Trong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng…
Chương 2006: Nghĩ Đến Quá Khứ Mà Sợ
Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận XươngTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTrong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng… Vân Thi Thi đột nhiên hỏi ra nghi hoặc trong lòng, không hiểu mà nhìn anh ta.Sắc mặt Hoa Cẩm choáng váng, trong nháy mắt, xám xịt như tro tàn.Vân Thi Thi thấy sắc mặt anh ta lập tức trở nên khó coi như vậy, có chút luống cuống, cô không biết đã nói cái gì mà đâm trúng tâm trạng của anh ta như vậy.“Chẳng qua là sợ chúng ta thân cận quá mà gặp phiền phức thôi!”Hoa Cẩm có chút mất mát, hạ mí mắt, anh ta cắn cắn môi, có chút bất lực, “Khả năng...là do tôi quá ích kỷ. Có thể...”Anh ta ngẩng đầu, nghiêm túc nói: “Em biết không? Tôi vô cùng thích em.”“...?”Trong mắt Vân Thi Thi hiện lên sự kinh ngạc.“Em đừng hiểu lầm! Không có gì đâu! Tôi nói tôi yêu thích em là bởi vì em có thể cho tôi...Sự ấm áp của tình thân.”Hoa Cẩm nói, khẽ mỉm cười nhưng giọng điệu lại cô đơn vô cùng, “Tôi rất lưu luyến sự ấm áp này, bởi vì, sự ấm áp này, trước nay chưa từng có, vì lẽ đó...”“Hoa Cẩm...”Trong nụ cười của Hoa Cẩm có mấy phần cay đắng, anh ta nghiêm túc nói: “Có lẽ em nên giữ một khoảng cách nhất định với tôi. Chí ít, phải để tôi cắt đứt sạch sẽ với người phụ nữ kia trước!”Người phụ nữ kia?...Chẳng lẽ là người phụ nữ mà Mộc Tịch từng nhắc tới, kim chủ sau lưng Hoa Cẩm?Hoa Cẩm liếc mắt nhìn Vân Thi Thi, hiểu rõ tâm tư của cô.“Tôi biết, trong giới này có tin đồn tôi được chống lưng. Không có lửa làm sao có khói, nhưng mà, đấy là sự thực.”Vân Thi Thi nhìn anh ta, ánh mắt thâm thúy.“Trước đây, tôi có nói với em về thân thế kia, đều là sự thật, không phải chuyện đùa, nhưng tôi sợ, một khi em biết quá khứ của tôi, em sẽ cảm thấy tôi bẩn...”Hoa Cẩm có chút bất lực, hơi co vai lại, bờ môi không chút hồng hào nào, lúc này khô nứt nẻ.“Làm sao như vậy chứ?”Vân Thi Thi nở nụ cười, “Tôi sẽ không cảm thấy anh bẩn. Quá khứ chỉ là quá khứ, ai mà chẳng có.”“Có thật không?”Ánh mắt của Hoa Cẩm hiện lên sự vui mừng.“Em thật sự không chê tôi?”“Ừm.”Hoa Cẩm xem kỹ vẻ mặt của cô, thấy ánh mắt chân thành của cô, biểu hiện nghiêm túc nữa, thở dài một tiếng, “Nếu như em nguyện ý nghe, vậy để tôi nói cho em nghe.”“Được.”...Trên thực tế, lúc trước cha của Hoa Cẩm cùng đường nên bán anh ta cho một người đàn ông thân thế cao quý, điều này không phải là giả.Người đàn ông này rất có quyền thế, trong giới tài chính, thanh danh rất nổi.Hắn ta đọc rất nhiều sách, đầu tư rất nhiều lĩnh vực, mạng, giải trí truyền thông, bất động sản.Trong tay còn có một công ty giải trí, đấy cũng chỉ là một phần nhỏ trong sản nghiệp của hắn ta mà thôi.Người đàn ông vừa ý anh ta, cha Hoa Cẩm được cứu.Mấy năm tiếp theo là những năm Hoa Cẩm không hề muốn nhớ lại.Từ sự ngây ngô hồ đồ cho đến lạnh lùng sõi đời, tất cả đều nhờ người đàn ông đó ban tặng.Anh ta vẫn luôn nhớ tới, người đàn ông dẫn anh ta đến một tiệc rượu tư nhân trên một hải đảo, rất có thanh thế, cuồng hoan đến nửa tháng, chơi rất bạo.Người đàn ông kia ném anh ta rồi bỏ lại một câu, muốn chơi thế nào thì chơi.Nửa tháng đấy, anh ta bị chà đạp đến mức không nhìn ra hình người.Cái tiệc rượu đó, đơn giản chỉ là nơi để mấy lão kim chủ phát tiết mà thôi.
Vân Thi Thi đột nhiên hỏi ra nghi hoặc trong lòng, không hiểu mà nhìn anh ta.
Sắc mặt Hoa Cẩm choáng váng, trong nháy mắt, xám xịt như tro tàn.
Vân Thi Thi thấy sắc mặt anh ta lập tức trở nên khó coi như vậy, có chút luống cuống, cô không biết đã nói cái gì mà đâm trúng tâm trạng của anh ta như vậy.
“Chẳng qua là sợ chúng ta thân cận quá mà gặp phiền phức thôi!”
Hoa Cẩm có chút mất mát, hạ mí mắt, anh ta cắn cắn môi, có chút bất lực, “Khả năng...là do tôi quá ích kỷ. Có thể...”
Anh ta ngẩng đầu, nghiêm túc nói: “Em biết không? Tôi vô cùng thích em.”
“...?”
Trong mắt Vân Thi Thi hiện lên sự kinh ngạc.
“Em đừng hiểu lầm! Không có gì đâu! Tôi nói tôi yêu thích em là bởi vì em có thể cho tôi...Sự ấm áp của tình thân.”
Hoa Cẩm nói, khẽ mỉm cười nhưng giọng điệu lại cô đơn vô cùng, “Tôi rất lưu luyến sự ấm áp này, bởi vì, sự ấm áp này, trước nay chưa từng có, vì lẽ đó...”
“Hoa Cẩm...”
Trong nụ cười của Hoa Cẩm có mấy phần cay đắng, anh ta nghiêm túc nói: “Có lẽ em nên giữ một khoảng cách nhất định với tôi. Chí ít, phải để tôi cắt đứt sạch sẽ với người phụ nữ kia trước!”
Người phụ nữ kia?
...
Chẳng lẽ là người phụ nữ mà Mộc Tịch từng nhắc tới, kim chủ sau lưng Hoa Cẩm?
Hoa Cẩm liếc mắt nhìn Vân Thi Thi, hiểu rõ tâm tư của cô.
“Tôi biết, trong giới này có tin đồn tôi được chống lưng. Không có lửa làm sao có khói, nhưng mà, đấy là sự thực.”
Vân Thi Thi nhìn anh ta, ánh mắt thâm thúy.
“Trước đây, tôi có nói với em về thân thế kia, đều là sự thật, không phải chuyện đùa, nhưng tôi sợ, một khi em biết quá khứ của tôi, em sẽ cảm thấy tôi bẩn...”
Hoa Cẩm có chút bất lực, hơi co vai lại, bờ môi không chút hồng hào nào, lúc này khô nứt nẻ.
“Làm sao như vậy chứ?”
Vân Thi Thi nở nụ cười, “Tôi sẽ không cảm thấy anh bẩn. Quá khứ chỉ là quá khứ, ai mà chẳng có.”
“Có thật không?”
Ánh mắt của Hoa Cẩm hiện lên sự vui mừng.
“Em thật sự không chê tôi?”
“Ừm.”
Hoa Cẩm xem kỹ vẻ mặt của cô, thấy ánh mắt chân thành của cô, biểu hiện nghiêm túc nữa, thở dài một tiếng, “Nếu như em nguyện ý nghe, vậy để tôi nói cho em nghe.”
“Được.”
...
Trên thực tế, lúc trước cha của Hoa Cẩm cùng đường nên bán anh ta cho một người đàn ông thân thế cao quý, điều này không phải là giả.
Người đàn ông này rất có quyền thế, trong giới tài chính, thanh danh rất nổi.
Hắn ta đọc rất nhiều sách, đầu tư rất nhiều lĩnh vực, mạng, giải trí truyền thông, bất động sản.
Trong tay còn có một công ty giải trí, đấy cũng chỉ là một phần nhỏ trong sản nghiệp của hắn ta mà thôi.
Người đàn ông vừa ý anh ta, cha Hoa Cẩm được cứu.
Mấy năm tiếp theo là những năm Hoa Cẩm không hề muốn nhớ lại.
Từ sự ngây ngô hồ đồ cho đến lạnh lùng sõi đời, tất cả đều nhờ người đàn ông đó ban tặng.
Anh ta vẫn luôn nhớ tới, người đàn ông dẫn anh ta đến một tiệc rượu tư nhân trên một hải đảo, rất có thanh thế, cuồng hoan đến nửa tháng, chơi rất bạo.
Người đàn ông kia ném anh ta rồi bỏ lại một câu, muốn chơi thế nào thì chơi.
Nửa tháng đấy, anh ta bị chà đạp đến mức không nhìn ra hình người.
Cái tiệc rượu đó, đơn giản chỉ là nơi để mấy lão kim chủ phát tiết mà thôi.
Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận XươngTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTrong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng… Vân Thi Thi đột nhiên hỏi ra nghi hoặc trong lòng, không hiểu mà nhìn anh ta.Sắc mặt Hoa Cẩm choáng váng, trong nháy mắt, xám xịt như tro tàn.Vân Thi Thi thấy sắc mặt anh ta lập tức trở nên khó coi như vậy, có chút luống cuống, cô không biết đã nói cái gì mà đâm trúng tâm trạng của anh ta như vậy.“Chẳng qua là sợ chúng ta thân cận quá mà gặp phiền phức thôi!”Hoa Cẩm có chút mất mát, hạ mí mắt, anh ta cắn cắn môi, có chút bất lực, “Khả năng...là do tôi quá ích kỷ. Có thể...”Anh ta ngẩng đầu, nghiêm túc nói: “Em biết không? Tôi vô cùng thích em.”“...?”Trong mắt Vân Thi Thi hiện lên sự kinh ngạc.“Em đừng hiểu lầm! Không có gì đâu! Tôi nói tôi yêu thích em là bởi vì em có thể cho tôi...Sự ấm áp của tình thân.”Hoa Cẩm nói, khẽ mỉm cười nhưng giọng điệu lại cô đơn vô cùng, “Tôi rất lưu luyến sự ấm áp này, bởi vì, sự ấm áp này, trước nay chưa từng có, vì lẽ đó...”“Hoa Cẩm...”Trong nụ cười của Hoa Cẩm có mấy phần cay đắng, anh ta nghiêm túc nói: “Có lẽ em nên giữ một khoảng cách nhất định với tôi. Chí ít, phải để tôi cắt đứt sạch sẽ với người phụ nữ kia trước!”Người phụ nữ kia?...Chẳng lẽ là người phụ nữ mà Mộc Tịch từng nhắc tới, kim chủ sau lưng Hoa Cẩm?Hoa Cẩm liếc mắt nhìn Vân Thi Thi, hiểu rõ tâm tư của cô.“Tôi biết, trong giới này có tin đồn tôi được chống lưng. Không có lửa làm sao có khói, nhưng mà, đấy là sự thực.”Vân Thi Thi nhìn anh ta, ánh mắt thâm thúy.“Trước đây, tôi có nói với em về thân thế kia, đều là sự thật, không phải chuyện đùa, nhưng tôi sợ, một khi em biết quá khứ của tôi, em sẽ cảm thấy tôi bẩn...”Hoa Cẩm có chút bất lực, hơi co vai lại, bờ môi không chút hồng hào nào, lúc này khô nứt nẻ.“Làm sao như vậy chứ?”Vân Thi Thi nở nụ cười, “Tôi sẽ không cảm thấy anh bẩn. Quá khứ chỉ là quá khứ, ai mà chẳng có.”“Có thật không?”Ánh mắt của Hoa Cẩm hiện lên sự vui mừng.“Em thật sự không chê tôi?”“Ừm.”Hoa Cẩm xem kỹ vẻ mặt của cô, thấy ánh mắt chân thành của cô, biểu hiện nghiêm túc nữa, thở dài một tiếng, “Nếu như em nguyện ý nghe, vậy để tôi nói cho em nghe.”“Được.”...Trên thực tế, lúc trước cha của Hoa Cẩm cùng đường nên bán anh ta cho một người đàn ông thân thế cao quý, điều này không phải là giả.Người đàn ông này rất có quyền thế, trong giới tài chính, thanh danh rất nổi.Hắn ta đọc rất nhiều sách, đầu tư rất nhiều lĩnh vực, mạng, giải trí truyền thông, bất động sản.Trong tay còn có một công ty giải trí, đấy cũng chỉ là một phần nhỏ trong sản nghiệp của hắn ta mà thôi.Người đàn ông vừa ý anh ta, cha Hoa Cẩm được cứu.Mấy năm tiếp theo là những năm Hoa Cẩm không hề muốn nhớ lại.Từ sự ngây ngô hồ đồ cho đến lạnh lùng sõi đời, tất cả đều nhờ người đàn ông đó ban tặng.Anh ta vẫn luôn nhớ tới, người đàn ông dẫn anh ta đến một tiệc rượu tư nhân trên một hải đảo, rất có thanh thế, cuồng hoan đến nửa tháng, chơi rất bạo.Người đàn ông kia ném anh ta rồi bỏ lại một câu, muốn chơi thế nào thì chơi.Nửa tháng đấy, anh ta bị chà đạp đến mức không nhìn ra hình người.Cái tiệc rượu đó, đơn giản chỉ là nơi để mấy lão kim chủ phát tiết mà thôi.