Giang Sách đứng dưới tàng cây, nhìn về phía Văn phòng Khoa học công nghệ Tẩm Mộng. "Anh, bọn họ liên thủ tính kế hãm hại em, em không sống nổi nữa rồi." Hai tháng trước, vòng vốn của Khoa học công nghệ Tẩm Mộng gặp sự cố không thể cứu vãn, chủ tịch Giang Mạch mang trên lưng món nợ lớn – 1,2 tỷ, buộc phải thế chấp công ty cho doanh nghiệp Thiên Đỉnh của Hà Diệu Long. "Anh, em xin lỗi, em phải đi trước đây..." Mười hai giờ khuya, Giang Mạch nhảy từ mái nhà xuống, chết tại chỗ. Một người đẹp trai, tài giỏi nổi tiếng trong giới kinh doanh, vậy mà lại từ giã cõi đời như thế. Người nào có đầu óc cũng có thể nhận ra được chắc chắn trong chuyện này có vấn đề, thương trường như chiến trường, Giang Mạch chính là vật hi sinh đáng thương. Giữa con gió se se lạnh, Giang Sách hít sâu một hơi, ngửa đầu nhìn lên trên bầu trời lấp lánh đầy sao. "Mạch, xin lỗi, anh đã về trễ rồi. Em yên tâm, tất cả những người hãm hại em, anh đều sẽ khiến bọn họ phải trả giá, chôn họ chung với em." Năm năm qua, Giang…

Chương 540 Có lợi ích sẽ có tranh đoạt.

Chí Tôn Chiến Thần - Giang SáchTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhGiang Sách đứng dưới tàng cây, nhìn về phía Văn phòng Khoa học công nghệ Tẩm Mộng. "Anh, bọn họ liên thủ tính kế hãm hại em, em không sống nổi nữa rồi." Hai tháng trước, vòng vốn của Khoa học công nghệ Tẩm Mộng gặp sự cố không thể cứu vãn, chủ tịch Giang Mạch mang trên lưng món nợ lớn – 1,2 tỷ, buộc phải thế chấp công ty cho doanh nghiệp Thiên Đỉnh của Hà Diệu Long. "Anh, em xin lỗi, em phải đi trước đây..." Mười hai giờ khuya, Giang Mạch nhảy từ mái nhà xuống, chết tại chỗ. Một người đẹp trai, tài giỏi nổi tiếng trong giới kinh doanh, vậy mà lại từ giã cõi đời như thế. Người nào có đầu óc cũng có thể nhận ra được chắc chắn trong chuyện này có vấn đề, thương trường như chiến trường, Giang Mạch chính là vật hi sinh đáng thương. Giữa con gió se se lạnh, Giang Sách hít sâu một hơi, ngửa đầu nhìn lên trên bầu trời lấp lánh đầy sao. "Mạch, xin lỗi, anh đã về trễ rồi. Em yên tâm, tất cả những người hãm hại em, anh đều sẽ khiến bọn họ phải trả giá, chôn họ chung với em." Năm năm qua, Giang… Dưới sự điều khiển của đồng tiền, người trên đường lao tới đám côn đồ như dã thú. Còn Diêu Hàng và đám đàn em của anh ta chính là đàn dê đợi làm thịt, sói hoang khắp nơi, họ không còn chỗ để trốn, thậm chí ngay cả dũng khí chiến đấu cũng chẳng còn. Những người này đã quen thói bắt nạt người khác, trước giờ làm gì quen với việc bị người khác bắt nạt. Bắt nạt kẻ yếu chính là thánh kính của bọn họ. Nhưng giờ phút này, đối mặt với đám người nhào tới như thủy triều dâng lên, hành động đầu tiên của đám đàn em là quỳ xuống, dập đầu cầu xin sự tha thứ. Nhưng cái này có tác dụng gì đâu? Giờ phút này bọn họ chẳng khác nào bọc tiền, mà trên đời nào có ai lại không cần tiền chứ? Đặc biệt là ở cái chốn Nam Thành dân cư nhanh nhẹn, dũng mãnh lại ra tay cực kỳ tàn nhẫn này. Diêu Hàng tuyệt vọng nhìn khắp bốn phía, anh ta có mơ cũng mơ không được mọi chuyện sẽ đi đến bước đường này. Sự thật lại một lần làm minh chứng cho câu nói kia: có tiền là muốn làm gì thì làm. Giang Sách, người lúc đầu bị vây trong tình thế xấu, cuối cùng đã dùng tiền mở ra một con đường máu, để Diêu Hàng biết được sức mạnh của đồng tiền có thể khủng khiếp tới cỡ nào. "Đi, tìm một chỗ xem trò vui đi." Giang Sách bảo vệ Tân Uẩn, Tân Tử Dân lùi về sau, ba người bước vào một quán trà, lẳng lặng nhìn cảnh đám người Diêu Hàng bị đánh no đòn. Chỉ bị đánh thôi thì còn nhẹ, có mấy tên đàn em bị người ta đè tay đè chân, vạch miệng ra, sau đó dùng gậy đập gãy răng, nhổ từng cái một xuống! Cảnh tượng vô cùng máu me. Đây vẫn còn là trần gian sao? Phải là lò sát sinh mới đúng. Tim Tân Uẩn cảm thấy rất đau, đây là lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy bộ dạng điên cuồng của con người là thế nào. Họ vẫn còn là người sao? Không, chắc chắn là cầm thú! Dưới sự điều khiển của ích lợi, họ đã hoàn toàn đánh mất tính người, biến thành súc sinh chỉ biết tới tiền. Tân Uẩn quay đầu đi, không đành lòng nhìn tiếp. Con người trước giờ luôn hiền lành và khờ khạo như cô ấy thật sự không quen nhìn những cảnh thế này, thậm chí bây giờ, cô ấy bỗng nảy sinh sự hoài nghi với cái nghề bác sĩ này của mình. Cô ấy cực khổ, tận tâm tận lực nghiên cứu y thuật để cứu người, nhưng người cô ấy phải cứu lại chính là đám súc sinh chỉ biết đến tiền này thôi sao? Thế thì, có cần tiếp tục nghiên cứu y thuật nữa không đây? Giang Sách đã nhìn thấu tâm tư của cô ấy, chỉ nhẹ giọng nói: "Rất máu me, đúng không?" "Hồi ở Tây Cảnh, bọn tôi ngày nào cũng phải trải qua cuộc sống như thế, hơn nữa còn phải xung phong xông vào pháo đài, tự mình ra tay với kẻ địch, chứ không phải đứng từ xa quan sát như bây giờ đâu." Tân Uẩn hỏi: "Anh trai tôi… cũng như thế á?" "Anh ấy là quân y, mặc dù không cần chiến đấu anh dũng nơi tiền tuyến, những mỗi mỗi một trận chiến, anh ấy đều để vào trong mắt. Nhưng điều này không thể là vật cản trên con đường cứu người của anh ấy, chẳng những không thành trở ngại, mà còn thúc đẩy anh ấy càng thêm nỗ lực nghiên cứu y thuật." "Tại sao chứ? Cứu những kẻ như vậy, có đáng không?" "Cứu người dễ, cứu tâm khó. Vậy sao không học cách cứu người trước rồi hãy bàn tới chuyện cứu tâm. Nếu tất cả mọi người chết sạch, vậy còn ai để mà cứu tâm cơ chứ? Tâm nguyện lớn nhất cả cuộc đời này của anh cô, đó là một ngày nào đó, trên thế giới này không còn chiến tranh nữa. Mà đó cũng là hy vọng của tôi." Nhưng mộng tưởng thì tốt đẹp, còn thực tế lại rất tàn khốc. Chiến tranh, có lẽ sẽ biến mất, nhưng “cuộc chiến” giữa con người với nhau sẽ vĩnh viễn không biến mất. 

Dưới sự điều khiển của đồng tiền, người trên đường lao tới đám côn đồ như dã thú. Còn Diêu Hàng và đám đàn em của anh ta chính là đàn dê đợi làm thịt, sói hoang khắp nơi, họ không còn chỗ để trốn, thậm chí ngay cả dũng khí chiến đấu cũng chẳng còn.

 

Những người này đã quen thói bắt nạt người khác, trước giờ làm gì quen với việc bị người khác bắt nạt.

 

Bắt nạt kẻ yếu chính là thánh kính của bọn họ.

 

Nhưng giờ phút này, đối mặt với đám người nhào tới như thủy triều dâng lên, hành động đầu tiên của đám đàn em là quỳ xuống, dập đầu cầu xin sự tha thứ.

 

Nhưng cái này có tác dụng gì đâu?

 

Giờ phút này bọn họ chẳng khác nào bọc tiền, mà trên đời nào có ai lại không cần tiền chứ? Đặc biệt là ở cái chốn Nam Thành dân cư nhanh nhẹn, dũng mãnh lại ra tay cực kỳ tàn nhẫn này.

 

Diêu Hàng tuyệt vọng nhìn khắp bốn phía, anh ta có mơ cũng mơ không được mọi chuyện sẽ đi đến bước đường này.

 

Sự thật lại một lần làm minh chứng cho câu nói kia: có tiền là muốn làm gì thì làm.

 

Giang Sách, người lúc đầu bị vây trong tình thế xấu, cuối cùng đã dùng tiền mở ra một con đường máu, để Diêu Hàng biết được sức mạnh của đồng tiền có thể khủng khiếp tới cỡ nào.

 

"Đi, tìm một chỗ xem trò vui đi."

 

Giang Sách bảo vệ Tân Uẩn, Tân Tử Dân lùi về sau, ba người bước vào một quán trà, lẳng lặng nhìn cảnh đám người Diêu Hàng bị đánh no đòn.

 

Chỉ bị đánh thôi thì còn nhẹ, có mấy tên đàn em bị người ta đè tay đè chân, vạch miệng ra, sau đó dùng gậy đập gãy răng, nhổ từng cái một xuống!

 

Cảnh tượng vô cùng máu me.

 

Đây vẫn còn là trần gian sao? Phải là lò sát sinh mới đúng.

 

Tim Tân Uẩn cảm thấy rất đau, đây là lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy bộ dạng điên cuồng của con người là thế nào.

 

Họ vẫn còn là người sao?

 

Không, chắc chắn là cầm thú!

 

Dưới sự điều khiển của ích lợi, họ đã hoàn toàn đánh mất tính người, biến thành súc sinh chỉ biết tới tiền.

 

Tân Uẩn quay đầu đi, không đành lòng nhìn tiếp. Con người trước giờ luôn hiền lành và khờ khạo như cô ấy thật sự không quen nhìn những cảnh thế này, thậm chí bây giờ, cô ấy bỗng nảy sinh sự hoài nghi với cái nghề bác sĩ này của mình.

 

Cô ấy cực khổ, tận tâm tận lực nghiên cứu y thuật để cứu người, nhưng người cô ấy phải cứu lại chính là đám súc sinh chỉ biết đến tiền này thôi sao?

 

Thế thì, có cần tiếp tục nghiên cứu y thuật nữa không đây?

 

Giang Sách đã nhìn thấu tâm tư của cô ấy, chỉ nhẹ giọng nói: "Rất máu me, đúng không?"

 

"Hồi ở Tây Cảnh, bọn tôi ngày nào cũng phải trải qua cuộc sống như thế, hơn nữa còn phải xung phong xông vào pháo đài, tự mình ra tay với kẻ địch, chứ không phải đứng từ xa quan sát như bây giờ đâu."

 

Tân Uẩn hỏi: "Anh trai tôi… cũng như thế á?"

 

"Anh ấy là quân y, mặc dù không cần chiến đấu anh dũng nơi tiền tuyến, những mỗi mỗi một trận chiến, anh ấy đều để vào trong mắt. Nhưng điều này không thể là vật cản trên con đường cứu người của anh ấy, chẳng những không thành trở ngại, mà còn thúc đẩy anh ấy càng thêm nỗ lực nghiên cứu y thuật."

 

"Tại sao chứ? Cứu những kẻ như vậy, có đáng không?"

 

"Cứu người dễ, cứu tâm khó. Vậy sao không học cách cứu người trước rồi hãy bàn tới chuyện cứu tâm. Nếu tất cả mọi người chết sạch, vậy còn ai để mà cứu tâm cơ chứ? Tâm nguyện lớn nhất cả cuộc đời này của anh cô, đó là một ngày nào đó, trên thế giới này không còn chiến tranh nữa. Mà đó cũng là hy vọng của tôi."

 

Nhưng mộng tưởng thì tốt đẹp, còn thực tế lại rất tàn khốc.

 

Chiến tranh, có lẽ sẽ biến mất, nhưng “cuộc chiến” giữa con người với nhau sẽ vĩnh viễn không biến mất.

 

Chí Tôn Chiến Thần - Giang SáchTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhGiang Sách đứng dưới tàng cây, nhìn về phía Văn phòng Khoa học công nghệ Tẩm Mộng. "Anh, bọn họ liên thủ tính kế hãm hại em, em không sống nổi nữa rồi." Hai tháng trước, vòng vốn của Khoa học công nghệ Tẩm Mộng gặp sự cố không thể cứu vãn, chủ tịch Giang Mạch mang trên lưng món nợ lớn – 1,2 tỷ, buộc phải thế chấp công ty cho doanh nghiệp Thiên Đỉnh của Hà Diệu Long. "Anh, em xin lỗi, em phải đi trước đây..." Mười hai giờ khuya, Giang Mạch nhảy từ mái nhà xuống, chết tại chỗ. Một người đẹp trai, tài giỏi nổi tiếng trong giới kinh doanh, vậy mà lại từ giã cõi đời như thế. Người nào có đầu óc cũng có thể nhận ra được chắc chắn trong chuyện này có vấn đề, thương trường như chiến trường, Giang Mạch chính là vật hi sinh đáng thương. Giữa con gió se se lạnh, Giang Sách hít sâu một hơi, ngửa đầu nhìn lên trên bầu trời lấp lánh đầy sao. "Mạch, xin lỗi, anh đã về trễ rồi. Em yên tâm, tất cả những người hãm hại em, anh đều sẽ khiến bọn họ phải trả giá, chôn họ chung với em." Năm năm qua, Giang… Dưới sự điều khiển của đồng tiền, người trên đường lao tới đám côn đồ như dã thú. Còn Diêu Hàng và đám đàn em của anh ta chính là đàn dê đợi làm thịt, sói hoang khắp nơi, họ không còn chỗ để trốn, thậm chí ngay cả dũng khí chiến đấu cũng chẳng còn. Những người này đã quen thói bắt nạt người khác, trước giờ làm gì quen với việc bị người khác bắt nạt. Bắt nạt kẻ yếu chính là thánh kính của bọn họ. Nhưng giờ phút này, đối mặt với đám người nhào tới như thủy triều dâng lên, hành động đầu tiên của đám đàn em là quỳ xuống, dập đầu cầu xin sự tha thứ. Nhưng cái này có tác dụng gì đâu? Giờ phút này bọn họ chẳng khác nào bọc tiền, mà trên đời nào có ai lại không cần tiền chứ? Đặc biệt là ở cái chốn Nam Thành dân cư nhanh nhẹn, dũng mãnh lại ra tay cực kỳ tàn nhẫn này. Diêu Hàng tuyệt vọng nhìn khắp bốn phía, anh ta có mơ cũng mơ không được mọi chuyện sẽ đi đến bước đường này. Sự thật lại một lần làm minh chứng cho câu nói kia: có tiền là muốn làm gì thì làm. Giang Sách, người lúc đầu bị vây trong tình thế xấu, cuối cùng đã dùng tiền mở ra một con đường máu, để Diêu Hàng biết được sức mạnh của đồng tiền có thể khủng khiếp tới cỡ nào. "Đi, tìm một chỗ xem trò vui đi." Giang Sách bảo vệ Tân Uẩn, Tân Tử Dân lùi về sau, ba người bước vào một quán trà, lẳng lặng nhìn cảnh đám người Diêu Hàng bị đánh no đòn. Chỉ bị đánh thôi thì còn nhẹ, có mấy tên đàn em bị người ta đè tay đè chân, vạch miệng ra, sau đó dùng gậy đập gãy răng, nhổ từng cái một xuống! Cảnh tượng vô cùng máu me. Đây vẫn còn là trần gian sao? Phải là lò sát sinh mới đúng. Tim Tân Uẩn cảm thấy rất đau, đây là lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy bộ dạng điên cuồng của con người là thế nào. Họ vẫn còn là người sao? Không, chắc chắn là cầm thú! Dưới sự điều khiển của ích lợi, họ đã hoàn toàn đánh mất tính người, biến thành súc sinh chỉ biết tới tiền. Tân Uẩn quay đầu đi, không đành lòng nhìn tiếp. Con người trước giờ luôn hiền lành và khờ khạo như cô ấy thật sự không quen nhìn những cảnh thế này, thậm chí bây giờ, cô ấy bỗng nảy sinh sự hoài nghi với cái nghề bác sĩ này của mình. Cô ấy cực khổ, tận tâm tận lực nghiên cứu y thuật để cứu người, nhưng người cô ấy phải cứu lại chính là đám súc sinh chỉ biết đến tiền này thôi sao? Thế thì, có cần tiếp tục nghiên cứu y thuật nữa không đây? Giang Sách đã nhìn thấu tâm tư của cô ấy, chỉ nhẹ giọng nói: "Rất máu me, đúng không?" "Hồi ở Tây Cảnh, bọn tôi ngày nào cũng phải trải qua cuộc sống như thế, hơn nữa còn phải xung phong xông vào pháo đài, tự mình ra tay với kẻ địch, chứ không phải đứng từ xa quan sát như bây giờ đâu." Tân Uẩn hỏi: "Anh trai tôi… cũng như thế á?" "Anh ấy là quân y, mặc dù không cần chiến đấu anh dũng nơi tiền tuyến, những mỗi mỗi một trận chiến, anh ấy đều để vào trong mắt. Nhưng điều này không thể là vật cản trên con đường cứu người của anh ấy, chẳng những không thành trở ngại, mà còn thúc đẩy anh ấy càng thêm nỗ lực nghiên cứu y thuật." "Tại sao chứ? Cứu những kẻ như vậy, có đáng không?" "Cứu người dễ, cứu tâm khó. Vậy sao không học cách cứu người trước rồi hãy bàn tới chuyện cứu tâm. Nếu tất cả mọi người chết sạch, vậy còn ai để mà cứu tâm cơ chứ? Tâm nguyện lớn nhất cả cuộc đời này của anh cô, đó là một ngày nào đó, trên thế giới này không còn chiến tranh nữa. Mà đó cũng là hy vọng của tôi." Nhưng mộng tưởng thì tốt đẹp, còn thực tế lại rất tàn khốc. Chiến tranh, có lẽ sẽ biến mất, nhưng “cuộc chiến” giữa con người với nhau sẽ vĩnh viễn không biến mất. 

Chương 540 Có lợi ích sẽ có tranh đoạt.