Trong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng…
Chương 1664: Đăng Ký Kết Hôn!
Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận XươngTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTrong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng… Vấn đề này quá đần độn.Mộ Nhã Triết lập tức bị đánh bại, khóe mắt anh chứa chút suy tư, nhịn không được nói với cô: "Đăng ký kết hôn!"Đi cục dân chính thì còn có thể làm gì!Vân Thi Thi hết hồn há miệng thở dốc, quyết định quá đột ngột, thế nên cô căn bản không kịp chuẩn bị, bởi vậy, lúc Mộ Nhã Triết nói bốn chữ "đăng ký kết hôn" ra khỏi miệng, cô chỉ thấy giật mình và nghi ngờ!Cô... cô còn chưa chuẩn bị sẵn sàng mà.Đột ngột như vậy...Một chút chuẩn bị cô cũng không có!"Sao nào?"Mộ Nhã Triết thấy vẻ mặt do dự đến ngốc nghếch của cô, mắt đẹp hơi hơi nheo lại, lộ ra hờn giận dày đặc."Em không muốn?!"Vân Thi Thi lập tức nói: "Không phải... Không phải em không muốn!""Vậy sao em có vẻ mặt này?""Em..."Vân Thi Thi giải thích chi tiết: "Không phải là em không kịp chuẩn bị sao!"Bỗng nhiên cô nghĩ đến chuyện gì, hỏi anh: "Anh xem hoàng lịch chưa?""Hoàng lịch?"Mộ Nhã Triết nhíu mày.Vân Thi Thi cười nói: "Có thể anh không biết chuyện này, tuy nói là đăng kí, không làm hôn lễ chính thức, nhưng mà đăng kí, cũng phải xem hoàng lịch! Nếu hoàng lịch viết hôm nay không nên kết hôn, vậy thì, không thích hợp đăng kí!"Mộ Nhã Triết lại cong môi: "Anh xem rồi!"Vân Thi Thi trợn tròn mắt, "Hả...?"Anh còn biết xem hoàng lịch nữa?Bỗng nhiên Vân Thi Thi nhìn về phía phòng khách, báo chí trên bàn, đã hiểu rằng, sáng sớm anh ngồi trên ghế sofa, xem báo, cuối cùng xem cái gì!Người đàn ông ngày, hóa ra đã chuẩn bị đầy đủ như vậy rồi?!Mộ Nhã Triết giơ giơ hộ khẩu trong tay lên, cười nói: "Theo anh."Anh không cho phép kháng cự, nắm tay cô, ra cửa.Vân Nghiệp Trình rời giường, vốn đi xem Vân Nghiệp Hậu dậy chưa, đi đến phòng khách, thì thấy Hữu Hữu đang ở trên ghế sofa lật xem báo chí, ông cúi đầu, thấy cậu lật báo chí một tờ lại một tờ, nhưng mà mãi đến lúc lật đến một mặt, nhìn vào trong góc, bỗng nhiên nhếch môi cười.Vân Nghiệp Trình hỏi: "Hữu Hữu à, mẹ con thức dậy chưa?"Hữu Hữu cúi đầu lật báo chí một phen, lập tức ngẩng đầu, lúm đồng tiền rạng rỡ: "Mẹ con ra ngoài rồi ạ!"Vân Nghiệp Trình thấy lạ: "Ồ? Đi ra cửa sớm vậy?"Hữu Hữu suy nghĩ một khoảnh khắc, lập tức cười nói: "Đại khái, đi cục dân chính rồi!"Cậu đóng báo chí lại, gió ngoài cửa sổ phất tới một cái, nhấc lên một góc báo chí, chỗ hoàng lịch kia viết: Nên gả cưới.Mộ Nhã Triết lái xe đến cục dân chính.Dọc theo đường đi, Vân Thi Thi vẫn thấy huyền ảo mà vi diệu.Thậm chí, có phần khó có thể tin.Bởi vậy, mãi đến lúc hai người đến chỗ cửa cục dân chính, xuống xe, cô còn chưa phục hồi tinh thần lại.Cô có cảm giác không hiểu.Cứ cô chết rồi, phải mặc cho người ta xâu xé!Không hiểu ra sao bị xách đến cục dân chính, rõ ràng mang theo một chút hiếp bức cưỡng chế, tuy nhiên đối tượng kết hôn đứng bên cạnh, diện mạo đẹp đẽ, gia cảnh hiển hách, hai ngày trước, cầu hôn với cô, cô vui vẻ đồng ý.Đổi lại là những người phụ nữ khác, hẳn là hạnh phúc cảm giác lâng lâng rồi.Nhưng mà, có lẽ do anh quá đột ngột, quá mạnh mẽ, thế cho nên cô có ảo giác mình bị ép buộc.Không biết trong một đêm, anh bị cái gì kích thích, giống như là gió xoáy, làm cho người ta trở tay không kịp!Cô... có thể hối hận không?!Vân Thi Thi lệ rơi đầy mặt nghĩ.Người ta nói hôn nhân giống như phần mộ, cô còn chưa chuẩn bị hợp táng với anh mà!
Vấn đề này quá đần độn.
Mộ Nhã Triết lập tức bị đánh bại, khóe mắt anh chứa chút suy tư, nhịn không được nói với cô: "Đăng ký kết hôn!"
Đi cục dân chính thì còn có thể làm gì!
Vân Thi Thi hết hồn há miệng thở dốc, quyết định quá đột ngột, thế nên cô căn bản không kịp chuẩn bị, bởi vậy, lúc Mộ Nhã Triết nói bốn chữ "đăng ký kết hôn" ra khỏi miệng, cô chỉ thấy giật mình và nghi ngờ!
Cô... cô còn chưa chuẩn bị sẵn sàng mà.
Đột ngột như vậy...
Một chút chuẩn bị cô cũng không có!
"Sao nào?"
Mộ Nhã Triết thấy vẻ mặt do dự đến ngốc nghếch của cô, mắt đẹp hơi hơi nheo lại, lộ ra hờn giận dày đặc.
"Em không muốn?!"
Vân Thi Thi lập tức nói: "Không phải... Không phải em không muốn!"
"Vậy sao em có vẻ mặt này?"
"Em..."
Vân Thi Thi giải thích chi tiết: "Không phải là em không kịp chuẩn bị sao!"
Bỗng nhiên cô nghĩ đến chuyện gì, hỏi anh: "Anh xem hoàng lịch chưa?"
"Hoàng lịch?"
Mộ Nhã Triết nhíu mày.
Vân Thi Thi cười nói: "Có thể anh không biết chuyện này, tuy nói là đăng kí, không làm hôn lễ chính thức, nhưng mà đăng kí, cũng phải xem hoàng lịch! Nếu hoàng lịch viết hôm nay không nên kết hôn, vậy thì, không thích hợp đăng kí!"
Mộ Nhã Triết lại cong môi: "Anh xem rồi!"
Vân Thi Thi trợn tròn mắt, "Hả...?"
Anh còn biết xem hoàng lịch nữa?
Bỗng nhiên Vân Thi Thi nhìn về phía phòng khách, báo chí trên bàn, đã hiểu rằng, sáng sớm anh ngồi trên ghế sofa, xem báo, cuối cùng xem cái gì!
Người đàn ông ngày, hóa ra đã chuẩn bị đầy đủ như vậy rồi?!
Mộ Nhã Triết giơ giơ hộ khẩu trong tay lên, cười nói: "Theo anh."
Anh không cho phép kháng cự, nắm tay cô, ra cửa.
Vân Nghiệp Trình rời giường, vốn đi xem Vân Nghiệp Hậu dậy chưa, đi đến phòng khách, thì thấy Hữu Hữu đang ở trên ghế sofa lật xem báo chí, ông cúi đầu, thấy cậu lật báo chí một tờ lại một tờ, nhưng mà mãi đến lúc lật đến một mặt, nhìn vào trong góc, bỗng nhiên nhếch môi cười.
Vân Nghiệp Trình hỏi: "Hữu Hữu à, mẹ con thức dậy chưa?"
Hữu Hữu cúi đầu lật báo chí một phen, lập tức ngẩng đầu, lúm đồng tiền rạng rỡ: "Mẹ con ra ngoài rồi ạ!"
Vân Nghiệp Trình thấy lạ: "Ồ? Đi ra cửa sớm vậy?"
Hữu Hữu suy nghĩ một khoảnh khắc, lập tức cười nói: "Đại khái, đi cục dân chính rồi!"
Cậu đóng báo chí lại, gió ngoài cửa sổ phất tới một cái, nhấc lên một góc báo chí, chỗ hoàng lịch kia viết: Nên gả cưới.
Mộ Nhã Triết lái xe đến cục dân chính.
Dọc theo đường đi, Vân Thi Thi vẫn thấy huyền ảo mà vi diệu.
Thậm chí, có phần khó có thể tin.
Bởi vậy, mãi đến lúc hai người đến chỗ cửa cục dân chính, xuống xe, cô còn chưa phục hồi tinh thần lại.
Cô có cảm giác không hiểu.
Cứ cô chết rồi, phải mặc cho người ta xâu xé!
Không hiểu ra sao bị xách đến cục dân chính, rõ ràng mang theo một chút hiếp bức cưỡng chế, tuy nhiên đối tượng kết hôn đứng bên cạnh, diện mạo đẹp đẽ, gia cảnh hiển hách, hai ngày trước, cầu hôn với cô, cô vui vẻ đồng ý.
Đổi lại là những người phụ nữ khác, hẳn là hạnh phúc cảm giác lâng lâng rồi.
Nhưng mà, có lẽ do anh quá đột ngột, quá mạnh mẽ, thế cho nên cô có ảo giác mình bị ép buộc.
Không biết trong một đêm, anh bị cái gì kích thích, giống như là gió xoáy, làm cho người ta trở tay không kịp!
Cô... có thể hối hận không?!
Vân Thi Thi lệ rơi đầy mặt nghĩ.
Người ta nói hôn nhân giống như phần mộ, cô còn chưa chuẩn bị hợp táng với anh mà!
Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận XươngTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTrong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng… Vấn đề này quá đần độn.Mộ Nhã Triết lập tức bị đánh bại, khóe mắt anh chứa chút suy tư, nhịn không được nói với cô: "Đăng ký kết hôn!"Đi cục dân chính thì còn có thể làm gì!Vân Thi Thi hết hồn há miệng thở dốc, quyết định quá đột ngột, thế nên cô căn bản không kịp chuẩn bị, bởi vậy, lúc Mộ Nhã Triết nói bốn chữ "đăng ký kết hôn" ra khỏi miệng, cô chỉ thấy giật mình và nghi ngờ!Cô... cô còn chưa chuẩn bị sẵn sàng mà.Đột ngột như vậy...Một chút chuẩn bị cô cũng không có!"Sao nào?"Mộ Nhã Triết thấy vẻ mặt do dự đến ngốc nghếch của cô, mắt đẹp hơi hơi nheo lại, lộ ra hờn giận dày đặc."Em không muốn?!"Vân Thi Thi lập tức nói: "Không phải... Không phải em không muốn!""Vậy sao em có vẻ mặt này?""Em..."Vân Thi Thi giải thích chi tiết: "Không phải là em không kịp chuẩn bị sao!"Bỗng nhiên cô nghĩ đến chuyện gì, hỏi anh: "Anh xem hoàng lịch chưa?""Hoàng lịch?"Mộ Nhã Triết nhíu mày.Vân Thi Thi cười nói: "Có thể anh không biết chuyện này, tuy nói là đăng kí, không làm hôn lễ chính thức, nhưng mà đăng kí, cũng phải xem hoàng lịch! Nếu hoàng lịch viết hôm nay không nên kết hôn, vậy thì, không thích hợp đăng kí!"Mộ Nhã Triết lại cong môi: "Anh xem rồi!"Vân Thi Thi trợn tròn mắt, "Hả...?"Anh còn biết xem hoàng lịch nữa?Bỗng nhiên Vân Thi Thi nhìn về phía phòng khách, báo chí trên bàn, đã hiểu rằng, sáng sớm anh ngồi trên ghế sofa, xem báo, cuối cùng xem cái gì!Người đàn ông ngày, hóa ra đã chuẩn bị đầy đủ như vậy rồi?!Mộ Nhã Triết giơ giơ hộ khẩu trong tay lên, cười nói: "Theo anh."Anh không cho phép kháng cự, nắm tay cô, ra cửa.Vân Nghiệp Trình rời giường, vốn đi xem Vân Nghiệp Hậu dậy chưa, đi đến phòng khách, thì thấy Hữu Hữu đang ở trên ghế sofa lật xem báo chí, ông cúi đầu, thấy cậu lật báo chí một tờ lại một tờ, nhưng mà mãi đến lúc lật đến một mặt, nhìn vào trong góc, bỗng nhiên nhếch môi cười.Vân Nghiệp Trình hỏi: "Hữu Hữu à, mẹ con thức dậy chưa?"Hữu Hữu cúi đầu lật báo chí một phen, lập tức ngẩng đầu, lúm đồng tiền rạng rỡ: "Mẹ con ra ngoài rồi ạ!"Vân Nghiệp Trình thấy lạ: "Ồ? Đi ra cửa sớm vậy?"Hữu Hữu suy nghĩ một khoảnh khắc, lập tức cười nói: "Đại khái, đi cục dân chính rồi!"Cậu đóng báo chí lại, gió ngoài cửa sổ phất tới một cái, nhấc lên một góc báo chí, chỗ hoàng lịch kia viết: Nên gả cưới.Mộ Nhã Triết lái xe đến cục dân chính.Dọc theo đường đi, Vân Thi Thi vẫn thấy huyền ảo mà vi diệu.Thậm chí, có phần khó có thể tin.Bởi vậy, mãi đến lúc hai người đến chỗ cửa cục dân chính, xuống xe, cô còn chưa phục hồi tinh thần lại.Cô có cảm giác không hiểu.Cứ cô chết rồi, phải mặc cho người ta xâu xé!Không hiểu ra sao bị xách đến cục dân chính, rõ ràng mang theo một chút hiếp bức cưỡng chế, tuy nhiên đối tượng kết hôn đứng bên cạnh, diện mạo đẹp đẽ, gia cảnh hiển hách, hai ngày trước, cầu hôn với cô, cô vui vẻ đồng ý.Đổi lại là những người phụ nữ khác, hẳn là hạnh phúc cảm giác lâng lâng rồi.Nhưng mà, có lẽ do anh quá đột ngột, quá mạnh mẽ, thế cho nên cô có ảo giác mình bị ép buộc.Không biết trong một đêm, anh bị cái gì kích thích, giống như là gió xoáy, làm cho người ta trở tay không kịp!Cô... có thể hối hận không?!Vân Thi Thi lệ rơi đầy mặt nghĩ.Người ta nói hôn nhân giống như phần mộ, cô còn chưa chuẩn bị hợp táng với anh mà!