Trong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng…
Chương 1704: Thật Xin Lỗi, Em Không Cách Nào Chúc Phúc Cho Chị Được!
Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận XươngTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTrong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng… Anh ngẩng đầu nhìn cô, trong mắt có đủ thứ cảm xúc hỗn loạn, cô không thể nhìn ra thứ gì."Chị... Chị muốn kết hôn sao?"Cung Kiệt nhíu mày lại, vẻ mặt có chút hoảng hốt.Vân Thi Thi thấy sắc mặt anh hơi kỳ lạ thì cũng khó tránh khỏi ngạc nhiên."Ừ. Em sao thế, Tiểu Kiệt?""Không có gì!"Cung Kiệt cố lấy lại bình tĩnh từ đống suy nghĩ phức tạp, ngẩng đầu nhìn cô một cái, ánh mắt lại càng sâu thẳm."Chị chuẩn bị kết hôn rồi sao?""Ừm... Ừ!""Tại sao lại đột ngột như thế? Lúc trước em chưa từng nghe chị nhắc qua."Vân Thi Thi kéo căng khóe môi, mỉm cười xấu hổ: "Lúc trước không nói với em là bởi vì không biết phải mở miệng thế nào! Hơn nữa cũng chưa định ngày kết hôn, mới chỉ định cử hành lễ đính hôn trước."Nói xong, cô đưa tay ra đặt lên mu bàn tay anh, dịu dàng mỉm cười: "Chị muốn nói với em chính là chuyện này, Tiểu Kiệt, em sẽ tới tham dự lễ đính hôn của chị chứ? Em sẽ chúc phúc cho chị chứ?"Cung Kiệt đột nhiên thấy buồn phiền trong lòng.Chỉ là anh không thể hiện cảm xúc lên mặt.Cung Kiệt khép mi, trong đầu hiện lên rất nhiều đoạn ký ức vụn vặt.Những ký ức như cơn ác mộng giống như phá kén mà chui ra, thiêu đốt cả người anh, lúc này anh chỉ cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra!Cung Kiệt nhíu chặt mày, vừa mâu thuẫn lại vừa hốt hoảng.Bỗng dưng anh hỏi: "Chị cực kỳ mong đợi sự chúc phúc của em sao?""Đương nhiên!" Vân Thi Thi nói: "Bởi vì em là người thân quan trọng nhất đời này của chị! Sự chúc phúc của em đương nhiên rất quan trọng đối với chị!"Cung Kiệt hít sâu một hơi, ngay sau đó nhàn nhạt nói: "Chị hỏi em có thể chúc phúc cho chị hay không, vậy em phải nói cho chị biết trước, chuyện này còn phải xem xem, rốt cuộc người chị lựa chọn là ai."Vân Thi Thi ngẩn ra, cảm thấy trong lời này của anh có chứa hàm ý khác.Cung Kiệt híp mắt, giọng nói lại lạnh lùng hơn: "Chị, anh ta là ai?""Cái... Cái gì?""Người kết hôn với chị là ai?"Vân Thi Thi cười gượng: "Anh ấy là ai rất quan trọng sao? Anh ấy..."Cung Kiệt cắt ngang lời của cô, giọng nói rất khẽ, nhưng đâm thẳng vào trọng tâm: "Người đó là Mộ Nhã Triết, có phải không?"Vân Thi Thi hoàn toàn sững người, nhìn anh với vẻ khó tin."Em... Làm sao em biết?"Cung Kiệt xiết chặt quả đấm, nhưng không trực tiếp trả lời câu hỏi của cô mà tỏ thái độ vô cùng kiên quyết: "Nếu là người đàn ông này, vậy em trả lời cho chị rõ, em sẽ không!"Vân Thi Thi kinh ngạc mở hai mắt mà nhìn anh.Câu trả lời của anh quá mức ngoài dự đoán, thậm chí cô còn hoài nghi, có phải vừa rồi mình nghe nhầm hay không."Thật xin lỗi... Chuyện này, em không cách nào làm được!" Cung Kiệt sợ cô nghe không rõ, lặp lại lần nữa: "Nếu chị muốn ở cùng người đàn ông này, vậy thì thật xin lỗi, em không cách nào chúc phúc cho chị được!"Lúc này Vân Thi Thi dường như đã đánh mất toàn bộ âm thanh, cô sửng sốt một hồi lâu mới cất tiếng hỏi: "Vì sao?""Bởi vì em hận nhà họ Mộ!"Mấy chữ cuối cùng, dường như anh nghiến răng nghiến lợi mà nói ra.Nhắc đến nhà họ Mộ, Cung Kiệt không thể che giấu được sự oán hận trong ánh mắt.Vân Thi Thi cắn môi, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, đầu vai run lên.
Anh ngẩng đầu nhìn cô, trong mắt có đủ thứ cảm xúc hỗn loạn, cô không thể nhìn ra thứ gì.
"Chị... Chị muốn kết hôn sao?"
Cung Kiệt nhíu mày lại, vẻ mặt có chút hoảng hốt.
Vân Thi Thi thấy sắc mặt anh hơi kỳ lạ thì cũng khó tránh khỏi ngạc nhiên.
"Ừ. Em sao thế, Tiểu Kiệt?"
"Không có gì!"
Cung Kiệt cố lấy lại bình tĩnh từ đống suy nghĩ phức tạp, ngẩng đầu nhìn cô một cái, ánh mắt lại càng sâu thẳm.
"Chị chuẩn bị kết hôn rồi sao?"
"Ừm... Ừ!"
"Tại sao lại đột ngột như thế? Lúc trước em chưa từng nghe chị nhắc qua."
Vân Thi Thi kéo căng khóe môi, mỉm cười xấu hổ: "Lúc trước không nói với em là bởi vì không biết phải mở miệng thế nào! Hơn nữa cũng chưa định ngày kết hôn, mới chỉ định cử hành lễ đính hôn trước."
Nói xong, cô đưa tay ra đặt lên mu bàn tay anh, dịu dàng mỉm cười: "Chị muốn nói với em chính là chuyện này, Tiểu Kiệt, em sẽ tới tham dự lễ đính hôn của chị chứ? Em sẽ chúc phúc cho chị chứ?"
Cung Kiệt đột nhiên thấy buồn phiền trong lòng.
Chỉ là anh không thể hiện cảm xúc lên mặt.
Cung Kiệt khép mi, trong đầu hiện lên rất nhiều đoạn ký ức vụn vặt.
Những ký ức như cơn ác mộng giống như phá kén mà chui ra, thiêu đốt cả người anh, lúc này anh chỉ cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra!
Cung Kiệt nhíu chặt mày, vừa mâu thuẫn lại vừa hốt hoảng.
Bỗng dưng anh hỏi: "Chị cực kỳ mong đợi sự chúc phúc của em sao?"
"Đương nhiên!" Vân Thi Thi nói: "Bởi vì em là người thân quan trọng nhất đời này của chị! Sự chúc phúc của em đương nhiên rất quan trọng đối với chị!"
Cung Kiệt hít sâu một hơi, ngay sau đó nhàn nhạt nói: "Chị hỏi em có thể chúc phúc cho chị hay không, vậy em phải nói cho chị biết trước, chuyện này còn phải xem xem, rốt cuộc người chị lựa chọn là ai."
Vân Thi Thi ngẩn ra, cảm thấy trong lời này của anh có chứa hàm ý khác.
Cung Kiệt híp mắt, giọng nói lại lạnh lùng hơn: "Chị, anh ta là ai?"
"Cái... Cái gì?"
"Người kết hôn với chị là ai?"
Vân Thi Thi cười gượng: "Anh ấy là ai rất quan trọng sao? Anh ấy..."
Cung Kiệt cắt ngang lời của cô, giọng nói rất khẽ, nhưng đâm thẳng vào trọng tâm: "Người đó là Mộ Nhã Triết, có phải không?"
Vân Thi Thi hoàn toàn sững người, nhìn anh với vẻ khó tin.
"Em... Làm sao em biết?"
Cung Kiệt xiết chặt quả đấm, nhưng không trực tiếp trả lời câu hỏi của cô mà tỏ thái độ vô cùng kiên quyết: "Nếu là người đàn ông này, vậy em trả lời cho chị rõ, em sẽ không!"
Vân Thi Thi kinh ngạc mở hai mắt mà nhìn anh.
Câu trả lời của anh quá mức ngoài dự đoán, thậm chí cô còn hoài nghi, có phải vừa rồi mình nghe nhầm hay không.
"Thật xin lỗi... Chuyện này, em không cách nào làm được!" Cung Kiệt sợ cô nghe không rõ, lặp lại lần nữa: "Nếu chị muốn ở cùng người đàn ông này, vậy thì thật xin lỗi, em không cách nào chúc phúc cho chị được!"
Lúc này Vân Thi Thi dường như đã đánh mất toàn bộ âm thanh, cô sửng sốt một hồi lâu mới cất tiếng hỏi: "Vì sao?"
"Bởi vì em hận nhà họ Mộ!"
Mấy chữ cuối cùng, dường như anh nghiến răng nghiến lợi mà nói ra.
Nhắc đến nhà họ Mộ, Cung Kiệt không thể che giấu được sự oán hận trong ánh mắt.
Vân Thi Thi cắn môi, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, đầu vai run lên.
Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận XươngTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTrong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng… Anh ngẩng đầu nhìn cô, trong mắt có đủ thứ cảm xúc hỗn loạn, cô không thể nhìn ra thứ gì."Chị... Chị muốn kết hôn sao?"Cung Kiệt nhíu mày lại, vẻ mặt có chút hoảng hốt.Vân Thi Thi thấy sắc mặt anh hơi kỳ lạ thì cũng khó tránh khỏi ngạc nhiên."Ừ. Em sao thế, Tiểu Kiệt?""Không có gì!"Cung Kiệt cố lấy lại bình tĩnh từ đống suy nghĩ phức tạp, ngẩng đầu nhìn cô một cái, ánh mắt lại càng sâu thẳm."Chị chuẩn bị kết hôn rồi sao?""Ừm... Ừ!""Tại sao lại đột ngột như thế? Lúc trước em chưa từng nghe chị nhắc qua."Vân Thi Thi kéo căng khóe môi, mỉm cười xấu hổ: "Lúc trước không nói với em là bởi vì không biết phải mở miệng thế nào! Hơn nữa cũng chưa định ngày kết hôn, mới chỉ định cử hành lễ đính hôn trước."Nói xong, cô đưa tay ra đặt lên mu bàn tay anh, dịu dàng mỉm cười: "Chị muốn nói với em chính là chuyện này, Tiểu Kiệt, em sẽ tới tham dự lễ đính hôn của chị chứ? Em sẽ chúc phúc cho chị chứ?"Cung Kiệt đột nhiên thấy buồn phiền trong lòng.Chỉ là anh không thể hiện cảm xúc lên mặt.Cung Kiệt khép mi, trong đầu hiện lên rất nhiều đoạn ký ức vụn vặt.Những ký ức như cơn ác mộng giống như phá kén mà chui ra, thiêu đốt cả người anh, lúc này anh chỉ cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra!Cung Kiệt nhíu chặt mày, vừa mâu thuẫn lại vừa hốt hoảng.Bỗng dưng anh hỏi: "Chị cực kỳ mong đợi sự chúc phúc của em sao?""Đương nhiên!" Vân Thi Thi nói: "Bởi vì em là người thân quan trọng nhất đời này của chị! Sự chúc phúc của em đương nhiên rất quan trọng đối với chị!"Cung Kiệt hít sâu một hơi, ngay sau đó nhàn nhạt nói: "Chị hỏi em có thể chúc phúc cho chị hay không, vậy em phải nói cho chị biết trước, chuyện này còn phải xem xem, rốt cuộc người chị lựa chọn là ai."Vân Thi Thi ngẩn ra, cảm thấy trong lời này của anh có chứa hàm ý khác.Cung Kiệt híp mắt, giọng nói lại lạnh lùng hơn: "Chị, anh ta là ai?""Cái... Cái gì?""Người kết hôn với chị là ai?"Vân Thi Thi cười gượng: "Anh ấy là ai rất quan trọng sao? Anh ấy..."Cung Kiệt cắt ngang lời của cô, giọng nói rất khẽ, nhưng đâm thẳng vào trọng tâm: "Người đó là Mộ Nhã Triết, có phải không?"Vân Thi Thi hoàn toàn sững người, nhìn anh với vẻ khó tin."Em... Làm sao em biết?"Cung Kiệt xiết chặt quả đấm, nhưng không trực tiếp trả lời câu hỏi của cô mà tỏ thái độ vô cùng kiên quyết: "Nếu là người đàn ông này, vậy em trả lời cho chị rõ, em sẽ không!"Vân Thi Thi kinh ngạc mở hai mắt mà nhìn anh.Câu trả lời của anh quá mức ngoài dự đoán, thậm chí cô còn hoài nghi, có phải vừa rồi mình nghe nhầm hay không."Thật xin lỗi... Chuyện này, em không cách nào làm được!" Cung Kiệt sợ cô nghe không rõ, lặp lại lần nữa: "Nếu chị muốn ở cùng người đàn ông này, vậy thì thật xin lỗi, em không cách nào chúc phúc cho chị được!"Lúc này Vân Thi Thi dường như đã đánh mất toàn bộ âm thanh, cô sửng sốt một hồi lâu mới cất tiếng hỏi: "Vì sao?""Bởi vì em hận nhà họ Mộ!"Mấy chữ cuối cùng, dường như anh nghiến răng nghiến lợi mà nói ra.Nhắc đến nhà họ Mộ, Cung Kiệt không thể che giấu được sự oán hận trong ánh mắt.Vân Thi Thi cắn môi, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, đầu vai run lên.