Trong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng…

Chương 1550: Tất Nhiên Hiểu Được Việc Uy Hiếp Người Khác

Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận XươngTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTrong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng… “Nói, những thứ này là đứa nào mua!”Ngón tay chỉ vào đống đồ la liệt trên sàn nhà.Trong đấy, bộ trang phục màu trắng càng thêm nổi bật.Vân Thi Thi chỉ tay vào bộ trang phục kia, mặt Hữu Hữu lập tức đen lại, mím mím môi.Tiểu Dịch Thần thì lại lặng lẽ vươn ngón tay, chỉ chỉ vào Hữu Hữu, âm thầm nhắc nhở Vân Thi Thi rằng những thứ này là ai mua.Ngược lại, còn phủi sạch trách nhiệm.Cậu cố gắng mở to hai mắt, điềm đạm đáng yêu, nhìn về phía Vân Thi Thi một cách vô tội, kể ra: “Mẹ, con vô tội quá! Những thứ này không phải con mua, không phải con mua...”Vân Thiên Hữu thoáng nhìn thấy Tiểu Dịch Thần chỉ chỉ vào cậu, nghiễm nhiên bán đứng cậu, nhìn Tiểu Dịch Thần một cách lạnh lẽo, cảnh cáo không một tiếng động.Nói là cảnh cáo, chẳng bằng nói là uy hiếp thì hay hơn.Tiểu Dịch Thần hiểu được uy hiếp trong mắt Hữu Hữu, miệng nhỏ cắn cắn, rụt tay lại, oan ức nhìn cậu.Vân Thi Thi thu hết trong mắt cái động tác này, trên mặt vô cùng nổi giận nhưng trong lòng thì dở khóc dở cười.Hai thằng nhóc này, mỗi khi cô tức giận thì chúng luôn có cách phá thủng sự tức giận này của cô!Hữu Hữu dĩ nhiên hiểu được cách uy hiếp anh trai mình...Không đơn giản nhé!“Hữu Hữu...”Vân Thi Thi tức giận nói: “Con mua những thứ này để làm gì cơ chứ!”“Đồ dùng hằng ngày mà mẹ!”Trên mặt Hữu Hữu rõ ràng có ý tứ lấy lòng: “Mẹ, con mua cho mẹ máy mát xa nè! Mẹ đi làm khổ cực như vậy, ngồi trên này, đảm bảo thoải mái!”“Bao nhiêu tiền?”Hữu Hữu thật thà: “3 vạn.”Cậu mua máy mát xa tốt nhất, xoa bóp rất tốt, lần trước cậu nhìn thấy mẹ từ Milan về mà eo mỏi chân đau, nhất là khi đi giày cao gót, chân sắp rút gân hết cả rồi! Cậu quá đau lòng!Vân Thi Thi nghe xong, trợn to hai mắt: “3 vạn!?”Quá đắt!“Hữu Hữu, đồ phá của!”Vân Thi Thi đau lòng lên tiếng.Hữu Hữu nghe vậy bị đả kích, thương tâm trước những lời nói của Vân Thi Thi: “Mẹ, mẹ lại nói Hữu Hữu... phá của...”Phá của chỗ nào cơ chứ?Đối với cậu mà nói, 3 vạn là một con số không đáng nhắc đến!Thật đau lòng!Mẹ lại nói cậu phá của?Hữu Hữu đau lòng, chấm chấm nước mắt.Khóe miệng Vân Thi Thi giật giật mạnh, cảm giác như cô mới là người có lỗi!Thực ra, cô cũng chẳng đau lòng vì số tiền đó.Mà là, Hữu Hữu còn nhỏ như thế mà đã tiêu một số tiền lớn đến như vậy rồi!Đứa trẻ nhỏ như thế, nên rèn luyện quan niệm tiêu xài tiết kiệm, hợp lý chứ không phải như thế này!Rất muốn cho bọn trẻ hiểu rõ, kiếm được đồng tiền khổ cực đến mức nào, do vậy không nên tùy tiện.Vân Thi Thi từng bước dụ dỗ: “Hữu Hữu, con biết không? Kiếm tiền rất khó con ạ!”Tiền kiếm ra rất khó sao?Hữu Hữu có chút không hiểu, nghẹo đầu, cái miệng méo xệch, hiển nhiên không cách nào tiếp nhận được chuyện này.“Hơn nữa, con còn nhỏ tuổi, mua gì cũng là từ tiền của cha mẹ! Số tiền này đều do cha mẹ khổ công kiếm được, Hữu Hữu nhất định phải quý trọng! Không thể mua đồ loạn lên được.”

“Nói, những thứ này là đứa nào mua!”

Ngón tay chỉ vào đống đồ la liệt trên sàn nhà.

Trong đấy, bộ trang phục màu trắng càng thêm nổi bật.

Vân Thi Thi chỉ tay vào bộ trang phục kia, mặt Hữu Hữu lập tức đen lại, mím mím môi.

Tiểu Dịch Thần thì lại lặng lẽ vươn ngón tay, chỉ chỉ vào Hữu Hữu, âm thầm nhắc nhở Vân Thi Thi rằng những thứ này là ai mua.

Ngược lại, còn phủi sạch trách nhiệm.

Cậu cố gắng mở to hai mắt, điềm đạm đáng yêu, nhìn về phía Vân Thi Thi một cách vô tội, kể ra: “Mẹ, con vô tội quá! Những thứ này không phải con mua, không phải con mua...”

Vân Thiên Hữu thoáng nhìn thấy Tiểu Dịch Thần chỉ chỉ vào cậu, nghiễm nhiên bán đứng cậu, nhìn Tiểu Dịch Thần một cách lạnh lẽo, cảnh cáo không một tiếng động.

Nói là cảnh cáo, chẳng bằng nói là uy hiếp thì hay hơn.

Tiểu Dịch Thần hiểu được uy hiếp trong mắt Hữu Hữu, miệng nhỏ cắn cắn, rụt tay lại, oan ức nhìn cậu.

Vân Thi Thi thu hết trong mắt cái động tác này, trên mặt vô cùng nổi giận nhưng trong lòng thì dở khóc dở cười.

Hai thằng nhóc này, mỗi khi cô tức giận thì chúng luôn có cách phá thủng sự tức giận này của cô!

Hữu Hữu dĩ nhiên hiểu được cách uy hiếp anh trai mình...

Không đơn giản nhé!

“Hữu Hữu...”

Vân Thi Thi tức giận nói: “Con mua những thứ này để làm gì cơ chứ!”

“Đồ dùng hằng ngày mà mẹ!”

Trên mặt Hữu Hữu rõ ràng có ý tứ lấy lòng: “Mẹ, con mua cho mẹ máy mát xa nè! Mẹ đi làm khổ cực như vậy, ngồi trên này, đảm bảo thoải mái!”

“Bao nhiêu tiền?”

Hữu Hữu thật thà: “3 vạn.”

Cậu mua máy mát xa tốt nhất, xoa bóp rất tốt, lần trước cậu nhìn thấy mẹ từ Milan về mà eo mỏi chân đau, nhất là khi đi giày cao gót, chân sắp rút gân hết cả rồi! Cậu quá đau lòng!

Vân Thi Thi nghe xong, trợn to hai mắt: “3 vạn!?”

Quá đắt!

“Hữu Hữu, đồ phá của!”

Vân Thi Thi đau lòng lên tiếng.

Hữu Hữu nghe vậy bị đả kích, thương tâm trước những lời nói của Vân Thi Thi: “Mẹ, mẹ lại nói Hữu Hữu... phá của...”

Phá của chỗ nào cơ chứ?

Đối với cậu mà nói, 3 vạn là một con số không đáng nhắc đến!

Thật đau lòng!

Mẹ lại nói cậu phá của?

Hữu Hữu đau lòng, chấm chấm nước mắt.

Khóe miệng Vân Thi Thi giật giật mạnh, cảm giác như cô mới là người có lỗi!

Thực ra, cô cũng chẳng đau lòng vì số tiền đó.

Mà là, Hữu Hữu còn nhỏ như thế mà đã tiêu một số tiền lớn đến như vậy rồi!

Đứa trẻ nhỏ như thế, nên rèn luyện quan niệm tiêu xài tiết kiệm, hợp lý chứ không phải như thế này!

Rất muốn cho bọn trẻ hiểu rõ, kiếm được đồng tiền khổ cực đến mức nào, do vậy không nên tùy tiện.

Vân Thi Thi từng bước dụ dỗ: “Hữu Hữu, con biết không? Kiếm tiền rất khó con ạ!”

Tiền kiếm ra rất khó sao?

Hữu Hữu có chút không hiểu, nghẹo đầu, cái miệng méo xệch, hiển nhiên không cách nào tiếp nhận được chuyện này.

“Hơn nữa, con còn nhỏ tuổi, mua gì cũng là từ tiền của cha mẹ! Số tiền này đều do cha mẹ khổ công kiếm được, Hữu Hữu nhất định phải quý trọng! Không thể mua đồ loạn lên được.”

Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận XươngTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTrong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng… “Nói, những thứ này là đứa nào mua!”Ngón tay chỉ vào đống đồ la liệt trên sàn nhà.Trong đấy, bộ trang phục màu trắng càng thêm nổi bật.Vân Thi Thi chỉ tay vào bộ trang phục kia, mặt Hữu Hữu lập tức đen lại, mím mím môi.Tiểu Dịch Thần thì lại lặng lẽ vươn ngón tay, chỉ chỉ vào Hữu Hữu, âm thầm nhắc nhở Vân Thi Thi rằng những thứ này là ai mua.Ngược lại, còn phủi sạch trách nhiệm.Cậu cố gắng mở to hai mắt, điềm đạm đáng yêu, nhìn về phía Vân Thi Thi một cách vô tội, kể ra: “Mẹ, con vô tội quá! Những thứ này không phải con mua, không phải con mua...”Vân Thiên Hữu thoáng nhìn thấy Tiểu Dịch Thần chỉ chỉ vào cậu, nghiễm nhiên bán đứng cậu, nhìn Tiểu Dịch Thần một cách lạnh lẽo, cảnh cáo không một tiếng động.Nói là cảnh cáo, chẳng bằng nói là uy hiếp thì hay hơn.Tiểu Dịch Thần hiểu được uy hiếp trong mắt Hữu Hữu, miệng nhỏ cắn cắn, rụt tay lại, oan ức nhìn cậu.Vân Thi Thi thu hết trong mắt cái động tác này, trên mặt vô cùng nổi giận nhưng trong lòng thì dở khóc dở cười.Hai thằng nhóc này, mỗi khi cô tức giận thì chúng luôn có cách phá thủng sự tức giận này của cô!Hữu Hữu dĩ nhiên hiểu được cách uy hiếp anh trai mình...Không đơn giản nhé!“Hữu Hữu...”Vân Thi Thi tức giận nói: “Con mua những thứ này để làm gì cơ chứ!”“Đồ dùng hằng ngày mà mẹ!”Trên mặt Hữu Hữu rõ ràng có ý tứ lấy lòng: “Mẹ, con mua cho mẹ máy mát xa nè! Mẹ đi làm khổ cực như vậy, ngồi trên này, đảm bảo thoải mái!”“Bao nhiêu tiền?”Hữu Hữu thật thà: “3 vạn.”Cậu mua máy mát xa tốt nhất, xoa bóp rất tốt, lần trước cậu nhìn thấy mẹ từ Milan về mà eo mỏi chân đau, nhất là khi đi giày cao gót, chân sắp rút gân hết cả rồi! Cậu quá đau lòng!Vân Thi Thi nghe xong, trợn to hai mắt: “3 vạn!?”Quá đắt!“Hữu Hữu, đồ phá của!”Vân Thi Thi đau lòng lên tiếng.Hữu Hữu nghe vậy bị đả kích, thương tâm trước những lời nói của Vân Thi Thi: “Mẹ, mẹ lại nói Hữu Hữu... phá của...”Phá của chỗ nào cơ chứ?Đối với cậu mà nói, 3 vạn là một con số không đáng nhắc đến!Thật đau lòng!Mẹ lại nói cậu phá của?Hữu Hữu đau lòng, chấm chấm nước mắt.Khóe miệng Vân Thi Thi giật giật mạnh, cảm giác như cô mới là người có lỗi!Thực ra, cô cũng chẳng đau lòng vì số tiền đó.Mà là, Hữu Hữu còn nhỏ như thế mà đã tiêu một số tiền lớn đến như vậy rồi!Đứa trẻ nhỏ như thế, nên rèn luyện quan niệm tiêu xài tiết kiệm, hợp lý chứ không phải như thế này!Rất muốn cho bọn trẻ hiểu rõ, kiếm được đồng tiền khổ cực đến mức nào, do vậy không nên tùy tiện.Vân Thi Thi từng bước dụ dỗ: “Hữu Hữu, con biết không? Kiếm tiền rất khó con ạ!”Tiền kiếm ra rất khó sao?Hữu Hữu có chút không hiểu, nghẹo đầu, cái miệng méo xệch, hiển nhiên không cách nào tiếp nhận được chuyện này.“Hơn nữa, con còn nhỏ tuổi, mua gì cũng là từ tiền của cha mẹ! Số tiền này đều do cha mẹ khổ công kiếm được, Hữu Hữu nhất định phải quý trọng! Không thể mua đồ loạn lên được.”

Chương 1550: Tất Nhiên Hiểu Được Việc Uy Hiếp Người Khác