Giang Sách đứng dưới tàng cây, nhìn về phía Văn phòng Khoa học công nghệ Tẩm Mộng. "Anh, bọn họ liên thủ tính kế hãm hại em, em không sống nổi nữa rồi." Hai tháng trước, vòng vốn của Khoa học công nghệ Tẩm Mộng gặp sự cố không thể cứu vãn, chủ tịch Giang Mạch mang trên lưng món nợ lớn – 1,2 tỷ, buộc phải thế chấp công ty cho doanh nghiệp Thiên Đỉnh của Hà Diệu Long. "Anh, em xin lỗi, em phải đi trước đây..." Mười hai giờ khuya, Giang Mạch nhảy từ mái nhà xuống, chết tại chỗ. Một người đẹp trai, tài giỏi nổi tiếng trong giới kinh doanh, vậy mà lại từ giã cõi đời như thế. Người nào có đầu óc cũng có thể nhận ra được chắc chắn trong chuyện này có vấn đề, thương trường như chiến trường, Giang Mạch chính là vật hi sinh đáng thương. Giữa con gió se se lạnh, Giang Sách hít sâu một hơi, ngửa đầu nhìn lên trên bầu trời lấp lánh đầy sao. "Mạch, xin lỗi, anh đã về trễ rồi. Em yên tâm, tất cả những người hãm hại em, anh đều sẽ khiến bọn họ phải trả giá, chôn họ chung với em." Năm năm qua, Giang…

Chương 502

Chí Tôn Chiến Thần - Giang SáchTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhGiang Sách đứng dưới tàng cây, nhìn về phía Văn phòng Khoa học công nghệ Tẩm Mộng. "Anh, bọn họ liên thủ tính kế hãm hại em, em không sống nổi nữa rồi." Hai tháng trước, vòng vốn của Khoa học công nghệ Tẩm Mộng gặp sự cố không thể cứu vãn, chủ tịch Giang Mạch mang trên lưng món nợ lớn – 1,2 tỷ, buộc phải thế chấp công ty cho doanh nghiệp Thiên Đỉnh của Hà Diệu Long. "Anh, em xin lỗi, em phải đi trước đây..." Mười hai giờ khuya, Giang Mạch nhảy từ mái nhà xuống, chết tại chỗ. Một người đẹp trai, tài giỏi nổi tiếng trong giới kinh doanh, vậy mà lại từ giã cõi đời như thế. Người nào có đầu óc cũng có thể nhận ra được chắc chắn trong chuyện này có vấn đề, thương trường như chiến trường, Giang Mạch chính là vật hi sinh đáng thương. Giữa con gió se se lạnh, Giang Sách hít sâu một hơi, ngửa đầu nhìn lên trên bầu trời lấp lánh đầy sao. "Mạch, xin lỗi, anh đã về trễ rồi. Em yên tâm, tất cả những người hãm hại em, anh đều sẽ khiến bọn họ phải trả giá, chôn họ chung với em." Năm năm qua, Giang… Mắt thấy Giang Sách căn bản không hề có ý đầu hàng làm đàn em mình, Phương Phiến Tam cũng không muốn chờ lâu, phất tay, mấy tên đàn em liền xông tới. Bởi vì đã từng được chứng kiến quá trình chiến đấu của Giang Sách cùng với pit bull, cho nên mấy tên đàn em này không dám khinh thường. Có hai tên đàn em một trước một sau đồng thời tấn công, một người cầm dao găm, một người cầm búa, trông như hung thần ác sát. Ngay lúc bọn họ sắp tới gần Giang Sách, đột nhiên nghe thấy hai tiếng vút vút. Có hai mũi tên nhọn xé rách không gian mà tới. Phập. Phập. Gần như đồng thời khiến cho cánh tay của hai tên trước sau đều bị nát! Vũ khí trong tay bọn họ rơi xuống đất, hai người đau đớn quỳ trên mặt đất, gào khóc chửi bậy, nước mắt không nhịn được rơi xuống. Cung tên? Đám người còn lại thì ngẩn cả người, sao lại có mai phục chứ? Mọi người ngẩng đầu muốn tìm ra mục tiêu, kết quả lại vút vút vút vài tiếng, lại có thêm mấy mũi tên nhọn bắn đến, bắn cho vài tên trước sau đều bị thương. Đả thương người, lại không nguy hiểm đến tính mạng. Cứu người, cũng không hại người. Vị Cung Tiễn Thủ này không chỉ có được thuật bắn tên vô cùng mạnh mà còn có được một tấm lòng từ bi. “Đại ca, bọn họ có người giúp?” “Làm sao bây giờ?” Một đám đàn em đồng thời nhìn về phía Phương Phiến Tam, chờ đợi mệnh lệnh của anh ta. Phương Phiến Tam cũng rất khẩn trương, vừa rồi nhiều mũi tên bắn đến như vậy, nhưng anh ta lại không thấy rõ ràng đối phương tiến hành công kích từ đâu, ngay đến dáng vẻ đối phương ra sao cũng không rõ. Thật sự là Thần Tiễn Thủ sao! Anh ta ngẩng đầu lên, nhìn một vòng nhỏ xung quanh, hô: “Này, có bản lĩnh thì ra đây đánh nhau với ông, đừng có trốn trong góc làm con rùa đen rụt đầu!” Còn chưa dứt lời, đã thấy trong bụi cỏ ở nơi xa truyền đến tiếng động, một người đàn ông có dáng người cao lớn, gương mặt như đao khắc, tay cầm cung, lưng đeo tên đi ra. Người này, đúng là xạ thủ Mười Hai Cung Hoàng Đạo dưới trướng của Giang Sách! Có được tài bắn cung siêu quần, là cao thủ mai phục, bắn tên hàng đầu. Bảo ra thì ra thật hả? 

Mắt thấy Giang Sách căn bản không hề có ý đầu hàng làm đàn em mình, Phương Phiến Tam cũng không muốn chờ lâu, phất tay, mấy tên đàn em liền xông tới.

 

Bởi vì đã từng được chứng kiến quá trình chiến đấu của Giang Sách cùng với pit bull, cho nên mấy tên đàn em này không dám khinh thường.

 

Có hai tên đàn em một trước một sau đồng thời tấn công, một người cầm dao găm, một người cầm búa, trông như hung thần ác sát.

 

Ngay lúc bọn họ sắp tới gần Giang Sách, đột nhiên nghe thấy hai tiếng vút vút.

 

Có hai mũi tên nhọn xé rách không gian mà tới.

 

Phập.

 

Phập.

 

Gần như đồng thời khiến cho cánh tay của hai tên trước sau đều bị nát!

 

Vũ khí trong tay bọn họ rơi xuống đất, hai người đau đớn quỳ trên mặt đất, gào khóc chửi bậy, nước mắt không nhịn được rơi xuống.

 

Cung tên?

 

Đám người còn lại thì ngẩn cả người, sao lại có mai phục chứ?

 

Mọi người ngẩng đầu muốn tìm ra mục tiêu, kết quả lại vút vút vút vài tiếng, lại có thêm mấy mũi tên nhọn bắn đến, bắn cho vài tên trước sau đều bị thương.

 

Đả thương người, lại không nguy hiểm đến tính mạng.

 

Cứu người, cũng không hại người.

 

Vị Cung Tiễn Thủ này không chỉ có được thuật bắn tên vô cùng mạnh mà còn có được một tấm lòng từ bi.

 

“Đại ca, bọn họ có người giúp?”

 

“Làm sao bây giờ?”

 

Một đám đàn em đồng thời nhìn về phía Phương Phiến Tam, chờ đợi mệnh lệnh của anh ta.

 

Phương Phiến Tam cũng rất khẩn trương, vừa rồi nhiều mũi tên bắn đến như vậy, nhưng anh ta lại không thấy rõ ràng đối phương tiến hành công kích từ đâu, ngay đến dáng vẻ đối phương ra sao cũng không rõ.

 

Thật sự là Thần Tiễn Thủ sao!

 

Anh ta ngẩng đầu lên, nhìn một vòng nhỏ xung quanh, hô: “Này, có bản lĩnh thì ra đây đánh nhau với ông, đừng có trốn trong góc làm con rùa đen rụt đầu!”

 

Còn chưa dứt lời, đã thấy trong bụi cỏ ở nơi xa truyền đến tiếng động, một người đàn ông có dáng người cao lớn, gương mặt như đao khắc, tay cầm cung, lưng đeo tên đi ra.

 

Người này, đúng là xạ thủ Mười Hai Cung Hoàng Đạo dưới trướng của Giang Sách! Có được tài bắn cung siêu quần, là cao thủ mai phục, bắn tên hàng đầu.

 

Bảo ra thì ra thật hả?

 

Chí Tôn Chiến Thần - Giang SáchTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhGiang Sách đứng dưới tàng cây, nhìn về phía Văn phòng Khoa học công nghệ Tẩm Mộng. "Anh, bọn họ liên thủ tính kế hãm hại em, em không sống nổi nữa rồi." Hai tháng trước, vòng vốn của Khoa học công nghệ Tẩm Mộng gặp sự cố không thể cứu vãn, chủ tịch Giang Mạch mang trên lưng món nợ lớn – 1,2 tỷ, buộc phải thế chấp công ty cho doanh nghiệp Thiên Đỉnh của Hà Diệu Long. "Anh, em xin lỗi, em phải đi trước đây..." Mười hai giờ khuya, Giang Mạch nhảy từ mái nhà xuống, chết tại chỗ. Một người đẹp trai, tài giỏi nổi tiếng trong giới kinh doanh, vậy mà lại từ giã cõi đời như thế. Người nào có đầu óc cũng có thể nhận ra được chắc chắn trong chuyện này có vấn đề, thương trường như chiến trường, Giang Mạch chính là vật hi sinh đáng thương. Giữa con gió se se lạnh, Giang Sách hít sâu một hơi, ngửa đầu nhìn lên trên bầu trời lấp lánh đầy sao. "Mạch, xin lỗi, anh đã về trễ rồi. Em yên tâm, tất cả những người hãm hại em, anh đều sẽ khiến bọn họ phải trả giá, chôn họ chung với em." Năm năm qua, Giang… Mắt thấy Giang Sách căn bản không hề có ý đầu hàng làm đàn em mình, Phương Phiến Tam cũng không muốn chờ lâu, phất tay, mấy tên đàn em liền xông tới. Bởi vì đã từng được chứng kiến quá trình chiến đấu của Giang Sách cùng với pit bull, cho nên mấy tên đàn em này không dám khinh thường. Có hai tên đàn em một trước một sau đồng thời tấn công, một người cầm dao găm, một người cầm búa, trông như hung thần ác sát. Ngay lúc bọn họ sắp tới gần Giang Sách, đột nhiên nghe thấy hai tiếng vút vút. Có hai mũi tên nhọn xé rách không gian mà tới. Phập. Phập. Gần như đồng thời khiến cho cánh tay của hai tên trước sau đều bị nát! Vũ khí trong tay bọn họ rơi xuống đất, hai người đau đớn quỳ trên mặt đất, gào khóc chửi bậy, nước mắt không nhịn được rơi xuống. Cung tên? Đám người còn lại thì ngẩn cả người, sao lại có mai phục chứ? Mọi người ngẩng đầu muốn tìm ra mục tiêu, kết quả lại vút vút vút vài tiếng, lại có thêm mấy mũi tên nhọn bắn đến, bắn cho vài tên trước sau đều bị thương. Đả thương người, lại không nguy hiểm đến tính mạng. Cứu người, cũng không hại người. Vị Cung Tiễn Thủ này không chỉ có được thuật bắn tên vô cùng mạnh mà còn có được một tấm lòng từ bi. “Đại ca, bọn họ có người giúp?” “Làm sao bây giờ?” Một đám đàn em đồng thời nhìn về phía Phương Phiến Tam, chờ đợi mệnh lệnh của anh ta. Phương Phiến Tam cũng rất khẩn trương, vừa rồi nhiều mũi tên bắn đến như vậy, nhưng anh ta lại không thấy rõ ràng đối phương tiến hành công kích từ đâu, ngay đến dáng vẻ đối phương ra sao cũng không rõ. Thật sự là Thần Tiễn Thủ sao! Anh ta ngẩng đầu lên, nhìn một vòng nhỏ xung quanh, hô: “Này, có bản lĩnh thì ra đây đánh nhau với ông, đừng có trốn trong góc làm con rùa đen rụt đầu!” Còn chưa dứt lời, đã thấy trong bụi cỏ ở nơi xa truyền đến tiếng động, một người đàn ông có dáng người cao lớn, gương mặt như đao khắc, tay cầm cung, lưng đeo tên đi ra. Người này, đúng là xạ thủ Mười Hai Cung Hoàng Đạo dưới trướng của Giang Sách! Có được tài bắn cung siêu quần, là cao thủ mai phục, bắn tên hàng đầu. Bảo ra thì ra thật hả? 

Chương 502