tưởng dựa vào nhà họ Hoàng là giỏi lắm đấy.”
“Ở công viên Long Dương, nhà họ Hoàng cùng lắm là một dòng họ hạng ba, không đáng nhắc tới!”
“Mày chờ đó, tao sẽ tìm người giỏi hơn đến xử lý mày.”
Hạng ba?
Khi chuẩn bị đối phó với Giang Sách, anh ta đã thổi phồng nhà họ Hoàng thành một dòng họ hạng nhất.
Giang Sách mỉm cười và bảo Đinh Mộng Nghiên đến ngồi với mình.
Đinh Mộng Nghiên lo lắng nói: “Giang Sách, tại sao anh không ngăn cản anh ta? Nếu anh ta gọi người mạnh hơn đến thì sao?”
Giang Sách thản nhiên nói: “Không vội, cứ để anh ta gọi, anh sẽ cho anh ta biết mặc dù ở công viên Long Dương là địa bàn của anh ta nhưng anh cũng có thể thoải mái giải quyết anh ta.”
Sự tự tin này là biểu tượng của kẻ mạnh.
Chỉ trong nháy mắt, Xi Hổ đã liên lạc được với một nhóm người khác.
“Đại ca, xong rồi à, lần này là đám người khác mạnh hơn nhiều.”
“Ai?”
“Mặt trận Sương Mù Đỏ!”
Thiệu Hồ Tử mỉm cười, mặt trận Sương Mù Đó là một băng đảng xã hội đen, bọn chúng ra tay rất độc ác, đứng đầu toàn bộ khu Giang Nam.
Anh ta nói với Giang Sách: “Ha ha, mày tiêu đời rồi. Mày có biết lần này tạo tìm ai đến không? Nói ra sẽ hù chết mày đấy, là mặt trận Sương Mù Đỏ.”
“Mặt trận Sương Mù Đỏ, có biết không?”
“Đó là tổ chức mạnh nhất ở khu Giang Nam, bọn họ mà đến đây, mày chết chắc.”
Giang Sách nhíu mày.
Tại sao người của Thiêu Hồ Tử gọi đến chỉ toàn người quen cũ nhỉ?
Mặt trận Sương Mù Đỏ?
Ha ha.
Giang Sách bình tĩnh ngồi đó, không hề sợ hãi.
Trong lòng Thiệu Hồ Tử cười nhạt: “Cứ giả bộ đi, đợi người của mặt trận Sương Mù Đỏ tới, tạo xem mày còn giả bộ được đến đâu nữa.”
Chưa đầy nửa giờ sau, tiếng gầm rú của xe mô tô vang lên.
Hàng chục chiếc xe mô tô lái vào nhà máy.
Lão đại của mặt trận Sương Mù Đỏ là Giả Chiến vội vàng chạy đến và hoảng sợ hỏi: “Thiêu Hồ Tử, cậu nói là Giang Sách đang ở đây à?”
Thiều Hồ Tử vui vẻ.
Nhìn dáng vẻ sốt ruột kia của Giả Chiến, chẳng lẽ ông ta có thù oán với Giang Sách từ lâu rồi sao?
Ha ha, lần này anh ta có thể mượn dao giết người, không cần tốn sức cũng có thể giải quyết được Giang Sách rồi.
Anh ta chỉ về phía cách đó không xa nói: “Đúng vậy, Giang Sách đang ở đó.”
Giả Chiến vừa thấy, ôi, đúng thật sự là Giang Sách!
Sau khi bị Giang Sách dạy cho một bài họ, ông ta tự nhủ đến tị nạn ở công viên Long Dương sẽ an toàn, ai ngờ vừa đến chưa được bao lâu thì Giang Sách cũng đã đến đây.
Giả Chiến còn tưởng rằng Giang Sách đang đuổi giết mình nên khuôn mặt của ông ta tái đi vì sợ hãi.
Ông ta vội vàng đi về phía Giang Sách, một đám đàn em phía sau cũng nhanh chóng đi theo.
Chí Tôn Chiến Thần - Giang SáchTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhGiang Sách đứng dưới tàng cây, nhìn về phía Văn phòng Khoa học công nghệ Tẩm Mộng. "Anh, bọn họ liên thủ tính kế hãm hại em, em không sống nổi nữa rồi." Hai tháng trước, vòng vốn của Khoa học công nghệ Tẩm Mộng gặp sự cố không thể cứu vãn, chủ tịch Giang Mạch mang trên lưng món nợ lớn – 1,2 tỷ, buộc phải thế chấp công ty cho doanh nghiệp Thiên Đỉnh của Hà Diệu Long. "Anh, em xin lỗi, em phải đi trước đây..." Mười hai giờ khuya, Giang Mạch nhảy từ mái nhà xuống, chết tại chỗ. Một người đẹp trai, tài giỏi nổi tiếng trong giới kinh doanh, vậy mà lại từ giã cõi đời như thế. Người nào có đầu óc cũng có thể nhận ra được chắc chắn trong chuyện này có vấn đề, thương trường như chiến trường, Giang Mạch chính là vật hi sinh đáng thương. Giữa con gió se se lạnh, Giang Sách hít sâu một hơi, ngửa đầu nhìn lên trên bầu trời lấp lánh đầy sao. "Mạch, xin lỗi, anh đã về trễ rồi. Em yên tâm, tất cả những người hãm hại em, anh đều sẽ khiến bọn họ phải trả giá, chôn họ chung với em." Năm năm qua, Giang… Có vẻ như nhà họ Hoàng và Giang Sách đã quen biết nhau từ trước. Thiêu Hồ Tử trừng mắt nhìn Xi Hổ: “Mẹ kiếp, mày làm việc kiểu gì vậy?” Xi Hổ cũng chẳng biết phải làm sao: “Em cũng không biết nhà họ Hoàng đã câu kết với Giang Sách từ trước. Chuyện này cũng không phải là lỗi của em.” Ở đằng kia, Giang Sách hỏi: “Thiêu Hồ Tử, bây giờ anh định làm thế nào đây?” Thiêu Hồ Tử nghiến răng. “Giang Sách, đừng vội lên mặt, đừng tưởng dựa vào nhà họ Hoàng là giỏi lắm đấy.” “Ở công viên Long Dương, nhà họ Hoàng cùng lắm là một dòng họ hạng ba, không đáng nhắc tới!” “Mày chờ đó, tao sẽ tìm người giỏi hơn đến xử lý mày.” Hạng ba? Khi chuẩn bị đối phó với Giang Sách, anh ta đã thổi phồng nhà họ Hoàng thành một dòng họ hạng nhất. Giang Sách mỉm cười và bảo Đinh Mộng Nghiên đến ngồi với mình. Đinh Mộng Nghiên lo lắng nói: “Giang Sách, tại sao anh không ngăn cản anh ta? Nếu anh ta gọi người mạnh hơn đến thì sao?” Giang Sách thản nhiên nói: “Không vội, cứ để anh ta gọi, anh sẽ cho anh ta biết mặc dù ở công viên Long Dương là địa bàn của anh ta nhưng anh cũng có thể thoải mái giải quyết anh ta.” Sự tự tin này là biểu tượng của kẻ mạnh. Chỉ trong nháy mắt, Xi Hổ đã liên lạc được với một nhóm người khác. “Đại ca, xong rồi à, lần này là đám người khác mạnh hơn nhiều.” “Ai?” “Mặt trận Sương Mù Đỏ!” Thiệu Hồ Tử mỉm cười, mặt trận Sương Mù Đó là một băng đảng xã hội đen, bọn chúng ra tay rất độc ác, đứng đầu toàn bộ khu Giang Nam. Anh ta nói với Giang Sách: “Ha ha, mày tiêu đời rồi. Mày có biết lần này tạo tìm ai đến không? Nói ra sẽ hù chết mày đấy, là mặt trận Sương Mù Đỏ.” “Mặt trận Sương Mù Đỏ, có biết không?” “Đó là tổ chức mạnh nhất ở khu Giang Nam, bọn họ mà đến đây, mày chết chắc.” Giang Sách nhíu mày. Tại sao người của Thiêu Hồ Tử gọi đến chỉ toàn người quen cũ nhỉ? Mặt trận Sương Mù Đỏ? Ha ha. Giang Sách bình tĩnh ngồi đó, không hề sợ hãi. Trong lòng Thiệu Hồ Tử cười nhạt: “Cứ giả bộ đi, đợi người của mặt trận Sương Mù Đỏ tới, tạo xem mày còn giả bộ được đến đâu nữa.” Chưa đầy nửa giờ sau, tiếng gầm rú của xe mô tô vang lên. Hàng chục chiếc xe mô tô lái vào nhà máy. Lão đại của mặt trận Sương Mù Đỏ là Giả Chiến vội vàng chạy đến và hoảng sợ hỏi: “Thiêu Hồ Tử, cậu nói là Giang Sách đang ở đây à?” Thiều Hồ Tử vui vẻ. Nhìn dáng vẻ sốt ruột kia của Giả Chiến, chẳng lẽ ông ta có thù oán với Giang Sách từ lâu rồi sao? Ha ha, lần này anh ta có thể mượn dao giết người, không cần tốn sức cũng có thể giải quyết được Giang Sách rồi. Anh ta chỉ về phía cách đó không xa nói: “Đúng vậy, Giang Sách đang ở đó.” Giả Chiến vừa thấy, ôi, đúng thật sự là Giang Sách! Sau khi bị Giang Sách dạy cho một bài họ, ông ta tự nhủ đến tị nạn ở công viên Long Dương sẽ an toàn, ai ngờ vừa đến chưa được bao lâu thì Giang Sách cũng đã đến đây. Giả Chiến còn tưởng rằng Giang Sách đang đuổi giết mình nên khuôn mặt của ông ta tái đi vì sợ hãi. Ông ta vội vàng đi về phía Giang Sách, một đám đàn em phía sau cũng nhanh chóng đi theo.