Trong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng…
Chương 1672: Được Coi Là Một Nàng Công Chúa Bé Bỏng
Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận XươngTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTrong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng… Ngay sau đó, anh tiến đến, ôm lấy cô, nâng cổ cô lên, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn ấm áp lên môi cô.Không có mạnh mẽ tàn bạo, chỉ là một nụ hôn nhẹ nhàng đơn giản, đôi môi của anh đặt lên đôi môi nhỏ của cô, liên tục động đậy.Hai người đang tiếp xúc ở cự ly gần nhất, nên anh mở hé mắt, ngọt ngào khiêu gợi, cô cũng đang nhìn anh, thân mật đến kì lạ.Nhìn vào mắt nhau, mà thấy sâu đến vô tận.Mới liếc nhìn nhau một cái, mà đã rơi vào phần nhu tình bên trong.Cô muốn, anh cứ như thế này, cưng chìu cô thế này.Cô cảm thấy, ở trước mặt anh, cô luôn được coi là một cô công chúa nhỏ, được anh sủng ái, được anh dung túng, ở trong lòng anh tha hồ mà quậy phá, tha hồ mà làm loạn thiên hạ này.Nhưng…Được một người đàn ông yêu thương đến như vậy, khó tránh khỏi cảm giác lo được lo mất, càng đắm chìm mê luyến, thì sẽ càng sợ hãi bị mất đi...Nhưng, một giây thôi cũng được, cô không muốn tỉnh lại, cô muốn chìm trong tình yêu này của anh, mãi mãi…Vân Thi Thi ôm chầm lấy vai anh, làm nụ hôn trở nên sâu hơn…Mộ Nhã Triết sau khi đưa cô về nhà, thì quyết định đến công ty.Công ty đang có vài cuộc họp cần anh giải quyết, vì thế, anh phải làm cho xong việc ở công ty đã.Vân Thi Thi có chút lo lắng: “Anh không định nghỉ ngơi sao? Em thấy anh cứ làm việc như vậy sẽ không tốt cho sức khoẻ đâu!”Mộ Nhã Triết thấy cô lo lắng cho anh, anh vui vẻ nói: “Lo cho anh sao?”Vân Thi Thi hắng giọng, rồi trừng mắt liếc anh một cái.Mộ Nhã Triết nở nụ cười: “Ngoan, ở nhà chờ anh!”… Ở nhà chờ anh!Câu nói này, khiến lòng cô cảm thấy thật ấm áp.Vân Thi Thi mím môi, nhìn anh, sau đó thẹn thùng nhắc nhở: “Nhớ về sớm một chút!”“Được rồi!”Mộ Nhã Triết nói xong, quay đầu xe lại, rời đi.Vân Thi Thi vào nhà, vừa mở cửa ra, đã thấy Vân Nghiệp Trình ngồi trong phòng khách, vẻ mặt lo lắng, hình như đã đợi cô từ rất lâu rồi.Ngồi bên cạnh ông là Hữu Hữu, cậu đang vì ông pha một ly trà mới.Thấy cô về, Vân Nghiệp Trình lập tức đứng lên, đi về phía cô, không nói vòng vo, đi thẳng vào vấn đề: “Thi Thi, từ sáng đến giờ con đã đi đâu?”Vân Thi Thi giật mình, nhìn Vân Nghiệp Trình, thấy vẻ mặt lo lắng của ông, cô có chút đau lòng.Cô đã đi đăng ký kết hôn với anh, mà không hỏi ý kiến của ông.Cô và anh cứ như đang cùng nhau bỏ trốn, lén lút chạy đến phường làm giấy đăng kí kết hôn.Nhưng, vì mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, nên cô không kịp báo cho ông biết.Vân Thi Thi trả lời: “Ba, sáng nay con đến Cục Dân Chính.”“Cục Dân Chính?”Vân Nghiệp Trình nhăn mặt, hoài nghi hỏi: “Có phải là con đi đăng kí kết hôn với cậu ta hay không?”Vân Thi Thi mím môi, chậm rãi gật đầu.Vân Nghiệp Trình ngạc nhiên, nắm chặt hai tờ giấy hôn thú trên tay, mặt mày trở nên nghiêm trọng.“Hai con… đăng ký kết hôn rồi?!”Sao lại bất ngờ như thế?Hôm qua ông mới vừa về, đã gặp một người đàn ông quý phái không biết từ đâu đến, nói là con rể tương lai.Sau một đêm, thì cậu ta trở thành người con rể danh chính ngôn thuận của ông.Vân Nghiệp Trình bị choáng, ông không hiểu được chuyện gì đang diễn ra.Hiện giờ, giới trẻ, làm việc nhanh gọn vậy sao?
Ngay sau đó, anh tiến đến, ôm lấy cô, nâng cổ cô lên, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn ấm áp lên môi cô.
Không có mạnh mẽ tàn bạo, chỉ là một nụ hôn nhẹ nhàng đơn giản, đôi môi của anh đặt lên đôi môi nhỏ của cô, liên tục động đậy.
Hai người đang tiếp xúc ở cự ly gần nhất, nên anh mở hé mắt, ngọt ngào khiêu gợi, cô cũng đang nhìn anh, thân mật đến kì lạ.
Nhìn vào mắt nhau, mà thấy sâu đến vô tận.
Mới liếc nhìn nhau một cái, mà đã rơi vào phần nhu tình bên trong.
Cô muốn, anh cứ như thế này, cưng chìu cô thế này.
Cô cảm thấy, ở trước mặt anh, cô luôn được coi là một cô công chúa nhỏ, được anh sủng ái, được anh dung túng, ở trong lòng anh tha hồ mà quậy phá, tha hồ mà làm loạn thiên hạ này.
Nhưng…
Được một người đàn ông yêu thương đến như vậy, khó tránh khỏi cảm giác lo được lo mất, càng đắm chìm mê luyến, thì sẽ càng sợ hãi bị mất đi...
Nhưng, một giây thôi cũng được, cô không muốn tỉnh lại, cô muốn chìm trong tình yêu này của anh, mãi mãi…
Vân Thi Thi ôm chầm lấy vai anh, làm nụ hôn trở nên sâu hơn
…
Mộ Nhã Triết sau khi đưa cô về nhà, thì quyết định đến công ty.
Công ty đang có vài cuộc họp cần anh giải quyết, vì thế, anh phải làm cho xong việc ở công ty đã.
Vân Thi Thi có chút lo lắng: “Anh không định nghỉ ngơi sao? Em thấy anh cứ làm việc như vậy sẽ không tốt cho sức khoẻ đâu!”
Mộ Nhã Triết thấy cô lo lắng cho anh, anh vui vẻ nói: “Lo cho anh sao?”
Vân Thi Thi hắng giọng, rồi trừng mắt liếc anh một cái.
Mộ Nhã Triết nở nụ cười: “Ngoan, ở nhà chờ anh!”
… Ở nhà chờ anh!
Câu nói này, khiến lòng cô cảm thấy thật ấm áp.
Vân Thi Thi mím môi, nhìn anh, sau đó thẹn thùng nhắc nhở: “Nhớ về sớm một chút!”
“Được rồi!”
Mộ Nhã Triết nói xong, quay đầu xe lại, rời đi.
Vân Thi Thi vào nhà, vừa mở cửa ra, đã thấy Vân Nghiệp Trình ngồi trong phòng khách, vẻ mặt lo lắng, hình như đã đợi cô từ rất lâu rồi.
Ngồi bên cạnh ông là Hữu Hữu, cậu đang vì ông pha một ly trà mới.
Thấy cô về, Vân Nghiệp Trình lập tức đứng lên, đi về phía cô, không nói vòng vo, đi thẳng vào vấn đề: “Thi Thi, từ sáng đến giờ con đã đi đâu?”
Vân Thi Thi giật mình, nhìn Vân Nghiệp Trình, thấy vẻ mặt lo lắng của ông, cô có chút đau lòng.
Cô đã đi đăng ký kết hôn với anh, mà không hỏi ý kiến của ông.
Cô và anh cứ như đang cùng nhau bỏ trốn, lén lút chạy đến phường làm giấy đăng kí kết hôn.
Nhưng, vì mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, nên cô không kịp báo cho ông biết.
Vân Thi Thi trả lời: “Ba, sáng nay con đến Cục Dân Chính.”
“Cục Dân Chính?”
Vân Nghiệp Trình nhăn mặt, hoài nghi hỏi: “Có phải là con đi đăng kí kết hôn với cậu ta hay không?”
Vân Thi Thi mím môi, chậm rãi gật đầu.
Vân Nghiệp Trình ngạc nhiên, nắm chặt hai tờ giấy hôn thú trên tay, mặt mày trở nên nghiêm trọng.
“Hai con… đăng ký kết hôn rồi?!”
Sao lại bất ngờ như thế?
Hôm qua ông mới vừa về, đã gặp một người đàn ông quý phái không biết từ đâu đến, nói là con rể tương lai.
Sau một đêm, thì cậu ta trở thành người con rể danh chính ngôn thuận của ông.
Vân Nghiệp Trình bị choáng, ông không hiểu được chuyện gì đang diễn ra.
Hiện giờ, giới trẻ, làm việc nhanh gọn vậy sao?
Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận XươngTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTrong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng… Ngay sau đó, anh tiến đến, ôm lấy cô, nâng cổ cô lên, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn ấm áp lên môi cô.Không có mạnh mẽ tàn bạo, chỉ là một nụ hôn nhẹ nhàng đơn giản, đôi môi của anh đặt lên đôi môi nhỏ của cô, liên tục động đậy.Hai người đang tiếp xúc ở cự ly gần nhất, nên anh mở hé mắt, ngọt ngào khiêu gợi, cô cũng đang nhìn anh, thân mật đến kì lạ.Nhìn vào mắt nhau, mà thấy sâu đến vô tận.Mới liếc nhìn nhau một cái, mà đã rơi vào phần nhu tình bên trong.Cô muốn, anh cứ như thế này, cưng chìu cô thế này.Cô cảm thấy, ở trước mặt anh, cô luôn được coi là một cô công chúa nhỏ, được anh sủng ái, được anh dung túng, ở trong lòng anh tha hồ mà quậy phá, tha hồ mà làm loạn thiên hạ này.Nhưng…Được một người đàn ông yêu thương đến như vậy, khó tránh khỏi cảm giác lo được lo mất, càng đắm chìm mê luyến, thì sẽ càng sợ hãi bị mất đi...Nhưng, một giây thôi cũng được, cô không muốn tỉnh lại, cô muốn chìm trong tình yêu này của anh, mãi mãi…Vân Thi Thi ôm chầm lấy vai anh, làm nụ hôn trở nên sâu hơn…Mộ Nhã Triết sau khi đưa cô về nhà, thì quyết định đến công ty.Công ty đang có vài cuộc họp cần anh giải quyết, vì thế, anh phải làm cho xong việc ở công ty đã.Vân Thi Thi có chút lo lắng: “Anh không định nghỉ ngơi sao? Em thấy anh cứ làm việc như vậy sẽ không tốt cho sức khoẻ đâu!”Mộ Nhã Triết thấy cô lo lắng cho anh, anh vui vẻ nói: “Lo cho anh sao?”Vân Thi Thi hắng giọng, rồi trừng mắt liếc anh một cái.Mộ Nhã Triết nở nụ cười: “Ngoan, ở nhà chờ anh!”… Ở nhà chờ anh!Câu nói này, khiến lòng cô cảm thấy thật ấm áp.Vân Thi Thi mím môi, nhìn anh, sau đó thẹn thùng nhắc nhở: “Nhớ về sớm một chút!”“Được rồi!”Mộ Nhã Triết nói xong, quay đầu xe lại, rời đi.Vân Thi Thi vào nhà, vừa mở cửa ra, đã thấy Vân Nghiệp Trình ngồi trong phòng khách, vẻ mặt lo lắng, hình như đã đợi cô từ rất lâu rồi.Ngồi bên cạnh ông là Hữu Hữu, cậu đang vì ông pha một ly trà mới.Thấy cô về, Vân Nghiệp Trình lập tức đứng lên, đi về phía cô, không nói vòng vo, đi thẳng vào vấn đề: “Thi Thi, từ sáng đến giờ con đã đi đâu?”Vân Thi Thi giật mình, nhìn Vân Nghiệp Trình, thấy vẻ mặt lo lắng của ông, cô có chút đau lòng.Cô đã đi đăng ký kết hôn với anh, mà không hỏi ý kiến của ông.Cô và anh cứ như đang cùng nhau bỏ trốn, lén lút chạy đến phường làm giấy đăng kí kết hôn.Nhưng, vì mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, nên cô không kịp báo cho ông biết.Vân Thi Thi trả lời: “Ba, sáng nay con đến Cục Dân Chính.”“Cục Dân Chính?”Vân Nghiệp Trình nhăn mặt, hoài nghi hỏi: “Có phải là con đi đăng kí kết hôn với cậu ta hay không?”Vân Thi Thi mím môi, chậm rãi gật đầu.Vân Nghiệp Trình ngạc nhiên, nắm chặt hai tờ giấy hôn thú trên tay, mặt mày trở nên nghiêm trọng.“Hai con… đăng ký kết hôn rồi?!”Sao lại bất ngờ như thế?Hôm qua ông mới vừa về, đã gặp một người đàn ông quý phái không biết từ đâu đến, nói là con rể tương lai.Sau một đêm, thì cậu ta trở thành người con rể danh chính ngôn thuận của ông.Vân Nghiệp Trình bị choáng, ông không hiểu được chuyện gì đang diễn ra.Hiện giờ, giới trẻ, làm việc nhanh gọn vậy sao?