Hợp đồng của chúng ta giấy trắng mực đen đã viết rất rõ ràng, một khi phát hiện ra mợ nɠɵạı ŧìиɦ, chúng tôi không chỉ thu hồi tất cả những gì đã cho nhà mẹ đẻ của mợ, mà tất cả những lợi ích mà nhà mợ nhận được trong thời gian nay cũng sẽ bị thu hồi toàn bộ."... "Mợ chủ, nhà họ Chiến là danh gia vọng tộc, tuy cậu ba gặp điều bất trắc nhưng gốc gác và thể diện gia tộc vẫn còn đó. Nhà họ Chiến tuyệt đối không cho phép cháu dâu minh chân trong chân ngoài, đã thế còn là cậu ba mà cụ chủ coi trọng nhất!" ... "Tôi tin nếu mợ chủ đã chấp nhận gả vào nhà họ Chiến thì chắc chắn mợ đã cân nhắc giữa lợi và hại rồi, nếu vậy thì mợ chủ sẽ biết phân nặng nhẹ! Khi có được thì mợ chủ cũng phải nghĩ xem mợ và gia đình mợ có gánh vác được hậu quả nếu mất đi hay không?" Trong một phòng bệnh VIP xa hoa cao cấp, một vị quản gia ăn mặc chỉnh chu đang dốc hết ruột gan để khuyên nhủ cô gái trên giường bệnh với sắc mặt như đàn gảy tai trâu. Còn cô gái trên giường bệnh lại đang thư thả tựa vào giường nghịch…

Chương 599

Lạc Mất Cô Dâu Xung HỷTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhHợp đồng của chúng ta giấy trắng mực đen đã viết rất rõ ràng, một khi phát hiện ra mợ nɠɵạı ŧìиɦ, chúng tôi không chỉ thu hồi tất cả những gì đã cho nhà mẹ đẻ của mợ, mà tất cả những lợi ích mà nhà mợ nhận được trong thời gian nay cũng sẽ bị thu hồi toàn bộ."... "Mợ chủ, nhà họ Chiến là danh gia vọng tộc, tuy cậu ba gặp điều bất trắc nhưng gốc gác và thể diện gia tộc vẫn còn đó. Nhà họ Chiến tuyệt đối không cho phép cháu dâu minh chân trong chân ngoài, đã thế còn là cậu ba mà cụ chủ coi trọng nhất!" ... "Tôi tin nếu mợ chủ đã chấp nhận gả vào nhà họ Chiến thì chắc chắn mợ đã cân nhắc giữa lợi và hại rồi, nếu vậy thì mợ chủ sẽ biết phân nặng nhẹ! Khi có được thì mợ chủ cũng phải nghĩ xem mợ và gia đình mợ có gánh vác được hậu quả nếu mất đi hay không?" Trong một phòng bệnh VIP xa hoa cao cấp, một vị quản gia ăn mặc chỉnh chu đang dốc hết ruột gan để khuyên nhủ cô gái trên giường bệnh với sắc mặt như đàn gảy tai trâu. Còn cô gái trên giường bệnh lại đang thư thả tựa vào giường nghịch… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Ôi dào, già rồi già rồi. Bây giờ là thiên hạ của đám trẻ các con rồi. So với mẹ thì cô gái thống nhất thẩm mỹ giới giảitrí3 như con mới là đẹp thật sự”Cảnh Thiên cũng cười, đáp lời: “Vậy thì cũng phải cảm ơn chị Thanh đã cho nền tảng tốt1 như thế này. Nếu emthực sự là con nhà họ Cảnh thì có lẽ chỉ được như Cảnh Lạc thôi”“Hứ, cái đồ bạch liên hoa đó,9 nhìn thôi cũng thấy buồn nôn rồi, nhắc đến nó làm gì chứ? Ôi chao, con gái ngoancủa mẹ, mẹ khiến con chịu khổ rồi!”br>Tạ Thanh Nghiên không hề để bụng chuyện con gái vẫn gọi mình là chị Thanh.Chị Thanh thì chị Thanh.Chứn8g tỏ bà vẫn còn trẻ lắm.Con gái gọi mẹ là chị, con gái và mẹ làm chị em, đó là điều mà bà mong còn không được.Nghĩ đến nỗi khổ mà con gái phải chịu suốt hai mươi năm nay, Tạ Thanh Nghiên thấy lòng mình đau nhói và ấmức, nước mắt cũng trào ra.Bởi vì đã thân thiết với Tạ Thanh Nghiên rồi, thấy bà khóc, Cảnh Thiên rất tự nhiên, lấy một tờ giấy ăn rồi lau nướcmắt cho bà.“Không sao đâu, em không chịu khổ. Cũng không ai có thể khiến em khổ, chị Thanh đừng tự trách mình nữa”“Sao lại không tự trách mình chứ? Là mẹ đưa con đến thế giới này, nhưng mẹ lại không thể bảo vệ tốt cho con. Làmẹ không làm tròn trách nhiệm nên mới khiến con bị người ta đánh tráo. Tuy rằng… tuy rằng mẹ không xứng làmmẹ của con, nhưng… nếu mẹ không làm mẹ của con thì lại càng có lỗi với con”Tạ Thanh Nghiên vừa khóc vừa nhìn Cảnh Thiên một cách tràn đầy mong đợi, bà nói: “Thế nên, sau này mẹ nhấtđịnh sẽ làm một người mẹ thật tốt, bù đắp tất cả tình yêu thương mà trước đây chưa thể cho con. Mẹ sẽ cho con gáiyêu quý của mẹ nhiều yêu thương nhất, mẹ chỉ mong… chỉ mong con có thể cho mẹ một cơ hội nữa!”Thấy chị Thanh đã hoàn toàn mặc kệ bố cô ở bên cạnh, chỉ biết khóc và tự hối hận, khiến khi cô nhìn sang Để TịnhHiên, người kia tỏ ra vô cùng lúng túng, cũng không biết mình nên cười với con gái hay là cùng khóc lóc hối hậnvới vợ mình.Cô không kìm được mà bật cười. “Được rồi mà chị Thanh, chúng ta đâu phải kiểu người đa sầu đa cảm thế, nhậncon gái rồi mà chị không vui sao?”“Mẹ vui chứ” Tạ Thanh Nghiên vội vàng ngước đôi mắt rưng rưng nước lên nhìn bé con nhà mình.“Vui thì còn khóc gì nữa”“Mẹ… mẹ chỉ sợ con nghĩ mẹ không đủ trách nhiệm, sợ con trách mẹ… thế nên mẹ khóc trước”“Phụt..” Thực ra ngay từ đầu, Cảnh Thiên đã thấy chị Thanh khóc rất giả.Cô cảm thấy có lẽ khi anh hai của cô ra đời, anh ta đã hút hết tài năng diễn xuất của mẹ đi rồi.Không thì sao ngay từ khi đến ăn vạ, diễn xuất của mẹ cô đã vô cùng lố vào những thời điểm cần đến diễn xuất.Ban đầu khi thấy bố mẹ yêu nguyên chủ như vậy, cô cũng nhớ đến bố mẹ của mình, cũng có một chút buồn thương.Nhưng tiếng khóc của chị Thanh đã khiến cô nuốt hết mọi buồn thương vào trong, chỉ còn lại sự bất lực và buồncười.Tạ Thanh Nghiên thấy bé con nhà mình không những không khóc mà còn cười, bà cũng không khóc nổi nữa. Bà vội vàng lấy mộttấm thẻ trong túi mình ra rồi bảo: “Con ngoan, đây là tiền mà mẹ để dành cho con. Số tiền này do mẹ tự kiếm được đấy, không choanh cả anh hai anh ba của con đầu, chỉ để cho con thôi”Bà nói xong bèn ghé vào tại Cành Thiên: “Đến bố con cũng không biết đầu”Đề Tịnh Hiên: …Đã nói lên thì có thể nói nhỏ một chút được không? “Mẹ nói nhỏ với con nhé, trong này có hai mươi tỷ đấy, là tiền do mẹ tự kiếmđược. Thế nào? Mẹ giỏi chứ?”

Lạc Mất Cô Dâu Xung HỷTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhHợp đồng của chúng ta giấy trắng mực đen đã viết rất rõ ràng, một khi phát hiện ra mợ nɠɵạı ŧìиɦ, chúng tôi không chỉ thu hồi tất cả những gì đã cho nhà mẹ đẻ của mợ, mà tất cả những lợi ích mà nhà mợ nhận được trong thời gian nay cũng sẽ bị thu hồi toàn bộ."... "Mợ chủ, nhà họ Chiến là danh gia vọng tộc, tuy cậu ba gặp điều bất trắc nhưng gốc gác và thể diện gia tộc vẫn còn đó. Nhà họ Chiến tuyệt đối không cho phép cháu dâu minh chân trong chân ngoài, đã thế còn là cậu ba mà cụ chủ coi trọng nhất!" ... "Tôi tin nếu mợ chủ đã chấp nhận gả vào nhà họ Chiến thì chắc chắn mợ đã cân nhắc giữa lợi và hại rồi, nếu vậy thì mợ chủ sẽ biết phân nặng nhẹ! Khi có được thì mợ chủ cũng phải nghĩ xem mợ và gia đình mợ có gánh vác được hậu quả nếu mất đi hay không?" Trong một phòng bệnh VIP xa hoa cao cấp, một vị quản gia ăn mặc chỉnh chu đang dốc hết ruột gan để khuyên nhủ cô gái trên giường bệnh với sắc mặt như đàn gảy tai trâu. Còn cô gái trên giường bệnh lại đang thư thả tựa vào giường nghịch… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Ôi dào, già rồi già rồi. Bây giờ là thiên hạ của đám trẻ các con rồi. So với mẹ thì cô gái thống nhất thẩm mỹ giới giảitrí3 như con mới là đẹp thật sự”Cảnh Thiên cũng cười, đáp lời: “Vậy thì cũng phải cảm ơn chị Thanh đã cho nền tảng tốt1 như thế này. Nếu emthực sự là con nhà họ Cảnh thì có lẽ chỉ được như Cảnh Lạc thôi”“Hứ, cái đồ bạch liên hoa đó,9 nhìn thôi cũng thấy buồn nôn rồi, nhắc đến nó làm gì chứ? Ôi chao, con gái ngoancủa mẹ, mẹ khiến con chịu khổ rồi!”br>Tạ Thanh Nghiên không hề để bụng chuyện con gái vẫn gọi mình là chị Thanh.Chị Thanh thì chị Thanh.Chứn8g tỏ bà vẫn còn trẻ lắm.Con gái gọi mẹ là chị, con gái và mẹ làm chị em, đó là điều mà bà mong còn không được.Nghĩ đến nỗi khổ mà con gái phải chịu suốt hai mươi năm nay, Tạ Thanh Nghiên thấy lòng mình đau nhói và ấmức, nước mắt cũng trào ra.Bởi vì đã thân thiết với Tạ Thanh Nghiên rồi, thấy bà khóc, Cảnh Thiên rất tự nhiên, lấy một tờ giấy ăn rồi lau nướcmắt cho bà.“Không sao đâu, em không chịu khổ. Cũng không ai có thể khiến em khổ, chị Thanh đừng tự trách mình nữa”“Sao lại không tự trách mình chứ? Là mẹ đưa con đến thế giới này, nhưng mẹ lại không thể bảo vệ tốt cho con. Làmẹ không làm tròn trách nhiệm nên mới khiến con bị người ta đánh tráo. Tuy rằng… tuy rằng mẹ không xứng làmmẹ của con, nhưng… nếu mẹ không làm mẹ của con thì lại càng có lỗi với con”Tạ Thanh Nghiên vừa khóc vừa nhìn Cảnh Thiên một cách tràn đầy mong đợi, bà nói: “Thế nên, sau này mẹ nhấtđịnh sẽ làm một người mẹ thật tốt, bù đắp tất cả tình yêu thương mà trước đây chưa thể cho con. Mẹ sẽ cho con gáiyêu quý của mẹ nhiều yêu thương nhất, mẹ chỉ mong… chỉ mong con có thể cho mẹ một cơ hội nữa!”Thấy chị Thanh đã hoàn toàn mặc kệ bố cô ở bên cạnh, chỉ biết khóc và tự hối hận, khiến khi cô nhìn sang Để TịnhHiên, người kia tỏ ra vô cùng lúng túng, cũng không biết mình nên cười với con gái hay là cùng khóc lóc hối hậnvới vợ mình.Cô không kìm được mà bật cười. “Được rồi mà chị Thanh, chúng ta đâu phải kiểu người đa sầu đa cảm thế, nhậncon gái rồi mà chị không vui sao?”“Mẹ vui chứ” Tạ Thanh Nghiên vội vàng ngước đôi mắt rưng rưng nước lên nhìn bé con nhà mình.“Vui thì còn khóc gì nữa”“Mẹ… mẹ chỉ sợ con nghĩ mẹ không đủ trách nhiệm, sợ con trách mẹ… thế nên mẹ khóc trước”“Phụt..” Thực ra ngay từ đầu, Cảnh Thiên đã thấy chị Thanh khóc rất giả.Cô cảm thấy có lẽ khi anh hai của cô ra đời, anh ta đã hút hết tài năng diễn xuất của mẹ đi rồi.Không thì sao ngay từ khi đến ăn vạ, diễn xuất của mẹ cô đã vô cùng lố vào những thời điểm cần đến diễn xuất.Ban đầu khi thấy bố mẹ yêu nguyên chủ như vậy, cô cũng nhớ đến bố mẹ của mình, cũng có một chút buồn thương.Nhưng tiếng khóc của chị Thanh đã khiến cô nuốt hết mọi buồn thương vào trong, chỉ còn lại sự bất lực và buồncười.Tạ Thanh Nghiên thấy bé con nhà mình không những không khóc mà còn cười, bà cũng không khóc nổi nữa. Bà vội vàng lấy mộttấm thẻ trong túi mình ra rồi bảo: “Con ngoan, đây là tiền mà mẹ để dành cho con. Số tiền này do mẹ tự kiếm được đấy, không choanh cả anh hai anh ba của con đầu, chỉ để cho con thôi”Bà nói xong bèn ghé vào tại Cành Thiên: “Đến bố con cũng không biết đầu”Đề Tịnh Hiên: …Đã nói lên thì có thể nói nhỏ một chút được không? “Mẹ nói nhỏ với con nhé, trong này có hai mươi tỷ đấy, là tiền do mẹ tự kiếmđược. Thế nào? Mẹ giỏi chứ?”

Lạc Mất Cô Dâu Xung HỷTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhHợp đồng của chúng ta giấy trắng mực đen đã viết rất rõ ràng, một khi phát hiện ra mợ nɠɵạı ŧìиɦ, chúng tôi không chỉ thu hồi tất cả những gì đã cho nhà mẹ đẻ của mợ, mà tất cả những lợi ích mà nhà mợ nhận được trong thời gian nay cũng sẽ bị thu hồi toàn bộ."... "Mợ chủ, nhà họ Chiến là danh gia vọng tộc, tuy cậu ba gặp điều bất trắc nhưng gốc gác và thể diện gia tộc vẫn còn đó. Nhà họ Chiến tuyệt đối không cho phép cháu dâu minh chân trong chân ngoài, đã thế còn là cậu ba mà cụ chủ coi trọng nhất!" ... "Tôi tin nếu mợ chủ đã chấp nhận gả vào nhà họ Chiến thì chắc chắn mợ đã cân nhắc giữa lợi và hại rồi, nếu vậy thì mợ chủ sẽ biết phân nặng nhẹ! Khi có được thì mợ chủ cũng phải nghĩ xem mợ và gia đình mợ có gánh vác được hậu quả nếu mất đi hay không?" Trong một phòng bệnh VIP xa hoa cao cấp, một vị quản gia ăn mặc chỉnh chu đang dốc hết ruột gan để khuyên nhủ cô gái trên giường bệnh với sắc mặt như đàn gảy tai trâu. Còn cô gái trên giường bệnh lại đang thư thả tựa vào giường nghịch… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Ôi dào, già rồi già rồi. Bây giờ là thiên hạ của đám trẻ các con rồi. So với mẹ thì cô gái thống nhất thẩm mỹ giới giảitrí3 như con mới là đẹp thật sự”Cảnh Thiên cũng cười, đáp lời: “Vậy thì cũng phải cảm ơn chị Thanh đã cho nền tảng tốt1 như thế này. Nếu emthực sự là con nhà họ Cảnh thì có lẽ chỉ được như Cảnh Lạc thôi”“Hứ, cái đồ bạch liên hoa đó,9 nhìn thôi cũng thấy buồn nôn rồi, nhắc đến nó làm gì chứ? Ôi chao, con gái ngoancủa mẹ, mẹ khiến con chịu khổ rồi!”br>Tạ Thanh Nghiên không hề để bụng chuyện con gái vẫn gọi mình là chị Thanh.Chị Thanh thì chị Thanh.Chứn8g tỏ bà vẫn còn trẻ lắm.Con gái gọi mẹ là chị, con gái và mẹ làm chị em, đó là điều mà bà mong còn không được.Nghĩ đến nỗi khổ mà con gái phải chịu suốt hai mươi năm nay, Tạ Thanh Nghiên thấy lòng mình đau nhói và ấmức, nước mắt cũng trào ra.Bởi vì đã thân thiết với Tạ Thanh Nghiên rồi, thấy bà khóc, Cảnh Thiên rất tự nhiên, lấy một tờ giấy ăn rồi lau nướcmắt cho bà.“Không sao đâu, em không chịu khổ. Cũng không ai có thể khiến em khổ, chị Thanh đừng tự trách mình nữa”“Sao lại không tự trách mình chứ? Là mẹ đưa con đến thế giới này, nhưng mẹ lại không thể bảo vệ tốt cho con. Làmẹ không làm tròn trách nhiệm nên mới khiến con bị người ta đánh tráo. Tuy rằng… tuy rằng mẹ không xứng làmmẹ của con, nhưng… nếu mẹ không làm mẹ của con thì lại càng có lỗi với con”Tạ Thanh Nghiên vừa khóc vừa nhìn Cảnh Thiên một cách tràn đầy mong đợi, bà nói: “Thế nên, sau này mẹ nhấtđịnh sẽ làm một người mẹ thật tốt, bù đắp tất cả tình yêu thương mà trước đây chưa thể cho con. Mẹ sẽ cho con gáiyêu quý của mẹ nhiều yêu thương nhất, mẹ chỉ mong… chỉ mong con có thể cho mẹ một cơ hội nữa!”Thấy chị Thanh đã hoàn toàn mặc kệ bố cô ở bên cạnh, chỉ biết khóc và tự hối hận, khiến khi cô nhìn sang Để TịnhHiên, người kia tỏ ra vô cùng lúng túng, cũng không biết mình nên cười với con gái hay là cùng khóc lóc hối hậnvới vợ mình.Cô không kìm được mà bật cười. “Được rồi mà chị Thanh, chúng ta đâu phải kiểu người đa sầu đa cảm thế, nhậncon gái rồi mà chị không vui sao?”“Mẹ vui chứ” Tạ Thanh Nghiên vội vàng ngước đôi mắt rưng rưng nước lên nhìn bé con nhà mình.“Vui thì còn khóc gì nữa”“Mẹ… mẹ chỉ sợ con nghĩ mẹ không đủ trách nhiệm, sợ con trách mẹ… thế nên mẹ khóc trước”“Phụt..” Thực ra ngay từ đầu, Cảnh Thiên đã thấy chị Thanh khóc rất giả.Cô cảm thấy có lẽ khi anh hai của cô ra đời, anh ta đã hút hết tài năng diễn xuất của mẹ đi rồi.Không thì sao ngay từ khi đến ăn vạ, diễn xuất của mẹ cô đã vô cùng lố vào những thời điểm cần đến diễn xuất.Ban đầu khi thấy bố mẹ yêu nguyên chủ như vậy, cô cũng nhớ đến bố mẹ của mình, cũng có một chút buồn thương.Nhưng tiếng khóc của chị Thanh đã khiến cô nuốt hết mọi buồn thương vào trong, chỉ còn lại sự bất lực và buồncười.Tạ Thanh Nghiên thấy bé con nhà mình không những không khóc mà còn cười, bà cũng không khóc nổi nữa. Bà vội vàng lấy mộttấm thẻ trong túi mình ra rồi bảo: “Con ngoan, đây là tiền mà mẹ để dành cho con. Số tiền này do mẹ tự kiếm được đấy, không choanh cả anh hai anh ba của con đầu, chỉ để cho con thôi”Bà nói xong bèn ghé vào tại Cành Thiên: “Đến bố con cũng không biết đầu”Đề Tịnh Hiên: …Đã nói lên thì có thể nói nhỏ một chút được không? “Mẹ nói nhỏ với con nhé, trong này có hai mươi tỷ đấy, là tiền do mẹ tự kiếmđược. Thế nào? Mẹ giỏi chứ?”

Chương 599