Trong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng…
Chương 1669: Anh Có Lén Giấu Tiền Riêng Không?
Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận XươngTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTrong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng… Không rụt rè chút nào!Mới vừa đăng kí, chồng cũng kêu rồi.Mộ Nhã Triết giận dữ như vậy, trong lòng, cũng vì tiếng gọi "chồng ơi" này mà cảm thấy sung sướng."880214.""Sinh nhật của anh?""Ừ!"Ngày 14 tháng 2.Đúng dịp lễ tình nhân luôn?!Không nghĩ tới, ông chồng nhà cô, lại là chòm sao Thủy Bình sinh trong lễ tình nhân?"Vậy được, cảm ơn chồng yêu!" Vì thế, người nào đó không biết xấu bỏ chi phiếu vào ví mình, thản nhiên tự nhiên.Bỗng dưng, cô lại hoài nghi hỏi: "Tất cả gia sản của anh đều ở trong này hả?""Xem như.”Vân Thi Thi không hài lòng."Cái gì là xem như?!"Nghĩ nghĩ, cô híp híp mắt: "Chẳng lẽ anh lén giấu tiền riêng?"Mộ Nhã Triết không nói gì.Vân Thi Thi nghiêm túc nói: "Tổng giám đốc công ty trước của em, nộp tiền lương lên cho phu nhân, nhưng mà, ông ta vẫn giấu một sổ tiết kiệm bí mật, trong đó có rất nhiều tiền riêng! Hẳn anh cũng không dấu tiền riêng chứ?"Mộ Nhã Triết lạnh lẽo liếc cô một cái nói: "Vợ à, em thật đáng yêu, những người đàn ông đó có thể so với anh sao?"Anh một tiếng "vợ ơi", khiến cô mặt xấu hổ đến đỏ bừng trong nháy mắt, hiện giờ, vẫn còn chưa thích ứng cách gọi này!Mà thôi!Xưng hô gì đó, đều là từ từ làm quen, không phải sao?Lập tức, cô hơi buồn cười nói: "Vì sao không thể so sánh? Chẳng lẽ có chỗ nào khác nhau sao?"Mộ Nhã Triết cười: "Đương nhiên là khác."Vân Thi Thi hơi hoang mang, "Khác chỗ nào?"Khác chỗ nào?Chỉ là một tấm tiền lương này cũng khác rồi.Những ông chủ lớn đó, cho dù giao thẻ tiền lương cho vợ mình, trong tay người nào không có mấy thẻ khác?Có những người, cứ việc là tổng giám đốc trên danh nghĩa, nhưng mà quyết nghị Hội Đồng Quản Trị thông qua hoặc là lương cao cam kết, thu nhập đều là tự mình mò đến.Còn anh thì khác.Anh là chủ nhân của tập đoàn tài chính Đế Thăng, chỉ là số lẻ gửi tiết kiệm, cũng đủ cho ngân hàng kiếm lời rất nhiều, lợi mỗi ngày trên tám chữ số, đây không phải ăn nói lung tung, tập đoàn tài chính lớn như Đế Thăng, chỉ quản tài trong tay thôi, cũng rất đồ sộ rồi!Một số tiền lớn như vậy, bỏ vào trong ngân hàng dưới danh nghĩa Mộ thị, lợi chồng lên lợi, không ngừng lớn mạnh, đã là khó có thể tính toán.Huống chi thân phận như anh, há chỉ có một tài khoản?Mấy chục tài khoản trên danh nghĩa, tài chính không ngừng xoay vòng.Thẻ tiền lương gì đó, anh chỉ biết là anh phát tiền lương cho mấy vạn công nhân của tập đoàn tài chính Đế Thăng.Cái gọi là thẻ tiền lương của anh, đại khái là mấy tài khoản mà tài chính có thể sử dụng trên danh nghĩa của anh thôi!Tài khoản là tài khoản, tài sản là tài sản.Tài khoản của anh không cố định như những ông chủ lớn này, nếu muốn hình dung, quả thực là hố đen vũ trụ, nhìn không thấy, dò không tới đáy, ngay cả chính anh cũng không biết sâu bao nhiêu, lớn bao nhiêu.Con số trên đó, mỗi ngày không ngừng tăng lên, sợ là cả đời, cũng không thể dùng cạn.Bởi vậy, tài khoản anh giao cho Vân Thi Thi, đại khái chiếm 70% tài sản di động danh nghĩa của anh, nhưng kim ngạch trên đó, chỉ có thể nói số lẻ trong tư sản cá nhân của anh.Dù sao, tiền sẽ bị giảm giá trị, tốc độ lạm phát hiện giờ, tiền bị giảm giá liên tục, là tức ngân hàng căn bản không theo kịp.Bởi vậy, đa số sản nghiệp trên danh nghĩa của anh, đều đầu tư Bất Động Sản và các hạng mục khác.
Không rụt rè chút nào!
Mới vừa đăng kí, chồng cũng kêu rồi.
Mộ Nhã Triết giận dữ như vậy, trong lòng, cũng vì tiếng gọi "chồng ơi" này mà cảm thấy sung sướng.
"880214."
"Sinh nhật của anh?"
"Ừ!"
Ngày 14 tháng 2.
Đúng dịp lễ tình nhân luôn?!
Không nghĩ tới, ông chồng nhà cô, lại là chòm sao Thủy Bình sinh trong lễ tình nhân?
"Vậy được, cảm ơn chồng yêu!" Vì thế, người nào đó không biết xấu bỏ chi phiếu vào ví mình, thản nhiên tự nhiên.
Bỗng dưng, cô lại hoài nghi hỏi: "Tất cả gia sản của anh đều ở trong này hả?"
"Xem như.”
Vân Thi Thi không hài lòng."Cái gì là xem như?!"
Nghĩ nghĩ, cô híp híp mắt: "Chẳng lẽ anh lén giấu tiền riêng?"
Mộ Nhã Triết không nói gì.
Vân Thi Thi nghiêm túc nói: "Tổng giám đốc công ty trước của em, nộp tiền lương lên cho phu nhân, nhưng mà, ông ta vẫn giấu một sổ tiết kiệm bí mật, trong đó có rất nhiều tiền riêng! Hẳn anh cũng không dấu tiền riêng chứ?"
Mộ Nhã Triết lạnh lẽo liếc cô một cái nói: "Vợ à, em thật đáng yêu, những người đàn ông đó có thể so với anh sao?"
Anh một tiếng "vợ ơi", khiến cô mặt xấu hổ đến đỏ bừng trong nháy mắt, hiện giờ, vẫn còn chưa thích ứng cách gọi này!
Mà thôi!
Xưng hô gì đó, đều là từ từ làm quen, không phải sao?
Lập tức, cô hơi buồn cười nói: "Vì sao không thể so sánh? Chẳng lẽ có chỗ nào khác nhau sao?"
Mộ Nhã Triết cười: "Đương nhiên là khác."
Vân Thi Thi hơi hoang mang, "Khác chỗ nào?"
Khác chỗ nào?
Chỉ là một tấm tiền lương này cũng khác rồi.
Những ông chủ lớn đó, cho dù giao thẻ tiền lương cho vợ mình, trong tay người nào không có mấy thẻ khác?
Có những người, cứ việc là tổng giám đốc trên danh nghĩa, nhưng mà quyết nghị Hội Đồng Quản Trị thông qua hoặc là lương cao cam kết, thu nhập đều là tự mình mò đến.
Còn anh thì khác.
Anh là chủ nhân của tập đoàn tài chính Đế Thăng, chỉ là số lẻ gửi tiết kiệm, cũng đủ cho ngân hàng kiếm lời rất nhiều, lợi mỗi ngày trên tám chữ số, đây không phải ăn nói lung tung, tập đoàn tài chính lớn như Đế Thăng, chỉ quản tài trong tay thôi, cũng rất đồ sộ rồi!
Một số tiền lớn như vậy, bỏ vào trong ngân hàng dưới danh nghĩa Mộ thị, lợi chồng lên lợi, không ngừng lớn mạnh, đã là khó có thể tính toán.
Huống chi thân phận như anh, há chỉ có một tài khoản?
Mấy chục tài khoản trên danh nghĩa, tài chính không ngừng xoay vòng.
Thẻ tiền lương gì đó, anh chỉ biết là anh phát tiền lương cho mấy vạn công nhân của tập đoàn tài chính Đế Thăng.
Cái gọi là thẻ tiền lương của anh, đại khái là mấy tài khoản mà tài chính có thể sử dụng trên danh nghĩa của anh thôi!
Tài khoản là tài khoản, tài sản là tài sản.
Tài khoản của anh không cố định như những ông chủ lớn này, nếu muốn hình dung, quả thực là hố đen vũ trụ, nhìn không thấy, dò không tới đáy, ngay cả chính anh cũng không biết sâu bao nhiêu, lớn bao nhiêu.
Con số trên đó, mỗi ngày không ngừng tăng lên, sợ là cả đời, cũng không thể dùng cạn.
Bởi vậy, tài khoản anh giao cho Vân Thi Thi, đại khái chiếm 70% tài sản di động danh nghĩa của anh, nhưng kim ngạch trên đó, chỉ có thể nói số lẻ trong tư sản cá nhân của anh.
Dù sao, tiền sẽ bị giảm giá trị, tốc độ lạm phát hiện giờ, tiền bị giảm giá liên tục, là tức ngân hàng căn bản không theo kịp.
Bởi vậy, đa số sản nghiệp trên danh nghĩa của anh, đều đầu tư Bất Động Sản và các hạng mục khác.
Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận XươngTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTrong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng… Không rụt rè chút nào!Mới vừa đăng kí, chồng cũng kêu rồi.Mộ Nhã Triết giận dữ như vậy, trong lòng, cũng vì tiếng gọi "chồng ơi" này mà cảm thấy sung sướng."880214.""Sinh nhật của anh?""Ừ!"Ngày 14 tháng 2.Đúng dịp lễ tình nhân luôn?!Không nghĩ tới, ông chồng nhà cô, lại là chòm sao Thủy Bình sinh trong lễ tình nhân?"Vậy được, cảm ơn chồng yêu!" Vì thế, người nào đó không biết xấu bỏ chi phiếu vào ví mình, thản nhiên tự nhiên.Bỗng dưng, cô lại hoài nghi hỏi: "Tất cả gia sản của anh đều ở trong này hả?""Xem như.”Vân Thi Thi không hài lòng."Cái gì là xem như?!"Nghĩ nghĩ, cô híp híp mắt: "Chẳng lẽ anh lén giấu tiền riêng?"Mộ Nhã Triết không nói gì.Vân Thi Thi nghiêm túc nói: "Tổng giám đốc công ty trước của em, nộp tiền lương lên cho phu nhân, nhưng mà, ông ta vẫn giấu một sổ tiết kiệm bí mật, trong đó có rất nhiều tiền riêng! Hẳn anh cũng không dấu tiền riêng chứ?"Mộ Nhã Triết lạnh lẽo liếc cô một cái nói: "Vợ à, em thật đáng yêu, những người đàn ông đó có thể so với anh sao?"Anh một tiếng "vợ ơi", khiến cô mặt xấu hổ đến đỏ bừng trong nháy mắt, hiện giờ, vẫn còn chưa thích ứng cách gọi này!Mà thôi!Xưng hô gì đó, đều là từ từ làm quen, không phải sao?Lập tức, cô hơi buồn cười nói: "Vì sao không thể so sánh? Chẳng lẽ có chỗ nào khác nhau sao?"Mộ Nhã Triết cười: "Đương nhiên là khác."Vân Thi Thi hơi hoang mang, "Khác chỗ nào?"Khác chỗ nào?Chỉ là một tấm tiền lương này cũng khác rồi.Những ông chủ lớn đó, cho dù giao thẻ tiền lương cho vợ mình, trong tay người nào không có mấy thẻ khác?Có những người, cứ việc là tổng giám đốc trên danh nghĩa, nhưng mà quyết nghị Hội Đồng Quản Trị thông qua hoặc là lương cao cam kết, thu nhập đều là tự mình mò đến.Còn anh thì khác.Anh là chủ nhân của tập đoàn tài chính Đế Thăng, chỉ là số lẻ gửi tiết kiệm, cũng đủ cho ngân hàng kiếm lời rất nhiều, lợi mỗi ngày trên tám chữ số, đây không phải ăn nói lung tung, tập đoàn tài chính lớn như Đế Thăng, chỉ quản tài trong tay thôi, cũng rất đồ sộ rồi!Một số tiền lớn như vậy, bỏ vào trong ngân hàng dưới danh nghĩa Mộ thị, lợi chồng lên lợi, không ngừng lớn mạnh, đã là khó có thể tính toán.Huống chi thân phận như anh, há chỉ có một tài khoản?Mấy chục tài khoản trên danh nghĩa, tài chính không ngừng xoay vòng.Thẻ tiền lương gì đó, anh chỉ biết là anh phát tiền lương cho mấy vạn công nhân của tập đoàn tài chính Đế Thăng.Cái gọi là thẻ tiền lương của anh, đại khái là mấy tài khoản mà tài chính có thể sử dụng trên danh nghĩa của anh thôi!Tài khoản là tài khoản, tài sản là tài sản.Tài khoản của anh không cố định như những ông chủ lớn này, nếu muốn hình dung, quả thực là hố đen vũ trụ, nhìn không thấy, dò không tới đáy, ngay cả chính anh cũng không biết sâu bao nhiêu, lớn bao nhiêu.Con số trên đó, mỗi ngày không ngừng tăng lên, sợ là cả đời, cũng không thể dùng cạn.Bởi vậy, tài khoản anh giao cho Vân Thi Thi, đại khái chiếm 70% tài sản di động danh nghĩa của anh, nhưng kim ngạch trên đó, chỉ có thể nói số lẻ trong tư sản cá nhân của anh.Dù sao, tiền sẽ bị giảm giá trị, tốc độ lạm phát hiện giờ, tiền bị giảm giá liên tục, là tức ngân hàng căn bản không theo kịp.Bởi vậy, đa số sản nghiệp trên danh nghĩa của anh, đều đầu tư Bất Động Sản và các hạng mục khác.