Giang Sách đứng dưới tàng cây, nhìn về phía Văn phòng Khoa học công nghệ Tẩm Mộng. "Anh, bọn họ liên thủ tính kế hãm hại em, em không sống nổi nữa rồi." Hai tháng trước, vòng vốn của Khoa học công nghệ Tẩm Mộng gặp sự cố không thể cứu vãn, chủ tịch Giang Mạch mang trên lưng món nợ lớn – 1,2 tỷ, buộc phải thế chấp công ty cho doanh nghiệp Thiên Đỉnh của Hà Diệu Long. "Anh, em xin lỗi, em phải đi trước đây..." Mười hai giờ khuya, Giang Mạch nhảy từ mái nhà xuống, chết tại chỗ. Một người đẹp trai, tài giỏi nổi tiếng trong giới kinh doanh, vậy mà lại từ giã cõi đời như thế. Người nào có đầu óc cũng có thể nhận ra được chắc chắn trong chuyện này có vấn đề, thương trường như chiến trường, Giang Mạch chính là vật hi sinh đáng thương. Giữa con gió se se lạnh, Giang Sách hít sâu một hơi, ngửa đầu nhìn lên trên bầu trời lấp lánh đầy sao. "Mạch, xin lỗi, anh đã về trễ rồi. Em yên tâm, tất cả những người hãm hại em, anh đều sẽ khiến bọn họ phải trả giá, chôn họ chung với em." Năm năm qua, Giang…
Chương 487
Chí Tôn Chiến Thần - Giang SáchTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhGiang Sách đứng dưới tàng cây, nhìn về phía Văn phòng Khoa học công nghệ Tẩm Mộng. "Anh, bọn họ liên thủ tính kế hãm hại em, em không sống nổi nữa rồi." Hai tháng trước, vòng vốn của Khoa học công nghệ Tẩm Mộng gặp sự cố không thể cứu vãn, chủ tịch Giang Mạch mang trên lưng món nợ lớn – 1,2 tỷ, buộc phải thế chấp công ty cho doanh nghiệp Thiên Đỉnh của Hà Diệu Long. "Anh, em xin lỗi, em phải đi trước đây..." Mười hai giờ khuya, Giang Mạch nhảy từ mái nhà xuống, chết tại chỗ. Một người đẹp trai, tài giỏi nổi tiếng trong giới kinh doanh, vậy mà lại từ giã cõi đời như thế. Người nào có đầu óc cũng có thể nhận ra được chắc chắn trong chuyện này có vấn đề, thương trường như chiến trường, Giang Mạch chính là vật hi sinh đáng thương. Giữa con gió se se lạnh, Giang Sách hít sâu một hơi, ngửa đầu nhìn lên trên bầu trời lấp lánh đầy sao. "Mạch, xin lỗi, anh đã về trễ rồi. Em yên tâm, tất cả những người hãm hại em, anh đều sẽ khiến bọn họ phải trả giá, chôn họ chung với em." Năm năm qua, Giang… Trải qua việc này, cuối cùng Điền Kê cũng nhận ra đúng sai. Người nào tốt, người nào xấu xa, vẫn có thể nhìn nhận rõ ràng. Giang Sách mỉm cười gật đầu: “Được rồi, hiện tại tôi có một việc cho cậu làm.” “Anh Giang, xin anh cứ nói.” “Ừ… tôi muốn cậu sau khi trở về sẽ tĩnh dưỡng thật tốt, phơi nắng, đừng ăn uống bừa bãi, đặc biệt đừng ăn thuốc bổ gì đó nữa.” Mắt Điền Kệ đỏ hoe. Nếu cậu ta làm theo lời khuyên của Giang Sách sớm hơn, làm sao có thể gặp đau khổ của ngày hôm nay? Cậu ta gật đầu một cách trịnh trọng, tỏ vẻ đã biết. Hai người đang nói chuyện thì đột nhiên, điện thoại di động của Giang Sách vang lên. Người đang gọi là Mộc Dương Nhất. Nếu không có việc trọng đại, Mộc Dương Nhất sẽ không gọi điện thoại cho Giang Sách, cuộc gọi lúc này cũng đủ cho thấy đã xảy ra chuyện. Giang Sách bước sang một bên. “Alo?” “Đại ca, em đã tìm thấy “Tiểu Điệp” mà lần trước anh đã yêu cầu em tìm.” Tiểu Điệp là người phụ nữ mà em trai ruột của chủ tịch Giải trí Bá Khổng Tôn Vĩnh Trinh, Tôn Tại Ngôn, để ý nhất. Vì người phụ nữ này mà anh ta từ bỏ vị trí gia chủ, thậm chí đoạn tuyệt với ba mình. Chính vì sự tồn tại của Tiểu Điệp mà Tôn Tại Ngôn mới có thể bị Tôn Vĩnh Trinh điều khiển hết lần này đến lần khác. Giang Sách yêu tài. Anh rất muốn thu Tôn Tại Ngôn vào dưới trướng mình, và Tiểu Điệp là một nhân tố cực kỳ quan trọng. “Tôi biết rồi.” Sau khi cúp điện thoại, Giang Sách nói với Lâm Mộng Vân và Điền Kê: “Tôi tạm thời có chuyện cần giải quyết, sẽ không trở về cùng hai người.” Nói xong, anh vội vàng rời đi. Một tiếng đồng hồ sau. Khu vực Giang Nam, văn phòng người tổng phụ trách khu Ba. Giang Sách đang ngồi trên ghế văn phòng, Mộc Dương Nhất đứng bên dưới. “Đại ca, tài liệu ở đây.” Mộc Dương Nhất giao một bộ tài liệu đã tập hợp những thứ có liên quan đến Tiểu Điệp tới. Giang Sách vừa lật xem vừa nghe Mộc Dương Nhất kể lại tình hình cụ thể. “Theo điều tra mấy ngày nay, em đã điều tra rõ tình hình của Tiểu Điệp rồi.” “Cô ấy vốn là một vũ công, tên ban đầu của cô ấy là “Lương Điệp”, hoa danh là “Tiểu Điệp”. Năm đó, sau khi yêu đương với Tôn Tại Ngôn, ước hẹn bỏ trốn, kết quả bị ba của Tôn Tại Ngôn bắt được, âm thầm đưa đến Nam Thành, bán cho một tổ chức hoạt động thế giới ngầm – Thủy Vân Thiên.” “Bề ngoài, Thúy Vân Thiên là một tổ chức điều hành các quán bar, KTV và các địa điểm giải trí khác.” “Trên thực tế, bọn họ đã bí mật tiến hành các cuộc đấu giá bất hợp pháp.” “Chỉ có những thứ đáng giá để họ bán, không có gì họ không dám bán! Đó là “kênh ngầm” mà người ta nói.” “Sau khi Tiểu Điệp bị bán đi, vai trò chính là tham gia vào quá trình đấu giá. Chậc… Nói trắng ra, nó tương đương với một đội cổ vũ trong trận đấu bóng rổ, đặc biệt dành cho những quý ông giàu có vui vẻ.” Dừng lại một chút, Mộc Dương Nhất có chút khó xử mà nói: “Thủy Vân Thiên là một tổ chức phức tạp với thực lực mạnh mạnh mẽ. Trong khoảng thời gian ngắn, em vẫn chưa thăm dò được kẻ làm chủ đằng sau họ là ai.” “Đại ca, em cảm thấy tổ chức này thật không đơn giản!” “Lương Điệp rơi vào tay bọn họ, muốn giải cứu thì không dễ dàng chút nào.” Sắc mặt Giang Sách trầm lại. Tất nhiên anh biết nhiệm vụ này khó khăn như thế nào, nhưng càng có tính khiêu chiến thì anh càng thấy hào hứng.
Trải qua việc này, cuối cùng Điền Kê cũng nhận ra đúng sai.
Người nào tốt, người nào xấu xa, vẫn có thể nhìn nhận rõ ràng.
Giang Sách mỉm cười gật đầu: “Được rồi, hiện tại tôi có một việc cho cậu làm.”
“Anh Giang, xin anh cứ nói.”
“Ừ… tôi muốn cậu sau khi trở về sẽ tĩnh dưỡng thật tốt, phơi nắng, đừng ăn uống bừa bãi, đặc biệt đừng ăn thuốc bổ gì đó nữa.”
Mắt Điền Kệ đỏ hoe.
Nếu cậu ta làm theo lời khuyên của Giang Sách sớm hơn, làm sao có thể gặp đau khổ của ngày hôm nay?
Cậu ta gật đầu một cách trịnh trọng, tỏ vẻ đã biết.
Hai người đang nói chuyện thì đột nhiên, điện thoại di động của Giang Sách vang lên.
Người đang gọi là Mộc Dương Nhất.
Nếu không có việc trọng đại, Mộc Dương Nhất sẽ không gọi điện thoại cho Giang Sách, cuộc gọi lúc này cũng đủ cho thấy đã xảy ra chuyện.
Giang Sách bước sang một bên.
“Alo?”
“Đại ca, em đã tìm thấy “Tiểu Điệp” mà lần trước anh đã yêu cầu em tìm.”
Tiểu Điệp là người phụ nữ mà em trai ruột của chủ tịch Giải trí Bá Khổng Tôn Vĩnh Trinh, Tôn Tại Ngôn, để ý nhất. Vì người phụ nữ này mà anh ta từ bỏ vị trí gia chủ, thậm chí đoạn tuyệt với ba mình.
Chính vì sự tồn tại của Tiểu Điệp mà Tôn Tại Ngôn mới có thể bị Tôn Vĩnh Trinh điều khiển hết lần này đến lần khác.
Giang Sách yêu tài.
Anh rất muốn thu Tôn Tại Ngôn vào dưới trướng mình, và Tiểu Điệp là một nhân tố cực kỳ quan trọng.
“Tôi biết rồi.”
Sau khi cúp điện thoại, Giang Sách nói với Lâm Mộng Vân và Điền Kê: “Tôi tạm thời có chuyện cần giải quyết, sẽ không trở về cùng hai người.”
Nói xong, anh vội vàng rời đi.
Một tiếng đồng hồ sau.
Khu vực Giang Nam, văn phòng người tổng phụ trách khu Ba.
Giang Sách đang ngồi trên ghế văn phòng, Mộc Dương Nhất đứng bên dưới.
“Đại ca, tài liệu ở đây.”
Mộc Dương Nhất giao một bộ tài liệu đã tập hợp những thứ có liên quan đến Tiểu Điệp tới. Giang Sách vừa lật xem vừa nghe Mộc Dương Nhất kể lại tình hình cụ thể.
“Theo điều tra mấy ngày nay, em đã điều tra rõ tình hình của Tiểu Điệp rồi.”
“Cô ấy vốn là một vũ công, tên ban đầu của cô ấy là “Lương Điệp”, hoa danh là “Tiểu Điệp”. Năm đó, sau khi yêu đương với Tôn Tại Ngôn, ước hẹn bỏ trốn, kết quả bị ba của Tôn Tại Ngôn bắt được, âm thầm đưa đến Nam Thành, bán cho một tổ chức hoạt động thế giới ngầm – Thủy Vân Thiên.”
“Bề ngoài, Thúy Vân Thiên là một tổ chức điều hành các quán bar, KTV và các địa điểm giải trí khác.”
“Trên thực tế, bọn họ đã bí mật tiến hành các cuộc đấu giá bất hợp pháp.”
“Chỉ có những thứ đáng giá để họ bán, không có gì họ không dám bán! Đó là “kênh ngầm” mà người ta nói.”
“Sau khi Tiểu Điệp bị bán đi, vai trò chính là tham gia vào quá trình đấu giá. Chậc… Nói trắng ra, nó tương đương với một đội cổ vũ trong trận đấu bóng rổ, đặc biệt dành cho những quý ông giàu có vui vẻ.”
Dừng lại một chút, Mộc Dương Nhất có chút khó xử mà nói: “Thủy Vân Thiên là một tổ chức phức tạp với thực lực mạnh mạnh mẽ. Trong khoảng thời gian ngắn, em vẫn chưa thăm dò được kẻ làm chủ đằng sau họ là ai.”
“Đại ca, em cảm thấy tổ chức này thật không đơn giản!”
“Lương Điệp rơi vào tay bọn họ, muốn giải cứu thì không dễ dàng chút nào.”
Sắc mặt Giang Sách trầm lại. Tất nhiên anh biết nhiệm vụ này khó khăn như thế nào, nhưng càng có tính khiêu chiến thì anh càng thấy hào hứng.
Chí Tôn Chiến Thần - Giang SáchTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhGiang Sách đứng dưới tàng cây, nhìn về phía Văn phòng Khoa học công nghệ Tẩm Mộng. "Anh, bọn họ liên thủ tính kế hãm hại em, em không sống nổi nữa rồi." Hai tháng trước, vòng vốn của Khoa học công nghệ Tẩm Mộng gặp sự cố không thể cứu vãn, chủ tịch Giang Mạch mang trên lưng món nợ lớn – 1,2 tỷ, buộc phải thế chấp công ty cho doanh nghiệp Thiên Đỉnh của Hà Diệu Long. "Anh, em xin lỗi, em phải đi trước đây..." Mười hai giờ khuya, Giang Mạch nhảy từ mái nhà xuống, chết tại chỗ. Một người đẹp trai, tài giỏi nổi tiếng trong giới kinh doanh, vậy mà lại từ giã cõi đời như thế. Người nào có đầu óc cũng có thể nhận ra được chắc chắn trong chuyện này có vấn đề, thương trường như chiến trường, Giang Mạch chính là vật hi sinh đáng thương. Giữa con gió se se lạnh, Giang Sách hít sâu một hơi, ngửa đầu nhìn lên trên bầu trời lấp lánh đầy sao. "Mạch, xin lỗi, anh đã về trễ rồi. Em yên tâm, tất cả những người hãm hại em, anh đều sẽ khiến bọn họ phải trả giá, chôn họ chung với em." Năm năm qua, Giang… Trải qua việc này, cuối cùng Điền Kê cũng nhận ra đúng sai. Người nào tốt, người nào xấu xa, vẫn có thể nhìn nhận rõ ràng. Giang Sách mỉm cười gật đầu: “Được rồi, hiện tại tôi có một việc cho cậu làm.” “Anh Giang, xin anh cứ nói.” “Ừ… tôi muốn cậu sau khi trở về sẽ tĩnh dưỡng thật tốt, phơi nắng, đừng ăn uống bừa bãi, đặc biệt đừng ăn thuốc bổ gì đó nữa.” Mắt Điền Kệ đỏ hoe. Nếu cậu ta làm theo lời khuyên của Giang Sách sớm hơn, làm sao có thể gặp đau khổ của ngày hôm nay? Cậu ta gật đầu một cách trịnh trọng, tỏ vẻ đã biết. Hai người đang nói chuyện thì đột nhiên, điện thoại di động của Giang Sách vang lên. Người đang gọi là Mộc Dương Nhất. Nếu không có việc trọng đại, Mộc Dương Nhất sẽ không gọi điện thoại cho Giang Sách, cuộc gọi lúc này cũng đủ cho thấy đã xảy ra chuyện. Giang Sách bước sang một bên. “Alo?” “Đại ca, em đã tìm thấy “Tiểu Điệp” mà lần trước anh đã yêu cầu em tìm.” Tiểu Điệp là người phụ nữ mà em trai ruột của chủ tịch Giải trí Bá Khổng Tôn Vĩnh Trinh, Tôn Tại Ngôn, để ý nhất. Vì người phụ nữ này mà anh ta từ bỏ vị trí gia chủ, thậm chí đoạn tuyệt với ba mình. Chính vì sự tồn tại của Tiểu Điệp mà Tôn Tại Ngôn mới có thể bị Tôn Vĩnh Trinh điều khiển hết lần này đến lần khác. Giang Sách yêu tài. Anh rất muốn thu Tôn Tại Ngôn vào dưới trướng mình, và Tiểu Điệp là một nhân tố cực kỳ quan trọng. “Tôi biết rồi.” Sau khi cúp điện thoại, Giang Sách nói với Lâm Mộng Vân và Điền Kê: “Tôi tạm thời có chuyện cần giải quyết, sẽ không trở về cùng hai người.” Nói xong, anh vội vàng rời đi. Một tiếng đồng hồ sau. Khu vực Giang Nam, văn phòng người tổng phụ trách khu Ba. Giang Sách đang ngồi trên ghế văn phòng, Mộc Dương Nhất đứng bên dưới. “Đại ca, tài liệu ở đây.” Mộc Dương Nhất giao một bộ tài liệu đã tập hợp những thứ có liên quan đến Tiểu Điệp tới. Giang Sách vừa lật xem vừa nghe Mộc Dương Nhất kể lại tình hình cụ thể. “Theo điều tra mấy ngày nay, em đã điều tra rõ tình hình của Tiểu Điệp rồi.” “Cô ấy vốn là một vũ công, tên ban đầu của cô ấy là “Lương Điệp”, hoa danh là “Tiểu Điệp”. Năm đó, sau khi yêu đương với Tôn Tại Ngôn, ước hẹn bỏ trốn, kết quả bị ba của Tôn Tại Ngôn bắt được, âm thầm đưa đến Nam Thành, bán cho một tổ chức hoạt động thế giới ngầm – Thủy Vân Thiên.” “Bề ngoài, Thúy Vân Thiên là một tổ chức điều hành các quán bar, KTV và các địa điểm giải trí khác.” “Trên thực tế, bọn họ đã bí mật tiến hành các cuộc đấu giá bất hợp pháp.” “Chỉ có những thứ đáng giá để họ bán, không có gì họ không dám bán! Đó là “kênh ngầm” mà người ta nói.” “Sau khi Tiểu Điệp bị bán đi, vai trò chính là tham gia vào quá trình đấu giá. Chậc… Nói trắng ra, nó tương đương với một đội cổ vũ trong trận đấu bóng rổ, đặc biệt dành cho những quý ông giàu có vui vẻ.” Dừng lại một chút, Mộc Dương Nhất có chút khó xử mà nói: “Thủy Vân Thiên là một tổ chức phức tạp với thực lực mạnh mạnh mẽ. Trong khoảng thời gian ngắn, em vẫn chưa thăm dò được kẻ làm chủ đằng sau họ là ai.” “Đại ca, em cảm thấy tổ chức này thật không đơn giản!” “Lương Điệp rơi vào tay bọn họ, muốn giải cứu thì không dễ dàng chút nào.” Sắc mặt Giang Sách trầm lại. Tất nhiên anh biết nhiệm vụ này khó khăn như thế nào, nhưng càng có tính khiêu chiến thì anh càng thấy hào hứng.