Giang Sách đứng dưới tàng cây, nhìn về phía Văn phòng Khoa học công nghệ Tẩm Mộng. "Anh, bọn họ liên thủ tính kế hãm hại em, em không sống nổi nữa rồi." Hai tháng trước, vòng vốn của Khoa học công nghệ Tẩm Mộng gặp sự cố không thể cứu vãn, chủ tịch Giang Mạch mang trên lưng món nợ lớn – 1,2 tỷ, buộc phải thế chấp công ty cho doanh nghiệp Thiên Đỉnh của Hà Diệu Long. "Anh, em xin lỗi, em phải đi trước đây..." Mười hai giờ khuya, Giang Mạch nhảy từ mái nhà xuống, chết tại chỗ. Một người đẹp trai, tài giỏi nổi tiếng trong giới kinh doanh, vậy mà lại từ giã cõi đời như thế. Người nào có đầu óc cũng có thể nhận ra được chắc chắn trong chuyện này có vấn đề, thương trường như chiến trường, Giang Mạch chính là vật hi sinh đáng thương. Giữa con gió se se lạnh, Giang Sách hít sâu một hơi, ngửa đầu nhìn lên trên bầu trời lấp lánh đầy sao. "Mạch, xin lỗi, anh đã về trễ rồi. Em yên tâm, tất cả những người hãm hại em, anh đều sẽ khiến bọn họ phải trả giá, chôn họ chung với em." Năm năm qua, Giang…
Chương 666 “Này, tôi không nghe lầm đấy chứ?”
Chí Tôn Chiến Thần - Giang SáchTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhGiang Sách đứng dưới tàng cây, nhìn về phía Văn phòng Khoa học công nghệ Tẩm Mộng. "Anh, bọn họ liên thủ tính kế hãm hại em, em không sống nổi nữa rồi." Hai tháng trước, vòng vốn của Khoa học công nghệ Tẩm Mộng gặp sự cố không thể cứu vãn, chủ tịch Giang Mạch mang trên lưng món nợ lớn – 1,2 tỷ, buộc phải thế chấp công ty cho doanh nghiệp Thiên Đỉnh của Hà Diệu Long. "Anh, em xin lỗi, em phải đi trước đây..." Mười hai giờ khuya, Giang Mạch nhảy từ mái nhà xuống, chết tại chỗ. Một người đẹp trai, tài giỏi nổi tiếng trong giới kinh doanh, vậy mà lại từ giã cõi đời như thế. Người nào có đầu óc cũng có thể nhận ra được chắc chắn trong chuyện này có vấn đề, thương trường như chiến trường, Giang Mạch chính là vật hi sinh đáng thương. Giữa con gió se se lạnh, Giang Sách hít sâu một hơi, ngửa đầu nhìn lên trên bầu trời lấp lánh đầy sao. "Mạch, xin lỗi, anh đã về trễ rồi. Em yên tâm, tất cả những người hãm hại em, anh đều sẽ khiến bọn họ phải trả giá, chôn họ chung với em." Năm năm qua, Giang… Chỉ cần có thể khiến Đinh Trọng đồng ý, dập đầu mấy cái có là gì chứ? Đinh Mộng Nghiên nhìn Giang Sách, tim đập thình thịch, chuyện này, một người vợ như cô cần phải làm! Giang Sách không thể quỳ được. Một người phụ nữ như Đinh Mộng Nghiên, quỳ thì quỳ, không quan trọng. Còn chưa kể, trước đây Giang Sách đã từng giúp đỡ Đinh Mộng Nghiên không biết bao nhiêu lần, giải quyết giúp cô không biết bao nhiêu vấn đề, lại còn cứu cô vô số lần nữa chứ. Vậy cho nên, để có thể giúp người đàn ông của mình, quỳ gối một lần cũng có sao? Đinh Mộng Nghiên nhìn Đinh Trọng, nói bằng giọng nghiêm túc: “Ông nội, để cháu thay mặt Giang Sách quỳ gối dập đầu trước mặt ông đi, hy vọng ông có thể nói được làm được, sau khi cháu dập đầu xong, có thể trao cho chúng cháu thêm quyền sử dụng nghĩa trang” Dứt lời, Đinh Mộng Nghiên chuẩn bị quỳ gối dập đầu. Hai mắt ba người Đinh Trọng, Đinh Phong Thành, Đinh Tử Ngọc sáng như sao, nhìn cảnh tượng trước mắt bằng dáng vẻ cực kỳ mong chờ, mặc dù không được nhìn Giang Sách quỳ gối có hơi đáng tiếc, nhưng có thể nhìn Đinh Mộng Nghiên quỳ gối cũng tuyệt không kém! Chưa kể, nếu Đinh Mộng Nghiên thật sự quỳ xuống, vậy cũng đủ khiến trái tim Giang Sách rỉ máu, là một đòn đả kích với Giang Sách. Một mũi tên trúng hai con nhạn, không tồi chút nào. Khi Đinh Mộng Nghiên chuẩn bị quỳ xuống, Giang Sách đã kéo Đinh Mộng Nghiên lại, nâng người cô lên, không cho phép cô quỳ xuống. “Sách.” Đinh Mộng Nghiên rưng rưng nước mắt nhìn Giang Sách, cô biết, Giang Sách không đành lòng nhìn cô chịu ấm ức. Nhưng chuyện đã tới nước này rồi, chịu ấm ức chút cũng đâu có sao? “Sách, để em quỳ xuống đi, quỳ xong sẽ không có chuyện gì nữa hết.” “Cũng chẳng rơi mất miếng thịt nào, không sao đâu anh.” Đinh Trọng sờ sờ râu, nói với giọng kỳ quái: “Giang Sách, bản thân cậu không muốn quỳ, giờ còn định ngăn không cho vợ quỳ? Cậu thật là vô dụng mà.” “Nói câu khó nghe, tôi thậm chí còn khinh thường việc các người quỳ xuống.” “Tôi cho các người thêm thời gian một phút, nếu vẫn không chịu quỳ thì lập tức cút ra ngoài ngay cho tôi, sau này đừng mong sở hữu quyền sử dụng đất nữa, một phần kia của Giang Mạch, tôi cũng sẽ thu hồi lại!” Quả thực, loại người này không biết xấu hổ đến cực điểm. Đinh Trọng vì muốn trả thù Giang Sách mà vứt hết lễ nghĩa liêm sỉ sang một bên, mục đích của ông ta chỉ là muốn buộc Giang Sách phải quỳ. “Mau quỳ đi!” Bên trong văn phòng, ba người bên phía đối diện kia hệt như mấy con sói gian ác đang giương nanh nhìn chằm chằm Giang Sách và Đinh Mộng Nghiên, trong mắt lóe lên tia sáng xanh lục. Lúc này, Giang Sách cuối cùng cũng mở miệng. “Ông già, có chuyện này ông nói đúng, quyền sử dụng khu quy hoạch nghĩa trang không phải do ông quản, mà sẽ do Cục Xây dựng Đô thị quyết định.” “Cho nên, tôi cần gì phải cầu xin ông chứ?” Đinh Trọng cười khẩy. Ông ta khinh bỉ nhủ thầm trong lòng: Ngu xuẩn, Cục Xây dựng Đô thị đã giao quyền sử dụng cho tao phân phối từ lâu, mày thì biết cái gì? Ông ta duỗi tay nói: “Vậy được thôi, cậu mau đi tìm người của Cục Xây dựng Đô thị đi, cút.” Không khí có hơi gượng gạo. Giang Sách không hề hoang mang, tiếp tục nói: “Không cần đi, đợi lát nữa người của Cục Xây dựng Đô thị sẽ tới, chẳng những cho tôi thêm một phần quyền sử dụng, mà sẽ... Thu hồi quyền phân phối của Sản xuất nhiệt Đinh!” Đinh Trọng giống như vừa nghe được câu chuyện nực cười nhất trên thế giới, một bàn tay chống trên bàn, miệng há ra cười đến mức không thể khép được. “Này, tôi không nghe lầm đấy chứ?”
Chỉ cần có thể khiến Đinh Trọng đồng ý, dập đầu mấy cái có là gì chứ?
Đinh Mộng Nghiên nhìn Giang Sách, tim đập thình thịch, chuyện này, một người vợ như cô cần phải làm!
Giang Sách không thể quỳ được.
Một người phụ nữ như Đinh Mộng Nghiên, quỳ thì quỳ, không quan trọng.
Còn chưa kể, trước đây Giang Sách đã từng giúp đỡ Đinh Mộng Nghiên không biết bao nhiêu lần, giải quyết giúp cô không biết bao nhiêu vấn đề, lại còn cứu cô vô số lần nữa chứ.
Vậy cho nên, để có thể giúp người đàn ông của mình, quỳ gối một lần cũng có sao?
Đinh Mộng Nghiên nhìn Đinh Trọng, nói bằng giọng nghiêm túc: “Ông nội, để cháu thay mặt Giang Sách quỳ gối dập đầu trước mặt ông đi, hy vọng ông có thể nói được làm được, sau khi cháu dập đầu xong, có thể trao cho chúng cháu thêm quyền sử dụng nghĩa trang”
Dứt lời, Đinh Mộng Nghiên chuẩn bị quỳ gối dập đầu.
Hai mắt ba người Đinh Trọng, Đinh Phong Thành, Đinh Tử Ngọc sáng như sao, nhìn cảnh tượng trước mắt bằng dáng vẻ cực kỳ mong chờ, mặc dù không được nhìn Giang Sách quỳ gối có hơi đáng tiếc, nhưng có thể nhìn Đinh Mộng Nghiên quỳ gối cũng tuyệt không kém!
Chưa kể, nếu Đinh Mộng Nghiên thật sự quỳ xuống, vậy cũng đủ khiến trái tim Giang Sách rỉ máu, là một đòn đả kích với Giang Sách.
Một mũi tên trúng hai con nhạn, không tồi chút nào.
Khi Đinh Mộng Nghiên chuẩn bị quỳ xuống, Giang Sách đã kéo Đinh Mộng Nghiên lại, nâng người cô lên, không cho phép cô quỳ xuống.
“Sách.”
Đinh Mộng Nghiên rưng rưng nước mắt nhìn Giang Sách, cô biết, Giang Sách không đành lòng nhìn cô chịu ấm ức.
Nhưng chuyện đã tới nước này rồi, chịu ấm ức chút cũng đâu có sao?
“Sách, để em quỳ xuống đi, quỳ xong sẽ không có chuyện gì nữa hết.”
“Cũng chẳng rơi mất miếng thịt nào, không sao đâu anh.”
Đinh Trọng sờ sờ râu, nói với giọng kỳ quái: “Giang Sách, bản thân cậu không muốn quỳ, giờ còn định ngăn không cho vợ quỳ? Cậu thật là vô dụng mà.”
“Nói câu khó nghe, tôi thậm chí còn khinh thường việc các người quỳ xuống.”
“Tôi cho các người thêm thời gian một phút, nếu vẫn không chịu quỳ thì lập tức cút ra ngoài ngay cho tôi, sau này đừng mong sở hữu quyền sử dụng đất nữa, một phần kia của Giang Mạch, tôi cũng sẽ thu hồi lại!”
Quả thực, loại người này không biết xấu hổ đến cực điểm.
Đinh Trọng vì muốn trả thù Giang Sách mà vứt hết lễ nghĩa liêm sỉ sang một bên, mục đích của ông ta chỉ là muốn buộc Giang Sách phải quỳ.
“Mau quỳ đi!”
Bên trong văn phòng, ba người bên phía đối diện kia hệt như mấy con sói gian ác đang giương nanh nhìn chằm chằm Giang Sách và Đinh Mộng Nghiên, trong mắt lóe lên tia sáng xanh lục.
Lúc này, Giang Sách cuối cùng cũng mở miệng.
“Ông già, có chuyện này ông nói đúng, quyền sử dụng khu quy hoạch nghĩa trang không phải do ông quản, mà sẽ do Cục Xây dựng Đô thị quyết định.”
“Cho nên, tôi cần gì phải cầu xin ông chứ?”
Đinh Trọng cười khẩy.
Ông ta khinh bỉ nhủ thầm trong lòng: Ngu xuẩn, Cục Xây dựng Đô thị đã giao quyền sử dụng cho tao phân phối từ lâu, mày thì biết cái gì?
Ông ta duỗi tay nói: “Vậy được thôi, cậu mau đi tìm người của Cục Xây dựng Đô thị đi, cút.”
Không khí có hơi gượng gạo.
Giang Sách không hề hoang mang, tiếp tục nói: “Không cần đi, đợi lát nữa người của Cục Xây dựng Đô thị sẽ tới, chẳng những cho tôi thêm một phần quyền sử dụng, mà sẽ... Thu hồi quyền phân phối của Sản xuất nhiệt Đinh!”
Đinh Trọng giống như vừa nghe được câu chuyện nực cười nhất trên thế giới, một bàn tay chống trên bàn, miệng há ra cười đến mức không thể khép được.
“Này, tôi không nghe lầm đấy chứ?”
Chí Tôn Chiến Thần - Giang SáchTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhGiang Sách đứng dưới tàng cây, nhìn về phía Văn phòng Khoa học công nghệ Tẩm Mộng. "Anh, bọn họ liên thủ tính kế hãm hại em, em không sống nổi nữa rồi." Hai tháng trước, vòng vốn của Khoa học công nghệ Tẩm Mộng gặp sự cố không thể cứu vãn, chủ tịch Giang Mạch mang trên lưng món nợ lớn – 1,2 tỷ, buộc phải thế chấp công ty cho doanh nghiệp Thiên Đỉnh của Hà Diệu Long. "Anh, em xin lỗi, em phải đi trước đây..." Mười hai giờ khuya, Giang Mạch nhảy từ mái nhà xuống, chết tại chỗ. Một người đẹp trai, tài giỏi nổi tiếng trong giới kinh doanh, vậy mà lại từ giã cõi đời như thế. Người nào có đầu óc cũng có thể nhận ra được chắc chắn trong chuyện này có vấn đề, thương trường như chiến trường, Giang Mạch chính là vật hi sinh đáng thương. Giữa con gió se se lạnh, Giang Sách hít sâu một hơi, ngửa đầu nhìn lên trên bầu trời lấp lánh đầy sao. "Mạch, xin lỗi, anh đã về trễ rồi. Em yên tâm, tất cả những người hãm hại em, anh đều sẽ khiến bọn họ phải trả giá, chôn họ chung với em." Năm năm qua, Giang… Chỉ cần có thể khiến Đinh Trọng đồng ý, dập đầu mấy cái có là gì chứ? Đinh Mộng Nghiên nhìn Giang Sách, tim đập thình thịch, chuyện này, một người vợ như cô cần phải làm! Giang Sách không thể quỳ được. Một người phụ nữ như Đinh Mộng Nghiên, quỳ thì quỳ, không quan trọng. Còn chưa kể, trước đây Giang Sách đã từng giúp đỡ Đinh Mộng Nghiên không biết bao nhiêu lần, giải quyết giúp cô không biết bao nhiêu vấn đề, lại còn cứu cô vô số lần nữa chứ. Vậy cho nên, để có thể giúp người đàn ông của mình, quỳ gối một lần cũng có sao? Đinh Mộng Nghiên nhìn Đinh Trọng, nói bằng giọng nghiêm túc: “Ông nội, để cháu thay mặt Giang Sách quỳ gối dập đầu trước mặt ông đi, hy vọng ông có thể nói được làm được, sau khi cháu dập đầu xong, có thể trao cho chúng cháu thêm quyền sử dụng nghĩa trang” Dứt lời, Đinh Mộng Nghiên chuẩn bị quỳ gối dập đầu. Hai mắt ba người Đinh Trọng, Đinh Phong Thành, Đinh Tử Ngọc sáng như sao, nhìn cảnh tượng trước mắt bằng dáng vẻ cực kỳ mong chờ, mặc dù không được nhìn Giang Sách quỳ gối có hơi đáng tiếc, nhưng có thể nhìn Đinh Mộng Nghiên quỳ gối cũng tuyệt không kém! Chưa kể, nếu Đinh Mộng Nghiên thật sự quỳ xuống, vậy cũng đủ khiến trái tim Giang Sách rỉ máu, là một đòn đả kích với Giang Sách. Một mũi tên trúng hai con nhạn, không tồi chút nào. Khi Đinh Mộng Nghiên chuẩn bị quỳ xuống, Giang Sách đã kéo Đinh Mộng Nghiên lại, nâng người cô lên, không cho phép cô quỳ xuống. “Sách.” Đinh Mộng Nghiên rưng rưng nước mắt nhìn Giang Sách, cô biết, Giang Sách không đành lòng nhìn cô chịu ấm ức. Nhưng chuyện đã tới nước này rồi, chịu ấm ức chút cũng đâu có sao? “Sách, để em quỳ xuống đi, quỳ xong sẽ không có chuyện gì nữa hết.” “Cũng chẳng rơi mất miếng thịt nào, không sao đâu anh.” Đinh Trọng sờ sờ râu, nói với giọng kỳ quái: “Giang Sách, bản thân cậu không muốn quỳ, giờ còn định ngăn không cho vợ quỳ? Cậu thật là vô dụng mà.” “Nói câu khó nghe, tôi thậm chí còn khinh thường việc các người quỳ xuống.” “Tôi cho các người thêm thời gian một phút, nếu vẫn không chịu quỳ thì lập tức cút ra ngoài ngay cho tôi, sau này đừng mong sở hữu quyền sử dụng đất nữa, một phần kia của Giang Mạch, tôi cũng sẽ thu hồi lại!” Quả thực, loại người này không biết xấu hổ đến cực điểm. Đinh Trọng vì muốn trả thù Giang Sách mà vứt hết lễ nghĩa liêm sỉ sang một bên, mục đích của ông ta chỉ là muốn buộc Giang Sách phải quỳ. “Mau quỳ đi!” Bên trong văn phòng, ba người bên phía đối diện kia hệt như mấy con sói gian ác đang giương nanh nhìn chằm chằm Giang Sách và Đinh Mộng Nghiên, trong mắt lóe lên tia sáng xanh lục. Lúc này, Giang Sách cuối cùng cũng mở miệng. “Ông già, có chuyện này ông nói đúng, quyền sử dụng khu quy hoạch nghĩa trang không phải do ông quản, mà sẽ do Cục Xây dựng Đô thị quyết định.” “Cho nên, tôi cần gì phải cầu xin ông chứ?” Đinh Trọng cười khẩy. Ông ta khinh bỉ nhủ thầm trong lòng: Ngu xuẩn, Cục Xây dựng Đô thị đã giao quyền sử dụng cho tao phân phối từ lâu, mày thì biết cái gì? Ông ta duỗi tay nói: “Vậy được thôi, cậu mau đi tìm người của Cục Xây dựng Đô thị đi, cút.” Không khí có hơi gượng gạo. Giang Sách không hề hoang mang, tiếp tục nói: “Không cần đi, đợi lát nữa người của Cục Xây dựng Đô thị sẽ tới, chẳng những cho tôi thêm một phần quyền sử dụng, mà sẽ... Thu hồi quyền phân phối của Sản xuất nhiệt Đinh!” Đinh Trọng giống như vừa nghe được câu chuyện nực cười nhất trên thế giới, một bàn tay chống trên bàn, miệng há ra cười đến mức không thể khép được. “Này, tôi không nghe lầm đấy chứ?”