Hoàng Ngọc Minh đứng trước cửa sổ gọi điện thoại, lúc nói chuyện với anh Phi anh không dám ngồi. “Anh Phi, đã làm xong việc rồi” Hoàng Ngọc Minh cung kính nói: “Anh còn chuyện gì sai bảo không ạ?” “Tiếp theo đây cậu cứ nghe theo mệnh lệnh của đại ca là được, tôi bên này xong việc rồi sẽ đến Đông Hải” Hoàng Ngọc Minh chấn động, anh Phi sẽ đến đây? “Hoàng Ngọc Minh, cậu nghĩ tôi nâng đỡ cậu lên làm bá chủ ở Đông Hải là vì cái gì?” A Phi lạnh nhạt hỏi một câu. Hoàng Ngọc Minh chợt hiểu ra, là bởi vì Giang Ninh! Giang Ninh muốn đến thành phố Đông Hải, vậy nên phải bày bố trước, cần có người làm việc cho hắn! Năm năm trước, Giang Ninh đã chuẩn bị để đến rồi hay sao? “Cậu là người thông minh, không cần tôi nhắc nhở nhiều” A Phi nói: “Biểu hiện cho tốt, đại ca sẽ không bạc đãi cậu” Dứt lời, liền cúp điện thoại. Hoàng Ngọc Minh hít sâu mấy hơi cũng không thể khiến cho bản thân bình tĩnh trở lại. Anh biết A Phi có bao nhiêu đáng sợ, vậy nên mới càng kính nể Giang Ninh, rốt cuộc anh khủng bố cỡ…
Chương 982
Chiến Thần Hào Môn Giang NinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHoàng Ngọc Minh đứng trước cửa sổ gọi điện thoại, lúc nói chuyện với anh Phi anh không dám ngồi. “Anh Phi, đã làm xong việc rồi” Hoàng Ngọc Minh cung kính nói: “Anh còn chuyện gì sai bảo không ạ?” “Tiếp theo đây cậu cứ nghe theo mệnh lệnh của đại ca là được, tôi bên này xong việc rồi sẽ đến Đông Hải” Hoàng Ngọc Minh chấn động, anh Phi sẽ đến đây? “Hoàng Ngọc Minh, cậu nghĩ tôi nâng đỡ cậu lên làm bá chủ ở Đông Hải là vì cái gì?” A Phi lạnh nhạt hỏi một câu. Hoàng Ngọc Minh chợt hiểu ra, là bởi vì Giang Ninh! Giang Ninh muốn đến thành phố Đông Hải, vậy nên phải bày bố trước, cần có người làm việc cho hắn! Năm năm trước, Giang Ninh đã chuẩn bị để đến rồi hay sao? “Cậu là người thông minh, không cần tôi nhắc nhở nhiều” A Phi nói: “Biểu hiện cho tốt, đại ca sẽ không bạc đãi cậu” Dứt lời, liền cúp điện thoại. Hoàng Ngọc Minh hít sâu mấy hơi cũng không thể khiến cho bản thân bình tĩnh trở lại. Anh biết A Phi có bao nhiêu đáng sợ, vậy nên mới càng kính nể Giang Ninh, rốt cuộc anh khủng bố cỡ… Là do ông ta vô dụng! Nên mới khiến người phụ nữ đó chịu mọi ân oán, đau khổ, cuối cùng chết một cách thê thảm. Ông ta cũng chẳng có cách nào khác. Giang Đạo Nhiên áy náy, tự trách, đau khổ đến cùng cực. “Đạo Nhiên! Đạo Nhiên!” Tiết Ninh ôm chặt ông ta, bật khóc theo: “Anh vẫn còn có em, anh vẫn còn có eml Em đã hứa với Mộng Thanh sẽ chăm sóc tốt cho anh, em nhất định sẽ làm được” Giang Ninh nhìn hai người bọn họ, anh không lên tiếng. “Hai chú, nếu hai chú có tin tức của thầy tôi, xin hãy nói cho tôi một tiếng” Anh ta quay đầu nhìn Yến Xích Nam và Hà Lâm Bắc, nói. “Được” Giang Ninh gật đầu, xoay người rời đi. Xem ra, anh vẫn không muốn ở nhà họ Giang này quá lâu. Giang Đạo Nhiên và Tiết Ninh ngẩng đầu nhìn Giang Ninh rời đi. Giang Đạo Nhiên há mị ông ta muốn nói cái gì đó, nhưng lại không biết nên nói cái gì. Ông ta biết Giang Ninh vẫn sẽ không nhận người ba như mình. Đột nhiên, Giang Ninh dừng chân, anh quay đầu lại, nhìn Giang Đạo Nhiên, sau đó nhìn Tiết Ninh một cái khác. “Bà ấy đã đợi ông mười lăm năm, ông hãy đối xử tốt hơn với bà ấy một chút, mẹ tôi sẽ không tức giận” Nói xong anh bỏ đi mà không ngoái lại. Giang Đạo Nhiên thở hổn hển, vừa kinh ngạc lại vừa cảm động, Giang Ninh nói chuyện với ông ta sao? Giang Ninh vừa rồi đang nói chuyện với ông ta! Anh yêu cầu bản thân ông phải đối xử tốt hơn với Tiết Ninh, thằng bé là có ý gì! “Có nghe thấy không?” Giang Đạo Nhiên ôm Tiết Ninh: “Thằng bé vừa mới nói với anh phải đối xử tốt với eml” “Em nghe thấy rồi! Em nghe thấy rồi!” Tiết Ninh cũng ngạc nhiên và xúc động không kém. Hai người ôm chặt lấy nhau. “Anh xin lỗi, anh xin lỗi, anh đã từng rất sợ làm tổn thương người khác nên không dám tiếp nhận tình cảm của em. Xin lỗi em vì đã khiến em phải đợi mười lăm năm” Giang Đạo Nhiên ôm Tiết Ninh không chịu buông: “Từ nay về sau, anh sẽ không để em chịu uất ức nữa” Tiết Ninh chỉ gật đầu, liều mạng gật đầu, khóc nức nở, không nói được lời nào. “Giang Ninh, cám ơn con, con là một đứa trẻ tốt.” Bà chỉ có thể thâm nói trong lòng. Đồng thời! Tại gia đình họ Tiết, khi nhìn thấy tất cả những người trong nhà họ Bàng đều ngã xuống, Tiết Phương Dương không khỏi thở hổn hển, sắc mặt tái nhợt, trong lòng vẫn còn sợ hãi! “Cảm ơn anh, cảm ơn anh A Phi !” Anh không ngờ nhà họ Bàng lại hùng mạnh như vậy! Bất ngờ hơn nữa, trong đúng thời khắc mong manh giữa sự sống và cái chết, đột nhiên A Phi đem theo một người khác tới. Nếu A Phi không tới kịp, đêm nay nhà họ Tiết sẽ thực sự gặp rắc rối! Chỉ là, nhà họ Tiết bọn họ chưa từng có liên hệ qua với nhân vật A Phi này, hơn nữa hai bên cũng không được xem là bạn bè thân thiết, tại sao anh ta lại có thể mạo hiểm như vậy để cứu nhà họ Tiết bọn họ? Chương 932: Không còn nhà họ Bàng! Cả người A Phi đầy máu, nhe răng cười: “Đại ca của tôi nói ông đáng được sống, trên đời này không ai có thể lấy mạng của ông!” Đã lâu rồi không chiến đấu, cảm giác này thật tuyệt! “Đại ca của cậu?” “Giang Ninh!” A Phi đầy tự hào, dõng dạc nói lên một cái tên. Nghe thấy cái tên này, cả nhóm mười tám đều lộ vẻ phấn khích, cứ như là nghe thấy tên của một vị thần vậy!
Là do ông ta vô dụng!
Nên mới khiến người phụ nữ đó chịu mọi ân oán, đau khổ, cuối cùng chết một cách thê thảm. Ông ta cũng chẳng có cách nào khác.
Giang Đạo Nhiên áy náy, tự trách, đau khổ đến cùng cực.
“Đạo Nhiên! Đạo Nhiên!” Tiết Ninh ôm chặt ông ta, bật khóc theo: “Anh vẫn còn có em, anh vẫn còn có eml Em đã hứa với Mộng Thanh sẽ chăm sóc tốt cho anh, em nhất định sẽ làm được” Giang Ninh nhìn hai người bọn họ, anh không lên tiếng.
“Hai chú, nếu hai chú có tin tức của thầy tôi, xin hãy nói cho tôi một tiếng” Anh ta quay đầu nhìn Yến Xích Nam và Hà Lâm Bắc, nói.
“Được” Giang Ninh gật đầu, xoay người rời đi.
Xem ra, anh vẫn không muốn ở nhà họ Giang này quá lâu.
Giang Đạo Nhiên và Tiết Ninh ngẩng đầu nhìn Giang Ninh rời đi. Giang Đạo Nhiên há mị ông ta muốn nói cái gì đó, nhưng lại không biết nên nói cái gì.
Ông ta biết Giang Ninh vẫn sẽ không nhận người ba như mình.
Đột nhiên, Giang Ninh dừng chân, anh quay đầu lại, nhìn Giang Đạo Nhiên, sau đó nhìn Tiết Ninh một cái khác.
“Bà ấy đã đợi ông mười lăm năm, ông hãy đối xử tốt hơn với bà ấy một chút, mẹ tôi sẽ không tức giận” Nói xong anh bỏ đi mà không ngoái lại.
Giang Đạo Nhiên thở hổn hển, vừa kinh ngạc lại vừa cảm động, Giang Ninh nói chuyện với ông ta sao?
Giang Ninh vừa rồi đang nói chuyện với ông ta!
Anh yêu cầu bản thân ông phải đối xử tốt hơn với Tiết Ninh, thằng bé là có ý gì!
“Có nghe thấy không?” Giang Đạo Nhiên ôm Tiết Ninh: “Thằng bé vừa mới nói với anh phải đối xử tốt với eml” “Em nghe thấy rồi! Em nghe thấy rồi!” Tiết Ninh cũng ngạc nhiên và xúc động không kém.
Hai người ôm chặt lấy nhau.
“Anh xin lỗi, anh xin lỗi, anh đã từng rất sợ làm tổn thương người khác nên không dám tiếp nhận tình cảm của em. Xin lỗi em vì đã khiến em phải đợi mười lăm năm” Giang Đạo Nhiên ôm Tiết Ninh không chịu buông: “Từ nay về sau, anh sẽ không để em chịu uất ức nữa” Tiết Ninh chỉ gật đầu, liều mạng gật đầu, khóc nức nở, không nói được lời nào.
“Giang Ninh, cám ơn con, con là một đứa trẻ tốt.” Bà chỉ có thể thâm nói trong lòng.
Đồng thời! Tại gia đình họ Tiết, khi nhìn thấy tất cả những người trong nhà họ Bàng đều ngã xuống, Tiết Phương Dương không khỏi thở hổn hển, sắc mặt tái nhợt, trong lòng vẫn còn sợ hãi!
“Cảm ơn anh, cảm ơn anh A Phi !” Anh không ngờ nhà họ Bàng lại hùng mạnh như vậy!
Bất ngờ hơn nữa, trong đúng thời khắc mong manh giữa sự sống và cái chết, đột nhiên A Phi đem theo một người khác tới.
Nếu A Phi không tới kịp, đêm nay nhà họ Tiết sẽ thực sự gặp rắc rối!
Chỉ là, nhà họ Tiết bọn họ chưa từng có liên hệ qua với nhân vật A Phi này, hơn nữa hai bên cũng không được xem là bạn bè thân thiết, tại sao anh ta lại có thể mạo hiểm như vậy để cứu nhà họ Tiết bọn họ?
Chương 932: Không còn nhà họ Bàng!
Cả người A Phi đầy máu, nhe răng cười: “Đại ca của tôi nói ông đáng được sống, trên đời này không ai có thể lấy mạng của ông!” Đã lâu rồi không chiến đấu, cảm giác này thật tuyệt!
“Đại ca của cậu?” “Giang Ninh!” A Phi đầy tự hào, dõng dạc nói lên một cái tên.
Nghe thấy cái tên này, cả nhóm mười tám đều lộ vẻ phấn khích, cứ như là nghe thấy tên của một vị thần vậy!
Chiến Thần Hào Môn Giang NinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHoàng Ngọc Minh đứng trước cửa sổ gọi điện thoại, lúc nói chuyện với anh Phi anh không dám ngồi. “Anh Phi, đã làm xong việc rồi” Hoàng Ngọc Minh cung kính nói: “Anh còn chuyện gì sai bảo không ạ?” “Tiếp theo đây cậu cứ nghe theo mệnh lệnh của đại ca là được, tôi bên này xong việc rồi sẽ đến Đông Hải” Hoàng Ngọc Minh chấn động, anh Phi sẽ đến đây? “Hoàng Ngọc Minh, cậu nghĩ tôi nâng đỡ cậu lên làm bá chủ ở Đông Hải là vì cái gì?” A Phi lạnh nhạt hỏi một câu. Hoàng Ngọc Minh chợt hiểu ra, là bởi vì Giang Ninh! Giang Ninh muốn đến thành phố Đông Hải, vậy nên phải bày bố trước, cần có người làm việc cho hắn! Năm năm trước, Giang Ninh đã chuẩn bị để đến rồi hay sao? “Cậu là người thông minh, không cần tôi nhắc nhở nhiều” A Phi nói: “Biểu hiện cho tốt, đại ca sẽ không bạc đãi cậu” Dứt lời, liền cúp điện thoại. Hoàng Ngọc Minh hít sâu mấy hơi cũng không thể khiến cho bản thân bình tĩnh trở lại. Anh biết A Phi có bao nhiêu đáng sợ, vậy nên mới càng kính nể Giang Ninh, rốt cuộc anh khủng bố cỡ… Là do ông ta vô dụng! Nên mới khiến người phụ nữ đó chịu mọi ân oán, đau khổ, cuối cùng chết một cách thê thảm. Ông ta cũng chẳng có cách nào khác. Giang Đạo Nhiên áy náy, tự trách, đau khổ đến cùng cực. “Đạo Nhiên! Đạo Nhiên!” Tiết Ninh ôm chặt ông ta, bật khóc theo: “Anh vẫn còn có em, anh vẫn còn có eml Em đã hứa với Mộng Thanh sẽ chăm sóc tốt cho anh, em nhất định sẽ làm được” Giang Ninh nhìn hai người bọn họ, anh không lên tiếng. “Hai chú, nếu hai chú có tin tức của thầy tôi, xin hãy nói cho tôi một tiếng” Anh ta quay đầu nhìn Yến Xích Nam và Hà Lâm Bắc, nói. “Được” Giang Ninh gật đầu, xoay người rời đi. Xem ra, anh vẫn không muốn ở nhà họ Giang này quá lâu. Giang Đạo Nhiên và Tiết Ninh ngẩng đầu nhìn Giang Ninh rời đi. Giang Đạo Nhiên há mị ông ta muốn nói cái gì đó, nhưng lại không biết nên nói cái gì. Ông ta biết Giang Ninh vẫn sẽ không nhận người ba như mình. Đột nhiên, Giang Ninh dừng chân, anh quay đầu lại, nhìn Giang Đạo Nhiên, sau đó nhìn Tiết Ninh một cái khác. “Bà ấy đã đợi ông mười lăm năm, ông hãy đối xử tốt hơn với bà ấy một chút, mẹ tôi sẽ không tức giận” Nói xong anh bỏ đi mà không ngoái lại. Giang Đạo Nhiên thở hổn hển, vừa kinh ngạc lại vừa cảm động, Giang Ninh nói chuyện với ông ta sao? Giang Ninh vừa rồi đang nói chuyện với ông ta! Anh yêu cầu bản thân ông phải đối xử tốt hơn với Tiết Ninh, thằng bé là có ý gì! “Có nghe thấy không?” Giang Đạo Nhiên ôm Tiết Ninh: “Thằng bé vừa mới nói với anh phải đối xử tốt với eml” “Em nghe thấy rồi! Em nghe thấy rồi!” Tiết Ninh cũng ngạc nhiên và xúc động không kém. Hai người ôm chặt lấy nhau. “Anh xin lỗi, anh xin lỗi, anh đã từng rất sợ làm tổn thương người khác nên không dám tiếp nhận tình cảm của em. Xin lỗi em vì đã khiến em phải đợi mười lăm năm” Giang Đạo Nhiên ôm Tiết Ninh không chịu buông: “Từ nay về sau, anh sẽ không để em chịu uất ức nữa” Tiết Ninh chỉ gật đầu, liều mạng gật đầu, khóc nức nở, không nói được lời nào. “Giang Ninh, cám ơn con, con là một đứa trẻ tốt.” Bà chỉ có thể thâm nói trong lòng. Đồng thời! Tại gia đình họ Tiết, khi nhìn thấy tất cả những người trong nhà họ Bàng đều ngã xuống, Tiết Phương Dương không khỏi thở hổn hển, sắc mặt tái nhợt, trong lòng vẫn còn sợ hãi! “Cảm ơn anh, cảm ơn anh A Phi !” Anh không ngờ nhà họ Bàng lại hùng mạnh như vậy! Bất ngờ hơn nữa, trong đúng thời khắc mong manh giữa sự sống và cái chết, đột nhiên A Phi đem theo một người khác tới. Nếu A Phi không tới kịp, đêm nay nhà họ Tiết sẽ thực sự gặp rắc rối! Chỉ là, nhà họ Tiết bọn họ chưa từng có liên hệ qua với nhân vật A Phi này, hơn nữa hai bên cũng không được xem là bạn bè thân thiết, tại sao anh ta lại có thể mạo hiểm như vậy để cứu nhà họ Tiết bọn họ? Chương 932: Không còn nhà họ Bàng! Cả người A Phi đầy máu, nhe răng cười: “Đại ca của tôi nói ông đáng được sống, trên đời này không ai có thể lấy mạng của ông!” Đã lâu rồi không chiến đấu, cảm giác này thật tuyệt! “Đại ca của cậu?” “Giang Ninh!” A Phi đầy tự hào, dõng dạc nói lên một cái tên. Nghe thấy cái tên này, cả nhóm mười tám đều lộ vẻ phấn khích, cứ như là nghe thấy tên của một vị thần vậy!