Trong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng…
Chương 1593: Hữu Hữu, Chúng Ta Đổi Cha Đi
Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận XươngTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTrong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng… Bạn học B: "Hữu Hữu, cha cậu xem ra thật trẻ tuổi, giống như minh tinh trên tivi, tớ có thể chụp một tấm hình với cha cậu hay không?"Hữu Hữu: "Tùy ý!"Mấy cây đậu nhỏ: "Oa! Tuyệt quá!""Tớ cũng muốn!""Còn có tớ nữa!"Hữu Hữu tự hào, lâng lâng đi tới bên người Mộ Nhã Triết, dán vào bên tai anh nói: "Cha à, phối hợp với con một phen!"Khóe môi Mộ Nhã Triết hơi hơi co rút.Lúc này, anh thậm chí có phần muốn ôm Hữu Hữu lại, sợ một giây sau, cậu nhóc này sẽ lâng lâng đến mức bay lên trời!Nhưng, nhìn bánh bao nhỏ này tự hào như vậy, trong lòng Mộ Nhã Triết, cũng cảm thấy ngọt ngào.Con anh, kiêu ngạo vì anh.Điều này khiến anh vui mừng khôn xiết!Hóa ra, được con trai coi là niềm tự hào, lại là cảm giác tốt đẹp như vậy!Nghĩ tới đây, Mộ Nhã Triết cũng nổi hứng, nhíu mày, "Con muốn cha phối hợp thế nào?""Lát nữa, cha ngồi đừng nhúc nhích là được.""..."Vì thế, Mộ Nhã Triết giống như một người mẫu, giữ tư thế ngồi thẳng, sau đó, bị rất nhiều bánh bao nhỏ vây quanh, chen lấn nhốn nháo, chụp vài tấm hình chung.Anh là không thích bị người ta chụp hình, dù là phóng viên truyền thông thủ đoạn số một, cũng không có cơ hội chụp ảnh chính diện của anh.Hiện giờ, mấy cây đậu nhỏ này dựa vào quan hệ với Hữu Hữu, chiếm hết lợi ích.Còn có không ít bé gái hoa si, lợi dụng cơ hội chụp ảnh chung, vụng trộm sờ sờ tay anh.Mộ Nhã Triết dở khóc dở cười.Bạn học C: "Hữu Hữu, cha cậu thật tốt! Nếu không, tớ với cậu đổi nha, tớ cho cậu cha tớ, cậu cho tớ cha cậu!"Hữu Hữu nghe vậy, vẻ mặt nghiêm túc nói."Không được!""Vì sao không được?""Tớ mới không cần cha cậu đâu! Tớ chỉ có một người cha thôi!"Nói xong, Hữu Hữu tựa vào bên người Mộ Nhã Triết, ôm cánh tay anh, như là công khai chứng minh chủ quyền một dạng, bảo vệ địa vị của mình không cho ai nghi ngờ.Mmọi người thất vọng thổn thức một trận.Mộ Nhã Triết nhìn bánh bao nhỏ sắp bay lên trời, hơi dở khóc dở cười ôm mặt, nhưng mà trong mắt, lại lộ ra cưng chiều vô hạn.Dù anh cảm thấy, Hữu Hữu lâng lâng như vậy thật là vớ vẩn, khiến người ta bật cười, nhưng lại cảm thấy vô cùng đáng yêu.Mộ Nhã Triết vừa thay cậu soạn cặp sách, vừa dừng lại, hơi lật xem sách giáo khoa của Hữu Hữu một phen, song khi anh mở bút ký khóa lịch sử của Hữu Hữu, thấy chữ viết xinh đẹp rõ ràng trên sách vở, nhìn rất đẹp, ngay ngắn nắn nót, tất cả các quyển vở đều sạch sẽ, trừ dấu vết gấp trang, có vẻ hoàn toàn mới, giống như sách mới vừa phát xuống vậy.Xem ra, Hữu Hữu đi học, vô cùng nghiêm túc.Nhớ lại lúc trước anh lật sách giáo khoa của Tiểu Dịch Thần, tuy nói là hai anh em, nhưng phương diện bài vở và bài tập, chênh lệch giữa hai đứa như trời cách đất.Xếp túi sách xong, một đám đậu nhỏ thấy Mộ Nhã Triết ôm lấy Hữu Hữu, có vẻ muốn đi, nhao nhao vây lên hỏi."Hữu Hữu, còn chưa tan học mà, cậu đi đâu vậy?""Hữu Hữu, cậu muốn đi đâu vậy?"Hữu Hữu nói: "Tớ có việc, phải về nhà, các cậu học tốt nhé!"Cậu chỉ nói một câu có lệ như vậy, không nói tin tức mình phải chuyển trường, vừa nói ra, sẽ phải đau đầu giải thích với những đứa nhóc này, biết cậu muốn chuyển trường, chắc chắn sẽ líu ríu ầm ĩ không ngừng, quấn lấy cậu không cho cậu đi!Không thể xem thường sức hấp dẫn của cậu đâu.Khai giảng hơn một tháng, các bạn trong lớp vô cùng thích cậu.
Bạn học B: "Hữu Hữu, cha cậu xem ra thật trẻ tuổi, giống như minh tinh trên tivi, tớ có thể chụp một tấm hình với cha cậu hay không?"
Hữu Hữu: "Tùy ý!"
Mấy cây đậu nhỏ: "Oa! Tuyệt quá!"
"Tớ cũng muốn!"
"Còn có tớ nữa!"
Hữu Hữu tự hào, lâng lâng đi tới bên người Mộ Nhã Triết, dán vào bên tai anh nói: "Cha à, phối hợp với con một phen!"
Khóe môi Mộ Nhã Triết hơi hơi co rút.
Lúc này, anh thậm chí có phần muốn ôm Hữu Hữu lại, sợ một giây sau, cậu nhóc này sẽ lâng lâng đến mức bay lên trời!
Nhưng, nhìn bánh bao nhỏ này tự hào như vậy, trong lòng Mộ Nhã Triết, cũng cảm thấy ngọt ngào.
Con anh, kiêu ngạo vì anh.
Điều này khiến anh vui mừng khôn xiết!
Hóa ra, được con trai coi là niềm tự hào, lại là cảm giác tốt đẹp như vậy!
Nghĩ tới đây, Mộ Nhã Triết cũng nổi hứng, nhíu mày, "Con muốn cha phối hợp thế nào?"
"Lát nữa, cha ngồi đừng nhúc nhích là được."
"..."
Vì thế, Mộ Nhã Triết giống như một người mẫu, giữ tư thế ngồi thẳng, sau đó, bị rất nhiều bánh bao nhỏ vây quanh, chen lấn nhốn nháo, chụp vài tấm hình chung.
Anh là không thích bị người ta chụp hình, dù là phóng viên truyền thông thủ đoạn số một, cũng không có cơ hội chụp ảnh chính diện của anh.
Hiện giờ, mấy cây đậu nhỏ này dựa vào quan hệ với Hữu Hữu, chiếm hết lợi ích.
Còn có không ít bé gái hoa si, lợi dụng cơ hội chụp ảnh chung, vụng trộm sờ sờ tay anh.
Mộ Nhã Triết dở khóc dở cười.
Bạn học C: "Hữu Hữu, cha cậu thật tốt! Nếu không, tớ với cậu đổi nha, tớ cho cậu cha tớ, cậu cho tớ cha cậu!"
Hữu Hữu nghe vậy, vẻ mặt nghiêm túc nói."Không được!"
"Vì sao không được?"
"Tớ mới không cần cha cậu đâu! Tớ chỉ có một người cha thôi!"
Nói xong, Hữu Hữu tựa vào bên người Mộ Nhã Triết, ôm cánh tay anh, như là công khai chứng minh chủ quyền một dạng, bảo vệ địa vị của mình không cho ai nghi ngờ.
Mmọi người thất vọng thổn thức một trận.
Mộ Nhã Triết nhìn bánh bao nhỏ sắp bay lên trời, hơi dở khóc dở cười ôm mặt, nhưng mà trong mắt, lại lộ ra cưng chiều vô hạn.
Dù anh cảm thấy, Hữu Hữu lâng lâng như vậy thật là vớ vẩn, khiến người ta bật cười, nhưng lại cảm thấy vô cùng đáng yêu.
Mộ Nhã Triết vừa thay cậu soạn cặp sách, vừa dừng lại, hơi lật xem sách giáo khoa của Hữu Hữu một phen, song khi anh mở bút ký khóa lịch sử của Hữu Hữu, thấy chữ viết xinh đẹp rõ ràng trên sách vở, nhìn rất đẹp, ngay ngắn nắn nót, tất cả các quyển vở đều sạch sẽ, trừ dấu vết gấp trang, có vẻ hoàn toàn mới, giống như sách mới vừa phát xuống vậy.
Xem ra, Hữu Hữu đi học, vô cùng nghiêm túc.
Nhớ lại lúc trước anh lật sách giáo khoa của Tiểu Dịch Thần, tuy nói là hai anh em, nhưng phương diện bài vở và bài tập, chênh lệch giữa hai đứa như trời cách đất.
Xếp túi sách xong, một đám đậu nhỏ thấy Mộ Nhã Triết ôm lấy Hữu Hữu, có vẻ muốn đi, nhao nhao vây lên hỏi.
"Hữu Hữu, còn chưa tan học mà, cậu đi đâu vậy?"
"Hữu Hữu, cậu muốn đi đâu vậy?"
Hữu Hữu nói: "Tớ có việc, phải về nhà, các cậu học tốt nhé!"
Cậu chỉ nói một câu có lệ như vậy, không nói tin tức mình phải chuyển trường, vừa nói ra, sẽ phải đau đầu giải thích với những đứa nhóc này, biết cậu muốn chuyển trường, chắc chắn sẽ líu ríu ầm ĩ không ngừng, quấn lấy cậu không cho cậu đi!
Không thể xem thường sức hấp dẫn của cậu đâu.
Khai giảng hơn một tháng, các bạn trong lớp vô cùng thích cậu.
Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận XươngTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTrong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng… Bạn học B: "Hữu Hữu, cha cậu xem ra thật trẻ tuổi, giống như minh tinh trên tivi, tớ có thể chụp một tấm hình với cha cậu hay không?"Hữu Hữu: "Tùy ý!"Mấy cây đậu nhỏ: "Oa! Tuyệt quá!""Tớ cũng muốn!""Còn có tớ nữa!"Hữu Hữu tự hào, lâng lâng đi tới bên người Mộ Nhã Triết, dán vào bên tai anh nói: "Cha à, phối hợp với con một phen!"Khóe môi Mộ Nhã Triết hơi hơi co rút.Lúc này, anh thậm chí có phần muốn ôm Hữu Hữu lại, sợ một giây sau, cậu nhóc này sẽ lâng lâng đến mức bay lên trời!Nhưng, nhìn bánh bao nhỏ này tự hào như vậy, trong lòng Mộ Nhã Triết, cũng cảm thấy ngọt ngào.Con anh, kiêu ngạo vì anh.Điều này khiến anh vui mừng khôn xiết!Hóa ra, được con trai coi là niềm tự hào, lại là cảm giác tốt đẹp như vậy!Nghĩ tới đây, Mộ Nhã Triết cũng nổi hứng, nhíu mày, "Con muốn cha phối hợp thế nào?""Lát nữa, cha ngồi đừng nhúc nhích là được.""..."Vì thế, Mộ Nhã Triết giống như một người mẫu, giữ tư thế ngồi thẳng, sau đó, bị rất nhiều bánh bao nhỏ vây quanh, chen lấn nhốn nháo, chụp vài tấm hình chung.Anh là không thích bị người ta chụp hình, dù là phóng viên truyền thông thủ đoạn số một, cũng không có cơ hội chụp ảnh chính diện của anh.Hiện giờ, mấy cây đậu nhỏ này dựa vào quan hệ với Hữu Hữu, chiếm hết lợi ích.Còn có không ít bé gái hoa si, lợi dụng cơ hội chụp ảnh chung, vụng trộm sờ sờ tay anh.Mộ Nhã Triết dở khóc dở cười.Bạn học C: "Hữu Hữu, cha cậu thật tốt! Nếu không, tớ với cậu đổi nha, tớ cho cậu cha tớ, cậu cho tớ cha cậu!"Hữu Hữu nghe vậy, vẻ mặt nghiêm túc nói."Không được!""Vì sao không được?""Tớ mới không cần cha cậu đâu! Tớ chỉ có một người cha thôi!"Nói xong, Hữu Hữu tựa vào bên người Mộ Nhã Triết, ôm cánh tay anh, như là công khai chứng minh chủ quyền một dạng, bảo vệ địa vị của mình không cho ai nghi ngờ.Mmọi người thất vọng thổn thức một trận.Mộ Nhã Triết nhìn bánh bao nhỏ sắp bay lên trời, hơi dở khóc dở cười ôm mặt, nhưng mà trong mắt, lại lộ ra cưng chiều vô hạn.Dù anh cảm thấy, Hữu Hữu lâng lâng như vậy thật là vớ vẩn, khiến người ta bật cười, nhưng lại cảm thấy vô cùng đáng yêu.Mộ Nhã Triết vừa thay cậu soạn cặp sách, vừa dừng lại, hơi lật xem sách giáo khoa của Hữu Hữu một phen, song khi anh mở bút ký khóa lịch sử của Hữu Hữu, thấy chữ viết xinh đẹp rõ ràng trên sách vở, nhìn rất đẹp, ngay ngắn nắn nót, tất cả các quyển vở đều sạch sẽ, trừ dấu vết gấp trang, có vẻ hoàn toàn mới, giống như sách mới vừa phát xuống vậy.Xem ra, Hữu Hữu đi học, vô cùng nghiêm túc.Nhớ lại lúc trước anh lật sách giáo khoa của Tiểu Dịch Thần, tuy nói là hai anh em, nhưng phương diện bài vở và bài tập, chênh lệch giữa hai đứa như trời cách đất.Xếp túi sách xong, một đám đậu nhỏ thấy Mộ Nhã Triết ôm lấy Hữu Hữu, có vẻ muốn đi, nhao nhao vây lên hỏi."Hữu Hữu, còn chưa tan học mà, cậu đi đâu vậy?""Hữu Hữu, cậu muốn đi đâu vậy?"Hữu Hữu nói: "Tớ có việc, phải về nhà, các cậu học tốt nhé!"Cậu chỉ nói một câu có lệ như vậy, không nói tin tức mình phải chuyển trường, vừa nói ra, sẽ phải đau đầu giải thích với những đứa nhóc này, biết cậu muốn chuyển trường, chắc chắn sẽ líu ríu ầm ĩ không ngừng, quấn lấy cậu không cho cậu đi!Không thể xem thường sức hấp dẫn của cậu đâu.Khai giảng hơn một tháng, các bạn trong lớp vô cùng thích cậu.