Giang Sách đứng dưới tàng cây, nhìn về phía Văn phòng Khoa học công nghệ Tẩm Mộng. "Anh, bọn họ liên thủ tính kế hãm hại em, em không sống nổi nữa rồi." Hai tháng trước, vòng vốn của Khoa học công nghệ Tẩm Mộng gặp sự cố không thể cứu vãn, chủ tịch Giang Mạch mang trên lưng món nợ lớn – 1,2 tỷ, buộc phải thế chấp công ty cho doanh nghiệp Thiên Đỉnh của Hà Diệu Long. "Anh, em xin lỗi, em phải đi trước đây..." Mười hai giờ khuya, Giang Mạch nhảy từ mái nhà xuống, chết tại chỗ. Một người đẹp trai, tài giỏi nổi tiếng trong giới kinh doanh, vậy mà lại từ giã cõi đời như thế. Người nào có đầu óc cũng có thể nhận ra được chắc chắn trong chuyện này có vấn đề, thương trường như chiến trường, Giang Mạch chính là vật hi sinh đáng thương. Giữa con gió se se lạnh, Giang Sách hít sâu một hơi, ngửa đầu nhìn lên trên bầu trời lấp lánh đầy sao. "Mạch, xin lỗi, anh đã về trễ rồi. Em yên tâm, tất cả những người hãm hại em, anh đều sẽ khiến bọn họ phải trả giá, chôn họ chung với em." Năm năm qua, Giang…

Chương 570 Nhân Mã là anh, Sư Tử là em. 

Chí Tôn Chiến Thần - Giang SáchTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhGiang Sách đứng dưới tàng cây, nhìn về phía Văn phòng Khoa học công nghệ Tẩm Mộng. "Anh, bọn họ liên thủ tính kế hãm hại em, em không sống nổi nữa rồi." Hai tháng trước, vòng vốn của Khoa học công nghệ Tẩm Mộng gặp sự cố không thể cứu vãn, chủ tịch Giang Mạch mang trên lưng món nợ lớn – 1,2 tỷ, buộc phải thế chấp công ty cho doanh nghiệp Thiên Đỉnh của Hà Diệu Long. "Anh, em xin lỗi, em phải đi trước đây..." Mười hai giờ khuya, Giang Mạch nhảy từ mái nhà xuống, chết tại chỗ. Một người đẹp trai, tài giỏi nổi tiếng trong giới kinh doanh, vậy mà lại từ giã cõi đời như thế. Người nào có đầu óc cũng có thể nhận ra được chắc chắn trong chuyện này có vấn đề, thương trường như chiến trường, Giang Mạch chính là vật hi sinh đáng thương. Giữa con gió se se lạnh, Giang Sách hít sâu một hơi, ngửa đầu nhìn lên trên bầu trời lấp lánh đầy sao. "Mạch, xin lỗi, anh đã về trễ rồi. Em yên tâm, tất cả những người hãm hại em, anh đều sẽ khiến bọn họ phải trả giá, chôn họ chung với em." Năm năm qua, Giang… Thủy Thanh Diệu dùng da quang nhìn Giang Sách, nghĩ rằng sau khi nói những lời này, Giang Sách sẽ cảm thấy tức giận và sợ hãi. Đối phương càng tức giận bao nhiêu thì ông ta càng vui bấy nhiêu. Nhưng điều làm cho Thủy Thanh Diệu khó hiểu chính là Giang Sách không hề tỏ vẻ gì, giống như không có nghe thấy, tự ngồi ở trên ghế salon uống rượu, ngoảnh mặt làm ngơ trước lời nói của Thủy Thanh Diệu! Điều này làm cho người ta khó có thể nắm bắt. Sau khi một người nói ra điều gì đó, phản ứng nào mới khiến người nói không thể chấp nhận được? Tán đồng với bạn? không. Phản đối bạn? Cũng không. Đó là sự im lặng, là nghe mà như không nghe, coi lời nói của bạn như gió thoảng bên tai, phù, thổi qua là qua. Phản ứng của Giang Sách khiến Thủy Thanh Diệu gần như bùng nổ vì tức giận. Ông ta hét vào mặt Giang Sách: "Này, cậu có nghe tôi nói gì không? Tôi đã sắp xếp người đối phó bạn gái của cậu rồi! Cho dù hiện tại cậu lập tức đưa người tới đó cũng đã muộn, cậu không có phản ứng gì sao?" Giang Sách vẫn giả vờ như không nghe thấy, tự mình ăn uống. "Giang Sách! Nói cái gì đó đi!" "Bịt miệng ông ta." Lập tức có người đi tới, lấy khăn bịt miệng Thủy Thanh Diệu, ông ta không nói được lời nào. Tiểu Điệp ở bên cạnh lo lắng hỏi: "Giang Sách, anh thật sự không định làm gì sao?" Giang Sách dửng dưng nói: "Mọi chuyện đều trong tầm kiểm soát. Cô chỉ cần bình tĩnh nghỉ ngơi, còn lại cứ giao cho tôi." Chưa bao giờ Tiểu Điệp cảm thấy an toàn như lúc này. Giang Sách mang đến cho cô ta một cảm giác mạnh mẽ chưa từng có. Cô ta như một chú cừu non tội nghiệp, nhởn nhơ trong vùng hoang vu đầy bầy sói hoang, cuối cùng được bảo vệ bởi một vị vua Sư Tử hùng vĩ. Đó là một cảm giác tuyệt vời, nhưng nó cũng rất thực. Đại sảnh khách sạn. Cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra, theo sau đó là một nhóm lớn người kéo vào thưa thớt, tất cả đều cởi trần và xăm trổ, trên tay đều cầm rìu. Sau khi nhân viên phục vụ nhìn thấy nhóm người này thì hoảng sợ đến mức nhanh chóng chui xuống quầy. Một người trong số họ bước đến quầy, dùng rìu gõ mạnh và hét lên: "Tân Uẩn sống ở phòng nào trên tầng nào?" Nhân viên phục vụ nào dám trải lời, vội tra cứu ngay lập tức. "Tân Uẩn, sống ở phòng 608." "Ừ, lấy thẻ phòng tới đây!" "của anh." Người phục vụ run rẩy đưa thẻ phòng qua, sau khi người đàn ông cầm lấy, lại nói thêm: "Thủy Vân Thiên làm việc, người ngoài như các người tốt nhất bớt xen vào. Nếu dám gọi cảnh sát, tao sẽ giết mày chỉ trong phút chốc!" Người phục vụ sợ đến phát khóc. Từ lâu đã nghe nói rằng người của Thủy Vân Thiên cực kỳ độc đoán, hôm nay xem như đã được chứng kiến. Nhóm đàn ông đi tới cửa thang máy, lần lượt đi vào, quẹt thẻ phòng lên lầu sáu. Ding-dong, cửa thang máy mở ra. Một nhóm lớn người đi ra, đến hành lang sâu, nhìn về phía cuối cùng. Chỉ nhìn thấy một người đàn ông vạm vỡ đứng ở đầu hành lang, trong khi ở phía bên kia, có một người đàn ông với cung tên trên lưng. Hành lang dài và hẹp bị chặn bởi hai người đàn ông. Đó là Sư Tử và Nhân Mã trong Mười Hai Cung Hoàng Đạo! Kỳ thật, hai người họ còn có một mối quan hệ đặc biệt mà người ngoài không biết, đó là - họ là anh em ruột. Nhân Mã là anh, Sư Tử là em. Nhóm người đàn ông cởi trần không biết bọn họ, tưởng họ là nhân viên khách sạn, chia ra hai bên trái phải để tìm phòng 608. 

Thủy Thanh Diệu dùng da quang nhìn Giang Sách, nghĩ rằng sau khi nói những lời này, Giang Sách sẽ cảm thấy tức giận và sợ hãi. 

Đối phương càng tức giận bao nhiêu thì ông ta càng vui bấy nhiêu. 

Nhưng điều làm cho Thủy Thanh Diệu khó hiểu chính là Giang Sách không hề tỏ vẻ gì, giống như không có nghe thấy, tự ngồi ở trên ghế salon uống rượu, ngoảnh mặt làm ngơ trước lời nói của Thủy Thanh Diệu! 

Điều này làm cho người ta khó có thể nắm bắt. 

Sau khi một người nói ra điều gì đó, phản ứng nào mới khiến người nói không thể chấp nhận được? 

Tán đồng với bạn? không. 

Phản đối bạn? Cũng không. 

Đó là sự im lặng, là nghe mà như không nghe, coi lời nói của bạn như gió thoảng bên tai, phù, thổi qua là qua. 

Phản ứng của Giang Sách khiến Thủy Thanh Diệu gần như bùng nổ vì tức giận. 

Ông ta hét vào mặt Giang Sách: "Này, cậu có nghe tôi nói gì không? Tôi đã sắp xếp người đối phó bạn gái của cậu rồi! Cho dù hiện tại cậu lập tức đưa người tới đó cũng đã muộn, cậu không có phản ứng gì sao?" 

Giang Sách vẫn giả vờ như không nghe thấy, tự mình ăn uống. 

"Giang Sách! Nói cái gì đó đi!" 

"Bịt miệng ông ta." 

Lập tức có người đi tới, lấy khăn bịt miệng Thủy Thanh Diệu, ông ta không nói được lời nào. 

Tiểu Điệp ở bên cạnh lo lắng hỏi: "Giang Sách, anh thật sự không định làm gì sao?" 

Giang Sách dửng dưng nói: "Mọi chuyện đều trong tầm kiểm soát. Cô chỉ cần bình tĩnh nghỉ ngơi, còn lại cứ giao cho tôi." 

Chưa bao giờ Tiểu Điệp cảm thấy an toàn như lúc này. 

Giang Sách mang đến cho cô ta một cảm giác mạnh mẽ chưa từng có. Cô ta như một chú cừu non tội nghiệp, nhởn nhơ trong vùng hoang vu đầy bầy sói hoang, cuối cùng được bảo vệ bởi một vị vua Sư Tử hùng vĩ. 

Đó là một cảm giác tuyệt vời, nhưng nó cũng rất thực. 

Đại sảnh khách sạn. 

Cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra, theo sau đó là một nhóm lớn người kéo vào thưa thớt, tất cả đều cởi trần và xăm trổ, trên tay đều cầm rìu. 

Sau khi nhân viên phục vụ nhìn thấy nhóm người này thì hoảng sợ đến mức nhanh chóng chui xuống quầy. 

Một người trong số họ bước đến quầy, dùng rìu gõ mạnh và hét lên: "Tân Uẩn sống ở phòng nào trên tầng nào?" 

Nhân viên phục vụ nào dám trải lời, vội tra cứu ngay lập tức. 

"Tân Uẩn, sống ở phòng 608." 

"Ừ, lấy thẻ phòng tới đây!" 

"của anh." 

Người phục vụ run rẩy đưa thẻ phòng qua, sau khi người đàn ông cầm lấy, lại nói thêm: "Thủy Vân Thiên làm việc, người ngoài như các người tốt nhất bớt xen vào. Nếu dám gọi cảnh sát, tao sẽ giết mày chỉ trong phút chốc!" 

Người phục vụ sợ đến phát khóc. 

Từ lâu đã nghe nói rằng người của Thủy Vân Thiên cực kỳ độc đoán, hôm nay xem như đã được chứng kiến. 

Nhóm đàn ông đi tới cửa thang máy, lần lượt đi vào, quẹt thẻ phòng lên lầu sáu. 

Ding-dong, cửa thang máy mở ra. 

Một nhóm lớn người đi ra, đến hành lang sâu, nhìn về phía cuối cùng. 

Chỉ nhìn thấy một người đàn ông vạm vỡ đứng ở đầu hành lang, trong khi ở phía bên kia, có một người đàn ông với cung tên trên lưng. 

Hành lang dài và hẹp bị chặn bởi hai người đàn ông. 

Đó là Sư Tử và Nhân Mã trong Mười Hai Cung Hoàng Đạo! 

Kỳ thật, hai người họ còn có một mối quan hệ đặc biệt mà người ngoài không biết, đó là - họ là anh em ruột. 

Nhân Mã là anh, Sư Tử là em. 

Nhóm người đàn ông cởi trần không biết bọn họ, tưởng họ là nhân viên khách sạn, chia ra hai bên trái phải để tìm phòng 608. 

Chí Tôn Chiến Thần - Giang SáchTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhGiang Sách đứng dưới tàng cây, nhìn về phía Văn phòng Khoa học công nghệ Tẩm Mộng. "Anh, bọn họ liên thủ tính kế hãm hại em, em không sống nổi nữa rồi." Hai tháng trước, vòng vốn của Khoa học công nghệ Tẩm Mộng gặp sự cố không thể cứu vãn, chủ tịch Giang Mạch mang trên lưng món nợ lớn – 1,2 tỷ, buộc phải thế chấp công ty cho doanh nghiệp Thiên Đỉnh của Hà Diệu Long. "Anh, em xin lỗi, em phải đi trước đây..." Mười hai giờ khuya, Giang Mạch nhảy từ mái nhà xuống, chết tại chỗ. Một người đẹp trai, tài giỏi nổi tiếng trong giới kinh doanh, vậy mà lại từ giã cõi đời như thế. Người nào có đầu óc cũng có thể nhận ra được chắc chắn trong chuyện này có vấn đề, thương trường như chiến trường, Giang Mạch chính là vật hi sinh đáng thương. Giữa con gió se se lạnh, Giang Sách hít sâu một hơi, ngửa đầu nhìn lên trên bầu trời lấp lánh đầy sao. "Mạch, xin lỗi, anh đã về trễ rồi. Em yên tâm, tất cả những người hãm hại em, anh đều sẽ khiến bọn họ phải trả giá, chôn họ chung với em." Năm năm qua, Giang… Thủy Thanh Diệu dùng da quang nhìn Giang Sách, nghĩ rằng sau khi nói những lời này, Giang Sách sẽ cảm thấy tức giận và sợ hãi. Đối phương càng tức giận bao nhiêu thì ông ta càng vui bấy nhiêu. Nhưng điều làm cho Thủy Thanh Diệu khó hiểu chính là Giang Sách không hề tỏ vẻ gì, giống như không có nghe thấy, tự ngồi ở trên ghế salon uống rượu, ngoảnh mặt làm ngơ trước lời nói của Thủy Thanh Diệu! Điều này làm cho người ta khó có thể nắm bắt. Sau khi một người nói ra điều gì đó, phản ứng nào mới khiến người nói không thể chấp nhận được? Tán đồng với bạn? không. Phản đối bạn? Cũng không. Đó là sự im lặng, là nghe mà như không nghe, coi lời nói của bạn như gió thoảng bên tai, phù, thổi qua là qua. Phản ứng của Giang Sách khiến Thủy Thanh Diệu gần như bùng nổ vì tức giận. Ông ta hét vào mặt Giang Sách: "Này, cậu có nghe tôi nói gì không? Tôi đã sắp xếp người đối phó bạn gái của cậu rồi! Cho dù hiện tại cậu lập tức đưa người tới đó cũng đã muộn, cậu không có phản ứng gì sao?" Giang Sách vẫn giả vờ như không nghe thấy, tự mình ăn uống. "Giang Sách! Nói cái gì đó đi!" "Bịt miệng ông ta." Lập tức có người đi tới, lấy khăn bịt miệng Thủy Thanh Diệu, ông ta không nói được lời nào. Tiểu Điệp ở bên cạnh lo lắng hỏi: "Giang Sách, anh thật sự không định làm gì sao?" Giang Sách dửng dưng nói: "Mọi chuyện đều trong tầm kiểm soát. Cô chỉ cần bình tĩnh nghỉ ngơi, còn lại cứ giao cho tôi." Chưa bao giờ Tiểu Điệp cảm thấy an toàn như lúc này. Giang Sách mang đến cho cô ta một cảm giác mạnh mẽ chưa từng có. Cô ta như một chú cừu non tội nghiệp, nhởn nhơ trong vùng hoang vu đầy bầy sói hoang, cuối cùng được bảo vệ bởi một vị vua Sư Tử hùng vĩ. Đó là một cảm giác tuyệt vời, nhưng nó cũng rất thực. Đại sảnh khách sạn. Cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra, theo sau đó là một nhóm lớn người kéo vào thưa thớt, tất cả đều cởi trần và xăm trổ, trên tay đều cầm rìu. Sau khi nhân viên phục vụ nhìn thấy nhóm người này thì hoảng sợ đến mức nhanh chóng chui xuống quầy. Một người trong số họ bước đến quầy, dùng rìu gõ mạnh và hét lên: "Tân Uẩn sống ở phòng nào trên tầng nào?" Nhân viên phục vụ nào dám trải lời, vội tra cứu ngay lập tức. "Tân Uẩn, sống ở phòng 608." "Ừ, lấy thẻ phòng tới đây!" "của anh." Người phục vụ run rẩy đưa thẻ phòng qua, sau khi người đàn ông cầm lấy, lại nói thêm: "Thủy Vân Thiên làm việc, người ngoài như các người tốt nhất bớt xen vào. Nếu dám gọi cảnh sát, tao sẽ giết mày chỉ trong phút chốc!" Người phục vụ sợ đến phát khóc. Từ lâu đã nghe nói rằng người của Thủy Vân Thiên cực kỳ độc đoán, hôm nay xem như đã được chứng kiến. Nhóm đàn ông đi tới cửa thang máy, lần lượt đi vào, quẹt thẻ phòng lên lầu sáu. Ding-dong, cửa thang máy mở ra. Một nhóm lớn người đi ra, đến hành lang sâu, nhìn về phía cuối cùng. Chỉ nhìn thấy một người đàn ông vạm vỡ đứng ở đầu hành lang, trong khi ở phía bên kia, có một người đàn ông với cung tên trên lưng. Hành lang dài và hẹp bị chặn bởi hai người đàn ông. Đó là Sư Tử và Nhân Mã trong Mười Hai Cung Hoàng Đạo! Kỳ thật, hai người họ còn có một mối quan hệ đặc biệt mà người ngoài không biết, đó là - họ là anh em ruột. Nhân Mã là anh, Sư Tử là em. Nhóm người đàn ông cởi trần không biết bọn họ, tưởng họ là nhân viên khách sạn, chia ra hai bên trái phải để tìm phòng 608. 

Chương 570 Nhân Mã là anh, Sư Tử là em.