Trong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng…

Chương 2098: Chuyện Tốt

Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận XươngTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTrong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng… Huống hồ, là ông ta tìm cô qua đây để đàm phán, như vậy, cô tự nhiên muốn kiên trì một chút xem rốt cuộc có chuyện gì ghê gớm?Đang ngồi, ngoại trừ vài nhân vật có tiếng nói ở nhà họ Mộ, cùng với vài cổ đông lớn của tập đoàn Đế Thăng, còn có vài người bề trên, thoạt nhìn cái thế trận này, rõ ràng là một bữa Hồng Môn Yến đây mà.Đổi thành những người khách, tám phần trên mười phần muốn run lên rồi!Nhưng mà Vân Thi Thi lại tuyệt nhiên không sợ, nếu là nhà họ Mộ mời cô tới, như vậy, cũng không cần lo lắng người ở đây sẽ giở trò gì bẩn thỉu.Trên đường tới, cô đã gọi một cuộc điện thoại cho Mộ Nhã Triết, người nhận là Mẫn Vũ, anh nói giám đốc Mộ đang có cuộc họp, tạm thời không nghe được máy, hỏi cô có chuyện gì muốn nói.Vân Thi Thi cười cười, nói: "Anh làm ơn sau khi anh ấy tan họp, trực tiếp trở về nhà họ Mộ, tôi ở đó trở anh ấy!""Được!"Xem ra, Mộ Nhã Triết còn biết chưa biết gì về chuyện này.Mộ Lâm Phong là đang lừa cô sao?Nhưng cô cũng không hề lo lắng.Ngồi ở đây, ngoại trừ một ít người già trong họ, còn có mấy người trẻ tuổi cô không quen biết.Vân Thi Thi nhìn thấy người ngồi bên cạnh Mộ Thục Mẫn, người thanh niên tướng mạo tuổi còn trẻ, đoán chừng khoảng hai mươi tuổi, đường nét ngũ quan có vài phần giống với Mộ Nhã Triết, nhất là con mắt cùng cái mũi, chưa nói tới những thứ khác, hai người phải giống nhau tới năm phần.Cô thầm nghĩ, gen quả là một thứ thần kỳ!Tuy Mộ Dịch Thần có chút điểm giống với Mộ Nhã Triết, có điều trong từng cái giơ tay nhấc chân, đều không có tý khí chất nào của anh.Mặc dù dung mạo suất xắc, anh khí bất phàm, có thể đứng chung một chỗ với Mộ Nhã Triết tới nay mà không bị anh làm cho lu mờ.Cũng khó trách Mộ Yến Thừa ở nhà họ Mộ cho tới nay, đều vô cùng ảm đạm, đứng bên người Mộ Nhã Triết, chung quy chỉ làm nền cho anh mà thôi.Hoặc thậm chí, đến cả làm nền cho anh thôi cũng không xứng đáng!Yêu cầu của Mộ Lâm Phong đối với anh ta vô cùng đơn giản.Giúp đỡ anh ta, cũng không phải là không được, thế nhưng sau khi anh ta lên làm chủ, tất cả quyền lực trong Đế Thăng, vẫn là nằm trong tay của ông ta.Chỉ là Mộ Yến Thừa nhìn thì như vậy, kỳ thực, nếu so với Mộ Nhã Triết, thì chẳng có chút lợi hại nào, chỉ như múa rìu qua mắt thợ mà thôi, lên làm chủ nhà, chắc chắn sẽ không làm được gì, điều này có thể cam đoan Mộ Thị dưới sự điều khiển của Mộ Nhã Triết, chắc chắn sẽ tốt hơn gấp vạn lần Mộ Yến Thừa.Nếu Mộ Lâm Phong đòi lại ngôi vị này, như vậy, sẽ giao cho người này sao?Không phải như vậy chứ?Ông ta không sợ Đế Thăng phá sản à?Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, Vân Thi Thi cũng phần nào hiểu ra. Nếu là như vậy, thì Mộ Yến Thừa này cũng chỉ như thùng rỗng kêu to mà thôi, vẻ ngoài thì oanh oanh liệt liệt, nhưng tất cả quyền lực trong tay đều là do Mộ Lâm Phong nắm lấy.Anh ta chỉ cần ngồi yên hưởng vinh hoa phú quý là đủ rồi!

Huống hồ, là ông ta tìm cô qua đây để đàm phán, như vậy, cô tự nhiên muốn kiên trì một chút xem rốt cuộc có chuyện gì ghê gớm?

Đang ngồi, ngoại trừ vài nhân vật có tiếng nói ở nhà họ Mộ, cùng với vài cổ đông lớn của tập đoàn Đế Thăng, còn có vài người bề trên, thoạt nhìn cái thế trận này, rõ ràng là một bữa Hồng Môn Yến đây mà.

Đổi thành những người khách, tám phần trên mười phần muốn run lên rồi!

Nhưng mà Vân Thi Thi lại tuyệt nhiên không sợ, nếu là nhà họ Mộ mời cô tới, như vậy, cũng không cần lo lắng người ở đây sẽ giở trò gì bẩn thỉu.

Trên đường tới, cô đã gọi một cuộc điện thoại cho Mộ Nhã Triết, người nhận là Mẫn Vũ, anh nói giám đốc Mộ đang có cuộc họp, tạm thời không nghe được máy, hỏi cô có chuyện gì muốn nói.

Vân Thi Thi cười cười, nói: "Anh làm ơn sau khi anh ấy tan họp, trực tiếp trở về nhà họ Mộ, tôi ở đó trở anh ấy!"

"Được!"

Xem ra, Mộ Nhã Triết còn biết chưa biết gì về chuyện này.

Mộ Lâm Phong là đang lừa cô sao?

Nhưng cô cũng không hề lo lắng.

Ngồi ở đây, ngoại trừ một ít người già trong họ, còn có mấy người trẻ tuổi cô không quen biết.

Vân Thi Thi nhìn thấy người ngồi bên cạnh Mộ Thục Mẫn, người thanh niên tướng mạo tuổi còn trẻ, đoán chừng khoảng hai mươi tuổi, đường nét ngũ quan có vài phần giống với Mộ Nhã Triết, nhất là con mắt cùng cái mũi, chưa nói tới những thứ khác, hai người phải giống nhau tới năm phần.

Cô thầm nghĩ, gen quả là một thứ thần kỳ!

Tuy Mộ Dịch Thần có chút điểm giống với Mộ Nhã Triết, có điều trong từng cái giơ tay nhấc chân, đều không có tý khí chất nào của anh.

Mặc dù dung mạo suất xắc, anh khí bất phàm, có thể đứng chung một chỗ với Mộ Nhã Triết tới nay mà không bị anh làm cho lu mờ.

Cũng khó trách Mộ Yến Thừa ở nhà họ Mộ cho tới nay, đều vô cùng ảm đạm, đứng bên người Mộ Nhã Triết, chung quy chỉ làm nền cho anh mà thôi.

Hoặc thậm chí, đến cả làm nền cho anh thôi cũng không xứng đáng!

Yêu cầu của Mộ Lâm Phong đối với anh ta vô cùng đơn giản.

Giúp đỡ anh ta, cũng không phải là không được, thế nhưng sau khi anh ta lên làm chủ, tất cả quyền lực trong Đế Thăng, vẫn là nằm trong tay của ông ta.

Chỉ là Mộ Yến Thừa nhìn thì như vậy, kỳ thực, nếu so với Mộ Nhã Triết, thì chẳng có chút lợi hại nào, chỉ như múa rìu qua mắt thợ mà thôi, lên làm chủ nhà, chắc chắn sẽ không làm được gì, điều này có thể cam đoan Mộ Thị dưới sự điều khiển của Mộ Nhã Triết, chắc chắn sẽ tốt hơn gấp vạn lần Mộ Yến Thừa.

Nếu Mộ Lâm Phong đòi lại ngôi vị này, như vậy, sẽ giao cho người này sao?

Không phải như vậy chứ?

Ông ta không sợ Đế Thăng phá sản à?

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, Vân Thi Thi cũng phần nào hiểu ra. Nếu là như vậy, thì Mộ Yến Thừa này cũng chỉ như thùng rỗng kêu to mà thôi, vẻ ngoài thì oanh oanh liệt liệt, nhưng tất cả quyền lực trong tay đều là do Mộ Lâm Phong nắm lấy.

Anh ta chỉ cần ngồi yên hưởng vinh hoa phú quý là đủ rồi!

Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận XươngTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTrong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng… Huống hồ, là ông ta tìm cô qua đây để đàm phán, như vậy, cô tự nhiên muốn kiên trì một chút xem rốt cuộc có chuyện gì ghê gớm?Đang ngồi, ngoại trừ vài nhân vật có tiếng nói ở nhà họ Mộ, cùng với vài cổ đông lớn của tập đoàn Đế Thăng, còn có vài người bề trên, thoạt nhìn cái thế trận này, rõ ràng là một bữa Hồng Môn Yến đây mà.Đổi thành những người khách, tám phần trên mười phần muốn run lên rồi!Nhưng mà Vân Thi Thi lại tuyệt nhiên không sợ, nếu là nhà họ Mộ mời cô tới, như vậy, cũng không cần lo lắng người ở đây sẽ giở trò gì bẩn thỉu.Trên đường tới, cô đã gọi một cuộc điện thoại cho Mộ Nhã Triết, người nhận là Mẫn Vũ, anh nói giám đốc Mộ đang có cuộc họp, tạm thời không nghe được máy, hỏi cô có chuyện gì muốn nói.Vân Thi Thi cười cười, nói: "Anh làm ơn sau khi anh ấy tan họp, trực tiếp trở về nhà họ Mộ, tôi ở đó trở anh ấy!""Được!"Xem ra, Mộ Nhã Triết còn biết chưa biết gì về chuyện này.Mộ Lâm Phong là đang lừa cô sao?Nhưng cô cũng không hề lo lắng.Ngồi ở đây, ngoại trừ một ít người già trong họ, còn có mấy người trẻ tuổi cô không quen biết.Vân Thi Thi nhìn thấy người ngồi bên cạnh Mộ Thục Mẫn, người thanh niên tướng mạo tuổi còn trẻ, đoán chừng khoảng hai mươi tuổi, đường nét ngũ quan có vài phần giống với Mộ Nhã Triết, nhất là con mắt cùng cái mũi, chưa nói tới những thứ khác, hai người phải giống nhau tới năm phần.Cô thầm nghĩ, gen quả là một thứ thần kỳ!Tuy Mộ Dịch Thần có chút điểm giống với Mộ Nhã Triết, có điều trong từng cái giơ tay nhấc chân, đều không có tý khí chất nào của anh.Mặc dù dung mạo suất xắc, anh khí bất phàm, có thể đứng chung một chỗ với Mộ Nhã Triết tới nay mà không bị anh làm cho lu mờ.Cũng khó trách Mộ Yến Thừa ở nhà họ Mộ cho tới nay, đều vô cùng ảm đạm, đứng bên người Mộ Nhã Triết, chung quy chỉ làm nền cho anh mà thôi.Hoặc thậm chí, đến cả làm nền cho anh thôi cũng không xứng đáng!Yêu cầu của Mộ Lâm Phong đối với anh ta vô cùng đơn giản.Giúp đỡ anh ta, cũng không phải là không được, thế nhưng sau khi anh ta lên làm chủ, tất cả quyền lực trong Đế Thăng, vẫn là nằm trong tay của ông ta.Chỉ là Mộ Yến Thừa nhìn thì như vậy, kỳ thực, nếu so với Mộ Nhã Triết, thì chẳng có chút lợi hại nào, chỉ như múa rìu qua mắt thợ mà thôi, lên làm chủ nhà, chắc chắn sẽ không làm được gì, điều này có thể cam đoan Mộ Thị dưới sự điều khiển của Mộ Nhã Triết, chắc chắn sẽ tốt hơn gấp vạn lần Mộ Yến Thừa.Nếu Mộ Lâm Phong đòi lại ngôi vị này, như vậy, sẽ giao cho người này sao?Không phải như vậy chứ?Ông ta không sợ Đế Thăng phá sản à?Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, Vân Thi Thi cũng phần nào hiểu ra. Nếu là như vậy, thì Mộ Yến Thừa này cũng chỉ như thùng rỗng kêu to mà thôi, vẻ ngoài thì oanh oanh liệt liệt, nhưng tất cả quyền lực trong tay đều là do Mộ Lâm Phong nắm lấy.Anh ta chỉ cần ngồi yên hưởng vinh hoa phú quý là đủ rồi!

Chương 2098: Chuyện Tốt