Hoàng Ngọc Minh đứng trước cửa sổ gọi điện thoại, lúc nói chuyện với anh Phi anh không dám ngồi. “Anh Phi, đã làm xong việc rồi” Hoàng Ngọc Minh cung kính nói: “Anh còn chuyện gì sai bảo không ạ?” “Tiếp theo đây cậu cứ nghe theo mệnh lệnh của đại ca là được, tôi bên này xong việc rồi sẽ đến Đông Hải” Hoàng Ngọc Minh chấn động, anh Phi sẽ đến đây? “Hoàng Ngọc Minh, cậu nghĩ tôi nâng đỡ cậu lên làm bá chủ ở Đông Hải là vì cái gì?” A Phi lạnh nhạt hỏi một câu. Hoàng Ngọc Minh chợt hiểu ra, là bởi vì Giang Ninh! Giang Ninh muốn đến thành phố Đông Hải, vậy nên phải bày bố trước, cần có người làm việc cho hắn! Năm năm trước, Giang Ninh đã chuẩn bị để đến rồi hay sao? “Cậu là người thông minh, không cần tôi nhắc nhở nhiều” A Phi nói: “Biểu hiện cho tốt, đại ca sẽ không bạc đãi cậu” Dứt lời, liền cúp điện thoại. Hoàng Ngọc Minh hít sâu mấy hơi cũng không thể khiến cho bản thân bình tĩnh trở lại. Anh biết A Phi có bao nhiêu đáng sợ, vậy nên mới càng kính nể Giang Ninh, rốt cuộc anh khủng bố cỡ…

Chương 90 0

Chiến Thần Hào Môn Giang NinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHoàng Ngọc Minh đứng trước cửa sổ gọi điện thoại, lúc nói chuyện với anh Phi anh không dám ngồi. “Anh Phi, đã làm xong việc rồi” Hoàng Ngọc Minh cung kính nói: “Anh còn chuyện gì sai bảo không ạ?” “Tiếp theo đây cậu cứ nghe theo mệnh lệnh của đại ca là được, tôi bên này xong việc rồi sẽ đến Đông Hải” Hoàng Ngọc Minh chấn động, anh Phi sẽ đến đây? “Hoàng Ngọc Minh, cậu nghĩ tôi nâng đỡ cậu lên làm bá chủ ở Đông Hải là vì cái gì?” A Phi lạnh nhạt hỏi một câu. Hoàng Ngọc Minh chợt hiểu ra, là bởi vì Giang Ninh! Giang Ninh muốn đến thành phố Đông Hải, vậy nên phải bày bố trước, cần có người làm việc cho hắn! Năm năm trước, Giang Ninh đã chuẩn bị để đến rồi hay sao? “Cậu là người thông minh, không cần tôi nhắc nhở nhiều” A Phi nói: “Biểu hiện cho tốt, đại ca sẽ không bạc đãi cậu” Dứt lời, liền cúp điện thoại. Hoàng Ngọc Minh hít sâu mấy hơi cũng không thể khiến cho bản thân bình tĩnh trở lại. Anh biết A Phi có bao nhiêu đáng sợ, vậy nên mới càng kính nể Giang Ninh, rốt cuộc anh khủng bố cỡ… CHương 900: Vậy mà hiện tại tài mưu lược và tâm nhìn của anh cũng vượt xa so với người thường. Vậy mà những người này còn định tìm Giang Ninh gây chuyện, tìm tập đoàn Lâm thị gây chuyện, tìm Lâm Vũ Chân để gây chuyện. Những người này có não không vậy? Chọc vào những người khác không được sao mà phải chọc vào Giang Ninh? Giang Hải cũng bắt đầu cảm thấy đáng thương thay cho những người này. “Ông chủ, người của nhà họ Tiết tới” Quản gia đi vào, cung kính nói. Giang Đạo Nhiên đã dự liệu được người của nhà họ Tiết sẽ tới nên không hề cảm thấy bất ngờ. Cho dù ít nhất mười năm nay người của nhà họ Tiết không tới nhà họ Giang. “Đi mời bà chủ tới, người nhà bên ngoại của bà ấy đến đương nhiên phải tiếp đãi thịnh soạn” “Vâng” Quản gia trả lời lại rồi đi thông báo cho Tiết Ninh. Một lát sau, tiếng bước chân vang lên, có vẻ như hơi vội vã. “Bác!” Tiết Khải còn đứng từ xa chưa bước vào đến phòng khách nhưng đã nghe thấy tiếng gọi của anh ta. Lâu ngày không gặp Giang Đạo Nhiên nên anh ta không giấu được sự phấn khích. Giang Đạo Nhiên vẫn ngồi yên tại chỗ bình tĩnh uống trà và nhìn Tiết Khải vội vã bước vào. Anh gật đầu với anh ta một cái coi như chào hỏi. “Chào bác!” Tiết Khải đi tới trước mặt Giang Ninh, cung kính chào: “Lâu lắm rồi không được gặp bác và bác gái, tôi thật sự rất nhớ hai người. Hôm nay vừa hay ở gần đây nên tới đây thăm hai người. Hy vọng bác không cảm thấy phiền” “Sao lại thấy phiền chứ?”  Tiết Khải nói: “Mấy lần tôi định tới mà rồi lại lỡ mất. Không biết bác gái có giận tôi không?” “Sao bà ấy lại giận cậu được chứ?” Giang Đạo Nhiên lắc đầu: “Có được một đứa cháu như cậu, bà ấy là người vui nhất. Biết là cậu bận nên chỉ thấy nhớ cậu chứ không dám làm phiền” “Vậy thì hôm nay tôi nhất định phải ở chơi với bác gái. Những chuyện khác đều bỏ sang một bên” Tiết Khải cười nói. Anh ta ngoài miệng nói những việc trong nhà với Giang Đạo Nhiên nhưng trong lòng lại nghĩ làm sao để nói được vào chủ đề chính. Hôm nay anh ta tới nhà họ Giang không phải để ôn chuyện cũ, anh ta không có tâm trạng càng không có ý định làm chuyện này. Nếu không phải anh ta cần lấy được thứ mình muốn từ nhà họ Giang thì cho dù có tám cái kiệu tới rước anh ta cũng không tới. “Phương Bắc gần đây có vẻ nhiều sóng gió, tôi vừa mới ở nước ngoài về cũng nghe bố tôi nói rồi” Tiết Khải nói: “Bác trai, bác đánh giá thế nào về cục diện này?” “Đánh giá thế nào sao?”

CHương 900:

 

Vậy mà hiện tại tài mưu lược và tâm nhìn của anh cũng vượt xa so với người thường.

 

Vậy mà những người này còn định tìm Giang Ninh gây chuyện, tìm tập đoàn Lâm thị gây chuyện, tìm Lâm Vũ Chân để gây chuyện. Những người này có não không vậy?

 

Chọc vào những người khác không được sao mà phải chọc vào Giang Ninh?

 

Giang Hải cũng bắt đầu cảm thấy đáng thương thay cho những người này.

 

“Ông chủ, người của nhà họ Tiết tới” Quản gia đi vào, cung kính nói.

 

Giang Đạo Nhiên đã dự liệu được người của nhà họ Tiết sẽ tới nên không hề cảm thấy bất ngờ. Cho dù ít nhất mười năm nay người của nhà họ Tiết không tới nhà họ Giang.

 

“Đi mời bà chủ tới, người nhà bên ngoại của bà ấy đến đương nhiên phải tiếp đãi thịnh soạn”

 

“Vâng” Quản gia trả lời lại rồi đi thông báo cho Tiết Ninh.

 

Một lát sau, tiếng bước chân vang lên, có vẻ như hơi vội vã.

 

“Bác!”

 

Tiết Khải còn đứng từ xa chưa bước vào đến phòng khách nhưng đã nghe thấy tiếng gọi của anh ta. Lâu ngày không gặp Giang Đạo Nhiên nên anh ta không giấu được sự phấn khích.

 

Giang Đạo Nhiên vẫn ngồi yên tại chỗ bình tĩnh uống trà và nhìn Tiết Khải vội vã bước vào. Anh gật đầu với anh ta một cái coi như chào hỏi.

 

“Chào bác!”

 

Tiết Khải đi tới trước mặt Giang Ninh, cung kính chào: “Lâu lắm rồi không được gặp bác và bác gái, tôi thật sự rất nhớ hai người. Hôm nay vừa hay ở gần đây nên tới đây thăm hai người.

 

Hy vọng bác không cảm thấy phiền”

 

“Sao lại thấy phiền chứ?”

 

 

Tiết Khải nói: “Mấy lần tôi định tới mà rồi lại lỡ mất. Không biết bác gái có giận tôi không?”

 

“Sao bà ấy lại giận cậu được chứ?”

 

Giang Đạo Nhiên lắc đầu: “Có được một đứa cháu như cậu, bà ấy là người vui nhất. Biết là cậu bận nên chỉ thấy nhớ cậu chứ không dám làm phiền”

 

“Vậy thì hôm nay tôi nhất định phải ở chơi với bác gái.

 

Những chuyện khác đều bỏ sang một bên” Tiết Khải cười nói.

 

Anh ta ngoài miệng nói những việc trong nhà với Giang Đạo Nhiên nhưng trong lòng lại nghĩ làm sao để nói được vào chủ đề chính. Hôm nay anh ta tới nhà họ Giang không phải để ôn chuyện cũ, anh ta không có tâm trạng càng không có ý định làm chuyện này.

 

Nếu không phải anh ta cần lấy được thứ mình muốn từ nhà họ Giang thì cho dù có tám cái kiệu tới rước anh ta cũng không tới.

 

“Phương Bắc gần đây có vẻ nhiều sóng gió, tôi vừa mới ở nước ngoài về cũng nghe bố tôi nói rồi” Tiết Khải nói: “Bác trai, bác đánh giá thế nào về cục diện này?”

 

“Đánh giá thế nào sao?”

Chiến Thần Hào Môn Giang NinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHoàng Ngọc Minh đứng trước cửa sổ gọi điện thoại, lúc nói chuyện với anh Phi anh không dám ngồi. “Anh Phi, đã làm xong việc rồi” Hoàng Ngọc Minh cung kính nói: “Anh còn chuyện gì sai bảo không ạ?” “Tiếp theo đây cậu cứ nghe theo mệnh lệnh của đại ca là được, tôi bên này xong việc rồi sẽ đến Đông Hải” Hoàng Ngọc Minh chấn động, anh Phi sẽ đến đây? “Hoàng Ngọc Minh, cậu nghĩ tôi nâng đỡ cậu lên làm bá chủ ở Đông Hải là vì cái gì?” A Phi lạnh nhạt hỏi một câu. Hoàng Ngọc Minh chợt hiểu ra, là bởi vì Giang Ninh! Giang Ninh muốn đến thành phố Đông Hải, vậy nên phải bày bố trước, cần có người làm việc cho hắn! Năm năm trước, Giang Ninh đã chuẩn bị để đến rồi hay sao? “Cậu là người thông minh, không cần tôi nhắc nhở nhiều” A Phi nói: “Biểu hiện cho tốt, đại ca sẽ không bạc đãi cậu” Dứt lời, liền cúp điện thoại. Hoàng Ngọc Minh hít sâu mấy hơi cũng không thể khiến cho bản thân bình tĩnh trở lại. Anh biết A Phi có bao nhiêu đáng sợ, vậy nên mới càng kính nể Giang Ninh, rốt cuộc anh khủng bố cỡ… CHương 900: Vậy mà hiện tại tài mưu lược và tâm nhìn của anh cũng vượt xa so với người thường. Vậy mà những người này còn định tìm Giang Ninh gây chuyện, tìm tập đoàn Lâm thị gây chuyện, tìm Lâm Vũ Chân để gây chuyện. Những người này có não không vậy? Chọc vào những người khác không được sao mà phải chọc vào Giang Ninh? Giang Hải cũng bắt đầu cảm thấy đáng thương thay cho những người này. “Ông chủ, người của nhà họ Tiết tới” Quản gia đi vào, cung kính nói. Giang Đạo Nhiên đã dự liệu được người của nhà họ Tiết sẽ tới nên không hề cảm thấy bất ngờ. Cho dù ít nhất mười năm nay người của nhà họ Tiết không tới nhà họ Giang. “Đi mời bà chủ tới, người nhà bên ngoại của bà ấy đến đương nhiên phải tiếp đãi thịnh soạn” “Vâng” Quản gia trả lời lại rồi đi thông báo cho Tiết Ninh. Một lát sau, tiếng bước chân vang lên, có vẻ như hơi vội vã. “Bác!” Tiết Khải còn đứng từ xa chưa bước vào đến phòng khách nhưng đã nghe thấy tiếng gọi của anh ta. Lâu ngày không gặp Giang Đạo Nhiên nên anh ta không giấu được sự phấn khích. Giang Đạo Nhiên vẫn ngồi yên tại chỗ bình tĩnh uống trà và nhìn Tiết Khải vội vã bước vào. Anh gật đầu với anh ta một cái coi như chào hỏi. “Chào bác!” Tiết Khải đi tới trước mặt Giang Ninh, cung kính chào: “Lâu lắm rồi không được gặp bác và bác gái, tôi thật sự rất nhớ hai người. Hôm nay vừa hay ở gần đây nên tới đây thăm hai người. Hy vọng bác không cảm thấy phiền” “Sao lại thấy phiền chứ?”  Tiết Khải nói: “Mấy lần tôi định tới mà rồi lại lỡ mất. Không biết bác gái có giận tôi không?” “Sao bà ấy lại giận cậu được chứ?” Giang Đạo Nhiên lắc đầu: “Có được một đứa cháu như cậu, bà ấy là người vui nhất. Biết là cậu bận nên chỉ thấy nhớ cậu chứ không dám làm phiền” “Vậy thì hôm nay tôi nhất định phải ở chơi với bác gái. Những chuyện khác đều bỏ sang một bên” Tiết Khải cười nói. Anh ta ngoài miệng nói những việc trong nhà với Giang Đạo Nhiên nhưng trong lòng lại nghĩ làm sao để nói được vào chủ đề chính. Hôm nay anh ta tới nhà họ Giang không phải để ôn chuyện cũ, anh ta không có tâm trạng càng không có ý định làm chuyện này. Nếu không phải anh ta cần lấy được thứ mình muốn từ nhà họ Giang thì cho dù có tám cái kiệu tới rước anh ta cũng không tới. “Phương Bắc gần đây có vẻ nhiều sóng gió, tôi vừa mới ở nước ngoài về cũng nghe bố tôi nói rồi” Tiết Khải nói: “Bác trai, bác đánh giá thế nào về cục diện này?” “Đánh giá thế nào sao?”

Chương 90 0