Giang Sách đứng dưới tàng cây, nhìn về phía Văn phòng Khoa học công nghệ Tẩm Mộng. "Anh, bọn họ liên thủ tính kế hãm hại em, em không sống nổi nữa rồi." Hai tháng trước, vòng vốn của Khoa học công nghệ Tẩm Mộng gặp sự cố không thể cứu vãn, chủ tịch Giang Mạch mang trên lưng món nợ lớn – 1,2 tỷ, buộc phải thế chấp công ty cho doanh nghiệp Thiên Đỉnh của Hà Diệu Long. "Anh, em xin lỗi, em phải đi trước đây..." Mười hai giờ khuya, Giang Mạch nhảy từ mái nhà xuống, chết tại chỗ. Một người đẹp trai, tài giỏi nổi tiếng trong giới kinh doanh, vậy mà lại từ giã cõi đời như thế. Người nào có đầu óc cũng có thể nhận ra được chắc chắn trong chuyện này có vấn đề, thương trường như chiến trường, Giang Mạch chính là vật hi sinh đáng thương. Giữa con gió se se lạnh, Giang Sách hít sâu một hơi, ngửa đầu nhìn lên trên bầu trời lấp lánh đầy sao. "Mạch, xin lỗi, anh đã về trễ rồi. Em yên tâm, tất cả những người hãm hại em, anh đều sẽ khiến bọn họ phải trả giá, chôn họ chung với em." Năm năm qua, Giang…
Chương 494
Chí Tôn Chiến Thần - Giang SáchTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhGiang Sách đứng dưới tàng cây, nhìn về phía Văn phòng Khoa học công nghệ Tẩm Mộng. "Anh, bọn họ liên thủ tính kế hãm hại em, em không sống nổi nữa rồi." Hai tháng trước, vòng vốn của Khoa học công nghệ Tẩm Mộng gặp sự cố không thể cứu vãn, chủ tịch Giang Mạch mang trên lưng món nợ lớn – 1,2 tỷ, buộc phải thế chấp công ty cho doanh nghiệp Thiên Đỉnh của Hà Diệu Long. "Anh, em xin lỗi, em phải đi trước đây..." Mười hai giờ khuya, Giang Mạch nhảy từ mái nhà xuống, chết tại chỗ. Một người đẹp trai, tài giỏi nổi tiếng trong giới kinh doanh, vậy mà lại từ giã cõi đời như thế. Người nào có đầu óc cũng có thể nhận ra được chắc chắn trong chuyện này có vấn đề, thương trường như chiến trường, Giang Mạch chính là vật hi sinh đáng thương. Giữa con gió se se lạnh, Giang Sách hít sâu một hơi, ngửa đầu nhìn lên trên bầu trời lấp lánh đầy sao. "Mạch, xin lỗi, anh đã về trễ rồi. Em yên tâm, tất cả những người hãm hại em, anh đều sẽ khiến bọn họ phải trả giá, chôn họ chung với em." Năm năm qua, Giang… Người trong khoang xe xem mà trợn mắt há hốc mồm, người đàn ông này là ai? Bộ đội đặc chủng sao? Sức chiến đấu khủng bố quá đi! Nhân viên phục vụ thì càng kinh ngạc hơn. Hai người đang trò chuyện, cửa khoang xe mở ra, trưởng tàu đi tới, theo sau còn có một đám nhân viên bảo vệ. Trưởng tàu nhìn thoáng qua mấy người nằm trên mặt đất, lại nhìn Sơn Tiêu yên vị trong vị trí hành lý, giọng điệu phẫn nộ hỏi: “Ở đây đã xảy ra chuyện gì?!” Nhân viên phục vụ sợ tới mức hất cái nồi cho Giang Sách. “Trưởng tàu, chỗ ngồi của anh đây bị chiếm, cho nên anh ta đánh cho đám người chiếm chỗ một trận.” Chuyện là vậy à? Nghe qua hình như là vậy, nhưng chuyện xảy ra hoàn toàn khác cơ mà?! Tân Uẩn giận không nhịn được nói: “Rõ ràng là đám người này chiếm chỗ không chịu trả, nói cả buổi bọn họ vẫn không thèm phản ứng, nhân viên phục vụ còn xin chúng tôi chuyển vị trí đến ghế hạng hai. Chúng tôi thật sự không nhịn được mới ra tay. Hơn nữa, là bọn họ ra tay trước, là bọn họ nhào lên đánh trước!” Mặc dù chân tướng là vậy, nhưng… Trưởng tàu nhìn nhìn đám người mình đầy thương tích, giọng điệu lạnh lùng: “Tôi không quan tâm mấy người có bao nhiêu lý do, nhưng đánh nhau trên tàu là không được!” “Đây là hành vi trái pháp luật, mấy người biết không?” Anh ta chỉ vào Giang Sách: “Là anh ra tay đúng chứ? Theo tôi một chuyến, trạm tiếp theo, sẽ có cảnh sát dẫn anh đi, cứ chuẩn bị đến Cục cảnh sát định cư hơn nửa tháng đi!” Nghe thế, Tân Uẩn vừa nóng vừa giận. Rõ ràng cô ấy mới đúng người bị hại, Giang Sách chỉ ra mặt thay cô ấy thôi, vì sao kết quả thân là người bị hại nhưng lại phải chịu trừng phạt, mà còn đám người chiếm chỗ thì có thể nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật? Còn có thiên lý không hả? Tân Uẩn nóng nảy, nổi giận nói: “Mấy người thật không chịu nói lý! Rõ ràng có nhiều nhân viên bảo vệ, vừa rồi trực tiếp đến cưỡng chế dẫn người chiếm chỗ đi không phải là được rồi sao? Vì sao cứ phải chờ lớn chuyện mới đến? Hơn nữa còn nhằm vào bên bị hại là chúng tôi?” Lời nói này nhận được sự tán thành của đám người trong khoang xe. Đúng vậy, chuyện này là thế nào đây? Trưởng tàu cau mày, anh ta đích thân chỉ vào Tân Uẩn: “Chú ý cách dùng từ của cô! Nếu cô còn dám bất kính với tôi, bất kính với nhân viên bảo vệ, đó chính là coi rẻ pháp luật, tôi cũng sẽ có thể dẫn cả cô đi!” “Anh!!” Tân Uẩn lớn từng này, nhưng vẫn là lần đầu chịu ấm ức. Cô còn muốn tiếp tục nói lý, nhưng lại bị Giang Sách ngăn lại. Giang Sách mỉm cười nói với cô: “Cô ở đây nghỉ ngơi trước vài phút, tôi đi rồi về ngay.” Đi rồi về ngay? Tất cả mọi người nhìn Giang Sách như nhìn kẻ ngốc. Đánh nhau bên trong khoang tàu, trưởng tàu tự mình dẫn nhân viên bảo vệ tới bắt anh, trạm kế tiếp sẽ giao cho cảnh sát địa phương, ấy thế mà anh còn bảo đi rồi về ngay? Anh cũng thật ngây thơ. Tân Uẩn đương nhiên cũng nghĩ như vậy, cô ấy biết Giang Sách nhất định đang an ủi mình.
Người trong khoang xe xem mà trợn mắt há hốc mồm, người đàn ông này là ai? Bộ đội đặc chủng sao? Sức chiến đấu khủng bố quá đi!
Nhân viên phục vụ thì càng kinh ngạc hơn.
Hai người đang trò chuyện, cửa khoang xe mở ra, trưởng tàu đi tới, theo sau còn có một đám nhân viên bảo vệ.
Trưởng tàu nhìn thoáng qua mấy người nằm trên mặt đất, lại nhìn Sơn Tiêu yên vị trong vị trí hành lý, giọng điệu phẫn nộ hỏi: “Ở đây đã xảy ra chuyện gì?!”
Nhân viên phục vụ sợ tới mức hất cái nồi cho Giang Sách.
“Trưởng tàu, chỗ ngồi của anh đây bị chiếm, cho nên anh ta đánh cho đám người chiếm chỗ một trận.”
Chuyện là vậy à?
Nghe qua hình như là vậy, nhưng chuyện xảy ra hoàn toàn khác cơ mà?!
Tân Uẩn giận không nhịn được nói: “Rõ ràng là đám người này chiếm chỗ không chịu trả, nói cả buổi bọn họ vẫn không thèm phản ứng, nhân viên phục vụ còn xin chúng tôi chuyển vị trí đến ghế hạng hai. Chúng tôi thật sự không nhịn được mới ra tay. Hơn nữa, là bọn họ ra tay trước, là bọn họ nhào lên đánh trước!”
Mặc dù chân tướng là vậy, nhưng…
Trưởng tàu nhìn nhìn đám người mình đầy thương tích, giọng điệu lạnh lùng: “Tôi không quan tâm mấy người có bao nhiêu lý do, nhưng đánh nhau trên tàu là không được!”
“Đây là hành vi trái pháp luật, mấy người biết không?”
Anh ta chỉ vào Giang Sách: “Là anh ra tay đúng chứ? Theo tôi một chuyến, trạm tiếp theo, sẽ có cảnh sát dẫn anh đi, cứ chuẩn bị đến Cục cảnh sát định cư hơn nửa tháng đi!”
Nghe thế, Tân Uẩn vừa nóng vừa giận.
Rõ ràng cô ấy mới đúng người bị hại, Giang Sách chỉ ra mặt thay cô ấy thôi, vì sao kết quả thân là người bị hại nhưng lại phải chịu trừng phạt, mà còn đám người chiếm chỗ thì có thể nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật?
Còn có thiên lý không hả?
Tân Uẩn nóng nảy, nổi giận nói: “Mấy người thật không chịu nói lý! Rõ ràng có nhiều nhân viên bảo vệ, vừa rồi trực tiếp đến cưỡng chế dẫn người chiếm chỗ đi không phải là được rồi sao? Vì sao cứ phải chờ lớn chuyện mới đến? Hơn nữa còn nhằm vào bên bị hại là chúng tôi?”
Lời nói này nhận được sự tán thành của đám người trong khoang xe.
Đúng vậy, chuyện này là thế nào đây?
Trưởng tàu cau mày, anh ta đích thân chỉ vào Tân Uẩn: “Chú ý cách dùng từ của cô! Nếu cô còn dám bất kính với tôi, bất kính với nhân viên bảo vệ, đó chính là coi rẻ pháp luật, tôi cũng sẽ có thể dẫn cả cô đi!”
“Anh!!”
Tân Uẩn lớn từng này, nhưng vẫn là lần đầu chịu ấm ức.
Cô còn muốn tiếp tục nói lý, nhưng lại bị Giang Sách ngăn lại.
Giang Sách mỉm cười nói với cô: “Cô ở đây nghỉ ngơi trước vài phút, tôi đi rồi về ngay.”
Đi rồi về ngay?
Tất cả mọi người nhìn Giang Sách như nhìn kẻ ngốc.
Đánh nhau bên trong khoang tàu, trưởng tàu tự mình dẫn nhân viên bảo vệ tới bắt anh, trạm kế tiếp sẽ giao cho cảnh sát địa phương, ấy thế mà anh còn bảo đi rồi về ngay? Anh cũng thật ngây thơ.
Tân Uẩn đương nhiên cũng nghĩ như vậy, cô ấy biết Giang Sách nhất định đang an ủi mình.
Chí Tôn Chiến Thần - Giang SáchTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhGiang Sách đứng dưới tàng cây, nhìn về phía Văn phòng Khoa học công nghệ Tẩm Mộng. "Anh, bọn họ liên thủ tính kế hãm hại em, em không sống nổi nữa rồi." Hai tháng trước, vòng vốn của Khoa học công nghệ Tẩm Mộng gặp sự cố không thể cứu vãn, chủ tịch Giang Mạch mang trên lưng món nợ lớn – 1,2 tỷ, buộc phải thế chấp công ty cho doanh nghiệp Thiên Đỉnh của Hà Diệu Long. "Anh, em xin lỗi, em phải đi trước đây..." Mười hai giờ khuya, Giang Mạch nhảy từ mái nhà xuống, chết tại chỗ. Một người đẹp trai, tài giỏi nổi tiếng trong giới kinh doanh, vậy mà lại từ giã cõi đời như thế. Người nào có đầu óc cũng có thể nhận ra được chắc chắn trong chuyện này có vấn đề, thương trường như chiến trường, Giang Mạch chính là vật hi sinh đáng thương. Giữa con gió se se lạnh, Giang Sách hít sâu một hơi, ngửa đầu nhìn lên trên bầu trời lấp lánh đầy sao. "Mạch, xin lỗi, anh đã về trễ rồi. Em yên tâm, tất cả những người hãm hại em, anh đều sẽ khiến bọn họ phải trả giá, chôn họ chung với em." Năm năm qua, Giang… Người trong khoang xe xem mà trợn mắt há hốc mồm, người đàn ông này là ai? Bộ đội đặc chủng sao? Sức chiến đấu khủng bố quá đi! Nhân viên phục vụ thì càng kinh ngạc hơn. Hai người đang trò chuyện, cửa khoang xe mở ra, trưởng tàu đi tới, theo sau còn có một đám nhân viên bảo vệ. Trưởng tàu nhìn thoáng qua mấy người nằm trên mặt đất, lại nhìn Sơn Tiêu yên vị trong vị trí hành lý, giọng điệu phẫn nộ hỏi: “Ở đây đã xảy ra chuyện gì?!” Nhân viên phục vụ sợ tới mức hất cái nồi cho Giang Sách. “Trưởng tàu, chỗ ngồi của anh đây bị chiếm, cho nên anh ta đánh cho đám người chiếm chỗ một trận.” Chuyện là vậy à? Nghe qua hình như là vậy, nhưng chuyện xảy ra hoàn toàn khác cơ mà?! Tân Uẩn giận không nhịn được nói: “Rõ ràng là đám người này chiếm chỗ không chịu trả, nói cả buổi bọn họ vẫn không thèm phản ứng, nhân viên phục vụ còn xin chúng tôi chuyển vị trí đến ghế hạng hai. Chúng tôi thật sự không nhịn được mới ra tay. Hơn nữa, là bọn họ ra tay trước, là bọn họ nhào lên đánh trước!” Mặc dù chân tướng là vậy, nhưng… Trưởng tàu nhìn nhìn đám người mình đầy thương tích, giọng điệu lạnh lùng: “Tôi không quan tâm mấy người có bao nhiêu lý do, nhưng đánh nhau trên tàu là không được!” “Đây là hành vi trái pháp luật, mấy người biết không?” Anh ta chỉ vào Giang Sách: “Là anh ra tay đúng chứ? Theo tôi một chuyến, trạm tiếp theo, sẽ có cảnh sát dẫn anh đi, cứ chuẩn bị đến Cục cảnh sát định cư hơn nửa tháng đi!” Nghe thế, Tân Uẩn vừa nóng vừa giận. Rõ ràng cô ấy mới đúng người bị hại, Giang Sách chỉ ra mặt thay cô ấy thôi, vì sao kết quả thân là người bị hại nhưng lại phải chịu trừng phạt, mà còn đám người chiếm chỗ thì có thể nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật? Còn có thiên lý không hả? Tân Uẩn nóng nảy, nổi giận nói: “Mấy người thật không chịu nói lý! Rõ ràng có nhiều nhân viên bảo vệ, vừa rồi trực tiếp đến cưỡng chế dẫn người chiếm chỗ đi không phải là được rồi sao? Vì sao cứ phải chờ lớn chuyện mới đến? Hơn nữa còn nhằm vào bên bị hại là chúng tôi?” Lời nói này nhận được sự tán thành của đám người trong khoang xe. Đúng vậy, chuyện này là thế nào đây? Trưởng tàu cau mày, anh ta đích thân chỉ vào Tân Uẩn: “Chú ý cách dùng từ của cô! Nếu cô còn dám bất kính với tôi, bất kính với nhân viên bảo vệ, đó chính là coi rẻ pháp luật, tôi cũng sẽ có thể dẫn cả cô đi!” “Anh!!” Tân Uẩn lớn từng này, nhưng vẫn là lần đầu chịu ấm ức. Cô còn muốn tiếp tục nói lý, nhưng lại bị Giang Sách ngăn lại. Giang Sách mỉm cười nói với cô: “Cô ở đây nghỉ ngơi trước vài phút, tôi đi rồi về ngay.” Đi rồi về ngay? Tất cả mọi người nhìn Giang Sách như nhìn kẻ ngốc. Đánh nhau bên trong khoang tàu, trưởng tàu tự mình dẫn nhân viên bảo vệ tới bắt anh, trạm kế tiếp sẽ giao cho cảnh sát địa phương, ấy thế mà anh còn bảo đi rồi về ngay? Anh cũng thật ngây thơ. Tân Uẩn đương nhiên cũng nghĩ như vậy, cô ấy biết Giang Sách nhất định đang an ủi mình.