Trong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng…

Chương 1784: Khi Hạnh Phúc Đến (4)

Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận XươngTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTrong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng… Hữu Hữu mỉm cười nói: "Mẹ, mẹ rất yêu cha! Nhưng, hiện tại con muốn nói với mẹ một điều là, cho dù sau này mẹ sẽ già đi, con sẽ lớn lên, nhưng trái tim của con vĩnh viễn vẫn ở bên mẹ. Hiện tại, con giao mẹ cho cha, là vì con tin cha có thể mang lại hạnh phúc cho mẹ, có thể đảm đương trách nhiệm của một người chồng! Nhưng nếu cha bắt nạt mẹ, mẹ cứ nói với con! Nếu cha phụ mẹ, cho dù có phải dùng hết sức con cũng sẽ đoạt lại mẹ từ cha! Mẹ hiểu không?"Không biết vì sao, khi cậu thâm tình nói ra những lời đó, trong lòng Vân Thi Thi không hiểu sao lại có cảm giác chua xót.Hữu Hữu của cô sao lại hiểu chuyện như thế?!Một đứa bé có mấy tuổi lại nói ra những lời không phù hợp với lứa tuổi của thằng bé.Vân Thi Thi ôm cậu vào trong ngực, cười nói: "Được, Hưu Hữu, mẹ nhất định sẽ hạnh phúc."Tiểu Dịch Thần đứng ở một bên bỗng nhiên lại có chút xúc động.Có lẽ cậu sẽ không thể nào hiểu hết được tâm trạng của Hữu Hữu lúc này.Đổi lại trong quá khứ, cậu khẳng định sẽ nghĩ, cũng chỉ là đính hôn thôi, sau khi kết hôn xong, bốn người sẽ trở thành người một nhà, chân chính ở bên nhau!Đây là cậu cảm thấy vui vẻ thay cha, không phải sao?Nhưng mà hiện tại, cậu lại không nghĩ thế nữa!Trải qua một thời gian dài ở chung, cậu thật sự đã khắc sâu nhận thức, giữa Hữu Hữu và mẹ có một sự thân thiết ràng buộc còn sâu hơn cả máu mủ tình thâm.Bảy năm này, không dài cũng không ngắn, nhưng đã trải qua vô số sóng gió, vô số vui buồn mừng giận.Cậu cho rằng máu mủ ruột thịt khó chia lìa, Hữu Hữu nhất định lo lắng, mẹ sẽ không hạnh phúc nên mới có chút bất an.Giống như người cha có con gái phải gả ra ngoài, hội trường hôn lễ rõ ràng tràn ngập bầu không khí hạnh phúc, nhưng khi chính tay mình đặt tay con gái vào bàn tay người đàn ông khác, bỗng có chút không nỡ, bất an, khẩn trương, thoải mái, lo lắng, cảm động... Các loại tình cảm, ngũ vị tạp trần.Giống như có tâm điện cảm ứng, Tiểu Dịch Thần thậm chí mơ hồ có thể cảm nhận được một phần không nỡ kia của Hữu Hữu làm cho cảm động lây.Hữu Hữu thật lòng nói: "Mẹ, mẹ nhất định, nhất định phải hạnh phúc!"Bằng không, cậu sẽ hối hận về quyết định của chính mình.Hối hận đã giao mẹ cho cha.Vân Thi Thi nhẹ nhàng mơn trớn khuôn mặt nhỏ nhắn đẹp trai của cậu, cười gật đầu, hốc mắt lại có chút ẩm ướt, cô cố gắng nhịn xuống, mới khắc chế được chua xót tại đáy lòng....Buổi sáng 11 rưỡi, khách khứa lục tục vào bàn.Tất cả mọi người vào hội trường, ngồi ở vị trí của mình vui cười nói chuyện với nhau.Hôm nay thời tiết vô cùng tốt, hòn đảo này nằm trong khí hậu nửa nhiệt đới, bốn mùa ấm áp, đắm chìm trong gió biển tươi mát, cảm thụ sự ôm ấp vỗ về của biển khơi xanh thẳm, tâm tình con người ta không khỏi thoải mái vui vẻ!Hội trường buổi lễ, không ít khách quý cùng con cái chụp ảnh kỉ niệm dưới cổng vòm xinh đẹp.Trẻ con đa phần đều thích những đồ vật xinh đẹp, vốn dĩ một vài bạn nhỏ còn thích khóc nháo, nhưng tại đây, dưới bầu không khí hạnh phúc này cũng quên mắt phải nháo, ngồi ở trong lòng cha mẹ, nở nụ cười hồn nhiên ngây thơ.Đám anh em Mộ Nhã Triết cũng đi đến hội trường, bắt đầu tiếp đãi khách khứa.Vân Nghiệp Trình phụ giúp Vân Nghiệp Hậu sắp xếp chỗ ngồi.Vân Nghiệp Hậu nhìn khắp bốn phía, cả hội trường được trang trí vô cùng lãng mạn, không khỏi cảm thán: "Hội trường xem ra thật dụng tâm chuẩn bị!"Khách mời ở đây không phải chưa từng tham gia hôn lễ trên bãi biển, nhưng lại là lần đầu tiên cảm nhận được một buổi lễ đính hôn trang trọng lại lãng mạn như vậy.

Hữu Hữu mỉm cười nói: "Mẹ, mẹ rất yêu cha! Nhưng, hiện tại con muốn nói với mẹ một điều là, cho dù sau này mẹ sẽ già đi, con sẽ lớn lên, nhưng trái tim của con vĩnh viễn vẫn ở bên mẹ. Hiện tại, con giao mẹ cho cha, là vì con tin cha có thể mang lại hạnh phúc cho mẹ, có thể đảm đương trách nhiệm của một người chồng! Nhưng nếu cha bắt nạt mẹ, mẹ cứ nói với con! Nếu cha phụ mẹ, cho dù có phải dùng hết sức con cũng sẽ đoạt lại mẹ từ cha! Mẹ hiểu không?"

Không biết vì sao, khi cậu thâm tình nói ra những lời đó, trong lòng Vân Thi Thi không hiểu sao lại có cảm giác chua xót.

Hữu Hữu của cô sao lại hiểu chuyện như thế?!

Một đứa bé có mấy tuổi lại nói ra những lời không phù hợp với lứa tuổi của thằng bé.

Vân Thi Thi ôm cậu vào trong ngực, cười nói: "Được, Hưu Hữu, mẹ nhất định sẽ hạnh phúc."

Tiểu Dịch Thần đứng ở một bên bỗng nhiên lại có chút xúc động.

Có lẽ cậu sẽ không thể nào hiểu hết được tâm trạng của Hữu Hữu lúc này.

Đổi lại trong quá khứ, cậu khẳng định sẽ nghĩ, cũng chỉ là đính hôn thôi, sau khi kết hôn xong, bốn người sẽ trở thành người một nhà, chân chính ở bên nhau!

Đây là cậu cảm thấy vui vẻ thay cha, không phải sao?

Nhưng mà hiện tại, cậu lại không nghĩ thế nữa!

Trải qua một thời gian dài ở chung, cậu thật sự đã khắc sâu nhận thức, giữa Hữu Hữu và mẹ có một sự thân thiết ràng buộc còn sâu hơn cả máu mủ tình thâm.

Bảy năm này, không dài cũng không ngắn, nhưng đã trải qua vô số sóng gió, vô số vui buồn mừng giận.

Cậu cho rằng máu mủ ruột thịt khó chia lìa, Hữu Hữu nhất định lo lắng, mẹ sẽ không hạnh phúc nên mới có chút bất an.

Giống như người cha có con gái phải gả ra ngoài, hội trường hôn lễ rõ ràng tràn ngập bầu không khí hạnh phúc, nhưng khi chính tay mình đặt tay con gái vào bàn tay người đàn ông khác, bỗng có chút không nỡ, bất an, khẩn trương, thoải mái, lo lắng, cảm động... Các loại tình cảm, ngũ vị tạp trần.

Giống như có tâm điện cảm ứng, Tiểu Dịch Thần thậm chí mơ hồ có thể cảm nhận được một phần không nỡ kia của Hữu Hữu làm cho cảm động lây.

Hữu Hữu thật lòng nói: "Mẹ, mẹ nhất định, nhất định phải hạnh phúc!"

Bằng không, cậu sẽ hối hận về quyết định của chính mình.

Hối hận đã giao mẹ cho cha.

Vân Thi Thi nhẹ nhàng mơn trớn khuôn mặt nhỏ nhắn đẹp trai của cậu, cười gật đầu, hốc mắt lại có chút ẩm ướt, cô cố gắng nhịn xuống, mới khắc chế được chua xót tại đáy lòng.

...

Buổi sáng 11 rưỡi, khách khứa lục tục vào bàn.

Tất cả mọi người vào hội trường, ngồi ở vị trí của mình vui cười nói chuyện với nhau.

Hôm nay thời tiết vô cùng tốt, hòn đảo này nằm trong khí hậu nửa nhiệt đới, bốn mùa ấm áp, đắm chìm trong gió biển tươi mát, cảm thụ sự ôm ấp vỗ về của biển khơi xanh thẳm, tâm tình con người ta không khỏi thoải mái vui vẻ!

Hội trường buổi lễ, không ít khách quý cùng con cái chụp ảnh kỉ niệm dưới cổng vòm xinh đẹp.

Trẻ con đa phần đều thích những đồ vật xinh đẹp, vốn dĩ một vài bạn nhỏ còn thích khóc nháo, nhưng tại đây, dưới bầu không khí hạnh phúc này cũng quên mắt phải nháo, ngồi ở trong lòng cha mẹ, nở nụ cười hồn nhiên ngây thơ.

Đám anh em Mộ Nhã Triết cũng đi đến hội trường, bắt đầu tiếp đãi khách khứa.

Vân Nghiệp Trình phụ giúp Vân Nghiệp Hậu sắp xếp chỗ ngồi.

Vân Nghiệp Hậu nhìn khắp bốn phía, cả hội trường được trang trí vô cùng lãng mạn, không khỏi cảm thán: "Hội trường xem ra thật dụng tâm chuẩn bị!"

Khách mời ở đây không phải chưa từng tham gia hôn lễ trên bãi biển, nhưng lại là lần đầu tiên cảm nhận được một buổi lễ đính hôn trang trọng lại lãng mạn như vậy.

Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận XươngTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTrong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng… Hữu Hữu mỉm cười nói: "Mẹ, mẹ rất yêu cha! Nhưng, hiện tại con muốn nói với mẹ một điều là, cho dù sau này mẹ sẽ già đi, con sẽ lớn lên, nhưng trái tim của con vĩnh viễn vẫn ở bên mẹ. Hiện tại, con giao mẹ cho cha, là vì con tin cha có thể mang lại hạnh phúc cho mẹ, có thể đảm đương trách nhiệm của một người chồng! Nhưng nếu cha bắt nạt mẹ, mẹ cứ nói với con! Nếu cha phụ mẹ, cho dù có phải dùng hết sức con cũng sẽ đoạt lại mẹ từ cha! Mẹ hiểu không?"Không biết vì sao, khi cậu thâm tình nói ra những lời đó, trong lòng Vân Thi Thi không hiểu sao lại có cảm giác chua xót.Hữu Hữu của cô sao lại hiểu chuyện như thế?!Một đứa bé có mấy tuổi lại nói ra những lời không phù hợp với lứa tuổi của thằng bé.Vân Thi Thi ôm cậu vào trong ngực, cười nói: "Được, Hưu Hữu, mẹ nhất định sẽ hạnh phúc."Tiểu Dịch Thần đứng ở một bên bỗng nhiên lại có chút xúc động.Có lẽ cậu sẽ không thể nào hiểu hết được tâm trạng của Hữu Hữu lúc này.Đổi lại trong quá khứ, cậu khẳng định sẽ nghĩ, cũng chỉ là đính hôn thôi, sau khi kết hôn xong, bốn người sẽ trở thành người một nhà, chân chính ở bên nhau!Đây là cậu cảm thấy vui vẻ thay cha, không phải sao?Nhưng mà hiện tại, cậu lại không nghĩ thế nữa!Trải qua một thời gian dài ở chung, cậu thật sự đã khắc sâu nhận thức, giữa Hữu Hữu và mẹ có một sự thân thiết ràng buộc còn sâu hơn cả máu mủ tình thâm.Bảy năm này, không dài cũng không ngắn, nhưng đã trải qua vô số sóng gió, vô số vui buồn mừng giận.Cậu cho rằng máu mủ ruột thịt khó chia lìa, Hữu Hữu nhất định lo lắng, mẹ sẽ không hạnh phúc nên mới có chút bất an.Giống như người cha có con gái phải gả ra ngoài, hội trường hôn lễ rõ ràng tràn ngập bầu không khí hạnh phúc, nhưng khi chính tay mình đặt tay con gái vào bàn tay người đàn ông khác, bỗng có chút không nỡ, bất an, khẩn trương, thoải mái, lo lắng, cảm động... Các loại tình cảm, ngũ vị tạp trần.Giống như có tâm điện cảm ứng, Tiểu Dịch Thần thậm chí mơ hồ có thể cảm nhận được một phần không nỡ kia của Hữu Hữu làm cho cảm động lây.Hữu Hữu thật lòng nói: "Mẹ, mẹ nhất định, nhất định phải hạnh phúc!"Bằng không, cậu sẽ hối hận về quyết định của chính mình.Hối hận đã giao mẹ cho cha.Vân Thi Thi nhẹ nhàng mơn trớn khuôn mặt nhỏ nhắn đẹp trai của cậu, cười gật đầu, hốc mắt lại có chút ẩm ướt, cô cố gắng nhịn xuống, mới khắc chế được chua xót tại đáy lòng....Buổi sáng 11 rưỡi, khách khứa lục tục vào bàn.Tất cả mọi người vào hội trường, ngồi ở vị trí của mình vui cười nói chuyện với nhau.Hôm nay thời tiết vô cùng tốt, hòn đảo này nằm trong khí hậu nửa nhiệt đới, bốn mùa ấm áp, đắm chìm trong gió biển tươi mát, cảm thụ sự ôm ấp vỗ về của biển khơi xanh thẳm, tâm tình con người ta không khỏi thoải mái vui vẻ!Hội trường buổi lễ, không ít khách quý cùng con cái chụp ảnh kỉ niệm dưới cổng vòm xinh đẹp.Trẻ con đa phần đều thích những đồ vật xinh đẹp, vốn dĩ một vài bạn nhỏ còn thích khóc nháo, nhưng tại đây, dưới bầu không khí hạnh phúc này cũng quên mắt phải nháo, ngồi ở trong lòng cha mẹ, nở nụ cười hồn nhiên ngây thơ.Đám anh em Mộ Nhã Triết cũng đi đến hội trường, bắt đầu tiếp đãi khách khứa.Vân Nghiệp Trình phụ giúp Vân Nghiệp Hậu sắp xếp chỗ ngồi.Vân Nghiệp Hậu nhìn khắp bốn phía, cả hội trường được trang trí vô cùng lãng mạn, không khỏi cảm thán: "Hội trường xem ra thật dụng tâm chuẩn bị!"Khách mời ở đây không phải chưa từng tham gia hôn lễ trên bãi biển, nhưng lại là lần đầu tiên cảm nhận được một buổi lễ đính hôn trang trọng lại lãng mạn như vậy.

Chương 1784: Khi Hạnh Phúc Đến (4)