Trong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng…

Chương 1561: Em Không Thấy Mình Quá Đáng, Phải Không? (2)

Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận XươngTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTrong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng… Chỉ tiếc vừa gặp nhau một lát, phải chia xa một thời gian rất dài.Đi quay phim theo đoàn phim, hẳn là mất mấy tháng không thể về nhà.Gần nhau thì ít mà xa cách thì nhiều.Ngẫu nhiên cô còn có thể xin nghỉ về nhà, nhưng thời gian vô cùng ngắn ngủi, phải nhanh chóng quay lại tổ phim.Thêm nữa trong kỳ tuyên truyền của《 Quả Trám 》, cô còn không ngừng phải bay đi các nơi cả nước, phải quý trọng từng phút từng giây.Mộ Nhã Triết ngồi trong xe, trên mặt hơi hơi nổi lên ý cười.Cô trở lại!Anh hận không thể, lập tức bay đến cạnh cô, hung hăng ôm cô vào lòng.Anh muốn cô!Nỗi nhớ trong lòng, căn bản sắp không chặn nổi nữa.Một tay anh lái xe, tay kia đặt trên trên tai nghe bluetooth, truyền tới giọng nói áy náy của Vân Thi Thi: "Nhưng mà, em chỉ về lấy quần áo, đi ngay bây giờ.""Đi?"Khóe môi anh cứng đờ, nhíu mày, trên mặt lộ ra tức giận: "Lại đi chỗ nào?"Một chữ "lại", khiến trái tim Vân Thi Thi hơi hơi run lên.Lại đi chỗ nào?Một câu hỏi mà lại không tính là hỏi, khiến cô sửng sốt.Bảy ngày không gặp, cô cũng rất nhớ anh.Rõ ràng chỉ có bảy ngày, lại như đã xa nhau một thế kỷ vậy.Lúc trước khi còn ở Paris, cô và Mộ Nhã Triết chỉ có thể liên lạc qua tin nhắn, bởi vì là thu chương trình thực tế, nên bị cấm trò chuyện.Bởi vậy, cô chỉ có thể trông ngóng mà nhìn màn hình, nhìn những hàng chữ không sống động kia, tưởng tượng bên kia đi động, anh đang thế nào.Sao mà anh không phải như vậy.Anh cũng đã bảy tám ngày, không nghe thấy giọng nói của cô.Cố nén nỗi nhớ nhung, cuối cùng tới hôm nay.Ngày hôm qua cô nhắn tin nói, hôm nay có thể về, anh biết tin này, lần đầu tiên trong đời, cảm thấy tim mình đập nhẹ nhàng.Bởi vậy, sáng sớm hôm nay, lúc anh đến công ty, ngay cả Mẫn Vũ cũng kinh ngạc vì điều này.Mấy ngày trước, lúc Mộ Nhã Triết tới công ty, ngày nào cũng đến muộn, vẻ mặt lạnh lùng u ám, ánh mắt nhìn người ta, lộ ra hờn giận không chỗ phát tiết.Có rất nhiều trợ lý và cấp dưới ra vào văn phòng của anh, cảm thấy vô cùng áp lực, cúi đầu cúi đầu, cả thở mạnh cũng không dám.Nhưng sáng sớm hôm nay, lại nhìn ra được, tâm trạng của ông chủ hôm nay tốt đến khác thường!Mặc dù bên ngoài ra vẻ bình tĩnh, trong lòng lại vô cùng chờ mong cô có thể về nhà!Bởi vậy, buổi chiều, cố ý kết thúc cuộc họp trước thời gian, trên đường chạy về nhà, lại nghe thấy một câu - - "Đi ngay bây giờ."Cô lại muốn đi đâu nữa?Mộ Nhã Triết nhịn không được mà tức giận!Dừng xe ven đường, mày nhíu thật chặt.Anh cố gắng đè nén, mới không phát tiết tức giận của mình với cô trong điện thoại.Công việc quan trọng như thế sao?Quan trọng đến múc, xem nhẹ cảm nhận của anh.Lần đầu tiên trong đời anh, chán ghét công việc của cô như vậy.Ngày đó, cô đi Paris quay chương trình, buổi sáng, cô gọi điện thoại xin phép anh, giọng điệu cẩn trọng, chỉ nói lúc ở Paris, không thể gọi điện, chỉ có thể nhắn tin.Lúc ấy anh cảm thấy rất bất mãn."Em là người phụ nữ của anh, giờ chạy đến Paris, đi thu chương trình hẹn hò thực tế với người đàn ông khác, sau đó, em yêu cầu anh rằng, không được phép trò chuyện với em! Vân Thi Thi, em nghĩ rằng điều này cũng không quá đáng, phải không?"Vân Thi Thi giật mình, bên đầu kia điện thoại, im lặng không nói gì.Rõ ràng, cô cảm thấy vô cùng chột dạ, vô cùng áy náy, sau khi im miệng không nói, nói một câu: "Em xin lỗi".Mộ Nhã Triết không muốn nghe câu "Em xin lỗi" này của cô, cúp điện thoại.Cô cũng không gọi lại.

Chỉ tiếc vừa gặp nhau một lát, phải chia xa một thời gian rất dài.

Đi quay phim theo đoàn phim, hẳn là mất mấy tháng không thể về nhà.

Gần nhau thì ít mà xa cách thì nhiều.

Ngẫu nhiên cô còn có thể xin nghỉ về nhà, nhưng thời gian vô cùng ngắn ngủi, phải nhanh chóng quay lại tổ phim.

Thêm nữa trong kỳ tuyên truyền của《 Quả Trám 》, cô còn không ngừng phải bay đi các nơi cả nước, phải quý trọng từng phút từng giây.

Mộ Nhã Triết ngồi trong xe, trên mặt hơi hơi nổi lên ý cười.

Cô trở lại!

Anh hận không thể, lập tức bay đến cạnh cô, hung hăng ôm cô vào lòng.

Anh muốn cô!

Nỗi nhớ trong lòng, căn bản sắp không chặn nổi nữa.

Một tay anh lái xe, tay kia đặt trên trên tai nghe bluetooth, truyền tới giọng nói áy náy của Vân Thi Thi: "Nhưng mà, em chỉ về lấy quần áo, đi ngay bây giờ."

"Đi?"

Khóe môi anh cứng đờ, nhíu mày, trên mặt lộ ra tức giận: "Lại đi chỗ nào?"

Một chữ "lại", khiến trái tim Vân Thi Thi hơi hơi run lên.

Lại đi chỗ nào?

Một câu hỏi mà lại không tính là hỏi, khiến cô sửng sốt.

Bảy ngày không gặp, cô cũng rất nhớ anh.

Rõ ràng chỉ có bảy ngày, lại như đã xa nhau một thế kỷ vậy.

Lúc trước khi còn ở Paris, cô và Mộ Nhã Triết chỉ có thể liên lạc qua tin nhắn, bởi vì là thu chương trình thực tế, nên bị cấm trò chuyện.

Bởi vậy, cô chỉ có thể trông ngóng mà nhìn màn hình, nhìn những hàng chữ không sống động kia, tưởng tượng bên kia đi động, anh đang thế nào.

Sao mà anh không phải như vậy.

Anh cũng đã bảy tám ngày, không nghe thấy giọng nói của cô.

Cố nén nỗi nhớ nhung, cuối cùng tới hôm nay.

Ngày hôm qua cô nhắn tin nói, hôm nay có thể về, anh biết tin này, lần đầu tiên trong đời, cảm thấy tim mình đập nhẹ nhàng.

Bởi vậy, sáng sớm hôm nay, lúc anh đến công ty, ngay cả Mẫn Vũ cũng kinh ngạc vì điều này.

Mấy ngày trước, lúc Mộ Nhã Triết tới công ty, ngày nào cũng đến muộn, vẻ mặt lạnh lùng u ám, ánh mắt nhìn người ta, lộ ra hờn giận không chỗ phát tiết.

Có rất nhiều trợ lý và cấp dưới ra vào văn phòng của anh, cảm thấy vô cùng áp lực, cúi đầu cúi đầu, cả thở mạnh cũng không dám.

Nhưng sáng sớm hôm nay, lại nhìn ra được, tâm trạng của ông chủ hôm nay tốt đến khác thường!

Mặc dù bên ngoài ra vẻ bình tĩnh, trong lòng lại vô cùng chờ mong cô có thể về nhà!

Bởi vậy, buổi chiều, cố ý kết thúc cuộc họp trước thời gian, trên đường chạy về nhà, lại nghe thấy một câu - - "Đi ngay bây giờ."

Cô lại muốn đi đâu nữa?

Mộ Nhã Triết nhịn không được mà tức giận!

Dừng xe ven đường, mày nhíu thật chặt.

Anh cố gắng đè nén, mới không phát tiết tức giận của mình với cô trong điện thoại.

Công việc quan trọng như thế sao?

Quan trọng đến múc, xem nhẹ cảm nhận của anh.

Lần đầu tiên trong đời anh, chán ghét công việc của cô như vậy.

Ngày đó, cô đi Paris quay chương trình, buổi sáng, cô gọi điện thoại xin phép anh, giọng điệu cẩn trọng, chỉ nói lúc ở Paris, không thể gọi điện, chỉ có thể nhắn tin.

Lúc ấy anh cảm thấy rất bất mãn.

"Em là người phụ nữ của anh, giờ chạy đến Paris, đi thu chương trình hẹn hò thực tế với người đàn ông khác, sau đó, em yêu cầu anh rằng, không được phép trò chuyện với em! Vân Thi Thi, em nghĩ rằng điều này cũng không quá đáng, phải không?"

Vân Thi Thi giật mình, bên đầu kia điện thoại, im lặng không nói gì.

Rõ ràng, cô cảm thấy vô cùng chột dạ, vô cùng áy náy, sau khi im miệng không nói, nói một câu: "Em xin lỗi".

Mộ Nhã Triết không muốn nghe câu "Em xin lỗi" này của cô, cúp điện thoại.

Cô cũng không gọi lại.

Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận XươngTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTrong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng… Chỉ tiếc vừa gặp nhau một lát, phải chia xa một thời gian rất dài.Đi quay phim theo đoàn phim, hẳn là mất mấy tháng không thể về nhà.Gần nhau thì ít mà xa cách thì nhiều.Ngẫu nhiên cô còn có thể xin nghỉ về nhà, nhưng thời gian vô cùng ngắn ngủi, phải nhanh chóng quay lại tổ phim.Thêm nữa trong kỳ tuyên truyền của《 Quả Trám 》, cô còn không ngừng phải bay đi các nơi cả nước, phải quý trọng từng phút từng giây.Mộ Nhã Triết ngồi trong xe, trên mặt hơi hơi nổi lên ý cười.Cô trở lại!Anh hận không thể, lập tức bay đến cạnh cô, hung hăng ôm cô vào lòng.Anh muốn cô!Nỗi nhớ trong lòng, căn bản sắp không chặn nổi nữa.Một tay anh lái xe, tay kia đặt trên trên tai nghe bluetooth, truyền tới giọng nói áy náy của Vân Thi Thi: "Nhưng mà, em chỉ về lấy quần áo, đi ngay bây giờ.""Đi?"Khóe môi anh cứng đờ, nhíu mày, trên mặt lộ ra tức giận: "Lại đi chỗ nào?"Một chữ "lại", khiến trái tim Vân Thi Thi hơi hơi run lên.Lại đi chỗ nào?Một câu hỏi mà lại không tính là hỏi, khiến cô sửng sốt.Bảy ngày không gặp, cô cũng rất nhớ anh.Rõ ràng chỉ có bảy ngày, lại như đã xa nhau một thế kỷ vậy.Lúc trước khi còn ở Paris, cô và Mộ Nhã Triết chỉ có thể liên lạc qua tin nhắn, bởi vì là thu chương trình thực tế, nên bị cấm trò chuyện.Bởi vậy, cô chỉ có thể trông ngóng mà nhìn màn hình, nhìn những hàng chữ không sống động kia, tưởng tượng bên kia đi động, anh đang thế nào.Sao mà anh không phải như vậy.Anh cũng đã bảy tám ngày, không nghe thấy giọng nói của cô.Cố nén nỗi nhớ nhung, cuối cùng tới hôm nay.Ngày hôm qua cô nhắn tin nói, hôm nay có thể về, anh biết tin này, lần đầu tiên trong đời, cảm thấy tim mình đập nhẹ nhàng.Bởi vậy, sáng sớm hôm nay, lúc anh đến công ty, ngay cả Mẫn Vũ cũng kinh ngạc vì điều này.Mấy ngày trước, lúc Mộ Nhã Triết tới công ty, ngày nào cũng đến muộn, vẻ mặt lạnh lùng u ám, ánh mắt nhìn người ta, lộ ra hờn giận không chỗ phát tiết.Có rất nhiều trợ lý và cấp dưới ra vào văn phòng của anh, cảm thấy vô cùng áp lực, cúi đầu cúi đầu, cả thở mạnh cũng không dám.Nhưng sáng sớm hôm nay, lại nhìn ra được, tâm trạng của ông chủ hôm nay tốt đến khác thường!Mặc dù bên ngoài ra vẻ bình tĩnh, trong lòng lại vô cùng chờ mong cô có thể về nhà!Bởi vậy, buổi chiều, cố ý kết thúc cuộc họp trước thời gian, trên đường chạy về nhà, lại nghe thấy một câu - - "Đi ngay bây giờ."Cô lại muốn đi đâu nữa?Mộ Nhã Triết nhịn không được mà tức giận!Dừng xe ven đường, mày nhíu thật chặt.Anh cố gắng đè nén, mới không phát tiết tức giận của mình với cô trong điện thoại.Công việc quan trọng như thế sao?Quan trọng đến múc, xem nhẹ cảm nhận của anh.Lần đầu tiên trong đời anh, chán ghét công việc của cô như vậy.Ngày đó, cô đi Paris quay chương trình, buổi sáng, cô gọi điện thoại xin phép anh, giọng điệu cẩn trọng, chỉ nói lúc ở Paris, không thể gọi điện, chỉ có thể nhắn tin.Lúc ấy anh cảm thấy rất bất mãn."Em là người phụ nữ của anh, giờ chạy đến Paris, đi thu chương trình hẹn hò thực tế với người đàn ông khác, sau đó, em yêu cầu anh rằng, không được phép trò chuyện với em! Vân Thi Thi, em nghĩ rằng điều này cũng không quá đáng, phải không?"Vân Thi Thi giật mình, bên đầu kia điện thoại, im lặng không nói gì.Rõ ràng, cô cảm thấy vô cùng chột dạ, vô cùng áy náy, sau khi im miệng không nói, nói một câu: "Em xin lỗi".Mộ Nhã Triết không muốn nghe câu "Em xin lỗi" này của cô, cúp điện thoại.Cô cũng không gọi lại.

Chương 1561: Em Không Thấy Mình Quá Đáng, Phải Không? (2)