Giang Sách đứng dưới tàng cây, nhìn về phía Văn phòng Khoa học công nghệ Tẩm Mộng. "Anh, bọn họ liên thủ tính kế hãm hại em, em không sống nổi nữa rồi." Hai tháng trước, vòng vốn của Khoa học công nghệ Tẩm Mộng gặp sự cố không thể cứu vãn, chủ tịch Giang Mạch mang trên lưng món nợ lớn – 1,2 tỷ, buộc phải thế chấp công ty cho doanh nghiệp Thiên Đỉnh của Hà Diệu Long. "Anh, em xin lỗi, em phải đi trước đây..." Mười hai giờ khuya, Giang Mạch nhảy từ mái nhà xuống, chết tại chỗ. Một người đẹp trai, tài giỏi nổi tiếng trong giới kinh doanh, vậy mà lại từ giã cõi đời như thế. Người nào có đầu óc cũng có thể nhận ra được chắc chắn trong chuyện này có vấn đề, thương trường như chiến trường, Giang Mạch chính là vật hi sinh đáng thương. Giữa con gió se se lạnh, Giang Sách hít sâu một hơi, ngửa đầu nhìn lên trên bầu trời lấp lánh đầy sao. "Mạch, xin lỗi, anh đã về trễ rồi. Em yên tâm, tất cả những người hãm hại em, anh đều sẽ khiến bọn họ phải trả giá, chôn họ chung với em." Năm năm qua, Giang…
Chương 519
Chí Tôn Chiến Thần - Giang SáchTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhGiang Sách đứng dưới tàng cây, nhìn về phía Văn phòng Khoa học công nghệ Tẩm Mộng. "Anh, bọn họ liên thủ tính kế hãm hại em, em không sống nổi nữa rồi." Hai tháng trước, vòng vốn của Khoa học công nghệ Tẩm Mộng gặp sự cố không thể cứu vãn, chủ tịch Giang Mạch mang trên lưng món nợ lớn – 1,2 tỷ, buộc phải thế chấp công ty cho doanh nghiệp Thiên Đỉnh của Hà Diệu Long. "Anh, em xin lỗi, em phải đi trước đây..." Mười hai giờ khuya, Giang Mạch nhảy từ mái nhà xuống, chết tại chỗ. Một người đẹp trai, tài giỏi nổi tiếng trong giới kinh doanh, vậy mà lại từ giã cõi đời như thế. Người nào có đầu óc cũng có thể nhận ra được chắc chắn trong chuyện này có vấn đề, thương trường như chiến trường, Giang Mạch chính là vật hi sinh đáng thương. Giữa con gió se se lạnh, Giang Sách hít sâu một hơi, ngửa đầu nhìn lên trên bầu trời lấp lánh đầy sao. "Mạch, xin lỗi, anh đã về trễ rồi. Em yên tâm, tất cả những người hãm hại em, anh đều sẽ khiến bọn họ phải trả giá, chôn họ chung với em." Năm năm qua, Giang… Jalice hơi khó hiểu. “Chẳng phải anh muốn đối phó với Giang Sách hay sao? Sao bây giờ lại chạy đi đối phó với Tân Uẩn vậy?” “Em thì hiểu cái gì?” Thạch Văn Bỉnh nói: “Tân Uẩn là người phụ nữ mà Giang Sách yêu, em hãy nghĩ thử xem, người phụ nữ mà mình yêu bị một đám đàn ông chơi rồi chiếu lên màn hình lớn, để hàng trăm người đàn ông thưởng thức, đó là thể nghiệm gì chứ?” Jalice nhất thời vỡ lẽ: “Haha, e rằng trái tim của Giang Sách sẽ rỉ máu, thật sự đau như bị kiến cắn vậy!” “Bingo, đây chính là điều mà anh mong muốn.” Cuối cùng Thạch Văn Bỉnh dặn dò: “Em hãy cất kỹ thuốc đi, tuyệt đối không được để lộ ra sơ hở gì.” Jalice gật đầu: “Anh cứ yên tâm, em rất am hiểu về chuyện này.” Sau khi hai người tính toán kỹ lưỡng thì quay lại hội trường rồi trở về chỗ ngồi của mình. Lúc ngồi xuống, Thạch Văn Bỉnh vô tình hữu ý liếc nhìn Tân Uẩn, rồi thu hết cả người cô ấy vào mắt, không khỏi liếm môi. Báu vật như vậy ở trên đời mà chính mình không thể đích thân hưởng thụ, khiến anh ta không khỏi không cam tâm. Nhưng không sao cả, chỉ cần có thể nhìn thấy Tân Uẩn đau đớn vùng vẫy, khàn giọng la hét là đủ rồi. Anh ta cố ý nói với Tân Uẩn: “Bác sĩ Tân, cô là con gái, ở một nơi như Nam Thành thế này phải chú ý đến an toàn của bản thân.” Tân Uẩn hừ lạnh, phớt lờ anh ta. Nếu cô ấy ít tiếp xúc với Thạch Văn Bỉnh thì bản thân sẽ rất an toàn. Hết mười lăm phút nghỉ giải lao, MC lại bước lên sân khấu, tiếp tục tiến hành hoạt động của buổi đấu giá. Tiếp theo, vật đấu giá thứ bảy được mang lên sân khấu, là một chiếc ghế bành cổ, sau một trận tranh giành kịch liệt, nó đã được người khác mua lại với mức giá hai mươi hai vạn. Cuối cùng cũng tới vật phẩm đấu giá thứ tám mà mọi người đã chờ đợi từ lâu – Biển Thước thần châm! Trên sân khấu, trong chiếc xe nhỏ, một hàng châm màu bạc được bày ra trước mặt mọi người. MC lên tiếng: “Chắc mọi người cũng đã biết rõ về bộ châm bạc này, nó là thần châm do thần y cổ đại Biển Thước dày công thiết kế, là kỳ tích trong giới y học.” “Nếu có thể lấy được bộ thần châm này sẽ nâng cao y thuật của bác sĩ đến mức cao nhất.” “Thậm chí nó còn có tác dụng thần kỳ là cải tử hoàn sinh.”
Jalice hơi khó hiểu.
“Chẳng phải anh muốn đối phó với Giang Sách hay sao? Sao bây giờ lại chạy đi đối phó với Tân Uẩn vậy?”
“Em thì hiểu cái gì?” Thạch Văn Bỉnh nói: “Tân Uẩn là người phụ nữ mà Giang Sách yêu, em hãy nghĩ thử xem, người phụ nữ mà mình yêu bị một đám đàn ông chơi rồi chiếu lên màn hình lớn, để hàng trăm người đàn ông thưởng thức, đó là thể nghiệm gì chứ?”
Jalice nhất thời vỡ lẽ: “Haha, e rằng trái tim của Giang Sách sẽ rỉ máu, thật sự đau như bị kiến cắn vậy!”
“Bingo, đây chính là điều mà anh mong muốn.”
Cuối cùng Thạch Văn Bỉnh dặn dò: “Em hãy cất kỹ thuốc đi, tuyệt đối không được để lộ ra sơ hở gì.”
Jalice gật đầu: “Anh cứ yên tâm, em rất am hiểu về chuyện này.”
Sau khi hai người tính toán kỹ lưỡng thì quay lại hội trường rồi trở về chỗ ngồi của mình.
Lúc ngồi xuống, Thạch Văn Bỉnh vô tình hữu ý liếc nhìn Tân Uẩn, rồi thu hết cả người cô ấy vào mắt, không khỏi liếm môi.
Báu vật như vậy ở trên đời mà chính mình không thể đích thân hưởng thụ, khiến anh ta không khỏi không cam tâm.
Nhưng không sao cả, chỉ cần có thể nhìn thấy Tân Uẩn đau đớn vùng vẫy, khàn giọng la hét là đủ rồi.
Anh ta cố ý nói với Tân Uẩn: “Bác sĩ Tân, cô là con gái, ở một nơi như Nam Thành thế này phải chú ý đến an toàn của bản thân.”
Tân Uẩn hừ lạnh, phớt lờ anh ta.
Nếu cô ấy ít tiếp xúc với Thạch Văn Bỉnh thì bản thân sẽ rất an toàn.
Hết mười lăm phút nghỉ giải lao, MC lại bước lên sân khấu, tiếp tục tiến hành hoạt động của buổi đấu giá.
Tiếp theo, vật đấu giá thứ bảy được mang lên sân khấu, là một chiếc ghế bành cổ, sau một trận tranh giành kịch liệt, nó đã được người khác mua lại với mức giá hai mươi hai vạn.
Cuối cùng cũng tới vật phẩm đấu giá thứ tám mà mọi người đã chờ đợi từ lâu – Biển Thước thần châm!
Trên sân khấu, trong chiếc xe nhỏ, một hàng châm màu bạc được bày ra trước mặt mọi người.
MC lên tiếng: “Chắc mọi người cũng đã biết rõ về bộ châm bạc này, nó là thần châm do thần y cổ đại Biển Thước dày công thiết kế, là kỳ tích trong giới y học.”
“Nếu có thể lấy được bộ thần châm này sẽ nâng cao y thuật của bác sĩ đến mức cao nhất.”
“Thậm chí nó còn có tác dụng thần kỳ là cải tử hoàn sinh.”
Chí Tôn Chiến Thần - Giang SáchTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhGiang Sách đứng dưới tàng cây, nhìn về phía Văn phòng Khoa học công nghệ Tẩm Mộng. "Anh, bọn họ liên thủ tính kế hãm hại em, em không sống nổi nữa rồi." Hai tháng trước, vòng vốn của Khoa học công nghệ Tẩm Mộng gặp sự cố không thể cứu vãn, chủ tịch Giang Mạch mang trên lưng món nợ lớn – 1,2 tỷ, buộc phải thế chấp công ty cho doanh nghiệp Thiên Đỉnh của Hà Diệu Long. "Anh, em xin lỗi, em phải đi trước đây..." Mười hai giờ khuya, Giang Mạch nhảy từ mái nhà xuống, chết tại chỗ. Một người đẹp trai, tài giỏi nổi tiếng trong giới kinh doanh, vậy mà lại từ giã cõi đời như thế. Người nào có đầu óc cũng có thể nhận ra được chắc chắn trong chuyện này có vấn đề, thương trường như chiến trường, Giang Mạch chính là vật hi sinh đáng thương. Giữa con gió se se lạnh, Giang Sách hít sâu một hơi, ngửa đầu nhìn lên trên bầu trời lấp lánh đầy sao. "Mạch, xin lỗi, anh đã về trễ rồi. Em yên tâm, tất cả những người hãm hại em, anh đều sẽ khiến bọn họ phải trả giá, chôn họ chung với em." Năm năm qua, Giang… Jalice hơi khó hiểu. “Chẳng phải anh muốn đối phó với Giang Sách hay sao? Sao bây giờ lại chạy đi đối phó với Tân Uẩn vậy?” “Em thì hiểu cái gì?” Thạch Văn Bỉnh nói: “Tân Uẩn là người phụ nữ mà Giang Sách yêu, em hãy nghĩ thử xem, người phụ nữ mà mình yêu bị một đám đàn ông chơi rồi chiếu lên màn hình lớn, để hàng trăm người đàn ông thưởng thức, đó là thể nghiệm gì chứ?” Jalice nhất thời vỡ lẽ: “Haha, e rằng trái tim của Giang Sách sẽ rỉ máu, thật sự đau như bị kiến cắn vậy!” “Bingo, đây chính là điều mà anh mong muốn.” Cuối cùng Thạch Văn Bỉnh dặn dò: “Em hãy cất kỹ thuốc đi, tuyệt đối không được để lộ ra sơ hở gì.” Jalice gật đầu: “Anh cứ yên tâm, em rất am hiểu về chuyện này.” Sau khi hai người tính toán kỹ lưỡng thì quay lại hội trường rồi trở về chỗ ngồi của mình. Lúc ngồi xuống, Thạch Văn Bỉnh vô tình hữu ý liếc nhìn Tân Uẩn, rồi thu hết cả người cô ấy vào mắt, không khỏi liếm môi. Báu vật như vậy ở trên đời mà chính mình không thể đích thân hưởng thụ, khiến anh ta không khỏi không cam tâm. Nhưng không sao cả, chỉ cần có thể nhìn thấy Tân Uẩn đau đớn vùng vẫy, khàn giọng la hét là đủ rồi. Anh ta cố ý nói với Tân Uẩn: “Bác sĩ Tân, cô là con gái, ở một nơi như Nam Thành thế này phải chú ý đến an toàn của bản thân.” Tân Uẩn hừ lạnh, phớt lờ anh ta. Nếu cô ấy ít tiếp xúc với Thạch Văn Bỉnh thì bản thân sẽ rất an toàn. Hết mười lăm phút nghỉ giải lao, MC lại bước lên sân khấu, tiếp tục tiến hành hoạt động của buổi đấu giá. Tiếp theo, vật đấu giá thứ bảy được mang lên sân khấu, là một chiếc ghế bành cổ, sau một trận tranh giành kịch liệt, nó đã được người khác mua lại với mức giá hai mươi hai vạn. Cuối cùng cũng tới vật phẩm đấu giá thứ tám mà mọi người đã chờ đợi từ lâu – Biển Thước thần châm! Trên sân khấu, trong chiếc xe nhỏ, một hàng châm màu bạc được bày ra trước mặt mọi người. MC lên tiếng: “Chắc mọi người cũng đã biết rõ về bộ châm bạc này, nó là thần châm do thần y cổ đại Biển Thước dày công thiết kế, là kỳ tích trong giới y học.” “Nếu có thể lấy được bộ thần châm này sẽ nâng cao y thuật của bác sĩ đến mức cao nhất.” “Thậm chí nó còn có tác dụng thần kỳ là cải tử hoàn sinh.”