Trong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng…
Chương 1678: Bên Người Ai Không Có Mấy Cực Phẩm
Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận XươngTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTrong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng… Sau cùng, Vân Thanh Miêu và Vân Cầm Lệ không hài lòng chỗ này.Mộc Tịch đành phải liên lạc với một chủ nhà khác, mang bọn họ đi xem.Vân Thi Thi ở dưới lầu, đang tìm hiểu hoàn cảnh, nhưng nhìn thấy Mộc Tịch ủ rũ dắt ba mẹ con đi xuống, thấy hơi buồn bực."Mộc Tịch, coi nhà thế nào?"Cô lại hỏi Tương Ngọc: "Thím à, có vừa lòng không?""Quá nhỏ! Mới hơn tám mươi mét vuông, rất nhỏ!"Mộc Tịch ở bên cạnh giải thích: "Nhà rộng 100 mét vuông, nhưng tầng cao, thì diện tích nhỏ hơn."Sau đó, cô ấy quay đầu nói Vân Thi Thi: "Thi Thi, vừa rồi tôi đã liên hệ với một khu nhà phía Nam, nhưng mà, nhà rộng một chút, giá cả cũng cao hơn một chút đó.""Không sao."Vân Thi Thi nóng lòng đối phó với bạn họ, bởi vậy, giá nhà cao một chút, cũng không sao cả.Trên đường tới khu nhà phía Nam, đột nhiên Tương Ngọc hỏi: "Thi Thi à, thím có một chuyện, muốn bàn bạc với cháu!"Vân Thi Thi nói: "Thím cứ nói.""Trước tiên, thím muốn hỏi xem, thu nhập từng tháng của cháu là bao nhiêu?" Tương Ngọc muốn xem thu nhập của cô, mới hành động theo hoàn cảnh.Vân Thi Thi bất đắc dĩ cười, "Thím à, thím có yêu cầu gì, cứ nói thẳng là được, có thể thỏa mãn, cháu sẽ tận lực thỏa mãn.""Ai chà... Là như thế này..."Tương Ngọc nói một phen."Bọn thím vừa tới thủ đô thôi, trong tay không dư dả, vừa nãy hỏi thăm tiền thuê nhà với cô gái kia, quả thật quá cao! Bốn năm ngàn một tháng, lấy điều kiện hiện tại của bọn thím, gánh vác không nổi! Tiền bạc trên người không nhiều, chi tiêu của thủ đô lớn, sợ không đủ. Thanh Miêu và Cầm Lệ còn chưa tìm được công việc, cho nên, thím muốn thương lượng với cháu xem, cháu có thể giao tiền thuê nhà một năm giúp thím không! Đợi các em cháu có công việc ổn định rồi... Ha ha!"Còn lại, bà ta không nói thẳng ra, nhưng ý trong lời nói, cũng rất rõ ràng.Đơn giản là muốn Vân Thi Thi giúp bọn họ trả tiền thuê một năm.Vân Thi Thi đồng ý luôn: "Được, không thành vấn đề."Tổ phim 《 Quả Trám 》 đã trả thù lao đóng phim cho cô.Tuy nhiên số tiền không nhiều lắm, không thể so với những ngôi sao lớn, nhưng cũng nhiều rồi.Lâm Phượng Thiên thấy cô diễn không tệ, thù lao đóng phim trả cho cô, tăng lên gấp đôi so với hợp đồng, điều này khiến cô vừa kinh hỉ* và biết ơn.*kinh ngạc, vui vẻLại thêm mấy hợp đồng nữa nữa.Bởi vậy, với cô mà nói, bốn năm vạn, cũng không tính con số lớn!Tương Ngọc vừa nghe cô đồng ý dễ dàng như vậy, ngược lại hơi hoài nghi.Sao hào phóng như vậy?Bà ta còn tưởng rằng Vân Thi Thi sẽ đẩy đưa một phen.Đến chỗ, Mộc Tịch lại phụ trách mang bọn họ xem nhà, cứ việc Tương Ngọc còn không hài lòng rất nhiều chỗ, nhưng Mộc Tịch khuyên giải mãi, cuối cùng đồng ý chọn nơi này.Mộc Tịch thở ra, hoàn thành nhiệm vụ.Vân Thi Thi đi cùng Mộc Tịch, giúp bọn họ chuyển hành lý lên, phân loại.Sau đó Mộc Tịch liên hệ chủ cho thuê nhà, ký tên thuê hợp đồng, cuối cùng, trả tiền thuê một năm.Xong hết, tâm lý Mộc Tịch còn chưa bình tĩnh lại."Thi Thi, mấy thân thích này của cô, đúng là cực phẩm!"Nói xong, Mộc Tịch thuật lại mấy lời quá đáng vừa rồi của Tương Ngọc cho cô nghe.Vân Thi Thi chỉ nhẹ nhàng cười: "Đi thôi, ai mà không có mấy thân thích cực phẩm chứ?"Dù sao cũng không sống chung cả đời.Xem như nghiệp chướng của cô.Mộc Tịch càng không vui, oán trách: "Thi Thi, cô quá dễ bắt nạt rồi! Nếu là tôi, tôi sẽ không giúp bọn họ! Dựa vào cái gì chứ? Tiền của cô, cũng khó khăn đau khổ mới kiếm được."
Sau cùng, Vân Thanh Miêu và Vân Cầm Lệ không hài lòng chỗ này.
Mộc Tịch đành phải liên lạc với một chủ nhà khác, mang bọn họ đi xem.
Vân Thi Thi ở dưới lầu, đang tìm hiểu hoàn cảnh, nhưng nhìn thấy Mộc Tịch ủ rũ dắt ba mẹ con đi xuống, thấy hơi buồn bực.
"Mộc Tịch, coi nhà thế nào?"
Cô lại hỏi Tương Ngọc: "Thím à, có vừa lòng không?"
"Quá nhỏ! Mới hơn tám mươi mét vuông, rất nhỏ!"
Mộc Tịch ở bên cạnh giải thích: "Nhà rộng 100 mét vuông, nhưng tầng cao, thì diện tích nhỏ hơn."
Sau đó, cô ấy quay đầu nói Vân Thi Thi: "Thi Thi, vừa rồi tôi đã liên hệ với một khu nhà phía Nam, nhưng mà, nhà rộng một chút, giá cả cũng cao hơn một chút đó."
"Không sao."
Vân Thi Thi nóng lòng đối phó với bạn họ, bởi vậy, giá nhà cao một chút, cũng không sao cả.
Trên đường tới khu nhà phía Nam, đột nhiên Tương Ngọc hỏi: "Thi Thi à, thím có một chuyện, muốn bàn bạc với cháu!"
Vân Thi Thi nói: "Thím cứ nói."
"Trước tiên, thím muốn hỏi xem, thu nhập từng tháng của cháu là bao nhiêu?" Tương Ngọc muốn xem thu nhập của cô, mới hành động theo hoàn cảnh.
Vân Thi Thi bất đắc dĩ cười, "Thím à, thím có yêu cầu gì, cứ nói thẳng là được, có thể thỏa mãn, cháu sẽ tận lực thỏa mãn."
"Ai chà... Là như thế này..."
Tương Ngọc nói một phen.
"Bọn thím vừa tới thủ đô thôi, trong tay không dư dả, vừa nãy hỏi thăm tiền thuê nhà với cô gái kia, quả thật quá cao! Bốn năm ngàn một tháng, lấy điều kiện hiện tại của bọn thím, gánh vác không nổi! Tiền bạc trên người không nhiều, chi tiêu của thủ đô lớn, sợ không đủ. Thanh Miêu và Cầm Lệ còn chưa tìm được công việc, cho nên, thím muốn thương lượng với cháu xem, cháu có thể giao tiền thuê nhà một năm giúp thím không! Đợi các em cháu có công việc ổn định rồi... Ha ha!"
Còn lại, bà ta không nói thẳng ra, nhưng ý trong lời nói, cũng rất rõ ràng.
Đơn giản là muốn Vân Thi Thi giúp bọn họ trả tiền thuê một năm.
Vân Thi Thi đồng ý luôn: "Được, không thành vấn đề."
Tổ phim 《 Quả Trám 》 đã trả thù lao đóng phim cho cô.
Tuy nhiên số tiền không nhiều lắm, không thể so với những ngôi sao lớn, nhưng cũng nhiều rồi.
Lâm Phượng Thiên thấy cô diễn không tệ, thù lao đóng phim trả cho cô, tăng lên gấp đôi so với hợp đồng, điều này khiến cô vừa kinh hỉ* và biết ơn.
*kinh ngạc, vui vẻ
Lại thêm mấy hợp đồng nữa nữa.
Bởi vậy, với cô mà nói, bốn năm vạn, cũng không tính con số lớn!
Tương Ngọc vừa nghe cô đồng ý dễ dàng như vậy, ngược lại hơi hoài nghi.
Sao hào phóng như vậy?
Bà ta còn tưởng rằng Vân Thi Thi sẽ đẩy đưa một phen.
Đến chỗ, Mộc Tịch lại phụ trách mang bọn họ xem nhà, cứ việc Tương Ngọc còn không hài lòng rất nhiều chỗ, nhưng Mộc Tịch khuyên giải mãi, cuối cùng đồng ý chọn nơi này.
Mộc Tịch thở ra, hoàn thành nhiệm vụ.
Vân Thi Thi đi cùng Mộc Tịch, giúp bọn họ chuyển hành lý lên, phân loại.
Sau đó Mộc Tịch liên hệ chủ cho thuê nhà, ký tên thuê hợp đồng, cuối cùng, trả tiền thuê một năm.
Xong hết, tâm lý Mộc Tịch còn chưa bình tĩnh lại.
"Thi Thi, mấy thân thích này của cô, đúng là cực phẩm!"
Nói xong, Mộc Tịch thuật lại mấy lời quá đáng vừa rồi của Tương Ngọc cho cô nghe.
Vân Thi Thi chỉ nhẹ nhàng cười: "Đi thôi, ai mà không có mấy thân thích cực phẩm chứ?"
Dù sao cũng không sống chung cả đời.
Xem như nghiệp chướng của cô.
Mộc Tịch càng không vui, oán trách: "Thi Thi, cô quá dễ bắt nạt rồi! Nếu là tôi, tôi sẽ không giúp bọn họ! Dựa vào cái gì chứ? Tiền của cô, cũng khó khăn đau khổ mới kiếm được."
Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận XươngTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTrong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng… Sau cùng, Vân Thanh Miêu và Vân Cầm Lệ không hài lòng chỗ này.Mộc Tịch đành phải liên lạc với một chủ nhà khác, mang bọn họ đi xem.Vân Thi Thi ở dưới lầu, đang tìm hiểu hoàn cảnh, nhưng nhìn thấy Mộc Tịch ủ rũ dắt ba mẹ con đi xuống, thấy hơi buồn bực."Mộc Tịch, coi nhà thế nào?"Cô lại hỏi Tương Ngọc: "Thím à, có vừa lòng không?""Quá nhỏ! Mới hơn tám mươi mét vuông, rất nhỏ!"Mộc Tịch ở bên cạnh giải thích: "Nhà rộng 100 mét vuông, nhưng tầng cao, thì diện tích nhỏ hơn."Sau đó, cô ấy quay đầu nói Vân Thi Thi: "Thi Thi, vừa rồi tôi đã liên hệ với một khu nhà phía Nam, nhưng mà, nhà rộng một chút, giá cả cũng cao hơn một chút đó.""Không sao."Vân Thi Thi nóng lòng đối phó với bạn họ, bởi vậy, giá nhà cao một chút, cũng không sao cả.Trên đường tới khu nhà phía Nam, đột nhiên Tương Ngọc hỏi: "Thi Thi à, thím có một chuyện, muốn bàn bạc với cháu!"Vân Thi Thi nói: "Thím cứ nói.""Trước tiên, thím muốn hỏi xem, thu nhập từng tháng của cháu là bao nhiêu?" Tương Ngọc muốn xem thu nhập của cô, mới hành động theo hoàn cảnh.Vân Thi Thi bất đắc dĩ cười, "Thím à, thím có yêu cầu gì, cứ nói thẳng là được, có thể thỏa mãn, cháu sẽ tận lực thỏa mãn.""Ai chà... Là như thế này..."Tương Ngọc nói một phen."Bọn thím vừa tới thủ đô thôi, trong tay không dư dả, vừa nãy hỏi thăm tiền thuê nhà với cô gái kia, quả thật quá cao! Bốn năm ngàn một tháng, lấy điều kiện hiện tại của bọn thím, gánh vác không nổi! Tiền bạc trên người không nhiều, chi tiêu của thủ đô lớn, sợ không đủ. Thanh Miêu và Cầm Lệ còn chưa tìm được công việc, cho nên, thím muốn thương lượng với cháu xem, cháu có thể giao tiền thuê nhà một năm giúp thím không! Đợi các em cháu có công việc ổn định rồi... Ha ha!"Còn lại, bà ta không nói thẳng ra, nhưng ý trong lời nói, cũng rất rõ ràng.Đơn giản là muốn Vân Thi Thi giúp bọn họ trả tiền thuê một năm.Vân Thi Thi đồng ý luôn: "Được, không thành vấn đề."Tổ phim 《 Quả Trám 》 đã trả thù lao đóng phim cho cô.Tuy nhiên số tiền không nhiều lắm, không thể so với những ngôi sao lớn, nhưng cũng nhiều rồi.Lâm Phượng Thiên thấy cô diễn không tệ, thù lao đóng phim trả cho cô, tăng lên gấp đôi so với hợp đồng, điều này khiến cô vừa kinh hỉ* và biết ơn.*kinh ngạc, vui vẻLại thêm mấy hợp đồng nữa nữa.Bởi vậy, với cô mà nói, bốn năm vạn, cũng không tính con số lớn!Tương Ngọc vừa nghe cô đồng ý dễ dàng như vậy, ngược lại hơi hoài nghi.Sao hào phóng như vậy?Bà ta còn tưởng rằng Vân Thi Thi sẽ đẩy đưa một phen.Đến chỗ, Mộc Tịch lại phụ trách mang bọn họ xem nhà, cứ việc Tương Ngọc còn không hài lòng rất nhiều chỗ, nhưng Mộc Tịch khuyên giải mãi, cuối cùng đồng ý chọn nơi này.Mộc Tịch thở ra, hoàn thành nhiệm vụ.Vân Thi Thi đi cùng Mộc Tịch, giúp bọn họ chuyển hành lý lên, phân loại.Sau đó Mộc Tịch liên hệ chủ cho thuê nhà, ký tên thuê hợp đồng, cuối cùng, trả tiền thuê một năm.Xong hết, tâm lý Mộc Tịch còn chưa bình tĩnh lại."Thi Thi, mấy thân thích này của cô, đúng là cực phẩm!"Nói xong, Mộc Tịch thuật lại mấy lời quá đáng vừa rồi của Tương Ngọc cho cô nghe.Vân Thi Thi chỉ nhẹ nhàng cười: "Đi thôi, ai mà không có mấy thân thích cực phẩm chứ?"Dù sao cũng không sống chung cả đời.Xem như nghiệp chướng của cô.Mộc Tịch càng không vui, oán trách: "Thi Thi, cô quá dễ bắt nạt rồi! Nếu là tôi, tôi sẽ không giúp bọn họ! Dựa vào cái gì chứ? Tiền của cô, cũng khó khăn đau khổ mới kiếm được."