Trong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng…

Chương 1682: Tổng Giám Đốc Mộ Đi Thị Sát

Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận XươngTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTrong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng… “Khi nào rảnh, chị cùng em đi nghe ngóng vài chuyện đi! Nếu có cơ hội, biết đâu sẽ vào được đoàn làm phim nào đó không chừng! Có một ngày, em sẽ kiếm được một đống tiền, chúng ta sẽ cùng nhau sống trong biệt thự, cùng mua một chiếc Mercedes-Benz thiệt là lớn!”Vân Cầm Lệ cười ha ha, cô ta bắt đầu ôm một giấc mộng hão huyền.Vân Thanh Miêu ném cái gối nhỏ về phía cô ta: “Được rồi đấy! Lo mà sắp xếp lại đống đồ của em đi!”…Mộ Nhã Triết sau khi họp xong với các đại cổ đông trong tập đoàn Đế Thăng thì trở về phòng làm việc, coi kĩ lại video cuộc họp bên bộ phận kỹ thuật ở Hoa Kỳ, sau đó, anh lái xe đến công ty Hoàn Vũ.Tần Chu vừa họp xong thì anh bước vào.“Tổng giám đốc Mộ?”Tần Chu ngạc nhiên nhìn, anh ta có chút nghi ngờ khi nhìn thấy anh, anh ta lập tức đứng dậy, cúi đầu: “Chào tổng giám đốc Mộ!”Không biết gió phương nào đem khách quý đến đây vậy nhỉ?Thật ra, sau khi Hoàn Vũ bị tập đoàn nhà họ Mộ thu mua thì Boss lớn, Mộ Nhã Triết, rất ít xuất hiện ở công ty Hoàn Vũ này.Mà công chuyện ở Hoàn Vũ, trước giờ đều giao cho những người cấp cao xử lý.Hiện tại thật có chút kì lạ!Người này chính là Boss lớn, mà hiện tại vẫn chưa đến giờ, sao người này lại đến rồi?Hay là hôm nay đến đây để làm công tác khảo sát?Tần Chu trong lòng thầm suy tính, ngoài mặt thì cung kính cười: “Ha ha! Tổng giám đốc Mộ đi đường xa đến đây, chắc là để làm công tác khảo sát phải không?”Mộ Nhã Triết đứng trước mặt anh ta, một tay đút vào túi quần tây, một tay kia để buông thõng tự nhiên. Phía dưới mang một đôi giày da sang trọng. Phía sau, một đám người của Hoàn Vũ đứng đó kinh sợ.Tự nhiên hôm nay anh đột nhiên đến công ty Hoàn Vũ thị sát, thật làm cho những người ở đây trở tay không kịp, vì thế ai cũng nơm nớp lo sợ nhìn nhau.Ngọn gió nào đã đưa anh đến đây vậy?Mộ Nhã Triết nhìn Tần Chu: “Đang bận à?”“Không, tôi mới vừa họp xong rồi!” Anh ta ngập ngừng một lát, sau đó cười: “Không biết tổng giám đốc đến đây có gì chỉ bảo không?”“Bản báo cáo về lịch làm việc của Vân Thi Thi, đưa cho tôi!”Tần Chu nghe thế, nụ cười hơi cứng lại, anh ta đại khái cũng hiểu được dụng ý anh đến đây rồi! Bởi thế, anh ta cung kính dẫn anh về phòng làm việc của mình.Mộ Nhã Triết ngồi xuống cái ghế sofa sang trọng, ở cửa đứng một hàng người, trong đó, vài cán bộ cấp cao của công ty Hoàn Vũ đang nơm nớp lo sợ về chuyện tiền bạc, đang muốn mở miệng hỏi, thì anh chỉ làm mặt lạnh phất tay nói: “Trở về làm việc đi!”“Vâng… Tổng giám đốc Mộ, xin hỏi ngài đến đây có việc gì không ạ?!”Người đứng đầu mang vẻ mặt nịnh nọt bước lên nói.Mộ Nhã Triết cau mày, liếc mắt nhìn thoáng qua rồi nói: “Ông không nghe tôi nói cái gì hay sao?”“Vâng vâng! Tôi hiểu rồi, tôi sẽ đi ngay, không quấy rầy hai người nói chuyện nữa!”Nói xong, người đứng trước cửa lui vài bước, rồi bỏ đi.Tần Chu đem một tập hồ sơ mới tìm được ra, để lên bàn, đặt trước mặt anh, Mộ Nhã Triết cầm lên đọc sơ một phần, ánh mắt lạnh như băng.“Rầm…” Một tiếng, anh giơ tay lên, ném tập hồ sơ xuống, giấy tờ bay tứ tung như tuyết.Tần Chu ngẩn người.“Anh sắp xếp lịch làm việc cho cô ấy chi chít kiểu này là sao?”Mộ Nhã Triết rất bất mãn, anh lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Tần Chu, lạnh lùng nói: “Chẳng trách dạo này cô ấy cứ vội vội vàng vàng, nửa tháng đi đoàn làm phim, anh định sắp xếp công việc dồn đống thế này cho cô ấy sao?!”Tần Chu chỉ biết cúi gằm mặt, im lặng không nói gì.Xem ra boss lớn qua đây là vì đang bất mãn à!“Tổng giám đốc Mộ...”“Huỷ hết mấy hợp đồng nhỏ này đi cho tôi!”

“Khi nào rảnh, chị cùng em đi nghe ngóng vài chuyện đi! Nếu có cơ hội, biết đâu sẽ vào được đoàn làm phim nào đó không chừng! Có một ngày, em sẽ kiếm được một đống tiền, chúng ta sẽ cùng nhau sống trong biệt thự, cùng mua một chiếc Mercedes-Benz thiệt là lớn!”

Vân Cầm Lệ cười ha ha, cô ta bắt đầu ôm một giấc mộng hão huyền.

Vân Thanh Miêu ném cái gối nhỏ về phía cô ta: “Được rồi đấy! Lo mà sắp xếp lại đống đồ của em đi!”

Mộ Nhã Triết sau khi họp xong với các đại cổ đông trong tập đoàn Đế Thăng thì trở về phòng làm việc, coi kĩ lại video cuộc họp bên bộ phận kỹ thuật ở Hoa Kỳ, sau đó, anh lái xe đến công ty Hoàn Vũ.

Tần Chu vừa họp xong thì anh bước vào.

“Tổng giám đốc Mộ?”

Tần Chu ngạc nhiên nhìn, anh ta có chút nghi ngờ khi nhìn thấy anh, anh ta lập tức đứng dậy, cúi đầu: “Chào tổng giám đốc Mộ!”

Không biết gió phương nào đem khách quý đến đây vậy nhỉ?

Thật ra, sau khi Hoàn Vũ bị tập đoàn nhà họ Mộ thu mua thì Boss lớn, Mộ Nhã Triết, rất ít xuất hiện ở công ty Hoàn Vũ này.

Mà công chuyện ở Hoàn Vũ, trước giờ đều giao cho những người cấp cao xử lý.

Hiện tại thật có chút kì lạ!

Người này chính là Boss lớn, mà hiện tại vẫn chưa đến giờ, sao người này lại đến rồi?

Hay là hôm nay đến đây để làm công tác khảo sát?

Tần Chu trong lòng thầm suy tính, ngoài mặt thì cung kính cười: “Ha ha! Tổng giám đốc Mộ đi đường xa đến đây, chắc là để làm công tác khảo sát phải không?”

Mộ Nhã Triết đứng trước mặt anh ta, một tay đút vào túi quần tây, một tay kia để buông thõng tự nhiên. Phía dưới mang một đôi giày da sang trọng. Phía sau, một đám người của Hoàn Vũ đứng đó kinh sợ.

Tự nhiên hôm nay anh đột nhiên đến công ty Hoàn Vũ thị sát, thật làm cho những người ở đây trở tay không kịp, vì thế ai cũng nơm nớp lo sợ nhìn nhau.

Ngọn gió nào đã đưa anh đến đây vậy?

Mộ Nhã Triết nhìn Tần Chu: “Đang bận à?”

“Không, tôi mới vừa họp xong rồi!” Anh ta ngập ngừng một lát, sau đó cười: “Không biết tổng giám đốc đến đây có gì chỉ bảo không?”

“Bản báo cáo về lịch làm việc của Vân Thi Thi, đưa cho tôi!”

Tần Chu nghe thế, nụ cười hơi cứng lại, anh ta đại khái cũng hiểu được dụng ý anh đến đây rồi! Bởi thế, anh ta cung kính dẫn anh về phòng làm việc của mình.

Mộ Nhã Triết ngồi xuống cái ghế sofa sang trọng, ở cửa đứng một hàng người, trong đó, vài cán bộ cấp cao của công ty Hoàn Vũ đang nơm nớp lo sợ về chuyện tiền bạc, đang muốn mở miệng hỏi, thì anh chỉ làm mặt lạnh phất tay nói: “Trở về làm việc đi!”

“Vâng… Tổng giám đốc Mộ, xin hỏi ngài đến đây có việc gì không ạ?!”

Người đứng đầu mang vẻ mặt nịnh nọt bước lên nói.

Mộ Nhã Triết cau mày, liếc mắt nhìn thoáng qua rồi nói: “Ông không nghe tôi nói cái gì hay sao?”

“Vâng vâng! Tôi hiểu rồi, tôi sẽ đi ngay, không quấy rầy hai người nói chuyện nữa!”

Nói xong, người đứng trước cửa lui vài bước, rồi bỏ đi.

Tần Chu đem một tập hồ sơ mới tìm được ra, để lên bàn, đặt trước mặt anh, Mộ Nhã Triết cầm lên đọc sơ một phần, ánh mắt lạnh như băng.

“Rầm…” Một tiếng, anh giơ tay lên, ném tập hồ sơ xuống, giấy tờ bay tứ tung như tuyết.

Tần Chu ngẩn người.

“Anh sắp xếp lịch làm việc cho cô ấy chi chít kiểu này là sao?”

Mộ Nhã Triết rất bất mãn, anh lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Tần Chu, lạnh lùng nói: “Chẳng trách dạo này cô ấy cứ vội vội vàng vàng, nửa tháng đi đoàn làm phim, anh định sắp xếp công việc dồn đống thế này cho cô ấy sao?!”

Tần Chu chỉ biết cúi gằm mặt, im lặng không nói gì.

Xem ra boss lớn qua đây là vì đang bất mãn à!

“Tổng giám đốc Mộ...”

“Huỷ hết mấy hợp đồng nhỏ này đi cho tôi!”

Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận XươngTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTrong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng… “Khi nào rảnh, chị cùng em đi nghe ngóng vài chuyện đi! Nếu có cơ hội, biết đâu sẽ vào được đoàn làm phim nào đó không chừng! Có một ngày, em sẽ kiếm được một đống tiền, chúng ta sẽ cùng nhau sống trong biệt thự, cùng mua một chiếc Mercedes-Benz thiệt là lớn!”Vân Cầm Lệ cười ha ha, cô ta bắt đầu ôm một giấc mộng hão huyền.Vân Thanh Miêu ném cái gối nhỏ về phía cô ta: “Được rồi đấy! Lo mà sắp xếp lại đống đồ của em đi!”…Mộ Nhã Triết sau khi họp xong với các đại cổ đông trong tập đoàn Đế Thăng thì trở về phòng làm việc, coi kĩ lại video cuộc họp bên bộ phận kỹ thuật ở Hoa Kỳ, sau đó, anh lái xe đến công ty Hoàn Vũ.Tần Chu vừa họp xong thì anh bước vào.“Tổng giám đốc Mộ?”Tần Chu ngạc nhiên nhìn, anh ta có chút nghi ngờ khi nhìn thấy anh, anh ta lập tức đứng dậy, cúi đầu: “Chào tổng giám đốc Mộ!”Không biết gió phương nào đem khách quý đến đây vậy nhỉ?Thật ra, sau khi Hoàn Vũ bị tập đoàn nhà họ Mộ thu mua thì Boss lớn, Mộ Nhã Triết, rất ít xuất hiện ở công ty Hoàn Vũ này.Mà công chuyện ở Hoàn Vũ, trước giờ đều giao cho những người cấp cao xử lý.Hiện tại thật có chút kì lạ!Người này chính là Boss lớn, mà hiện tại vẫn chưa đến giờ, sao người này lại đến rồi?Hay là hôm nay đến đây để làm công tác khảo sát?Tần Chu trong lòng thầm suy tính, ngoài mặt thì cung kính cười: “Ha ha! Tổng giám đốc Mộ đi đường xa đến đây, chắc là để làm công tác khảo sát phải không?”Mộ Nhã Triết đứng trước mặt anh ta, một tay đút vào túi quần tây, một tay kia để buông thõng tự nhiên. Phía dưới mang một đôi giày da sang trọng. Phía sau, một đám người của Hoàn Vũ đứng đó kinh sợ.Tự nhiên hôm nay anh đột nhiên đến công ty Hoàn Vũ thị sát, thật làm cho những người ở đây trở tay không kịp, vì thế ai cũng nơm nớp lo sợ nhìn nhau.Ngọn gió nào đã đưa anh đến đây vậy?Mộ Nhã Triết nhìn Tần Chu: “Đang bận à?”“Không, tôi mới vừa họp xong rồi!” Anh ta ngập ngừng một lát, sau đó cười: “Không biết tổng giám đốc đến đây có gì chỉ bảo không?”“Bản báo cáo về lịch làm việc của Vân Thi Thi, đưa cho tôi!”Tần Chu nghe thế, nụ cười hơi cứng lại, anh ta đại khái cũng hiểu được dụng ý anh đến đây rồi! Bởi thế, anh ta cung kính dẫn anh về phòng làm việc của mình.Mộ Nhã Triết ngồi xuống cái ghế sofa sang trọng, ở cửa đứng một hàng người, trong đó, vài cán bộ cấp cao của công ty Hoàn Vũ đang nơm nớp lo sợ về chuyện tiền bạc, đang muốn mở miệng hỏi, thì anh chỉ làm mặt lạnh phất tay nói: “Trở về làm việc đi!”“Vâng… Tổng giám đốc Mộ, xin hỏi ngài đến đây có việc gì không ạ?!”Người đứng đầu mang vẻ mặt nịnh nọt bước lên nói.Mộ Nhã Triết cau mày, liếc mắt nhìn thoáng qua rồi nói: “Ông không nghe tôi nói cái gì hay sao?”“Vâng vâng! Tôi hiểu rồi, tôi sẽ đi ngay, không quấy rầy hai người nói chuyện nữa!”Nói xong, người đứng trước cửa lui vài bước, rồi bỏ đi.Tần Chu đem một tập hồ sơ mới tìm được ra, để lên bàn, đặt trước mặt anh, Mộ Nhã Triết cầm lên đọc sơ một phần, ánh mắt lạnh như băng.“Rầm…” Một tiếng, anh giơ tay lên, ném tập hồ sơ xuống, giấy tờ bay tứ tung như tuyết.Tần Chu ngẩn người.“Anh sắp xếp lịch làm việc cho cô ấy chi chít kiểu này là sao?”Mộ Nhã Triết rất bất mãn, anh lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Tần Chu, lạnh lùng nói: “Chẳng trách dạo này cô ấy cứ vội vội vàng vàng, nửa tháng đi đoàn làm phim, anh định sắp xếp công việc dồn đống thế này cho cô ấy sao?!”Tần Chu chỉ biết cúi gằm mặt, im lặng không nói gì.Xem ra boss lớn qua đây là vì đang bất mãn à!“Tổng giám đốc Mộ...”“Huỷ hết mấy hợp đồng nhỏ này đi cho tôi!”

Chương 1682: Tổng Giám Đốc Mộ Đi Thị Sát