Trong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng…

Chương 1837: Cậu Muốn Nắm Tay Mẹ Cả Đời

Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận XươngTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTrong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng… “Qúa khen.”Vân Thi Thi cười, lập tức nắm tay cô ấy đánh giá cô ấy một cái, mím môi cười, “Cậu mặc bộ này cũng rất đẹp!”“Nghe nói tiệc đính hôn của cậu có đốt lửa trại, tớ cố ý quấn ông xã đi mua bộ này đó! Trang phục mùa đông mới của Chanel, vài ngàn, nhưng làm ông xã tớ đau lòng quẹt thẻ!”Khương Lê cười ngại ngùng, nhưng mà Vân Thi Thi khen ngợi cô ấy, cô ấy cảm thấy vui vẻ.Vân Thi Thi nói: “Ông xã cậu cực kỳ cưng chiều cậu đó.”“Làm gì có! Là tớ quấn lấy anh ấy mua, bình thường anh ấy mua quần áo cho tớ, không vượt quá số này!”Khương Lê khoa trương giơ một ngón tay lên, lập tức thở dài bất đắc dĩ, “Đây chính là bút tích anh ấy khó có được, cho nên tớ có chút hâm mộ cậu, cậu xem, sao cậu lại có phúc như vậy, có thể gặp được một người đàn ông tốt, cưng chiều cậu như công chúa nhỏ vậy!”Khương Lê nói xong, đỏ mặt nhìn thoáng qua Mộ Nhã Triết, đối với người đàn ông tuấn tú như thiên thần trước mặt, cô ấy thậm chí có chút không dám nhìn thẳng.Mộ Nhã Triết lại cười nói: “Tôi chỉ có một người vợ, không cưng chiều cô ấy như công chúa, nhỡ đâu cô ấy chạy mất thì sao?”Lời nói hài hước của anh làm Khương Lê cười ha ha, vừa cười vừa càng hâm mộ Vân Thi Thi đúng là có phúc.Nhưng mà hâm mộ này khác với ghen ghét của Vân Cầm Lệ và Vân Thanh Miêu, cô ấy là chúc phúc từ tận đáy lòng!Vì thế, cô ấy khen: “Chồng của cậu hôm nay cũng rất tuấn tú! Hai người đứng cùng một chô, thật sự rất xứng đôi!”Mộ Nhã Triết cười tao nhã, “Cảm ơn.”Cử chỉ khéo léo làm Khương Lê rất có hảo cảm, so với ông chồng lôi thôi lếch thếch nhà mình, thật sự là không so sánh nổi!Tiếu Tuyết đứng bên cạnh nói: “Thi Thi à, Khương Lê này, hôm nay hoa si với chồng cậu không ít đâu nha! Cậu không biết, giữa trưa lúc cử hành nghi thức, cô ấy nhìn chằm chằm không rời chồng của cậu, còn có cả nước miếng đó, chậc chậc!”Vân Thi Thi bật cười, “Thật sao?”Khương Lê nóng nảy, cầm tay Tiếu Tuyết ấm ức nói: “Này! Cậu đừng đổ oan cho tớ! Tớ làm gì có chảy nước miếng? Để Thi Thi nghe, không phải sẽ hiểu lầm sao!”“Được rồi! Tớ nói đùa, với tính cách của Thi Thi nhà chúng ta, sẽ không cho đó là thật!”Tiếu Tuyết nói xong, nhìn về phía Vân Thi Thi, “Đúng không, Thi Thi?”“Được rồi! Cậu xấu nhất, Khương Lê dễ bị xấu hổ, cậu đừng trêu cậu ấy nữa.”Vân Thi Thi nói xong, lại ân cần nói: “Sao không thấy cậu mang con đến đây?”Khương Lê nghe vậy, nhíu mày: “Nói ra liền tức giận, đứa bé không khỏe, vốn định mang đến đây, con nhóc đó vẫn muốn chơi đùa với Hữu Hữu! Nhưng không nghĩ đến trước khi đi, vậy mà sốt rồi! Gần đây nhiệt độ rất nóng, nóng đến 38 độ, không có biện pháp, đành phải để cho mẹ chồng chăm, tớ chỉ có thể tự mình đến đây!”“Không sao! Chờ bé khỏe, lại chơi cùng với Hữu Hữu, sau này còn có cơ hội.”Khương Lê cười cười, có chút xấu hổ nói: “Hình như đứa bé… Rất thích Hữu Hữu! Luôn nói với tớ, bộ dạng Hữu Hữu rất xinh đẹp, lại thông minh, còn hiểu cách chăm sóc người khác, còn nói lớn lên sẽ gả cho Hữu Hữu làm vợ! Cậu nói xem, đứa nhỏ này đúng là hồ đồ, nhỏ như vậy mà đã có mối tình đầu rồi!”Hữu Hữu đứng bên cạnh nghe vậy, vô lực nhìn trời.Cậu không cần cưới vợ đâu.Cậu muốn nắm tay mẹ cả đời.

“Qúa khen.”

Vân Thi Thi cười, lập tức nắm tay cô ấy đánh giá cô ấy một cái, mím môi cười, “Cậu mặc bộ này cũng rất đẹp!”

“Nghe nói tiệc đính hôn của cậu có đốt lửa trại, tớ cố ý quấn ông xã đi mua bộ này đó! Trang phục mùa đông mới của Chanel, vài ngàn, nhưng làm ông xã tớ đau lòng quẹt thẻ!”

Khương Lê cười ngại ngùng, nhưng mà Vân Thi Thi khen ngợi cô ấy, cô ấy cảm thấy vui vẻ.

Vân Thi Thi nói: “Ông xã cậu cực kỳ cưng chiều cậu đó.”

“Làm gì có! Là tớ quấn lấy anh ấy mua, bình thường anh ấy mua quần áo cho tớ, không vượt quá số này!”

Khương Lê khoa trương giơ một ngón tay lên, lập tức thở dài bất đắc dĩ, “Đây chính là bút tích anh ấy khó có được, cho nên tớ có chút hâm mộ cậu, cậu xem, sao cậu lại có phúc như vậy, có thể gặp được một người đàn ông tốt, cưng chiều cậu như công chúa nhỏ vậy!”

Khương Lê nói xong, đỏ mặt nhìn thoáng qua Mộ Nhã Triết, đối với người đàn ông tuấn tú như thiên thần trước mặt, cô ấy thậm chí có chút không dám nhìn thẳng.

Mộ Nhã Triết lại cười nói: “Tôi chỉ có một người vợ, không cưng chiều cô ấy như công chúa, nhỡ đâu cô ấy chạy mất thì sao?”

Lời nói hài hước của anh làm Khương Lê cười ha ha, vừa cười vừa càng hâm mộ Vân Thi Thi đúng là có phúc.

Nhưng mà hâm mộ này khác với ghen ghét của Vân Cầm Lệ và Vân Thanh Miêu, cô ấy là chúc phúc từ tận đáy lòng!

Vì thế, cô ấy khen: “Chồng của cậu hôm nay cũng rất tuấn tú! Hai người đứng cùng một chô, thật sự rất xứng đôi!”

Mộ Nhã Triết cười tao nhã, “Cảm ơn.”

Cử chỉ khéo léo làm Khương Lê rất có hảo cảm, so với ông chồng lôi thôi lếch thếch nhà mình, thật sự là không so sánh nổi!

Tiếu Tuyết đứng bên cạnh nói: “Thi Thi à, Khương Lê này, hôm nay hoa si với chồng cậu không ít đâu nha! Cậu không biết, giữa trưa lúc cử hành nghi thức, cô ấy nhìn chằm chằm không rời chồng của cậu, còn có cả nước miếng đó, chậc chậc!”

Vân Thi Thi bật cười, “Thật sao?”

Khương Lê nóng nảy, cầm tay Tiếu Tuyết ấm ức nói: “Này! Cậu đừng đổ oan cho tớ! Tớ làm gì có chảy nước miếng? Để Thi Thi nghe, không phải sẽ hiểu lầm sao!”

“Được rồi! Tớ nói đùa, với tính cách của Thi Thi nhà chúng ta, sẽ không cho đó là thật!”

Tiếu Tuyết nói xong, nhìn về phía Vân Thi Thi, “Đúng không, Thi Thi?”

“Được rồi! Cậu xấu nhất, Khương Lê dễ bị xấu hổ, cậu đừng trêu cậu ấy nữa.”

Vân Thi Thi nói xong, lại ân cần nói: “Sao không thấy cậu mang con đến đây?”

Khương Lê nghe vậy, nhíu mày: “Nói ra liền tức giận, đứa bé không khỏe, vốn định mang đến đây, con nhóc đó vẫn muốn chơi đùa với Hữu Hữu! Nhưng không nghĩ đến trước khi đi, vậy mà sốt rồi! Gần đây nhiệt độ rất nóng, nóng đến 38 độ, không có biện pháp, đành phải để cho mẹ chồng chăm, tớ chỉ có thể tự mình đến đây!”

“Không sao! Chờ bé khỏe, lại chơi cùng với Hữu Hữu, sau này còn có cơ hội.”

Khương Lê cười cười, có chút xấu hổ nói: “Hình như đứa bé… Rất thích Hữu Hữu! Luôn nói với tớ, bộ dạng Hữu Hữu rất xinh đẹp, lại thông minh, còn hiểu cách chăm sóc người khác, còn nói lớn lên sẽ gả cho Hữu Hữu làm vợ! Cậu nói xem, đứa nhỏ này đúng là hồ đồ, nhỏ như vậy mà đã có mối tình đầu rồi!”

Hữu Hữu đứng bên cạnh nghe vậy, vô lực nhìn trời.

Cậu không cần cưới vợ đâu.

Cậu muốn nắm tay mẹ cả đời.

Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận XươngTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTrong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng… “Qúa khen.”Vân Thi Thi cười, lập tức nắm tay cô ấy đánh giá cô ấy một cái, mím môi cười, “Cậu mặc bộ này cũng rất đẹp!”“Nghe nói tiệc đính hôn của cậu có đốt lửa trại, tớ cố ý quấn ông xã đi mua bộ này đó! Trang phục mùa đông mới của Chanel, vài ngàn, nhưng làm ông xã tớ đau lòng quẹt thẻ!”Khương Lê cười ngại ngùng, nhưng mà Vân Thi Thi khen ngợi cô ấy, cô ấy cảm thấy vui vẻ.Vân Thi Thi nói: “Ông xã cậu cực kỳ cưng chiều cậu đó.”“Làm gì có! Là tớ quấn lấy anh ấy mua, bình thường anh ấy mua quần áo cho tớ, không vượt quá số này!”Khương Lê khoa trương giơ một ngón tay lên, lập tức thở dài bất đắc dĩ, “Đây chính là bút tích anh ấy khó có được, cho nên tớ có chút hâm mộ cậu, cậu xem, sao cậu lại có phúc như vậy, có thể gặp được một người đàn ông tốt, cưng chiều cậu như công chúa nhỏ vậy!”Khương Lê nói xong, đỏ mặt nhìn thoáng qua Mộ Nhã Triết, đối với người đàn ông tuấn tú như thiên thần trước mặt, cô ấy thậm chí có chút không dám nhìn thẳng.Mộ Nhã Triết lại cười nói: “Tôi chỉ có một người vợ, không cưng chiều cô ấy như công chúa, nhỡ đâu cô ấy chạy mất thì sao?”Lời nói hài hước của anh làm Khương Lê cười ha ha, vừa cười vừa càng hâm mộ Vân Thi Thi đúng là có phúc.Nhưng mà hâm mộ này khác với ghen ghét của Vân Cầm Lệ và Vân Thanh Miêu, cô ấy là chúc phúc từ tận đáy lòng!Vì thế, cô ấy khen: “Chồng của cậu hôm nay cũng rất tuấn tú! Hai người đứng cùng một chô, thật sự rất xứng đôi!”Mộ Nhã Triết cười tao nhã, “Cảm ơn.”Cử chỉ khéo léo làm Khương Lê rất có hảo cảm, so với ông chồng lôi thôi lếch thếch nhà mình, thật sự là không so sánh nổi!Tiếu Tuyết đứng bên cạnh nói: “Thi Thi à, Khương Lê này, hôm nay hoa si với chồng cậu không ít đâu nha! Cậu không biết, giữa trưa lúc cử hành nghi thức, cô ấy nhìn chằm chằm không rời chồng của cậu, còn có cả nước miếng đó, chậc chậc!”Vân Thi Thi bật cười, “Thật sao?”Khương Lê nóng nảy, cầm tay Tiếu Tuyết ấm ức nói: “Này! Cậu đừng đổ oan cho tớ! Tớ làm gì có chảy nước miếng? Để Thi Thi nghe, không phải sẽ hiểu lầm sao!”“Được rồi! Tớ nói đùa, với tính cách của Thi Thi nhà chúng ta, sẽ không cho đó là thật!”Tiếu Tuyết nói xong, nhìn về phía Vân Thi Thi, “Đúng không, Thi Thi?”“Được rồi! Cậu xấu nhất, Khương Lê dễ bị xấu hổ, cậu đừng trêu cậu ấy nữa.”Vân Thi Thi nói xong, lại ân cần nói: “Sao không thấy cậu mang con đến đây?”Khương Lê nghe vậy, nhíu mày: “Nói ra liền tức giận, đứa bé không khỏe, vốn định mang đến đây, con nhóc đó vẫn muốn chơi đùa với Hữu Hữu! Nhưng không nghĩ đến trước khi đi, vậy mà sốt rồi! Gần đây nhiệt độ rất nóng, nóng đến 38 độ, không có biện pháp, đành phải để cho mẹ chồng chăm, tớ chỉ có thể tự mình đến đây!”“Không sao! Chờ bé khỏe, lại chơi cùng với Hữu Hữu, sau này còn có cơ hội.”Khương Lê cười cười, có chút xấu hổ nói: “Hình như đứa bé… Rất thích Hữu Hữu! Luôn nói với tớ, bộ dạng Hữu Hữu rất xinh đẹp, lại thông minh, còn hiểu cách chăm sóc người khác, còn nói lớn lên sẽ gả cho Hữu Hữu làm vợ! Cậu nói xem, đứa nhỏ này đúng là hồ đồ, nhỏ như vậy mà đã có mối tình đầu rồi!”Hữu Hữu đứng bên cạnh nghe vậy, vô lực nhìn trời.Cậu không cần cưới vợ đâu.Cậu muốn nắm tay mẹ cả đời.

Chương 1837: Cậu Muốn Nắm Tay Mẹ Cả Đời