Trong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng…
Chương 2002: Cô Sẽ Hại Anh Ta
Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận XươngTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTrong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng… Có thể trong cảm nhận của cô, trong mắt Quý Vũ Kỳ, Hoa Cẩm trăm phần trăm chỉ là một món hàng không hơn không kém, ngoại trừ là cây hái ra tiền thì không còn giá trị lợi dụng nào khác.Cô không hề cảm nhận được sự quan tâm hơn nữa của Quý Vũ Kỳ dành cho Hoa Cẩm.Chí ít, dù là quan tâm nhưng cũng chỉ là quan tâm xem món hàng này bị tổn hại như thế này thì mất bao nhiêu tiền mà thôi.Quá lạnh lùng.Từ khi cô tiến vào phòng bệnh tới giờ, chỉ thấy vấn đề Quý Vũ Kỳ nhắc nhiều nhất chính là sau khi Hoa Cẩm bị thương thì mang đến một loạt tổn thất ra sao.Trên thực tế, ở trong mắt Quý Vũ Kỳ, Vân Thi Thi rất phiền phức.Hoa Cẩm đã phiền phức rồi, cô lại còn phiền phức hơnTrước đó, Hoa Cẩm ngóng trông Vân Thi Thi, cô liền mạnh mẽ cắt đứt nhớ nhung của Hoa Cẩm.Bề ngoài Quý Vũ Kỳ là người đại diện, nhưng trên thực tế lại là người mà người phụ nữ kia sắp xếp làm “Người giám hộ” bên cạnh Hoa Cẩm.Quan sát mọi hành động của Hoa Cẩm.Bởi vậy, đối với Vân Thi Thi, cô ta vô cùng phòng bị.Vân Thi Thi đột nhiên hỏi: “Chuyện kia, Hinh nhi gì đó, là thế nào vậy?”Quý Vũ Kỳ suy nghĩ một chút rồi nói: “Nghe nói, nửa đêm bị chặn đường rồi cướp đoạt, phản kháng thì bị tên vô lại đâm hai dao, chết tại chỗ.”“Thật đáng thương.”Cô còn tưởng rằng đó là Hoa Cẩm nên khóc cả nửa ngày.May là Hoa Cẩm không thấy cảnh này, bằng không sẽ cười cô thật ngu ngốc.Gọt xong quả táo, cắt ra, đặt ở bên bàn, Quý Vũ Kỳ dùng khăn lau lau ngón tay, ngẩng đầu lên, trên mặt lại là vẻ lạnh lùng.“Thi Thi, tôi muốn cùng cô nói chút chuyện.”“Hả?’“Tôi... Hy vọng cô duy trì khoảng cách với Hoa Cẩm.”Quý Vũ Kỳ vừa nói, đem đĩa hoa quả đặt lên bàn, ánh mắt hướng về phía cô: “ Cô cùng anh ta đi quá gần rồi.”Vân Thi Thi ngẩn ra, hơi nghi hoặc một chút, nhìn cô ta một chút, nói: “Cô có ý gì?”“Tôi biết, là Hoa Cẩm cố ý đến gần cô. Nhưng mà cô nên biết, Hoa Cẩm còn trẻ như vậy, còn không hiểu chuyện, làm chuyện như vậy, sẽ phải trả giá ra sao...”Vân Thi Thi bỗng nhiên lạnh lùng cắt đứt lời cô ta.“Tôi không hiểu cô đang nói cái gì.”“Vậy tôi đành phải nói thẳng rồi.”Quý Vũ Kỳ bỗng nhiên nhíu mày, nở nụ cười thâm thúy: “Lẽ nào, chưa từng ai nhắc nhở cô phải giữ khoảng cách với Hoa Cẩm à?”Vân Thi Thi nhíu mày.Đương nhiên là đã có người nhắc nhở rồi.Tần Chu, nhắc nhở không chỉ một câu.Nhưng mà cô lại không biết nguyên nhận tận sâu bên trong.“Tại sao?’“Bởi vì... Nếu như cô quá gần anh ta thì sẽ hại anh ta đấy, đồng thời cũng hại chính mình.” Quý Vũ Kỳ nói thẳng trực tiếp.“Câm miệng!”Trên giường bỗng nhiên truyền đến âm thanh bực tức quát lớn của Hoa Cẩm.Quý Vũ Kỳ cùng Vân Thi Thi đều ngẩn ra, cùng nhau nhìn về phía giường.“Hoa Cẩm, anh tỉnh rồi.”“Cậu tỉnh rồi?”Mọi người đều dò hỏi.Hoa Cẩm chẳng biết tỉnh lại lúc nào nữa, chậm rãi mở mắt, ánh mắt lạnh lùng liếc Quý Vũ Kỳ một cái, ẩn chứa một sự chán ghét.Một loại chán ghét không tên.Có thể thấy, tình cảm giữa Hoa Cẩm và Quý Vũ Kỳ cũng không phải là rất tốt.Đại đa số nghệ sĩ cùng với người đại diện, dù không thể nói là thân như người nhà nhưng ít ra cũng ở chung hòa thuận.Từ lúc trên máy bay có thể thấy, Hoa Cẩm khá lạnh lùng với Quý Vũ Kỳ, có lúc nói chuyện còn thiếu kiên nhẫn, còn không thèm nghe cô ta.Có thể thấy, Hoa Cẩm cực kỳ chán ghét Quý Vũ Kỳ.
Có thể trong cảm nhận của cô, trong mắt Quý Vũ Kỳ, Hoa Cẩm trăm phần trăm chỉ là một món hàng không hơn không kém, ngoại trừ là cây hái ra tiền thì không còn giá trị lợi dụng nào khác.
Cô không hề cảm nhận được sự quan tâm hơn nữa của Quý Vũ Kỳ dành cho Hoa Cẩm.
Chí ít, dù là quan tâm nhưng cũng chỉ là quan tâm xem món hàng này bị tổn hại như thế này thì mất bao nhiêu tiền mà thôi.
Quá lạnh lùng.
Từ khi cô tiến vào phòng bệnh tới giờ, chỉ thấy vấn đề Quý Vũ Kỳ nhắc nhiều nhất chính là sau khi Hoa Cẩm bị thương thì mang đến một loạt tổn thất ra sao.
Trên thực tế, ở trong mắt Quý Vũ Kỳ, Vân Thi Thi rất phiền phức.
Hoa Cẩm đã phiền phức rồi, cô lại còn phiền phức hơn
Trước đó, Hoa Cẩm ngóng trông Vân Thi Thi, cô liền mạnh mẽ cắt đứt nhớ nhung của Hoa Cẩm.
Bề ngoài Quý Vũ Kỳ là người đại diện, nhưng trên thực tế lại là người mà người phụ nữ kia sắp xếp làm “Người giám hộ” bên cạnh Hoa Cẩm.
Quan sát mọi hành động của Hoa Cẩm.
Bởi vậy, đối với Vân Thi Thi, cô ta vô cùng phòng bị.
Vân Thi Thi đột nhiên hỏi: “Chuyện kia, Hinh nhi gì đó, là thế nào vậy?”
Quý Vũ Kỳ suy nghĩ một chút rồi nói: “Nghe nói, nửa đêm bị chặn đường rồi cướp đoạt, phản kháng thì bị tên vô lại đâm hai dao, chết tại chỗ.”
“Thật đáng thương.”
Cô còn tưởng rằng đó là Hoa Cẩm nên khóc cả nửa ngày.
May là Hoa Cẩm không thấy cảnh này, bằng không sẽ cười cô thật ngu ngốc.
Gọt xong quả táo, cắt ra, đặt ở bên bàn, Quý Vũ Kỳ dùng khăn lau lau ngón tay, ngẩng đầu lên, trên mặt lại là vẻ lạnh lùng.
“Thi Thi, tôi muốn cùng cô nói chút chuyện.”
“Hả?’
“Tôi... Hy vọng cô duy trì khoảng cách với Hoa Cẩm.”
Quý Vũ Kỳ vừa nói, đem đĩa hoa quả đặt lên bàn, ánh mắt hướng về phía cô: “ Cô cùng anh ta đi quá gần rồi.”
Vân Thi Thi ngẩn ra, hơi nghi hoặc một chút, nhìn cô ta một chút, nói: “Cô có ý gì?”
“Tôi biết, là Hoa Cẩm cố ý đến gần cô. Nhưng mà cô nên biết, Hoa Cẩm còn trẻ như vậy, còn không hiểu chuyện, làm chuyện như vậy, sẽ phải trả giá ra sao...”
Vân Thi Thi bỗng nhiên lạnh lùng cắt đứt lời cô ta.
“Tôi không hiểu cô đang nói cái gì.”
“Vậy tôi đành phải nói thẳng rồi.”
Quý Vũ Kỳ bỗng nhiên nhíu mày, nở nụ cười thâm thúy: “Lẽ nào, chưa từng ai nhắc nhở cô phải giữ khoảng cách với Hoa Cẩm à?”
Vân Thi Thi nhíu mày.
Đương nhiên là đã có người nhắc nhở rồi.
Tần Chu, nhắc nhở không chỉ một câu.
Nhưng mà cô lại không biết nguyên nhận tận sâu bên trong.
“Tại sao?’
“Bởi vì... Nếu như cô quá gần anh ta thì sẽ hại anh ta đấy, đồng thời cũng hại chính mình.” Quý Vũ Kỳ nói thẳng trực tiếp.
“Câm miệng!”
Trên giường bỗng nhiên truyền đến âm thanh bực tức quát lớn của Hoa Cẩm.
Quý Vũ Kỳ cùng Vân Thi Thi đều ngẩn ra, cùng nhau nhìn về phía giường.
“Hoa Cẩm, anh tỉnh rồi.”
“Cậu tỉnh rồi?”
Mọi người đều dò hỏi.
Hoa Cẩm chẳng biết tỉnh lại lúc nào nữa, chậm rãi mở mắt, ánh mắt lạnh lùng liếc Quý Vũ Kỳ một cái, ẩn chứa một sự chán ghét.
Một loại chán ghét không tên.
Có thể thấy, tình cảm giữa Hoa Cẩm và Quý Vũ Kỳ cũng không phải là rất tốt.
Đại đa số nghệ sĩ cùng với người đại diện, dù không thể nói là thân như người nhà nhưng ít ra cũng ở chung hòa thuận.
Từ lúc trên máy bay có thể thấy, Hoa Cẩm khá lạnh lùng với Quý Vũ Kỳ, có lúc nói chuyện còn thiếu kiên nhẫn, còn không thèm nghe cô ta.
Có thể thấy, Hoa Cẩm cực kỳ chán ghét Quý Vũ Kỳ.
Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận XươngTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTrong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng… Có thể trong cảm nhận của cô, trong mắt Quý Vũ Kỳ, Hoa Cẩm trăm phần trăm chỉ là một món hàng không hơn không kém, ngoại trừ là cây hái ra tiền thì không còn giá trị lợi dụng nào khác.Cô không hề cảm nhận được sự quan tâm hơn nữa của Quý Vũ Kỳ dành cho Hoa Cẩm.Chí ít, dù là quan tâm nhưng cũng chỉ là quan tâm xem món hàng này bị tổn hại như thế này thì mất bao nhiêu tiền mà thôi.Quá lạnh lùng.Từ khi cô tiến vào phòng bệnh tới giờ, chỉ thấy vấn đề Quý Vũ Kỳ nhắc nhiều nhất chính là sau khi Hoa Cẩm bị thương thì mang đến một loạt tổn thất ra sao.Trên thực tế, ở trong mắt Quý Vũ Kỳ, Vân Thi Thi rất phiền phức.Hoa Cẩm đã phiền phức rồi, cô lại còn phiền phức hơnTrước đó, Hoa Cẩm ngóng trông Vân Thi Thi, cô liền mạnh mẽ cắt đứt nhớ nhung của Hoa Cẩm.Bề ngoài Quý Vũ Kỳ là người đại diện, nhưng trên thực tế lại là người mà người phụ nữ kia sắp xếp làm “Người giám hộ” bên cạnh Hoa Cẩm.Quan sát mọi hành động của Hoa Cẩm.Bởi vậy, đối với Vân Thi Thi, cô ta vô cùng phòng bị.Vân Thi Thi đột nhiên hỏi: “Chuyện kia, Hinh nhi gì đó, là thế nào vậy?”Quý Vũ Kỳ suy nghĩ một chút rồi nói: “Nghe nói, nửa đêm bị chặn đường rồi cướp đoạt, phản kháng thì bị tên vô lại đâm hai dao, chết tại chỗ.”“Thật đáng thương.”Cô còn tưởng rằng đó là Hoa Cẩm nên khóc cả nửa ngày.May là Hoa Cẩm không thấy cảnh này, bằng không sẽ cười cô thật ngu ngốc.Gọt xong quả táo, cắt ra, đặt ở bên bàn, Quý Vũ Kỳ dùng khăn lau lau ngón tay, ngẩng đầu lên, trên mặt lại là vẻ lạnh lùng.“Thi Thi, tôi muốn cùng cô nói chút chuyện.”“Hả?’“Tôi... Hy vọng cô duy trì khoảng cách với Hoa Cẩm.”Quý Vũ Kỳ vừa nói, đem đĩa hoa quả đặt lên bàn, ánh mắt hướng về phía cô: “ Cô cùng anh ta đi quá gần rồi.”Vân Thi Thi ngẩn ra, hơi nghi hoặc một chút, nhìn cô ta một chút, nói: “Cô có ý gì?”“Tôi biết, là Hoa Cẩm cố ý đến gần cô. Nhưng mà cô nên biết, Hoa Cẩm còn trẻ như vậy, còn không hiểu chuyện, làm chuyện như vậy, sẽ phải trả giá ra sao...”Vân Thi Thi bỗng nhiên lạnh lùng cắt đứt lời cô ta.“Tôi không hiểu cô đang nói cái gì.”“Vậy tôi đành phải nói thẳng rồi.”Quý Vũ Kỳ bỗng nhiên nhíu mày, nở nụ cười thâm thúy: “Lẽ nào, chưa từng ai nhắc nhở cô phải giữ khoảng cách với Hoa Cẩm à?”Vân Thi Thi nhíu mày.Đương nhiên là đã có người nhắc nhở rồi.Tần Chu, nhắc nhở không chỉ một câu.Nhưng mà cô lại không biết nguyên nhận tận sâu bên trong.“Tại sao?’“Bởi vì... Nếu như cô quá gần anh ta thì sẽ hại anh ta đấy, đồng thời cũng hại chính mình.” Quý Vũ Kỳ nói thẳng trực tiếp.“Câm miệng!”Trên giường bỗng nhiên truyền đến âm thanh bực tức quát lớn của Hoa Cẩm.Quý Vũ Kỳ cùng Vân Thi Thi đều ngẩn ra, cùng nhau nhìn về phía giường.“Hoa Cẩm, anh tỉnh rồi.”“Cậu tỉnh rồi?”Mọi người đều dò hỏi.Hoa Cẩm chẳng biết tỉnh lại lúc nào nữa, chậm rãi mở mắt, ánh mắt lạnh lùng liếc Quý Vũ Kỳ một cái, ẩn chứa một sự chán ghét.Một loại chán ghét không tên.Có thể thấy, tình cảm giữa Hoa Cẩm và Quý Vũ Kỳ cũng không phải là rất tốt.Đại đa số nghệ sĩ cùng với người đại diện, dù không thể nói là thân như người nhà nhưng ít ra cũng ở chung hòa thuận.Từ lúc trên máy bay có thể thấy, Hoa Cẩm khá lạnh lùng với Quý Vũ Kỳ, có lúc nói chuyện còn thiếu kiên nhẫn, còn không thèm nghe cô ta.Có thể thấy, Hoa Cẩm cực kỳ chán ghét Quý Vũ Kỳ.