Giang Sách đứng dưới tàng cây, nhìn về phía Văn phòng Khoa học công nghệ Tẩm Mộng. "Anh, bọn họ liên thủ tính kế hãm hại em, em không sống nổi nữa rồi." Hai tháng trước, vòng vốn của Khoa học công nghệ Tẩm Mộng gặp sự cố không thể cứu vãn, chủ tịch Giang Mạch mang trên lưng món nợ lớn – 1,2 tỷ, buộc phải thế chấp công ty cho doanh nghiệp Thiên Đỉnh của Hà Diệu Long. "Anh, em xin lỗi, em phải đi trước đây..." Mười hai giờ khuya, Giang Mạch nhảy từ mái nhà xuống, chết tại chỗ. Một người đẹp trai, tài giỏi nổi tiếng trong giới kinh doanh, vậy mà lại từ giã cõi đời như thế. Người nào có đầu óc cũng có thể nhận ra được chắc chắn trong chuyện này có vấn đề, thương trường như chiến trường, Giang Mạch chính là vật hi sinh đáng thương. Giữa con gió se se lạnh, Giang Sách hít sâu một hơi, ngửa đầu nhìn lên trên bầu trời lấp lánh đầy sao. "Mạch, xin lỗi, anh đã về trễ rồi. Em yên tâm, tất cả những người hãm hại em, anh đều sẽ khiến bọn họ phải trả giá, chôn họ chung với em." Năm năm qua, Giang…

Chương 580 "Vậy thì tốt, vậy thì tốt." 

Chí Tôn Chiến Thần - Giang SáchTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhGiang Sách đứng dưới tàng cây, nhìn về phía Văn phòng Khoa học công nghệ Tẩm Mộng. "Anh, bọn họ liên thủ tính kế hãm hại em, em không sống nổi nữa rồi." Hai tháng trước, vòng vốn của Khoa học công nghệ Tẩm Mộng gặp sự cố không thể cứu vãn, chủ tịch Giang Mạch mang trên lưng món nợ lớn – 1,2 tỷ, buộc phải thế chấp công ty cho doanh nghiệp Thiên Đỉnh của Hà Diệu Long. "Anh, em xin lỗi, em phải đi trước đây..." Mười hai giờ khuya, Giang Mạch nhảy từ mái nhà xuống, chết tại chỗ. Một người đẹp trai, tài giỏi nổi tiếng trong giới kinh doanh, vậy mà lại từ giã cõi đời như thế. Người nào có đầu óc cũng có thể nhận ra được chắc chắn trong chuyện này có vấn đề, thương trường như chiến trường, Giang Mạch chính là vật hi sinh đáng thương. Giữa con gió se se lạnh, Giang Sách hít sâu một hơi, ngửa đầu nhìn lên trên bầu trời lấp lánh đầy sao. "Mạch, xin lỗi, anh đã về trễ rồi. Em yên tâm, tất cả những người hãm hại em, anh đều sẽ khiến bọn họ phải trả giá, chôn họ chung với em." Năm năm qua, Giang… Giang Sách lái xe trở về ngôi nhà quen thuộc của mình ngay trong đêm tối, trong nhà vẫn sáng đèn chứng tỏ người bên trong vẫn còn chưa ngủ. Giang Sách nhẹ nhàng đi tới sau đó vươn tay gõ nhẹ cửa, cốc cốc cốc... một tiếng cạch vang lên, cửa được mở ra. Mộng Nghiên đứng ở cửa nhìn Giang Sách, hai người bốn mắt nhìn nhau. Trước khi trở về, Giang Sách có ngàn vạn lời muốn nói ra, nhưng lúc nhìn thấy Đinh Mộng Nghiên anh lại không thốt nên lời. "Mộng Nghiên." "Sách." Những cái ôm, niềm hạnh phúc, sự vui mừng và rạng rỡ. Đinh Mộng Nghiên trực tiếp nhào vào lòng ngực của Giang Sách, gắt gao ôm chầm lấy anh, mặc dù bọn họ chỉ mới xa nhau không tới một tuần nhưng lại có cảm giác như đã xa cách vài năm vậy. Chỉ khi tình cảm đã sâu đậm đến một mức độ nhất định, mới có thể hiểu được nỗi đau của lần xa cách này. Sau khi ôm nhau một lúc lâu, Đinh Mộng Nghiên mới đón anh vào cửa, đổi dép rồi đi về phía ghế sô pha. "Ba, mẹ, Giang Sách đã về rồi." Định Khải Sơn vui vẻ đứng lên: "Ồ, con rể quý của ba về rồi đó à, ba nghe Mộng Nghiên nói con đi Nam Thành cứu người làm ba lo lắng muốn chết. Sao rồi, đã cứu được người chưa?" Giang Sách gật đầu: "Vâng, đã cứu được rồi, hiện tại ông cụ Tân cũng về đến nhà an toàn, không có gì đáng lo nữa." "Vậy thì tốt, vậy thì tốt." Trong quá trình nói chuyện, khoé mắt của Giang Sách nhìn thoáng qua mẹ vợ Tô Cầm, phát hiện sắc mặt của bà không mấy vui vẻ. Ngày thường Tô Cầm rất thích Giang Sách, sao hôm nay mẹ vợ lại rầu rĩ không vui khi anh về chứ? Hay bà có ý kiến gì về Giang Sách? Giang Sách hỏi: "Mẹ, mẹ làm sao thế?" Lời vừa hỏi ra, Đinh Mộng Nghiên và Đinh Khải Sơn đồng thời nhìn nhau rồi thoáng thở dài, từ phản ứng của các thành viên trong gia đình có thể thấy, nhất định trong nhà đã xảy ra chuyện gì đó rồi nếu không mọi người sẽ không có vẻ mặt thế này. Đinh Khải Sơn nói: "Chút chuyện nhỏ nhặt thôi, con đừng để trong lòng. Sách à, con vừa trở về chắc mệt mỏi lắm, tranh thủ đi nghỉ ngơi trước đi." Càng nói thế thì anh càng không ngủ được. Giang Sách hỏi: "Ba, nếu ba không nói rõ cho con biết, có thể đêm nay con sẽ không ngủ ngon được đâu." Đinh Khải Sơn lắc đầu nói: "Thật sự không có chuyện gì lớn, chỉ là mẹ con bị người ta lừa mất một ít tiền." "Hửm? Bao nhiêu tiền?" "Ừm... một trăm hai mươi vạn" Quả thật một trăm hai mươi vạn không phải là một con số đáng nhắc tới đối với Giang Sách, đó chỉ là con số nhỏ giống như hạt cát trên sa mạc mà thôi. Đối với nhà họ Đinh thì đó cũng không phải là một số tiền quá lớn, vì xét từ số cổ phần trong công ty của Đinh Mộng Nghiên mà nói, chút tiền ấy vẫn có thể kiếm lại một cách dễ dàng chỉ trong vài tháng, nhưng đối với cá nhân Tô Cầm thì số tiền này lại khá lớn. Tô Cầm là một bà nội trợ, bình thường không đi làm nên tất cả số tiền mà bà có đều do Đinh Mộng Nghiên và Đinh Khải Sơn cho bà phải chắt chiu từng đồng mới có thể tích góp được số tiền một trăm hai mươi vạn kia. Ngày thường Tô Cầm rất ít tiêu tiền, lúc nào cũng có suy nghĩ là tiết kiệm được đồng nào hay đồng nấy, có thể nói một trăm hai mươi vạn đó là toàn bộ số tiền bà dành dụm được trong mấy chục năm qua. Bất cứ ai bị người ta lừa đến rỗng tôi cũng sẽ rầu rĩ không vui nổi thôi. Đương nhiên Giang Sách có thể trực tiếp lấy mấy trăm vạn ra giúp Tô Cầm bù lại khoản tiền bị lừa, nhưng cách làm này chỉ giải quyết được phần ngọn chứ không dẹp được phần gốc, muốn Tô Cầm thật sự cảm thấy vui vẻ thì chỉ còn cách giúp bà lấy lại số tiền đã bị lừa mất kia thôi. Giang Sách lặng lẽ ngồi sang một bên, nghiêng người vừa rót nước vừa hỏi: "Mẹ, chuyện mẹ bị lừa tiền là thế nào?" Tô Cầm nghe xong càng khó chịu hơn, nước mắt chực trào ra. 

Giang Sách lái xe trở về ngôi nhà quen thuộc của mình ngay trong đêm tối, trong nhà vẫn sáng đèn chứng tỏ người bên trong vẫn còn chưa ngủ. 

Giang Sách nhẹ nhàng đi tới sau đó vươn tay gõ nhẹ cửa, cốc cốc cốc... một tiếng cạch vang lên, cửa được mở ra. 

Mộng Nghiên đứng ở cửa nhìn Giang Sách, hai người bốn mắt nhìn nhau. 

Trước khi trở về, Giang Sách có ngàn vạn lời muốn nói ra, nhưng lúc nhìn thấy Đinh Mộng Nghiên anh lại không thốt nên lời. 

"Mộng Nghiên." 

"Sách." 

Những cái ôm, niềm hạnh phúc, sự vui mừng và rạng rỡ. 

Đinh Mộng Nghiên trực tiếp nhào vào lòng ngực của Giang Sách, gắt gao ôm chầm lấy anh, mặc dù bọn họ chỉ mới xa nhau không tới một tuần nhưng lại có cảm giác như đã xa cách vài năm vậy. 

Chỉ khi tình cảm đã sâu đậm đến một mức độ nhất định, mới có thể hiểu được nỗi đau của 

lần xa cách này. 

Sau khi ôm nhau một lúc lâu, Đinh Mộng Nghiên mới đón anh vào cửa, đổi dép rồi đi về phía ghế sô pha. 

"Ba, mẹ, Giang Sách đã về rồi." 

Định Khải Sơn vui vẻ đứng lên: "Ồ, con rể quý của ba về rồi đó à, ba nghe Mộng Nghiên nói con đi Nam Thành cứu người làm ba lo lắng muốn chết. Sao rồi, đã cứu được người chưa?" 

Giang Sách gật đầu: "Vâng, đã cứu được rồi, hiện tại ông cụ Tân cũng về đến nhà an toàn, không có gì đáng lo nữa." 

"Vậy thì tốt, vậy thì tốt." 

Trong quá trình nói chuyện, khoé mắt của Giang Sách nhìn thoáng qua mẹ vợ Tô Cầm, phát hiện sắc mặt của bà không mấy vui vẻ. 

Ngày thường Tô Cầm rất thích Giang Sách, sao hôm nay mẹ vợ lại rầu rĩ không vui khi anh về chứ? Hay bà có ý kiến gì về Giang Sách? 

Giang Sách hỏi: "Mẹ, mẹ làm sao thế?" 

Lời vừa hỏi ra, Đinh Mộng Nghiên và Đinh Khải Sơn đồng thời nhìn nhau rồi thoáng thở dài, từ phản ứng của các thành viên trong gia đình có thể thấy, nhất định trong nhà đã xảy ra chuyện gì đó rồi nếu không mọi người sẽ không có vẻ mặt thế này. 

Đinh Khải Sơn nói: "Chút chuyện nhỏ nhặt thôi, con đừng để trong lòng. Sách à, con vừa trở về chắc mệt mỏi lắm, tranh thủ đi nghỉ ngơi trước đi." 

Càng nói thế thì anh càng không ngủ được. 

Giang Sách hỏi: "Ba, nếu ba không nói rõ cho con biết, có thể đêm nay con sẽ không ngủ ngon được đâu." 

Đinh Khải Sơn lắc đầu nói: "Thật sự không có chuyện gì lớn, chỉ là mẹ con bị người ta lừa mất một ít tiền." 

"Hửm? Bao nhiêu tiền?" 

"Ừm... một trăm hai mươi vạn" 

Quả thật một trăm hai mươi vạn không phải là một con số đáng nhắc tới đối với Giang Sách, đó chỉ là con số nhỏ giống như hạt cát trên sa mạc mà thôi. 

Đối với nhà họ Đinh thì đó cũng không phải là một số tiền quá lớn, vì xét từ số cổ phần trong công ty của Đinh Mộng Nghiên mà nói, chút tiền ấy vẫn có thể kiếm lại một cách dễ dàng chỉ trong vài tháng, nhưng đối với cá nhân Tô Cầm thì số tiền này lại khá lớn. 

Tô Cầm là một bà nội trợ, bình thường không đi làm nên tất cả số tiền mà bà có đều do Đinh Mộng Nghiên và Đinh Khải Sơn cho bà phải chắt chiu từng đồng mới có thể tích góp được số tiền một trăm hai mươi vạn kia. 

Ngày thường Tô Cầm rất ít tiêu tiền, lúc nào cũng có suy nghĩ là tiết kiệm được đồng nào hay đồng nấy, có thể nói một trăm hai mươi vạn đó là toàn bộ số tiền bà dành dụm được trong mấy chục năm qua. 

Bất cứ ai bị người ta lừa đến rỗng tôi cũng sẽ rầu rĩ không vui nổi thôi. 

Đương nhiên Giang Sách có thể trực tiếp lấy mấy trăm vạn ra giúp Tô Cầm bù lại khoản tiền bị lừa, nhưng cách làm này chỉ giải quyết được phần ngọn chứ không dẹp được phần gốc, muốn Tô Cầm thật sự cảm thấy vui vẻ thì chỉ còn cách giúp bà lấy lại số tiền đã bị lừa mất kia thôi. 

Giang Sách lặng lẽ ngồi sang một bên, nghiêng người vừa rót nước vừa hỏi: "Mẹ, chuyện mẹ bị lừa tiền là thế nào?" 

Tô Cầm nghe xong càng khó chịu hơn, nước mắt chực trào ra. 

Chí Tôn Chiến Thần - Giang SáchTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhGiang Sách đứng dưới tàng cây, nhìn về phía Văn phòng Khoa học công nghệ Tẩm Mộng. "Anh, bọn họ liên thủ tính kế hãm hại em, em không sống nổi nữa rồi." Hai tháng trước, vòng vốn của Khoa học công nghệ Tẩm Mộng gặp sự cố không thể cứu vãn, chủ tịch Giang Mạch mang trên lưng món nợ lớn – 1,2 tỷ, buộc phải thế chấp công ty cho doanh nghiệp Thiên Đỉnh của Hà Diệu Long. "Anh, em xin lỗi, em phải đi trước đây..." Mười hai giờ khuya, Giang Mạch nhảy từ mái nhà xuống, chết tại chỗ. Một người đẹp trai, tài giỏi nổi tiếng trong giới kinh doanh, vậy mà lại từ giã cõi đời như thế. Người nào có đầu óc cũng có thể nhận ra được chắc chắn trong chuyện này có vấn đề, thương trường như chiến trường, Giang Mạch chính là vật hi sinh đáng thương. Giữa con gió se se lạnh, Giang Sách hít sâu một hơi, ngửa đầu nhìn lên trên bầu trời lấp lánh đầy sao. "Mạch, xin lỗi, anh đã về trễ rồi. Em yên tâm, tất cả những người hãm hại em, anh đều sẽ khiến bọn họ phải trả giá, chôn họ chung với em." Năm năm qua, Giang… Giang Sách lái xe trở về ngôi nhà quen thuộc của mình ngay trong đêm tối, trong nhà vẫn sáng đèn chứng tỏ người bên trong vẫn còn chưa ngủ. Giang Sách nhẹ nhàng đi tới sau đó vươn tay gõ nhẹ cửa, cốc cốc cốc... một tiếng cạch vang lên, cửa được mở ra. Mộng Nghiên đứng ở cửa nhìn Giang Sách, hai người bốn mắt nhìn nhau. Trước khi trở về, Giang Sách có ngàn vạn lời muốn nói ra, nhưng lúc nhìn thấy Đinh Mộng Nghiên anh lại không thốt nên lời. "Mộng Nghiên." "Sách." Những cái ôm, niềm hạnh phúc, sự vui mừng và rạng rỡ. Đinh Mộng Nghiên trực tiếp nhào vào lòng ngực của Giang Sách, gắt gao ôm chầm lấy anh, mặc dù bọn họ chỉ mới xa nhau không tới một tuần nhưng lại có cảm giác như đã xa cách vài năm vậy. Chỉ khi tình cảm đã sâu đậm đến một mức độ nhất định, mới có thể hiểu được nỗi đau của lần xa cách này. Sau khi ôm nhau một lúc lâu, Đinh Mộng Nghiên mới đón anh vào cửa, đổi dép rồi đi về phía ghế sô pha. "Ba, mẹ, Giang Sách đã về rồi." Định Khải Sơn vui vẻ đứng lên: "Ồ, con rể quý của ba về rồi đó à, ba nghe Mộng Nghiên nói con đi Nam Thành cứu người làm ba lo lắng muốn chết. Sao rồi, đã cứu được người chưa?" Giang Sách gật đầu: "Vâng, đã cứu được rồi, hiện tại ông cụ Tân cũng về đến nhà an toàn, không có gì đáng lo nữa." "Vậy thì tốt, vậy thì tốt." Trong quá trình nói chuyện, khoé mắt của Giang Sách nhìn thoáng qua mẹ vợ Tô Cầm, phát hiện sắc mặt của bà không mấy vui vẻ. Ngày thường Tô Cầm rất thích Giang Sách, sao hôm nay mẹ vợ lại rầu rĩ không vui khi anh về chứ? Hay bà có ý kiến gì về Giang Sách? Giang Sách hỏi: "Mẹ, mẹ làm sao thế?" Lời vừa hỏi ra, Đinh Mộng Nghiên và Đinh Khải Sơn đồng thời nhìn nhau rồi thoáng thở dài, từ phản ứng của các thành viên trong gia đình có thể thấy, nhất định trong nhà đã xảy ra chuyện gì đó rồi nếu không mọi người sẽ không có vẻ mặt thế này. Đinh Khải Sơn nói: "Chút chuyện nhỏ nhặt thôi, con đừng để trong lòng. Sách à, con vừa trở về chắc mệt mỏi lắm, tranh thủ đi nghỉ ngơi trước đi." Càng nói thế thì anh càng không ngủ được. Giang Sách hỏi: "Ba, nếu ba không nói rõ cho con biết, có thể đêm nay con sẽ không ngủ ngon được đâu." Đinh Khải Sơn lắc đầu nói: "Thật sự không có chuyện gì lớn, chỉ là mẹ con bị người ta lừa mất một ít tiền." "Hửm? Bao nhiêu tiền?" "Ừm... một trăm hai mươi vạn" Quả thật một trăm hai mươi vạn không phải là một con số đáng nhắc tới đối với Giang Sách, đó chỉ là con số nhỏ giống như hạt cát trên sa mạc mà thôi. Đối với nhà họ Đinh thì đó cũng không phải là một số tiền quá lớn, vì xét từ số cổ phần trong công ty của Đinh Mộng Nghiên mà nói, chút tiền ấy vẫn có thể kiếm lại một cách dễ dàng chỉ trong vài tháng, nhưng đối với cá nhân Tô Cầm thì số tiền này lại khá lớn. Tô Cầm là một bà nội trợ, bình thường không đi làm nên tất cả số tiền mà bà có đều do Đinh Mộng Nghiên và Đinh Khải Sơn cho bà phải chắt chiu từng đồng mới có thể tích góp được số tiền một trăm hai mươi vạn kia. Ngày thường Tô Cầm rất ít tiêu tiền, lúc nào cũng có suy nghĩ là tiết kiệm được đồng nào hay đồng nấy, có thể nói một trăm hai mươi vạn đó là toàn bộ số tiền bà dành dụm được trong mấy chục năm qua. Bất cứ ai bị người ta lừa đến rỗng tôi cũng sẽ rầu rĩ không vui nổi thôi. Đương nhiên Giang Sách có thể trực tiếp lấy mấy trăm vạn ra giúp Tô Cầm bù lại khoản tiền bị lừa, nhưng cách làm này chỉ giải quyết được phần ngọn chứ không dẹp được phần gốc, muốn Tô Cầm thật sự cảm thấy vui vẻ thì chỉ còn cách giúp bà lấy lại số tiền đã bị lừa mất kia thôi. Giang Sách lặng lẽ ngồi sang một bên, nghiêng người vừa rót nước vừa hỏi: "Mẹ, chuyện mẹ bị lừa tiền là thế nào?" Tô Cầm nghe xong càng khó chịu hơn, nước mắt chực trào ra. 

Chương 580 "Vậy thì tốt, vậy thì tốt."