Trong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng…

Chương 2109: “Ép Vua Thoái Vị”

Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận XươngTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTrong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng… Ông ta sống năm mươi tăm, chưa từng nhìn thấy đứa nhóc nào ngông cuồng đến mức này.Nhưng chẳng lẽ thằng nhóc này không hiểu chuyện mà ông cũng hùa theo nó sao?Đương nhiên Mộ Lâm Phong không đặt cậu nhóc vào mắt.Ngoài cửa đột nhiên truyền đến giọng nói của người giúp việc: "Cậu Nhã Triết đã về!"Lời còn chưa dứt, người đã bước vào cửa.Sau khi Mộ Nhã Triết kết thúc cuộc họp, Mẫn Vũ liền báo với anh rằng Vân Thi Thi có gọi điện thoại tới, bảo anh sau khi tan làm thì nhanh chóng quay về nhà họ Mộ.Anh lo đã xảy ra chuyện gì nên vội vội vàng vàng chạy về đây.Vừa bước vào phòng khác đã thấy cảnh tượng như vậy, liếc mắt một cái cũng hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì.Nhất là nhìn thấy vẻ mặt không che giấu dã tâm của Mộ Yến Thừa, anh thừa biết anh ta đã âm thầm hợp tác với Mộ Thục Mẫn mở cuộc họp trong họ, kiên quyết bày ra một trận gió tanh mưa máu!Anh đã sớm dự kiến được việc Mộ Yến Thừa và Mộ Thục Mẫn sẽ bắt tay nhau dựng nên một màn "ép vua thoái vị", bởi vậy anh đã có chuẩn bị tâm lý từ trước.Chỉ là không ngờ rằng Mộ Yến Thừa này lại gấp gáp như vậy, bây giờ đã triệu tập đủ mọi người đến đây, chỉ chờ anh đến là sẽ lập tức trình diễn trò hay."Cha!"Tiểu Dịch Thần nhìn thấy anh thì vẻ lạnh lùng trong mắt lập tức tan thành mây khói, vui mừng đi qua ôm lấy anh.Mộ Nhã Triết nhấc bổng cậu nhóc lên, đi đến bên cạnh Vân Thi Thi, cúi đầu mỉm cười, bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai cô.Chỉ một động tác nhỏ như vậy nhưng cũng khiến cô yên tâm hơn rất nhiều.Sự xuất hiện của anh giống như thần tiên giáng trần vậy, chỉ chốc lát đã xóa tan sự căng thẳng và lo lắng trong lòng cô.Trước đó cô chẳng qua chỉ là đang cố gắng tỏ ra bình tĩnh mà thôi, trong lòng vẫn luôn cảm thấy bơ vơ không nơi nương tựa.Động tác mà Mộ Nhã Triết vừa làm cũng là động tác lúc nãy Hữu Hữu đã làm với cô.Hai cha con tự hiểu ý nhau, đúng là hết sức ăn ý.Đáy lòng Vân Thi Thi cười thầm, cảm thấy cha con hai người họ đúng là rất thú vị."Em đến đây lâu chưa?" Anh hỏi."Chưa lâu, mới một lát thôi." Cô nhỏ giọng đáp lại: "Em không sao, anh cứ yên tâm..."Ở nơi này, chỉ cần một ánh mắt, hai người cũng có thể hiểu ý đối phương.Vân Thi Thi ôm Tiểu Dịch Thần vào trong ngực mình.Mộ Nhã Triết xoay người, mặt không đổi sắc nhìn khắp phòng một lượt, khóe miệng cong xuống."Nếu mọi người đã đến đông đủ cả thì nói thẳng vào chuyện chính đi!"Mộ Thục Mẫn nói một câu ám chỉ.Trong phòng, mọi người giống như đang tham gia một cuộc họp phê bình, lấy Mộ Nhã Triết làm tâm, mọi người ngồi thành vòng tròn vây quanh anh.Mộ Lâm Phong hít sâu một hơi, bởi vì sự xuất hiện của Hữu Hữu mà sự bình tĩnh của ông ta đã bị quấy đảo, ông ta mở mắt ra, ung dung nói: "Nhã Triết, cháu đã đến đây rồi thì cũng nên nói rõ cho mọi người được biết, cháu định làm thế nào với người phụ nữ này?"Ông ta không nói rõ, thế nhưng tất cả mọi người đều hiểu "người phụ nữ này" là đang ám chỉ ai!Tất cả mọi người đều quay đầu nhìn Vân Thi Thi.Mộ Nhã Triết cũng nhìn thoáng qua một cái: "Tôi cho rằng tất cả mọi người đều đã hiểu rõ ý của tôi rồi chứ!""Cháu nhất định phải kết hôn với cô ta sao? Cháu nên biết rằng nhà họ Mộ tuyệt đối sẽ không chấp nhận cô ta!" Mộ Thục Mẫn ở bên cạnh lên tiếng: "Cháu nghĩ cho kỹ đi, phải biết cân nhắc thiệt hơn, đừng để mất nhiều hơn được!"

Ông ta sống năm mươi tăm, chưa từng nhìn thấy đứa nhóc nào ngông cuồng đến mức này.

Nhưng chẳng lẽ thằng nhóc này không hiểu chuyện mà ông cũng hùa theo nó sao?

Đương nhiên Mộ Lâm Phong không đặt cậu nhóc vào mắt.

Ngoài cửa đột nhiên truyền đến giọng nói của người giúp việc: "Cậu Nhã Triết đã về!"

Lời còn chưa dứt, người đã bước vào cửa.

Sau khi Mộ Nhã Triết kết thúc cuộc họp, Mẫn Vũ liền báo với anh rằng Vân Thi Thi có gọi điện thoại tới, bảo anh sau khi tan làm thì nhanh chóng quay về nhà họ Mộ.

Anh lo đã xảy ra chuyện gì nên vội vội vàng vàng chạy về đây.

Vừa bước vào phòng khác đã thấy cảnh tượng như vậy, liếc mắt một cái cũng hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì.

Nhất là nhìn thấy vẻ mặt không che giấu dã tâm của Mộ Yến Thừa, anh thừa biết anh ta đã âm thầm hợp tác với Mộ Thục Mẫn mở cuộc họp trong họ, kiên quyết bày ra một trận gió tanh mưa máu!

Anh đã sớm dự kiến được việc Mộ Yến Thừa và Mộ Thục Mẫn sẽ bắt tay nhau dựng nên một màn "ép vua thoái vị", bởi vậy anh đã có chuẩn bị tâm lý từ trước.

Chỉ là không ngờ rằng Mộ Yến Thừa này lại gấp gáp như vậy, bây giờ đã triệu tập đủ mọi người đến đây, chỉ chờ anh đến là sẽ lập tức trình diễn trò hay.

"Cha!"

Tiểu Dịch Thần nhìn thấy anh thì vẻ lạnh lùng trong mắt lập tức tan thành mây khói, vui mừng đi qua ôm lấy anh.

Mộ Nhã Triết nhấc bổng cậu nhóc lên, đi đến bên cạnh Vân Thi Thi, cúi đầu mỉm cười, bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai cô.

Chỉ một động tác nhỏ như vậy nhưng cũng khiến cô yên tâm hơn rất nhiều.

Sự xuất hiện của anh giống như thần tiên giáng trần vậy, chỉ chốc lát đã xóa tan sự căng thẳng và lo lắng trong lòng cô.

Trước đó cô chẳng qua chỉ là đang cố gắng tỏ ra bình tĩnh mà thôi, trong lòng vẫn luôn cảm thấy bơ vơ không nơi nương tựa.

Động tác mà Mộ Nhã Triết vừa làm cũng là động tác lúc nãy Hữu Hữu đã làm với cô.

Hai cha con tự hiểu ý nhau, đúng là hết sức ăn ý.

Đáy lòng Vân Thi Thi cười thầm, cảm thấy cha con hai người họ đúng là rất thú vị.

"Em đến đây lâu chưa?" Anh hỏi.

"Chưa lâu, mới một lát thôi." Cô nhỏ giọng đáp lại: "Em không sao, anh cứ yên tâm..."

Ở nơi này, chỉ cần một ánh mắt, hai người cũng có thể hiểu ý đối phương.

Vân Thi Thi ôm Tiểu Dịch Thần vào trong ngực mình.

Mộ Nhã Triết xoay người, mặt không đổi sắc nhìn khắp phòng một lượt, khóe miệng cong xuống.

"Nếu mọi người đã đến đông đủ cả thì nói thẳng vào chuyện chính đi!"

Mộ Thục Mẫn nói một câu ám chỉ.

Trong phòng, mọi người giống như đang tham gia một cuộc họp phê bình, lấy Mộ Nhã Triết làm tâm, mọi người ngồi thành vòng tròn vây quanh anh.

Mộ Lâm Phong hít sâu một hơi, bởi vì sự xuất hiện của Hữu Hữu mà sự bình tĩnh của ông ta đã bị quấy đảo, ông ta mở mắt ra, ung dung nói: "Nhã Triết, cháu đã đến đây rồi thì cũng nên nói rõ cho mọi người được biết, cháu định làm thế nào với người phụ nữ này?"

Ông ta không nói rõ, thế nhưng tất cả mọi người đều hiểu "người phụ nữ này" là đang ám chỉ ai!

Tất cả mọi người đều quay đầu nhìn Vân Thi Thi.

Mộ Nhã Triết cũng nhìn thoáng qua một cái: "Tôi cho rằng tất cả mọi người đều đã hiểu rõ ý của tôi rồi chứ!"

"Cháu nhất định phải kết hôn với cô ta sao? Cháu nên biết rằng nhà họ Mộ tuyệt đối sẽ không chấp nhận cô ta!" Mộ Thục Mẫn ở bên cạnh lên tiếng: "Cháu nghĩ cho kỹ đi, phải biết cân nhắc thiệt hơn, đừng để mất nhiều hơn được!"

Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận XươngTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTrong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng… Ông ta sống năm mươi tăm, chưa từng nhìn thấy đứa nhóc nào ngông cuồng đến mức này.Nhưng chẳng lẽ thằng nhóc này không hiểu chuyện mà ông cũng hùa theo nó sao?Đương nhiên Mộ Lâm Phong không đặt cậu nhóc vào mắt.Ngoài cửa đột nhiên truyền đến giọng nói của người giúp việc: "Cậu Nhã Triết đã về!"Lời còn chưa dứt, người đã bước vào cửa.Sau khi Mộ Nhã Triết kết thúc cuộc họp, Mẫn Vũ liền báo với anh rằng Vân Thi Thi có gọi điện thoại tới, bảo anh sau khi tan làm thì nhanh chóng quay về nhà họ Mộ.Anh lo đã xảy ra chuyện gì nên vội vội vàng vàng chạy về đây.Vừa bước vào phòng khác đã thấy cảnh tượng như vậy, liếc mắt một cái cũng hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì.Nhất là nhìn thấy vẻ mặt không che giấu dã tâm của Mộ Yến Thừa, anh thừa biết anh ta đã âm thầm hợp tác với Mộ Thục Mẫn mở cuộc họp trong họ, kiên quyết bày ra một trận gió tanh mưa máu!Anh đã sớm dự kiến được việc Mộ Yến Thừa và Mộ Thục Mẫn sẽ bắt tay nhau dựng nên một màn "ép vua thoái vị", bởi vậy anh đã có chuẩn bị tâm lý từ trước.Chỉ là không ngờ rằng Mộ Yến Thừa này lại gấp gáp như vậy, bây giờ đã triệu tập đủ mọi người đến đây, chỉ chờ anh đến là sẽ lập tức trình diễn trò hay."Cha!"Tiểu Dịch Thần nhìn thấy anh thì vẻ lạnh lùng trong mắt lập tức tan thành mây khói, vui mừng đi qua ôm lấy anh.Mộ Nhã Triết nhấc bổng cậu nhóc lên, đi đến bên cạnh Vân Thi Thi, cúi đầu mỉm cười, bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai cô.Chỉ một động tác nhỏ như vậy nhưng cũng khiến cô yên tâm hơn rất nhiều.Sự xuất hiện của anh giống như thần tiên giáng trần vậy, chỉ chốc lát đã xóa tan sự căng thẳng và lo lắng trong lòng cô.Trước đó cô chẳng qua chỉ là đang cố gắng tỏ ra bình tĩnh mà thôi, trong lòng vẫn luôn cảm thấy bơ vơ không nơi nương tựa.Động tác mà Mộ Nhã Triết vừa làm cũng là động tác lúc nãy Hữu Hữu đã làm với cô.Hai cha con tự hiểu ý nhau, đúng là hết sức ăn ý.Đáy lòng Vân Thi Thi cười thầm, cảm thấy cha con hai người họ đúng là rất thú vị."Em đến đây lâu chưa?" Anh hỏi."Chưa lâu, mới một lát thôi." Cô nhỏ giọng đáp lại: "Em không sao, anh cứ yên tâm..."Ở nơi này, chỉ cần một ánh mắt, hai người cũng có thể hiểu ý đối phương.Vân Thi Thi ôm Tiểu Dịch Thần vào trong ngực mình.Mộ Nhã Triết xoay người, mặt không đổi sắc nhìn khắp phòng một lượt, khóe miệng cong xuống."Nếu mọi người đã đến đông đủ cả thì nói thẳng vào chuyện chính đi!"Mộ Thục Mẫn nói một câu ám chỉ.Trong phòng, mọi người giống như đang tham gia một cuộc họp phê bình, lấy Mộ Nhã Triết làm tâm, mọi người ngồi thành vòng tròn vây quanh anh.Mộ Lâm Phong hít sâu một hơi, bởi vì sự xuất hiện của Hữu Hữu mà sự bình tĩnh của ông ta đã bị quấy đảo, ông ta mở mắt ra, ung dung nói: "Nhã Triết, cháu đã đến đây rồi thì cũng nên nói rõ cho mọi người được biết, cháu định làm thế nào với người phụ nữ này?"Ông ta không nói rõ, thế nhưng tất cả mọi người đều hiểu "người phụ nữ này" là đang ám chỉ ai!Tất cả mọi người đều quay đầu nhìn Vân Thi Thi.Mộ Nhã Triết cũng nhìn thoáng qua một cái: "Tôi cho rằng tất cả mọi người đều đã hiểu rõ ý của tôi rồi chứ!""Cháu nhất định phải kết hôn với cô ta sao? Cháu nên biết rằng nhà họ Mộ tuyệt đối sẽ không chấp nhận cô ta!" Mộ Thục Mẫn ở bên cạnh lên tiếng: "Cháu nghĩ cho kỹ đi, phải biết cân nhắc thiệt hơn, đừng để mất nhiều hơn được!"

Chương 2109: “Ép Vua Thoái Vị”