Giang Sách đứng dưới tàng cây, nhìn về phía Văn phòng Khoa học công nghệ Tẩm Mộng. "Anh, bọn họ liên thủ tính kế hãm hại em, em không sống nổi nữa rồi." Hai tháng trước, vòng vốn của Khoa học công nghệ Tẩm Mộng gặp sự cố không thể cứu vãn, chủ tịch Giang Mạch mang trên lưng món nợ lớn – 1,2 tỷ, buộc phải thế chấp công ty cho doanh nghiệp Thiên Đỉnh của Hà Diệu Long. "Anh, em xin lỗi, em phải đi trước đây..." Mười hai giờ khuya, Giang Mạch nhảy từ mái nhà xuống, chết tại chỗ. Một người đẹp trai, tài giỏi nổi tiếng trong giới kinh doanh, vậy mà lại từ giã cõi đời như thế. Người nào có đầu óc cũng có thể nhận ra được chắc chắn trong chuyện này có vấn đề, thương trường như chiến trường, Giang Mạch chính là vật hi sinh đáng thương. Giữa con gió se se lạnh, Giang Sách hít sâu một hơi, ngửa đầu nhìn lên trên bầu trời lấp lánh đầy sao. "Mạch, xin lỗi, anh đã về trễ rồi. Em yên tâm, tất cả những người hãm hại em, anh đều sẽ khiến bọn họ phải trả giá, chôn họ chung với em." Năm năm qua, Giang…
Chương 513
Chí Tôn Chiến Thần - Giang SáchTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhGiang Sách đứng dưới tàng cây, nhìn về phía Văn phòng Khoa học công nghệ Tẩm Mộng. "Anh, bọn họ liên thủ tính kế hãm hại em, em không sống nổi nữa rồi." Hai tháng trước, vòng vốn của Khoa học công nghệ Tẩm Mộng gặp sự cố không thể cứu vãn, chủ tịch Giang Mạch mang trên lưng món nợ lớn – 1,2 tỷ, buộc phải thế chấp công ty cho doanh nghiệp Thiên Đỉnh của Hà Diệu Long. "Anh, em xin lỗi, em phải đi trước đây..." Mười hai giờ khuya, Giang Mạch nhảy từ mái nhà xuống, chết tại chỗ. Một người đẹp trai, tài giỏi nổi tiếng trong giới kinh doanh, vậy mà lại từ giã cõi đời như thế. Người nào có đầu óc cũng có thể nhận ra được chắc chắn trong chuyện này có vấn đề, thương trường như chiến trường, Giang Mạch chính là vật hi sinh đáng thương. Giữa con gió se se lạnh, Giang Sách hít sâu một hơi, ngửa đầu nhìn lên trên bầu trời lấp lánh đầy sao. "Mạch, xin lỗi, anh đã về trễ rồi. Em yên tâm, tất cả những người hãm hại em, anh đều sẽ khiến bọn họ phải trả giá, chôn họ chung với em." Năm năm qua, Giang… Tân Tử Dân liếc nhìn người phụ nữ đó, rồi khẽ cười. “Rõ ràng là người trong nước nhưng lại đặt tên nước ngoài, sao thế, cô định ra nước ngoài nhưng không được nên ở trong nước à?” Sắc mặt Jalice không được vui cho lắm: “Lão già, ông ăn nói kiểu gì đấy?” Thạch Văn Bỉnh cười ha hả: “Ông cụ Tân vẫn hài hước y như lúc trước, mọi người cứ hát tiếp đi, lát nữa gặp lại.” Rồi anh ta dẫn Jalice rời đi. Tân Tử Dân lo lắng nói: “Thạch Văn Bỉnh tới đây, chắc chắn không phải là chuyện tốt lành gì, chẳng lẽ cậu ta cũng tới đây vì Biển Thước thần châm ư?” Giang Sách đứng bên cạnh vẫn luôn im lặng. Dựa vào điều tra trước đó, nếu anh đoán không lầm thì có lẽ nhà họ Thạch đang tiến hành mua bán nội tạng cơ thể người ở trong bóng tối. Do lúc trước bị cảnh sát truy xét nên tạm thời bị đứt đoạn. Lần này nhà họ Thạch tới Nam Thành, rất có thể là vì nội tạng cơ thể người ở trong thị trường thế giới ngầm, nếu có. Ba người bọn họ cũng không có tâm trạng để hát hò nữa, mà chỉ kiên nhẫn chờ đợi. Rất nhanh đã tới thời gian đấu giá. Màn hình lớn phòng bao KTV bỗng bị gián đoạn, rồi xuất hiện một dòng chữ: Mời các vị tới đại sảnh tầng ba. Dòng chữ xuất hiện tầm nửa phút thì rồi trở về như lúc ban đầu. “Xem ra màn hình ở đây đều có thể điều khiển từ xa.” Tân Tử Dân phủi áo đứng dậy nói: “Đi thôi, buổi đấu giá sắp sửa bắt đầu rồi.” Ba người lần lượt rời khỏi phòng bao, rồi nghe theo đi lên đại sảnh tầng ba. Lúc này trong đại sảnh đã tập hợp không ít quan to hiển hách, mỗi người đều ăn mặc rất ổn thỏa, vừa nhìn là biết người có tiền. Bọn họ đợi một lúc thì một bức tượng bỗng tách ra làm hai, đồng thời vách tường cũng từ từ tách ra, sau đó xuất hiện một hành lang rộng lớn. Hai bên hàng lang treo đủ loại tranh chữ, trông rất bắt mắt. Có nhân viên công tác chạy tới nói: “Buổi đấu giá sắp sửa bắt đầu rồi, mời các vị đi vào đây để tiến vào hội trường.” Tân Tử Dân nhìn mà tấm tắc khen ngợi. “Thủy Vân Thiên đúng là giàu có, thiết kế cơ quan này rất thú vị.” Mọi người chẳng hề hoảng loạn đi vào hành lang, hình như cuối hành lang được bố trí như rạp chiếu phim với các dãy ghế ngồi. Trước mặt là một sân khấu rộng rãi, bây giờ vẫn đang kéo rèm đỏ. Ghế ngồi không hề có hạn chế, mấy người Giang Sách tìm một chỗ hơi lệch rồi ngồi xuống, Thạch Văn Bỉnh cũng dẫn Jalice ngồi trước bọn họ một dãy ghế. Đợi bọn họ ngồi vào vị trí rồi, màn sân khấu mới từ từ được kéo lên. MC cầm micro đứng trên sân khấu, khẽ ho một tiếng để thử mic rồi mới bắt đầu đọc diễn thuyết về buổi đấu giá. “Các vị quan khách, chào buổi chiều.” “Tôi là MC cho buổi đấu giá lần này, hôm nay tôi sẽ mang tới một loạt vật phẩm đấu giá tinh xảo phong phú cho mọi người, hy vọng mọi người sẽ thích.” “Trước khi đấu giá chính thức, trước bên trái của mỗi vị đều có một màn hình nhỏ, chỉ cần đút thẻ VIP vào là có thể xem toàn bộ vật phẩm trong buổi đấu giá lần này cũng như trình tự của buổi đấu giá.” “Bây giờ mọi người có mười lăm phút để tiến hành quan sát, trước khi đấu giá chính thức, mọi người hãy quyết định xem mình nên đấu món đồ nào.” “Bắt đầu tính giờ.” Mọi người đều đút thẻ vào trong chỗ đút thẻ, để lấy số rồi tiến hành kiểm tra. Tân Tử Dân cũng đút thẻ vào. Trên màn hình nhỏ hiện lên một mục lục, phía trên có đánh số, tên, ảnh và giới thiệu sơ lược về vật phẩm.
Tân Tử Dân liếc nhìn người phụ nữ đó, rồi khẽ cười.
“Rõ ràng là người trong nước nhưng lại đặt tên nước ngoài, sao thế, cô định ra nước ngoài nhưng không được nên ở trong nước à?”
Sắc mặt Jalice không được vui cho lắm: “Lão già, ông ăn nói kiểu gì đấy?”
Thạch Văn Bỉnh cười ha hả: “Ông cụ Tân vẫn hài hước y như lúc trước, mọi người cứ hát tiếp đi, lát nữa gặp lại.”
Rồi anh ta dẫn Jalice rời đi.
Tân Tử Dân lo lắng nói: “Thạch Văn Bỉnh tới đây, chắc chắn không phải là chuyện tốt lành gì, chẳng lẽ cậu ta cũng tới đây vì Biển Thước thần châm ư?”
Giang Sách đứng bên cạnh vẫn luôn im lặng.
Dựa vào điều tra trước đó, nếu anh đoán không lầm thì có lẽ nhà họ Thạch đang tiến hành mua bán nội tạng cơ thể người ở trong bóng tối.
Do lúc trước bị cảnh sát truy xét nên tạm thời bị đứt đoạn.
Lần này nhà họ Thạch tới Nam Thành, rất có thể là vì nội tạng cơ thể người ở trong thị trường thế giới ngầm, nếu có.
Ba người bọn họ cũng không có tâm trạng để hát hò nữa, mà chỉ kiên nhẫn chờ đợi.
Rất nhanh đã tới thời gian đấu giá.
Màn hình lớn phòng bao KTV bỗng bị gián đoạn, rồi xuất hiện một dòng chữ: Mời các vị tới đại sảnh tầng ba.
Dòng chữ xuất hiện tầm nửa phút thì rồi trở về như lúc ban đầu.
“Xem ra màn hình ở đây đều có thể điều khiển từ xa.” Tân Tử Dân phủi áo đứng dậy nói: “Đi thôi, buổi đấu giá sắp sửa bắt đầu rồi.”
Ba người lần lượt rời khỏi phòng bao, rồi nghe theo đi lên đại sảnh tầng ba.
Lúc này trong đại sảnh đã tập hợp không ít quan to hiển hách, mỗi người đều ăn mặc rất ổn thỏa, vừa nhìn là biết người có tiền.
Bọn họ đợi một lúc thì một bức tượng bỗng tách ra làm hai, đồng thời vách tường cũng từ từ tách ra, sau đó xuất hiện một hành lang rộng lớn.
Hai bên hàng lang treo đủ loại tranh chữ, trông rất bắt mắt.
Có nhân viên công tác chạy tới nói: “Buổi đấu giá sắp sửa bắt đầu rồi, mời các vị đi vào đây để tiến vào hội trường.”
Tân Tử Dân nhìn mà tấm tắc khen ngợi.
“Thủy Vân Thiên đúng là giàu có, thiết kế cơ quan này rất thú vị.”
Mọi người chẳng hề hoảng loạn đi vào hành lang, hình như cuối hành lang được bố trí như rạp chiếu phim với các dãy ghế ngồi.
Trước mặt là một sân khấu rộng rãi, bây giờ vẫn đang kéo rèm đỏ.
Ghế ngồi không hề có hạn chế, mấy người Giang Sách tìm một chỗ hơi lệch rồi ngồi xuống, Thạch Văn Bỉnh cũng dẫn Jalice ngồi trước bọn họ một dãy ghế.
Đợi bọn họ ngồi vào vị trí rồi, màn sân khấu mới từ từ được kéo lên.
MC cầm micro đứng trên sân khấu, khẽ ho một tiếng để thử mic rồi mới bắt đầu đọc diễn thuyết về buổi đấu giá.
“Các vị quan khách, chào buổi chiều.”
“Tôi là MC cho buổi đấu giá lần này, hôm nay tôi sẽ mang tới một loạt vật phẩm đấu giá tinh xảo phong phú cho mọi người, hy vọng mọi người sẽ thích.”
“Trước khi đấu giá chính thức, trước bên trái của mỗi vị đều có một màn hình nhỏ, chỉ cần đút thẻ VIP vào là có thể xem toàn bộ vật phẩm trong buổi đấu giá lần này cũng như trình tự của buổi đấu giá.”
“Bây giờ mọi người có mười lăm phút để tiến hành quan sát, trước khi đấu giá chính thức, mọi người hãy quyết định xem mình nên đấu món đồ nào.”
“Bắt đầu tính giờ.”
Mọi người đều đút thẻ vào trong chỗ đút thẻ, để lấy số rồi tiến hành kiểm tra.
Tân Tử Dân cũng đút thẻ vào.
Trên màn hình nhỏ hiện lên một mục lục, phía trên có đánh số, tên, ảnh và giới thiệu sơ lược về vật phẩm.
Chí Tôn Chiến Thần - Giang SáchTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhGiang Sách đứng dưới tàng cây, nhìn về phía Văn phòng Khoa học công nghệ Tẩm Mộng. "Anh, bọn họ liên thủ tính kế hãm hại em, em không sống nổi nữa rồi." Hai tháng trước, vòng vốn của Khoa học công nghệ Tẩm Mộng gặp sự cố không thể cứu vãn, chủ tịch Giang Mạch mang trên lưng món nợ lớn – 1,2 tỷ, buộc phải thế chấp công ty cho doanh nghiệp Thiên Đỉnh của Hà Diệu Long. "Anh, em xin lỗi, em phải đi trước đây..." Mười hai giờ khuya, Giang Mạch nhảy từ mái nhà xuống, chết tại chỗ. Một người đẹp trai, tài giỏi nổi tiếng trong giới kinh doanh, vậy mà lại từ giã cõi đời như thế. Người nào có đầu óc cũng có thể nhận ra được chắc chắn trong chuyện này có vấn đề, thương trường như chiến trường, Giang Mạch chính là vật hi sinh đáng thương. Giữa con gió se se lạnh, Giang Sách hít sâu một hơi, ngửa đầu nhìn lên trên bầu trời lấp lánh đầy sao. "Mạch, xin lỗi, anh đã về trễ rồi. Em yên tâm, tất cả những người hãm hại em, anh đều sẽ khiến bọn họ phải trả giá, chôn họ chung với em." Năm năm qua, Giang… Tân Tử Dân liếc nhìn người phụ nữ đó, rồi khẽ cười. “Rõ ràng là người trong nước nhưng lại đặt tên nước ngoài, sao thế, cô định ra nước ngoài nhưng không được nên ở trong nước à?” Sắc mặt Jalice không được vui cho lắm: “Lão già, ông ăn nói kiểu gì đấy?” Thạch Văn Bỉnh cười ha hả: “Ông cụ Tân vẫn hài hước y như lúc trước, mọi người cứ hát tiếp đi, lát nữa gặp lại.” Rồi anh ta dẫn Jalice rời đi. Tân Tử Dân lo lắng nói: “Thạch Văn Bỉnh tới đây, chắc chắn không phải là chuyện tốt lành gì, chẳng lẽ cậu ta cũng tới đây vì Biển Thước thần châm ư?” Giang Sách đứng bên cạnh vẫn luôn im lặng. Dựa vào điều tra trước đó, nếu anh đoán không lầm thì có lẽ nhà họ Thạch đang tiến hành mua bán nội tạng cơ thể người ở trong bóng tối. Do lúc trước bị cảnh sát truy xét nên tạm thời bị đứt đoạn. Lần này nhà họ Thạch tới Nam Thành, rất có thể là vì nội tạng cơ thể người ở trong thị trường thế giới ngầm, nếu có. Ba người bọn họ cũng không có tâm trạng để hát hò nữa, mà chỉ kiên nhẫn chờ đợi. Rất nhanh đã tới thời gian đấu giá. Màn hình lớn phòng bao KTV bỗng bị gián đoạn, rồi xuất hiện một dòng chữ: Mời các vị tới đại sảnh tầng ba. Dòng chữ xuất hiện tầm nửa phút thì rồi trở về như lúc ban đầu. “Xem ra màn hình ở đây đều có thể điều khiển từ xa.” Tân Tử Dân phủi áo đứng dậy nói: “Đi thôi, buổi đấu giá sắp sửa bắt đầu rồi.” Ba người lần lượt rời khỏi phòng bao, rồi nghe theo đi lên đại sảnh tầng ba. Lúc này trong đại sảnh đã tập hợp không ít quan to hiển hách, mỗi người đều ăn mặc rất ổn thỏa, vừa nhìn là biết người có tiền. Bọn họ đợi một lúc thì một bức tượng bỗng tách ra làm hai, đồng thời vách tường cũng từ từ tách ra, sau đó xuất hiện một hành lang rộng lớn. Hai bên hàng lang treo đủ loại tranh chữ, trông rất bắt mắt. Có nhân viên công tác chạy tới nói: “Buổi đấu giá sắp sửa bắt đầu rồi, mời các vị đi vào đây để tiến vào hội trường.” Tân Tử Dân nhìn mà tấm tắc khen ngợi. “Thủy Vân Thiên đúng là giàu có, thiết kế cơ quan này rất thú vị.” Mọi người chẳng hề hoảng loạn đi vào hành lang, hình như cuối hành lang được bố trí như rạp chiếu phim với các dãy ghế ngồi. Trước mặt là một sân khấu rộng rãi, bây giờ vẫn đang kéo rèm đỏ. Ghế ngồi không hề có hạn chế, mấy người Giang Sách tìm một chỗ hơi lệch rồi ngồi xuống, Thạch Văn Bỉnh cũng dẫn Jalice ngồi trước bọn họ một dãy ghế. Đợi bọn họ ngồi vào vị trí rồi, màn sân khấu mới từ từ được kéo lên. MC cầm micro đứng trên sân khấu, khẽ ho một tiếng để thử mic rồi mới bắt đầu đọc diễn thuyết về buổi đấu giá. “Các vị quan khách, chào buổi chiều.” “Tôi là MC cho buổi đấu giá lần này, hôm nay tôi sẽ mang tới một loạt vật phẩm đấu giá tinh xảo phong phú cho mọi người, hy vọng mọi người sẽ thích.” “Trước khi đấu giá chính thức, trước bên trái của mỗi vị đều có một màn hình nhỏ, chỉ cần đút thẻ VIP vào là có thể xem toàn bộ vật phẩm trong buổi đấu giá lần này cũng như trình tự của buổi đấu giá.” “Bây giờ mọi người có mười lăm phút để tiến hành quan sát, trước khi đấu giá chính thức, mọi người hãy quyết định xem mình nên đấu món đồ nào.” “Bắt đầu tính giờ.” Mọi người đều đút thẻ vào trong chỗ đút thẻ, để lấy số rồi tiến hành kiểm tra. Tân Tử Dân cũng đút thẻ vào. Trên màn hình nhỏ hiện lên một mục lục, phía trên có đánh số, tên, ảnh và giới thiệu sơ lược về vật phẩm.