Hoàng Ngọc Minh đứng trước cửa sổ gọi điện thoại, lúc nói chuyện với anh Phi anh không dám ngồi. “Anh Phi, đã làm xong việc rồi” Hoàng Ngọc Minh cung kính nói: “Anh còn chuyện gì sai bảo không ạ?” “Tiếp theo đây cậu cứ nghe theo mệnh lệnh của đại ca là được, tôi bên này xong việc rồi sẽ đến Đông Hải” Hoàng Ngọc Minh chấn động, anh Phi sẽ đến đây? “Hoàng Ngọc Minh, cậu nghĩ tôi nâng đỡ cậu lên làm bá chủ ở Đông Hải là vì cái gì?” A Phi lạnh nhạt hỏi một câu. Hoàng Ngọc Minh chợt hiểu ra, là bởi vì Giang Ninh! Giang Ninh muốn đến thành phố Đông Hải, vậy nên phải bày bố trước, cần có người làm việc cho hắn! Năm năm trước, Giang Ninh đã chuẩn bị để đến rồi hay sao? “Cậu là người thông minh, không cần tôi nhắc nhở nhiều” A Phi nói: “Biểu hiện cho tốt, đại ca sẽ không bạc đãi cậu” Dứt lời, liền cúp điện thoại. Hoàng Ngọc Minh hít sâu mấy hơi cũng không thể khiến cho bản thân bình tĩnh trở lại. Anh biết A Phi có bao nhiêu đáng sợ, vậy nên mới càng kính nể Giang Ninh, rốt cuộc anh khủng bố cỡ…
Chương 1002
Chiến Thần Hào Môn Giang NinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHoàng Ngọc Minh đứng trước cửa sổ gọi điện thoại, lúc nói chuyện với anh Phi anh không dám ngồi. “Anh Phi, đã làm xong việc rồi” Hoàng Ngọc Minh cung kính nói: “Anh còn chuyện gì sai bảo không ạ?” “Tiếp theo đây cậu cứ nghe theo mệnh lệnh của đại ca là được, tôi bên này xong việc rồi sẽ đến Đông Hải” Hoàng Ngọc Minh chấn động, anh Phi sẽ đến đây? “Hoàng Ngọc Minh, cậu nghĩ tôi nâng đỡ cậu lên làm bá chủ ở Đông Hải là vì cái gì?” A Phi lạnh nhạt hỏi một câu. Hoàng Ngọc Minh chợt hiểu ra, là bởi vì Giang Ninh! Giang Ninh muốn đến thành phố Đông Hải, vậy nên phải bày bố trước, cần có người làm việc cho hắn! Năm năm trước, Giang Ninh đã chuẩn bị để đến rồi hay sao? “Cậu là người thông minh, không cần tôi nhắc nhở nhiều” A Phi nói: “Biểu hiện cho tốt, đại ca sẽ không bạc đãi cậu” Dứt lời, liền cúp điện thoại. Hoàng Ngọc Minh hít sâu mấy hơi cũng không thể khiến cho bản thân bình tĩnh trở lại. Anh biết A Phi có bao nhiêu đáng sợ, vậy nên mới càng kính nể Giang Ninh, rốt cuộc anh khủng bố cỡ… Chương 1002: “Đi chết đi! Đồ chó!” Bạch Mao gào lớn, dùng toàn bộ sức lực, muốn đập nát cái đầu trước mặt. Nhưng, đột nhiên vào lúc này, tay anh ta không cử động được. Gậy sắt dừng lại trong không trung, khó có thể cử động thêm chút nào. “Hửm?” Trong lòng Bạch Mao kinh ngạc, lập tức xoay đầu nhìn. Một khuôn mặt xa lạ, rất sạch sẽ xuất hiện trong tầm mắt của anh ta: “Mày là ai?” “Uỳnh!” Giang Ninh chăng thèm nhiều lời. Một chân đạp mạnh lên đầu gối Bạch Mao, trong nháy mắt, anh ta quỳ xuống trên mặt đất. Một tiếng bộp vang ên, đá trên mặt đất cũng bị chấn động. “AI Tiếng kêu thảm thiết này là do Bạch Mao phát ra. Xương đầu gối của anh ta, vỡ rồi! “Mày…” “Bốpt” Bạch Mao còn chưa kịp lên tiếng, Giang Ninh lại tát thêm một phát, khiến cho ba cái răng của anh ta bay ra, máu tươi chảy ra từ trong khóe miệng. “Mày là… ai?” Trước mắt Bạch Mao nổ đầy sao, đầu óc cũng choáng váng, đầu gối bị gãy khiến anh ta gân như ngất đi, nhưng cái đau xuyên vào xương tủy lại khiến anh ta tỉnh táo. “Mày không có tư cách biết.” Giang Ninh lại giáng thêm một cái tát, đánh thẳng lên mặt Bạch Mao, khiến cho mặt anh ta sưng lên. “A… Rốt cuộc mày là đứa nào?” Bạch Mao đau đớn vô cùng, quỳ trên mặt đất, trong miệng toàn là máu, nói cũng ậm ờ không rõ. Anh ta quay đầu, nhìn phía sau Giang Ninh chính là mấy người công nhân mà Chu Chính Hổ bảo anh ta bắt. Ngay tức khắc, anh ta đã biết, đây là người do bọn họ gọi tới. Đồ chó, lại còn dám gọi trợ thủ. “Người đâu! Người đâu!” Bên trong, mấy chục người xông tới, trong tay mỗi người đều cầm gậy sắt, hung hãn vô cùng. Những người công nhân đó sợ đến sắc mặt trắng bệch. “Đừng sợ” Ngược lại, Lâm Vũ Chân chẳng hề căng thẳng, cảm xúc hiện giờ của cô chỉ có phẫn nộ. Nếu không phải tận mắt đến xem, cô thà rằng không tin trên thế giới này con người hung tàn như vậy, lại có thể ra tay tàn nhãn như vậy với những người lao động ở tầng lớp thấp đáng thương vô tội này. Anh ta còn là người sao? Lần đầu tiên cô cảm thấy có lúc nói đạo lý không thể giải quyết được vấn đề. Giang Ninh không thể nhẹ nhàng tha cho những tên khốn nạn này. “Chống ơi” Lâm Vu Chân cắn môi, lớn tiếng gọi: “Bọn họ làm em sợ”. Chồng tôi sẽ xử lý các người Giọng cô vừa dừng lại. Uỳnh! Một âm thanh cực lớn vang lên, cả người Bạch Mao bay ra. Cả một cơ thể cao một mét chính, nặng hơn một trăm cân lại giống như con diều đứt dây, nhẹ nhàng bay đi, nặng nề đáp xuống đất.
Chương 1002:
“Đi chết đi! Đồ chó!” Bạch Mao gào lớn, dùng toàn bộ sức lực, muốn đập nát cái đầu trước mặt.
Nhưng, đột nhiên vào lúc này, tay anh ta không cử động được.
Gậy sắt dừng lại trong không trung, khó có thể cử động thêm chút nào.
“Hửm?”
Trong lòng Bạch Mao kinh ngạc, lập tức xoay đầu nhìn.
Một khuôn mặt xa lạ, rất sạch sẽ xuất hiện trong tầm mắt của anh ta: “Mày là ai?”
“Uỳnh!” Giang Ninh chăng thèm nhiều lời.
Một chân đạp mạnh lên đầu gối Bạch Mao, trong nháy mắt, anh ta quỳ xuống trên mặt đất. Một tiếng bộp vang ên, đá trên mặt đất cũng bị chấn động.
“AI Tiếng kêu thảm thiết này là do Bạch Mao phát ra.
Xương đầu gối của anh ta, vỡ rồi!
“Mày…”
“Bốpt” Bạch Mao còn chưa kịp lên tiếng, Giang Ninh lại tát thêm một phát, khiến cho ba cái răng của anh ta bay ra, máu tươi chảy ra từ trong khóe miệng.
“Mày là… ai?”
Trước mắt Bạch Mao nổ đầy sao, đầu óc cũng choáng váng, đầu gối bị gãy khiến anh ta gân như ngất đi, nhưng cái đau xuyên vào xương tủy lại khiến anh ta tỉnh táo.
“Mày không có tư cách biết.” Giang Ninh lại giáng thêm một cái tát, đánh thẳng lên mặt Bạch Mao, khiến cho mặt anh ta sưng lên.
“A… Rốt cuộc mày là đứa nào?”
Bạch Mao đau đớn vô cùng, quỳ trên mặt đất, trong miệng toàn là máu, nói cũng ậm ờ không rõ.
Anh ta quay đầu, nhìn phía sau Giang Ninh chính là mấy người công nhân mà Chu Chính Hổ bảo anh ta bắt. Ngay tức khắc, anh ta đã biết, đây là người do bọn họ gọi tới.
Đồ chó, lại còn dám gọi trợ thủ.
“Người đâu! Người đâu!” Bên trong, mấy chục người xông tới, trong tay mỗi người đều cầm gậy sắt, hung hãn vô cùng.
Những người công nhân đó sợ đến sắc mặt trắng bệch.
“Đừng sợ” Ngược lại, Lâm Vũ Chân chẳng hề căng thẳng, cảm xúc hiện giờ của cô chỉ có phẫn nộ.
Nếu không phải tận mắt đến xem, cô thà rằng không tin trên thế giới này con người hung tàn như vậy, lại có thể ra tay tàn nhãn như vậy với những người lao động ở tầng lớp thấp đáng thương vô tội này.
Anh ta còn là người sao?
Lần đầu tiên cô cảm thấy có lúc nói đạo lý không thể giải quyết được vấn đề. Giang Ninh không thể nhẹ nhàng tha cho những tên khốn nạn này.
“Chống ơi” Lâm Vu Chân cắn môi, lớn tiếng gọi: “Bọn họ làm em sợ”.
Chồng tôi sẽ xử lý các người Giọng cô vừa dừng lại.
Uỳnh!
Một âm thanh cực lớn vang lên, cả người Bạch Mao bay ra. Cả một cơ thể cao một mét chính, nặng hơn một trăm cân lại giống như con diều đứt dây, nhẹ nhàng bay đi, nặng nề đáp xuống đất.
Chiến Thần Hào Môn Giang NinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHoàng Ngọc Minh đứng trước cửa sổ gọi điện thoại, lúc nói chuyện với anh Phi anh không dám ngồi. “Anh Phi, đã làm xong việc rồi” Hoàng Ngọc Minh cung kính nói: “Anh còn chuyện gì sai bảo không ạ?” “Tiếp theo đây cậu cứ nghe theo mệnh lệnh của đại ca là được, tôi bên này xong việc rồi sẽ đến Đông Hải” Hoàng Ngọc Minh chấn động, anh Phi sẽ đến đây? “Hoàng Ngọc Minh, cậu nghĩ tôi nâng đỡ cậu lên làm bá chủ ở Đông Hải là vì cái gì?” A Phi lạnh nhạt hỏi một câu. Hoàng Ngọc Minh chợt hiểu ra, là bởi vì Giang Ninh! Giang Ninh muốn đến thành phố Đông Hải, vậy nên phải bày bố trước, cần có người làm việc cho hắn! Năm năm trước, Giang Ninh đã chuẩn bị để đến rồi hay sao? “Cậu là người thông minh, không cần tôi nhắc nhở nhiều” A Phi nói: “Biểu hiện cho tốt, đại ca sẽ không bạc đãi cậu” Dứt lời, liền cúp điện thoại. Hoàng Ngọc Minh hít sâu mấy hơi cũng không thể khiến cho bản thân bình tĩnh trở lại. Anh biết A Phi có bao nhiêu đáng sợ, vậy nên mới càng kính nể Giang Ninh, rốt cuộc anh khủng bố cỡ… Chương 1002: “Đi chết đi! Đồ chó!” Bạch Mao gào lớn, dùng toàn bộ sức lực, muốn đập nát cái đầu trước mặt. Nhưng, đột nhiên vào lúc này, tay anh ta không cử động được. Gậy sắt dừng lại trong không trung, khó có thể cử động thêm chút nào. “Hửm?” Trong lòng Bạch Mao kinh ngạc, lập tức xoay đầu nhìn. Một khuôn mặt xa lạ, rất sạch sẽ xuất hiện trong tầm mắt của anh ta: “Mày là ai?” “Uỳnh!” Giang Ninh chăng thèm nhiều lời. Một chân đạp mạnh lên đầu gối Bạch Mao, trong nháy mắt, anh ta quỳ xuống trên mặt đất. Một tiếng bộp vang ên, đá trên mặt đất cũng bị chấn động. “AI Tiếng kêu thảm thiết này là do Bạch Mao phát ra. Xương đầu gối của anh ta, vỡ rồi! “Mày…” “Bốpt” Bạch Mao còn chưa kịp lên tiếng, Giang Ninh lại tát thêm một phát, khiến cho ba cái răng của anh ta bay ra, máu tươi chảy ra từ trong khóe miệng. “Mày là… ai?” Trước mắt Bạch Mao nổ đầy sao, đầu óc cũng choáng váng, đầu gối bị gãy khiến anh ta gân như ngất đi, nhưng cái đau xuyên vào xương tủy lại khiến anh ta tỉnh táo. “Mày không có tư cách biết.” Giang Ninh lại giáng thêm một cái tát, đánh thẳng lên mặt Bạch Mao, khiến cho mặt anh ta sưng lên. “A… Rốt cuộc mày là đứa nào?” Bạch Mao đau đớn vô cùng, quỳ trên mặt đất, trong miệng toàn là máu, nói cũng ậm ờ không rõ. Anh ta quay đầu, nhìn phía sau Giang Ninh chính là mấy người công nhân mà Chu Chính Hổ bảo anh ta bắt. Ngay tức khắc, anh ta đã biết, đây là người do bọn họ gọi tới. Đồ chó, lại còn dám gọi trợ thủ. “Người đâu! Người đâu!” Bên trong, mấy chục người xông tới, trong tay mỗi người đều cầm gậy sắt, hung hãn vô cùng. Những người công nhân đó sợ đến sắc mặt trắng bệch. “Đừng sợ” Ngược lại, Lâm Vũ Chân chẳng hề căng thẳng, cảm xúc hiện giờ của cô chỉ có phẫn nộ. Nếu không phải tận mắt đến xem, cô thà rằng không tin trên thế giới này con người hung tàn như vậy, lại có thể ra tay tàn nhãn như vậy với những người lao động ở tầng lớp thấp đáng thương vô tội này. Anh ta còn là người sao? Lần đầu tiên cô cảm thấy có lúc nói đạo lý không thể giải quyết được vấn đề. Giang Ninh không thể nhẹ nhàng tha cho những tên khốn nạn này. “Chống ơi” Lâm Vu Chân cắn môi, lớn tiếng gọi: “Bọn họ làm em sợ”. Chồng tôi sẽ xử lý các người Giọng cô vừa dừng lại. Uỳnh! Một âm thanh cực lớn vang lên, cả người Bạch Mao bay ra. Cả một cơ thể cao một mét chính, nặng hơn một trăm cân lại giống như con diều đứt dây, nhẹ nhàng bay đi, nặng nề đáp xuống đất.